Người đăng: Rei
Lục Cố Niên từ khi có mục tiêu, liền vùi đầu học tập những tri thức có trong
kho tàng ở di tích. Thời gian ở con người vội vã mà qua, chẳng mấy chốc đã là
10 năm sau.
( Tác giả: Đính chính một chút, văn này tam quan rất đứng đắn, tuyệt đối không
có chuyện truyền thừa chỉ cần hấp thụ năng lượng cầu gì gì đó là truyền thừa
xong! Chứ tác giả tuyệt đối không có muốn học hành cũng có thể truyền thừa như
vậy đâu!)
Đảo Xanh, một hòn đảo thần bí có thể so sánh với đảo Mất tích, Skypiea và đảo
Zou, thậm chí đến hiện tại đã không ai còn biết tới hòn đảo này. Nhưng người
trên đại lục không ngờ tới, từ rất xưa, đảo Xanh chính là nơi cư ngụ của một
chủng tộc cường đại, Hibe.
Lúc này trên đảo không có một bóng người, trong rừng thỉnh thoảng có vài tiếng
thú dữ truyền ra, nhưng chúng chưa bao giờ dám đi quá phạm vị khu rừng. Bởi vì
bọn chúng đều biết, ở phía tây của hòn đảo, nơi từng là chỗ ở của người Hibe,
từ rất lâu đã có một con cự xà canh giữ.
[Ao. Vất vả cho ngươi rồi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đã có thể rời đảo
bất cứ khi nào chúng ta muốn.]
Trên bãi đá ven biển, một thiếu niên mặc một bộ quần áo đơn giản được làm từ
da thú, trên tay quấn quanh một con rắn nhỏ bằng hai ngón tay, ánh mắt nhìn về
phía biển khơi mang theo khao khát.
10 năm, suốt 10 năm ở một mình trên hòn đảo này, nếu không phải còn có Ao và
loài rắn trên đảo làm bạn, e rằng Lục Cố Niên cũng đã sớm hỏng mất. Nhưng trời
không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng đã đem tri thức của người Hebi trong
di tích học xong, hiện tại, hắn là có thể rời đi tìm cuộc phiêu lưu của mình,
làm sao hắn có thể không kích động?
Hắn vẫn còn nhớ, giấc mơ khi bé của mình là-----------trở thành một hải tặc vĩ
đại.
[Tê~ tê~ Được, Gaki. Ao sẽ đi chuẩn bị thức ăn ngay.] Nói rồi, con rắn màu
xanh ánh kim từ cổ tay của Lục Cố Niên bò xuống dưới, hơi lắc lắc thân hình
mấy cái, lập tức lại hóa thành một con cự xà dài tới mười mấy mét, mà đây vẫn
chưa phải hình dáng thật của nó.
Thấy con rắn nhỏ đã đi, Lục Cố Niên cũng đứng dậy, phủi phủi tro bụi không tồn
tại trên quần áo, đi tới phía sau bãi đá. Mười năm trôi qua, tính trẻ con ngày
trước cũng đã rút đi, thay vào đó là dần hiện ra đường nét góc cạnh đặc hữu
của nam nhân. Mặc dù cơ thể thoạt nhìn trông cũng không quá cao lớn cường
tráng, nhưng ít nhất cũng đã có dáng dấp của hắn đời trước.
Lục Cố Niên đi đến bên một cái bè gỗ không lớn, nhưng thoạt nhìn rất chắc
chắn. Sau khi kiểm tra lại một lần, xác định con thuyền sẽ không dễ dàng bị
đánh vỡ, cũng vừa lúc Ao tha một con lợn rừng và một con trâu rừng khổng lồ
trở về. Không nói kích cỡ của Ao cũng đủ để đè chết hai đầu thú này, chỉ cần
dính một giọt nọc độc trên răng năng của tiểu xà nhà hắn thôi thì cũng đủ độc
chết bọn nó. Ách, đương nhiên nếu là dùng độc, vậy thì hai đầu thú này cũng
đừng nghĩ có thể ăn nữa.
Bởi vì di tích của tộc Hebi ngoài sách cũng không có gì giá trị có thể mang,
cho nên Lục Cố Niên cũng không mang theo nhiều đồ đạc. Ngoài dụng cụ lấy lửa,
chăn và quần áo làm từ da thú, một ít bộ sách quan trọng và lương thực thì
không còn gì cần phải mang đi.
