Di Tích Của Tộc Hebi


Người đăng: Rei

Ao, tên của con rắn, dẫn Lục Cố Niên đi tới một ngôi đền được xây dựng từ
những khối đá bằng phẳng. Nói là ngôi đền, không bằng nói là một ngôi nhà nhỏ
dựng cạnh ven đường dùng để thờ thần thổ địa ở Nhật thì càng chính xác. Có
điều ngôi miếu này thoạt nhìn càng sụp đổ và tàn tạ hơn. Có một góc miếu bị
sụp, lại có rêu xanh và dây leo bám đầy ngôi miếu, nếu không nhìn kĩ sẽ rất
khó nhận ra.

[Di tích của tộc Hebi chính là ngôi miếu này?]

Sau khi đi một vòng quanh ngôi miếu, xác định là ngôi miếu này thực sự không
lớn quá 4m2, Lục Cố Niên theo thói quen nhíu nhíu mày, mà quên mất rằng hắn
hiện tại mới chỉ 7 tuổi, động tác nhíu mày làm ra xứng với khuôn mặt tròn tròn
trông vô cùng tức cười.

[Tê~ đúng là nó, thưa xà ngữ giả tôn kính.] Một nửa thân của Ao dừng ở giữa
không trung, cái đầu gật gật khiến cho toàn thân cùng lắc lư theo.

[Ta đoán di tích của tộc Hebi không thể chỉ đơn giản như vậy.] Dừng lại trước
mặt của ngôi miếu, Lục Cố Niên tự tay đem dây leo và rêu phong xả xuống dưới,
sau khi nghiên cứu kỹ mới nói ra suy đoán của mình. [Và ngươi cũng không cần
gọi ta là Xà ngữ giả tôn kính, ta là Lục Cố Niên, ngươi có thể gọi ta là Cố
Niên. Nếu thấy khó đọc, ngươi có thể bảo ta là Gaki cũng được.]

Là một người hiện đại, Lục Cố Niên tỏ vẻ, tôn kính cái gì hắn thực sự không
chịu nổi.

( Đừng quan tâm cái tên, tác giả chỉ ghép bừa thôi. Gaki = Ngạ Quỷ )

[Ngài có một cái tên thật đặc biệt. Nhưng xin ngài thứ lỗi vì Ao không thể gọi
tên của xà ngữ giả tôn kính được, bởi vì như vậy rất thất lễ. Nếu ngài cho
phép, Ao có thể gọi ngài là chủ nhân không?]

[Ta không phải chủ nhân của ngươi, Ao.] Lục Cố Niên giải thích.

[Là do Ao rất vô dụng cho nên xà ngữ giả tôn kính không muốn nhận Ao làm sủng
vật sao?] Đôi mắt màu vàng hơi hơi ướt át, và đồng tử vốn là một đường thẳng
dần dần dãn lớn, ách, nó là muốn khóc sao?

Chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng một con rắn khóc, trên trán của Lục Cố Niên
xuất hiện ba gạch đen, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vo thành một đoàn ( thực ra mặt
hắn là đang vặn vẹo, có điều, a, tiểu shota ấy mà, cho dù có làm biểu tình
nghiêm nghị thế nào cũng đều có một kết quả----đáng yêu----mà thôi).

[...Vậy tùy ngươi.] Vì không muốn thực sự phải nhìn thấy cảnh quỷ dị như một
con rắn sẽ chảy nước mắt, Lục Cố Niên chạy nhanh đáp ứng, cũng nhanh chóng
chuyển đề tài. [ Rốt cuộc di tích của tộc Hebi này là thế nào?]

[Chủ nhân đúng thật là thông minh. Đúng vậy, đây không phải là di tích thực sự
của tộc Hebi, mà nó nằm ngay dưới ngôi miếu này. Chỉ có Xà ngữ giả mới có thể
mở ra cửa dẫn tới di tích. Làm như vậy cũng có thể bảo vệ được di tích khỏi
người ngoài tới xâm nhập.]

Nghe được Ao giải thích Lục Cố Niên cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại cảm
thấy như vậy mới là có lý. Nếu như di tích của tộc Hebi liền dễ dàng có thể
tìm ra, như vậy mới gọi là kỳ quái đâu!

