Nguy Hiểm Trên Sa Mạc.


Người đăng: Rei

(Trong truyện sẽ có những tình tiết không có hoặc sai với nguyên tác do tác
giả tự nghĩ ra, nên nếu thấy chỗ nào không đúng nguyên tác xin không cần thắc
mắc. Thêm nữa mặc dù là nhân vật chính nhưng đất diễn của Gaki hơi ít, thực sự
là khó mà nhét vào hoàn cảnh này mà.=^=)

Sau vài ngày lênh đênh trên biển, tàu của Luffy cuối cùng đã cập vào bờ.

"Luffy, cậu không thể đem theo đám Dugong này vào thành phố được." Nami và Vi
Vi đứng trước mặt Luffy, nghiêm khắc răn dạy.

"Tại sao không thể chứ? Mình muốn đưa bọn chúng đi cùng!" Luffy xụ mặt, chắn
trước bầy Dugong, cậu rất muốn mang theo đám đệ tử này mà.

"Cậu muốn chúng ta bị phát hiện chắc? Không được là không được."

"Thật sự không thể mang theo sao?"

"Thật!"

Qua một hồi giằng co, cuối cùng Chopper phải đứng ra thỏa hiệp với đám Dugong
thì bọn chúng mới chịu ở lại, đương nhiên là điều này đã khiến cho Luffy uể
oải một chút, có điều con người cậu ta vốn đơn giản, vừa quay đầu đã hưng trí
bừng bừng khiêng balo dẫn đầu mọi người hướng sa mạc đi tới.

Trên đường Vi Vi có kể cho mọi người nghe về sự thật tình hình ở Alabasta, tận
mắt chứng kiến một thành phố xanh hiện giờ chỉ còn lại một đống đổ nát, xương
trắng bị chôn vùi trong cát, mọi người ai cũng trở nên phẫn nộ. Để mau chóng
ngăn cản cuộc chiến này, bọn họ quyết định gấp rút lên đường hơn.

"Mọi người, chúng ta nghỉ lại một chút đi. Ban đêm ở sa mạc rất lạnh, chúng ta
không thể đi tiếp nữa." Khi thấy sắc trời dần tối lại, Vi Vi dừng lại, đề nghị
mọi người hạ trại ở đằng sau những dãy đá.

Sau khi ăn xong cơm tối, mọi người đều quyết định trở về lều của mình nghỉ
ngơi, thay phiên nhau canh gác. Sanji và Usopp sẽ canh đến nửa đêm thì đổi
phiên cho Zoro và Gaki.

"Tôi có thể gác một mình, anh đi ngủ đi." Khi hai người vừa thay ca cho Sanji
và Usopp, Zoro ôm ba thanh kiếm của mình ngồi bên đống lửa, nói với Gaki đang
dựa vào tảng đá ở bên cạnh nghỉ ngơi.

"Tôi không buồn ngủ." Gaki lật lật thân, giọng điệu lười biếng nói, ngón tay
đùa nghịch Ao cuốn trên cổ tay trái, Ao đang ngủ bất mãn dùng răng nanh cọ sát
ngón tay Gaki, tê tê cảnh cáo.

Zoro không nói tiếp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm đống lửa.

"Anh muốn làm hải tặc, tôi có thể thấy ánh mắt khao khát tự do của anh." Sau
một hồi im lặng, đột nhiên Zoro nói.

Gaki hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của thiếu niên. Chỉ 19 tuổi, ở
hiện đại cậu ta vẫn còn chỉ là một đứa trẻ, nhưng Gaki biết con người này có ý
chí kiên định và cố chấp như thế nào. Nói thật, so với nhân vật chính là
Luffy, anh lại càng thích người như Zoro hơn.

Cậu ta khiến anh cảm thấy ngưỡng mộ.

"Tôi chỉ là một thương nhân." Khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại có chút bi
thương. Hắn đúng là muốn tự do, nhưng hắn không phải là không biết hắn đã quen
với việc âm mưu tính kế, muốn phóng túng bản thân, tự do tùy ý như hải tặc là
chuyện không thể nào. Chỉ là không ngờ người này lại có thể nhìn thấu hắn.

Lại một lần nữa hai người rơi vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lửa nổ
lách tách và tiếng tê tê của Ao trên tay Gaki.

"Zoro, cậu có nghe thấy gì không?" Bắt được một tia khác thường từ trong tiếng
gió truyền tới, Gaki áp tai xuống mặt đất nghe ngóng.

"Có tiếng động." Zoro cũng đồng dạng áp tai xuống đất, sau một lúc liền gật
đầu xác nhận.

"Bão cát!" Với kinh nghiệm nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ của mình, Gaki rất
nhanh phản ứng lại, "Mau, đi thông báo cho mọi người!"

Dựa vào tiếng động, tốc độ của cơn bão cát này rất nhanh, hiện tại muốn trốn
tránh đã không còn kịp nữa.