Lục Cố Niên đứng trên mũi thuyền, hơi vẫy tay với hòn đảo, cả Ao cũng đung đưa
cái đầu lớn thay cho vẫy tay.
Đảo Xanh, chúng ta sẽ còn trở lại.
(Tác giả: giải thích một chút, tuy đảo Xanh không có trên bản đồ nhưng vì Ao
là rắn thần bảo hộ di tích của Hebi, cho nên tiểu Ao của chúng ta có thể cảm
nhận được phương hướng của Đảo Xanh, tương tự giống như nam châm tự ghi vĩnh
cửu Eternal Pose)
--------Ta là đường phân cách---------
"Cứu! Cứu tôi với! Ở đây có người đắm thuyền!" Trên mặt biển lênh đênh, một
thiếu niên bám vào một tấm ván gỗ đối với con thuyền lớn có chạm khắc hình
rồng ở phía trước hô lạc cả giọng, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện trên cổ tay của
thiếu niên còn đeo một cái vòng tay màu lục xen với màu vàng.
Đúng vậy, người thiếu niên này chính là Lục · bôi cụ · Cố Niên. Sau khi trôi
nổi trên biển hơn 20 ngày, Lục Cố Niên lại vẫn không đến được đất liền, thậm
chí hai ngày trước còn gặp phải một cơn bão khiến cho chiếc bè đơn sơ của hắn
vỡ thành nhiều mảnh. Cho nên, mặc dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng Lục Cố Niên
vẫn phải cố gắng mà hô to gọi nhỏ mong có người sẽ phát hiện.
May mà những người trên thuyền đã nhìn thấy hắn, lập tức thả dây xuống cho hắn
bám vào.
"Cảm...cảm ơn." Bởi vì ngâm dưới nước quá lâu cộng thêm phải hò hét khản
giọng, cho nên Lục Cố Niên phải rất cố gắng mới có thể nói ra tiếng.
"Trước đừng nói, cậu uống trà gừng đi, nó sẽ giúp cậu ấm hơn đấy." Một cô gái
có mái tóc ngắn màu cam đem đến cho hắn một chiếc chăn bông và một cốc trà
gừng nóng, mỉm cười nói.
Lục Cố Niên nhận lấy chăn và cốc trà, nhấp một ngụm, cho dù hắn chỉ là uống
trà nhưng động tác giơ tay nhấc chân lại tao nhã giống như hắn đang thưởng
thức một ly rượu vang lâu năm. Uống thêm vài ngụm trà nữa, khi thấy cổ họng đã
không còn đau như vậy, Lục Cố Niên mới chậm rãi đối với những người vừa cứu
mình nói. "Chào mọi người, tôi là Lục Cố Niên, mọi người có thể gọi tôi là
Gaki."
"Gaki à? Thật là một cái tên ấn tượng. Cậu có thể cho chúng tôi biết tại sao
cậu lại lênh đênh trên biển như vậy không? Quần áo trên người cậu cũng rất kỳ
quái." Ngoài cô gái vừa mở miệng lúc đầu thì những người còn lại trên thuyền
đều là nam, cho nên lần này lại là do cô ấy hỏi tiếp. Không tồi, có lẽ ở thế
giới này, nữ nhân so với nam nhân càng hiểu biết ngoại giao hơn.
"Cách đây 5 năm tôi cùng cha tôi ra biển, thuyền của chúng tôi đâm phải đá
ngầm bị chìm. Cha tôi vì cứu tôi nên...sau đó tôi trôi dạt tới một hòn đảo
hoang, sống ở đó cho tới bây giờ mới rời được hòn đảo. Không ngờ lại gặp phải
bão trên biển khiến bè của tôi bị chìm. May là có mọi người cứu." Mặc dù những
người này đã cứu hắn, nhưng nếu chưa biết rõ về đối phương, hắn tuyệt đối sẽ
không buông lỏng cảnh giác.
"Vậy hiện giờ cậu không có người thân ?" Koala cẩn thận hỏi, sợ khiến cho hắn
tổn thương.