Về phần hắn có phải người Hebi không...Người Hebi là có năng lực nói chuyện
với rắn, nếu nói hắn không phải người Hebi, chính hắn cũng không tin. Có lẽ tổ
tiên của hắn có quan hệ sâu xa với người Hebi này chăng, vừa vặn hắn có thể
tìm được câu trả lời ở di tích này.

[Làm thế nào có thể mở cửa tới di tích?] Hắn hỏi.

[Chủ nhân chỉ cần dùng xà ngữ ra lệnh cho con rắn khắc trên đá kia, cánh của
tự nhiên sẽ mở ra.]

Mặc dù cảm thấy việc ra lệnh cho một con rắn rất ngu ngốc, nhưng Lục Cố Niên
vẫn cố gắng bản mặt, diện vô biểu tình dùng xà ngữ ra lệnh cho con rắn khắc
trên đá kia. Đương nhiên, đây là thành quả sau khi hắn xả hết chỗ dây leo đi,
mới có thể tìm được con rắn được điêu khắc rất tỉ mỉ kia. [Mở cửa]

Sau đó một màn kì diệu xảy ra trước mắt của Lục Cố Niên. Chỉ thấy con rắn bằng
đá kia như nghe hiểu tiếng hắn nói, giống như một sinh vật sống mà du động
thân thể, sau đó nó trườn một vòng quanh một vòng tròn cỡ bàn tay ở trên cửa
miếu, chui vào bên trong. Con rắn vừa biến mất, ngồi đền cũng chầm chậm di
động, khiến cho bụi đất bên trên ầm ầm rơi xuống, cuối cùng lộ ra một lối đi
hướng thẳng xuống lòng đất.

[Chủ nhân, mời ngài tiến vào.] Ao hưng phấn đung đưa thân mình, nhưng bởi vì
Lục Cố Niên chưa tiến vào, cho nên nó cũng không dám tự tiện hành động.

[Ao, tại sao ngươi lại biết rõ về di tích này vậy?] Lục Cố Niên mại bước chân
ngắn ngủi đi xuống, bởi vì đường hầm quá tối, cho nên Áo đề nghị để nó cõng
hắn đi. Thân rắn trơn mềm lại lành lạnh, nhưng cảm giác cũng không phải là rất
khó chịu.

[Đó là bởi vì Áo là rắn có nhiệm vụ canh giữ di tích a.] Vừa thấy Lục Cố Niên
đã bám vào mình, đột nhiên thân rắn nổi lên một trận rung động, Lục Cố Niên vì
không để mình bị ngã xuống bèn bám chặt lấy thân rắn. Nhưng mà...hắn đây là ảo
giác sao? Sao bỗng nhiên cảm thấy Áo biến lớn?

[Ao, ngươi trở thành lớn?] Lục Cố Niên kinh ngạc kêu lên.

[Ân~ Như vậy mới cõng được chủ nhân a~] Biểu tình của Ao có chút nghi hoặc,
giống như không hiểu làm như vậy có chỗ nào không đúng. [Ao là rắn thần vô
cùng lợi hại, có thể biến lớn biến nhỏ a.]

Lục Cố Niên tỏ vẻ, kinh hách hắn nhận được trong khoảng thời gian này còn gấp
mấy lầy số kinh hách trong cuộc đời hắn trước đây. Cuối cùng hắn cũng hiểu,
hóa ra hàng này thần kỳ như vậy, nói không chừng không biết nó đã sống bao
nhiêu năm nữa.

Quãng đường kế tiếp ngược lại rất an tĩnh, cũng không có nguy hiểm gì, bởi vì
được Ao cõng đi, cho nên Lục Cố Niên cũng không cảm thấy mệt bao nhiêu, chỉ là
hắn không muốn nói chuyện bằng tiếng rắn tê tê ở một không gian hắc ám thế này
mà thôi.

[Chủ nhân. Đến nơi rồi.]

Không biết đi qua bao lâu, cuối cùng Ao cùng dừng lại, nhẹ nhàng đem thân thể
nhỏ bé của Lục Cố Niên để xuống đất.

Mặc dù trong bóng đêm, nhưng Lục Cố Niên vẫn có thể nhận ra cánh cửa bằng kim
loại lóe lên tia sáng trong bóng tối.