Những người khác bị tiếng động làm thức dậy, vừa nghe là bão cát lập tức liền
biến sắc, vội vàng tìm một tảng đá ẩn núp ở đó. Ngay khi mọi người vừa trốn
tốt, thì một trận gió lớn thổi tới, cuốn đám cát bụi bay đầy trời. Cho dù là
trong đêm tối cũng có thể nhìn ra trận bão cát này rất lớn. Nếu không cẩn thận
rất có thể sẽ bị bão cát cuốn đi, tệ hơn nữa là bị sinh sôi chôn sống.

Nhưng cho dù thế nào Gaki cũng không thể làm gì khác hơn được, chỉ có thể tìm
một tảng đả để núp. Bụi cát bị gió thổi tạt vào trên người hắn, bay vào miệng,
vào mắt, vào mũi, gió lốc cắt qua da thịt bỏng dát, chỉ cần ai không chịu nổi
mà buông tay thì sẽ bị cơn bão nuốt chửng cuốn đi.

Trên người càng ngày càng nặng nề, hơi thở đau rát vì cát tràn vào phổi, mặc
dù cố gắng chống đỡ nhưng Gaki vẫn không thể nào đấu lại được với sức của tự
nhiên, rất nhanh liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Không biết những người khác thế nào rồi.

-----Ta là đường phân cách----

"Sanji! Sanji! Tớ đói! Tớ muốn ăn cơm!" Luffy nặng nhọc kéo từng bước đi trên
sa mạc, cơ thể lung lay sắp đổ, cả người chỉ dựa lên trên người Sanji.

"Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Thức ăn của chúng ta đã bị cơn bão hôm
qua cuốn hết đi rồi." Sanji tức giận đem miếng cao dán hình người trên người
mình kéo xuống.

"Chúng ta đi trước đến dãy đá kia nghỉ ngơi đi." Thấy Chopper, Vi Vi và Nami
đều có vẻ không chịu nổi ánh nắng cay độc như vậy, Gaki liếc mắt nhìn dãy núi
đá phía trước, đề nghị.

Khi gần tới nơi, Gaki thoáng thấy một đám chim nằm rải rác trên mặt đất. Hắn
nhớ ra đây là loài warusagi (cò bịp bợm), chuyên lừa gạt hành lý của những du
khách trên sa mạc. Trong nguyên tác hình như nhóm Luffy cũng là bị đám cò này
lừa mất hành lý. Mà hiện tại không chờ bọn nó cướp thì hành lý của bọn họ cũng
đã bị bão cát cuốn đi, xem ra bất luận thế nào bọn họ cũng không thoát khỏi số
phận chịu đói khát rồi.

"Hình như có mấy con chim nằm sắp chết ở kia." Ace cũng rất nhanh đã nhìn thấy
đám cò.

"Chim? Sắp chết?" Cái người khi nãy còn như sắp chết lập tức sống lại, nhanh
chóng bắt được trọng điểm, dùng tốc độ cực nhanh lập ra công thức: Chim = thịt
= thức ăn.

"Thịt!!!!" Thế là Luffy không để cho mọi người kịp phản ứng, hai mắt tỏa sáng
chạy như bay tới chỗ mấy con cò.

"Khoan đã, đó là cò warusagi..." Vi Vi còn chưa kịp ngăn cản thì cậu ta đã
biến mất trong tầm mắt. "...nó chuyên lừa hành lý của mọi người."

Mà đám cò lúc này cũng là sửng sốt, bọn nó lừa gạt bao năm nay, còn chưa từng
thấy có tên nhân loại nào lại nhiệt tình xông tới chỗ bọn nó, ánh mắt phát
sáng tới ghê người như cái tên nhân loại này.

Nhưng bản năng của động vật vật nói cho bọn nó biết, nếu không mau chạy trốn
thì rất có thể sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Thế là một đám cò cũng bất chấp việc tiếp tục giả chết, vỗ cánh liền tán loạn
bay đi.

Mắt thấy thức ăn ngay trước mặt, dễ gì lại khiến cho Luffy từ bỏ được? Vậy là
Luffy một đường đuổi theo, chẳng mấy chốc đám người Gaki đã hoàn toàn mất dấu
cậu ta.

Sau nửa giờ, vẫn như cũ không hề thấy Luffy quay trở lại, đoàn người bắt đầu
trở nên lo lắng.

"Sao giờ này còn chưa trở lại? Có khi nào cậu ta đi lạc rồi không?" Usopp lau
mồ hôi trên trán, nhìn về hướng khi Luffy rời đi hỏi.

"Khỉ thật, cậu ta cứ chạy lung tung như vậy thì làm sao chúng ta biết được cậu
ta ở đâu." Nami ngồi trên tảng đá, thoáng cau mày lo lắng.

"Có lẽ là cậu ta phải đói lắm." Sanji rít một hơi thuốc, nói.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên im lặng.