Lục Cố Niên mặt không đổi sắc gật đầu. Ân, cha mẹ đời trước của hắn quả thật
đã mất không bao lâu sau khi hắn tiếp quản công ty, không tính là nói dối.
"Vậy sau này cậu có tính toán gì không?"
"Tôi cũng không biết. Tôi chỉ muốn tới được đất liền rồi tính sau." Bày ra một
bộ dáng thiếu niên vừa đáng thương lại cố ra vẻ quật cường, Lục Cố Niên dễ
dàng liền lấy được sự đồng tình của mọi người, nhất là cô gái kia, nước mắt
dường như cũng sắp chảy ra rồi. Hãn, mấy người có phải dễ lừa quá rồi hay
không?
"Cậu đừng lo. Cứ đi theo chúng tôi tới đất liền đã. Sau đó chúng tôi sẽ tìm
một công việc thích hợp cho cậu." Cô gái đưa tay đem mái tóc gọn gàng của Lục
Cố Niên vò thành một cái tổ chim. Lục Cố Niên phải rất kiềm chế mới có thể
không xúc động đem chi móng vuốt kia kéo xuống. "Tôi là Koala. Còn đây là
Sabo. Có chuyện gì cậu có thể tìm chúng tôi giúp, đừng ngại. Trong bọn họ lạnh
lùng vậy thôi chứ thực ra tốt bụng lắm."
Koala? Sabo?
Lục Cố Niên bất đắc dĩ cười thầm trong lòng. Có phải hắn thật sự quá may mắn
không? Vừa ra khơi lại đụng ngay tới người của Quân Cách Mạng, cũng tiết kiệm
thời gian hắn đi tìm.
Đúng vậy. Từ khi biết kẻ thù của hắn là Thiên Long Nhân và Liên Minh thế giới,
Lục Cố Niên đã đặt ra mục tiêu phải thành lập một thế lực cho mình. Mà dựa
theo tình hình trên đại lục, những thế lực có thể đủ đối kháng với Chính phủ
là Tứ Hoàng và Quân Cách Mạng. Hiển nhiên so sánh giữa hai thế lực, hắn thích
hợp nhất là tiến vào trong Quân Cách Mạng.
Bởi vì mặc dù Tứ Hoàng rất mạnh, nhưng hắn không có đủ nắm chắc có thể điều
khiển một trong bốn con quái vật của biển đó. Hơn nữa Tứ Hoàng như có như
không giữ trạng thái cân bằng với Hải Quân và Chính Phủ, họ sẽ không dễ vì một
người mà chống lại Liên Minh Thế Giới. Ngược lại, Quân Cách Mạng thì đã công
khai chống lại với Liên Minh Thế giới, hơn nữa ở trong Quân Cách Mạng cũng
không hạn chế tự do và có thể hành động độc lập.
(Tác giả: Chỗ này hơi bị OOC một chút. Để thích hợp hơn với main chính nên tác
giả có sửa đổi. Ân, kỳ thực là tác giả không biết luật lệ phân cấp trong QCM
thế nào nên tự đặt ra thôi, xin đừng quá soi mói.)
Sabo cùng những người khác cũng tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi vài câu với Lục Cố
Niên, đại khái an ủi rồi dặn dò hắn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó đều
tự tán ra. Koala đưa hắn vào trong một căn phòng, còn cẩn thận giúp hắn đóng
cửa lại.
Koala vừa đi khỏi, Lục Cố Niên đã đem Ao thả ra, lấy một đĩa thịt đặt sẵn trên
bàn cho nó. Hai người, à chính xác là một người một rắn đều 2 ngày chưa có gì
ăn a.
Nếu hắn đã tìm được mục tiêu, như vậy tiếp theo hắn nên suy nghĩ cần phải làm
thế nào mới có thể gia nhập vào Quân Cách Mạng mà không bị nghi ngờ.
Nhưng mà...chuyện cần làm ngay bây giờ là phải điền đầy bụng trước cái đã! Hắn
đói sắp chết rồi!
-Hết chương 3-
( /^\ Chương này có hơi ngắn, cộng thêm lời nói nhảm của tác giả chắc chương
này chưa tới 1500 từ quá. Nhưng cái chương này hình như cũng không có gì để
nói thêm. Ân, có gì để chương sau vậy.)