[Mở cửa.] Lục Cố Niên ngựa quen đường cũ mà ra lệnh.

Quả nhiên cánh cửa sau một vài tiếng xàn xạt liền tự động mở ra hai bên. Nhất
thời ánh sáng từ căn phòng lọt ra ngoài khiến mắt Lục Cố Niên chưa kịp thích
ứng mà nhắm lại.

-Đứa trẻ, chào mừng ngươi tới di tích của người Hebi.- Một âm thanh thương lão mà thâm trầm như từ xa xưa vọng lại truyền khắp hang động.

Khi ánh mắt đã có thể thích ứng, Lục Cố Niên mới đề phòng mà đi vào bên trong.
Đây là một hang động rất rộng, có điểm giống như Ai Cập cổ đại, nhưng lại cũng
không quá giống. Có rất nhiều những ngôi nhà được dựng lên bằng cách xếp những
viên gạch khít nhau lên, mặt đất cũng được lát gạch, hơn nữa trên tường còn
được khảm những viên đá làm từ chất liệu nào đó có thể phát sáng, khiến không
gian không phải rất u ám mà ngược lại vô cùng thông thoáng. Có lẽ có nơi thông
lên mặt đất để người bên dưới có thể sống, mặc dù những căn nhà này hiện tại
đã sụp đổ và đầy rêu bụi.

Nơi này thật sự là rất quỷ dị, giọng nói vừa mới vang lên không thể không
khiến Lục Cố Niên cảm thấy cảnh giác. Dù sao, hắn cũng chưa từng nghe nói
trong One Piece có chủng tộc có thể nói được tiếng rắn...Có lẽ là bởi vì người
Hebi đã biến mất từ rất lâu, so với Lịch sử trống còn lâu hơn, cho nên mới
không xuất hiện đi. Mà hắn tới đây, lại đánh vỡ quy tắc, khiến cho Hebi lại
một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.

"Mong tiền bối tha lỗi vì hậu bối đã quấy rầy, hậu bối chỉ muốn tìm hiểu mình
và người Hebi có quan hệ gì, tuyệt đối sẽ không làm hại di tích." Mặc dù không
thấy người nói chuyện, nhưng Lục Cố Niên vẫn khom người đối không trung hành
lễ. Dựa theo trực giác của hắn, người kia tuyệt đối nguy hiểm, hắn không thể
tùy ý làm bừa.

-Thật là một đứa trẻ có lễ phép. A, là linh hồn đến từ dị thế sao? Không tồi, không tồi, huyết mạch cũng rất thuần, như vậy ta cũng có thể yên tâm truyền thừa lại tất cả tri thức của người Hebi cho ngươi. - Thanh âm rất nặng lại vang lên, giống như là phát ra từ khắp ngóc ngách trong cung điện, vì vậy cũng không xác định được người nói chuyện là từ nơi nào.

"Tiền bối, không biết ngài có thể giải thích cho hậu bối đây là có chuyện gì
xảy ra không?" Lục Cố Niên vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, cẩn thận mà nói.

-A, xem này. Ta đúng là đã già thật rồi, lại quên không giải thích cho ngươi.- Thương lão thanh âm hơi thở dài một cái như là cảm thán, mới tiếp tục nói, giọng nói ôn hòa như của bậc trưởng bối đang giảng giải cho con cháu của mình. -Đứa trẻ, đứng lên đi, ta sẽ giải thích cho người. Như ngươi nhìn thấy, đây chính là di tích của người Hebi. Cách đây rất lâu rất lâu, người Hebi đã tôn thờ và bảo vệ thần Rắn. Nhưng mà bởi vì được thần rắn ân sủng, cho nên người Hebi không chỉ cường đại mà còn vô cùng giàu có, hơn nữa mọi người trên đại lục đều cho rằng họ còn nắm trong tay bí mật của sự bất tử. Vốn những điều này đối với tộc Hebi mà nói là một ân điển của thần Rắn, lại không ngờ chúng cũng là nguyên do trực tiếp đem tộc Hebi bị tận diệt. Tất cả những vị vua trên đại lục liên hợp lại muốn cướp lấy bí thuật của sự bất tử. Nhưng trên đời này thực sự có cái gọi là bất tử sao? Đương nhiên là không. Vì thế, sau khi diệt hết người Hebi, cái những kẻ tham lam kia nhận được cũng chỉ là ảo tưởng bị vỡ nát.