"Xem ra chúng ta không còn có lựa chọn nào khác rồi." Zoro nhấc kiếm đứng dậy,
Sanji cũng theo sát phía sau.

"Ngươi nói đúng đấy. Đi tìm hắn thôi."

"Đứa em trai của chúng tôi, phải làm phiền mọi người chiếu cố rồi." Ace và
Sabo khẽ nở nụ cười, đây là sự quan tâm của những người anh trai giành cho đứa
em mình luôn bảo vệ.

Zoro và Sanji đều đáp trả lại bằng một nụ cười, theo sau quay lưng liền rời
đi.

Thế nhưng còn chưa kịp đợi hai người đi ra, từ phía trước bỗng truyền đến
tiếng nổ lớn, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.

"Cái gì thế?"

"Sao mặt đất lại rung chuyển như vậy?"

Khi mọi người còn đang bàng hoàng, thì rất nhanh sau đó liền nhìn thấy một
bóng đen chạy như bay về phía này.

"Mọi người! Cứu mạng!" Luffy ôm chặt lấy một con lạc đà, hướng mọi người vẫy
tay gọi.

Mà đằng sau cậu, mười mấy cái bóng đen khổng lồ bám theo sau, bụi cát bị chúng
dẫm lên bay đầy trời.

"Thằn Lằn Khổng Lồ Sandora! Tại sao bọn chúng lại cùng lúc xuất hiện như thế
này?"

"Luffy cậu ta rốt cuộc làm sao mà trêu chọc dính bọn chúng chứ?"

Usopp, Chopper, Nami và Vi Vi đều bị hoảng sợ vì kích thước khổng lồ của con
quái vật, Zoro và Sanji thì bất đắc dĩ nhưng không có chút sợ hãi nào, Gaki,
Ace, Sabo vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt như ban đầu.

"Thằng nhóc này, lúc nào cũng đem lại rắc rối." Ace lười biếng duỗi lưng, đứng
dậy, xem ra là muốn ra tay.

Sabo cũng lắp ráp lại vũ khí của mình là cái ống nước, cười mà không nói, ai
ai, có khi hồi nhỏ cũng vì Sabo luôn dung túng cho Luffy cho nên mới khiến
Luffy luôn gây chuyện như bây giờ cũng không chừng.

Những người còn lại cũng rút ra vũ khí chiến đấu.

"Ha ha, xem ra hôm nay cuối cùng cũng thấy cậu ra tay rồi Gaki." Thấy Gaki lấy
ra một thanh kiếm không biết từ đâu, Sabo cười ha ha sáp lại gần, vỗ vỗ vai
hắn.

Ngay khi Luffy vừa tới gần, 5 người cũng đồng thời tiến lên phía trước, Zoro
và Sanji, Luffy cùng tấn công một con, chỉ sau một đòn nó đã không còn gượng
dậy được.

Sabo xoay cây gậy trong tay, chỉ cần một cú là lại có một con thằn lằn gục
ngã.

Gaki bật người nhảy lên không trung, lưỡi kiếm ở dưới ánh sáng mặt trời lóe
lên lạnh lẽo, mỗi kiếm hạ xuống thì một con thằn lằn lại bị chém đôi, vết cắt
sắc bén tàn nhẫn, chẳng mấy chốc quanh Gaki đã có 5, 6 con thằn lằn.

Nhưng Ace mới là người khiến mọi người nhìn chăm chú nhất. Anh tung một cú đấm
lửa ra, ngọn lửa bao vây lấy con thằn lằn, chẳng mấy chốc sau mùi thịt nướng
đã lan tỏa, thậm chí khiến cho Luffy không nhịn được tươi sống cắn luôn một
ngụm trên con thằn lằn vừa bị lửa nướng qua. Đương nhiên sau đó cậu vẫn phải
nhả ra vì thịt vẫn chưa chín.

"Mọi người thật là mạnh!"

Usopp và Chopper dùng vẻ mặt sùng bái nhìn 6 người, cảm giác an toàn ngày càng
kiên định, có đám người này ở bên, băng qua sa mạc nguy hiểm là cái gì chứ,
bọn họ như thường an toàn vượt qua!

"Thân thủ của cậu thật lợi hại!" Sabo lần đầu thấy Gaki ra tay, không nhịn
được trầm trồ. Anh đã nói mà, cái tên này làm sao mà trông dễ bắt nạt chứ, đơn
giản chính là giả heo ăn thịt hổ mà!

Gaki thu kiếm, lười phản ứng cái tên này.

Cuối cùng là vấn đề thức ăn của cả nhóm đã được giải quyết, còn về vấn đề nước
uống, cũng may nhờ có con lạc đà Luffy mang về mà bọn họ đã tìm được một ốc
đảo nhỏ, buổi tối bọn họ cũng là nghỉ ngơi ở đó, chờ đợi ngày mai lên đường.

Hoàn chương 9


[One Piece Đồng Nhân] Hải Ký - Chương #9