"Lòng tham của con người quả nhiên là thứ đáng ghê tởm nhất." Nghe lại những
gì thanh âm thương lão kể lại, Lục Cố Nhiên lạnh lùng nói, kỳ thực trong lòng
hắn cũng đã rất phẫn nộ. Mặc dù hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì,
nhưng hắn chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân mà làm hại những người vô tội,
đồng thời cũng thay một chủng tộc cường đại anh dũng mà bi ai.

-Ngươi là một đứa trẻ tốt.- Trong không khí hơi hơi dao động, một đám khói dần dần tụ lại, hình thành nên một lão nhân râu tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ quần áo phong cách xa xưa, nhưng ngược lại khiến cho người khác có một loại cảm giác rất thoải mái, có điều, lão nhân này chắc chắn không phải là người. Cũng không bận tâm Lục Cố Niên kinh ngạc, lão giả hòa ái đối với hắn cười một cái.- Nhưng lời đồn đại cũng chưa hẳn là không chính xác. Thực ra người của tộc Hebi có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là tiên tri. Sự diệt vong của chủng tộc chúng ta đã sớm tiên đoán ra. Vì không khiến cho người Hebi bị tận diệt, tất cả mọi người đã sử dụng một loại bí thuật dùng sinh mạng của người Hebi khiến cho mầm mống của người Hebi có thể tồn tại. Có lẽ đứa trẻ được chọn đó đã lưu lạc tới dị thế và lưu lại huyết mạch của người Hebi, nó cũng chính là lý do khiến đứa bé ngươi bị kéo tới nơi đây. Nếu không phải lúc đó không có lựa chọn, có lẽ bọn họ cũng sẽ không buộc phải làm như vậy.

Câu cuối cùng, lão giả nói bằng một giọng vô cùng tang thương, dường như lão
giả lại nhớ lại tình cảnh khi đó mà thương tâm.

Lục Cố Niên mặc dù có kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn lại
khom người hành lễ một cái tỏ vẻ kính trọng với những người Hebi, tổ tiên của
hắn, sau đó mới hỏi ra thắc mắc trong lòng. "Tiền bối, ngài là..."

-Đúng, ta là đại tế ti, là người đã tiên đoán và thực hiện bí thuật. Ta đã chờ đứa trẻ ngươi hơn một nghìn năm rồi. Cũng may cuối cùng ta vẫn là chờ được. Nếu lại muộn thêm vài năm nữa, e rằng linh hồn ta sẽ tan biến, không cách nào truyền thừa tri thức của người Hebi lại cho ngươi nữa.

"Tiền bối...ngài có thể cho ta biết tên không?" Thấy thân hình của lão giả quả
nhiên dần mờ nhạt, Lục Cố Niên vội vàng nói.

-Không cần, đứa trẻ. Dù sao ta cũng sẽ tan biến, có biết tên hay không cũng là đều là giống nhau, không phải sao? - Lão giả mỉm cười, cơ thể càng trở nên trong suốt.-Ao, hãy chăm sóc đứa trẻ này giúp ta. Nó là hy vọng cuối cùng của người Hebi.

Câu cuối cùng, là nói với Ao.

Ao từ khi mới bước vào đã lui về hình dạng một con rắn nỏ ban đầu, lúc này gặp
lại chủ nhân cũ, nó yên lặng đung đưa đầu tỏ vẻ nó sẽ bảo vệ Lục Cố Niên,
nhưng đầu rắn và đuôi rắn rũ xuống, cho dù nó không nói cũng có thể nhìn ra nó
rất thương tâm.

-Vậy, đứa trẻ, bước qua cánh cửa kia và nhận truyền thừa đi. Hi vọng nó có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ như người Hebi.

"Vâng, vãn bối nhất định sẽ phục hưng lại tộc người Hebi!" Lục Cố Niên hai mắt
hiện lên tơ máu, cật lực không khiến mình khóc ra. Mặc dù ở cùng lão nhân này
chưa tới một tiếng, nhưng có lẽ là do huyết mạch, hoặc cũng có lẽ là do thái
độ từ ái giống như trưởng bối của lão nhân khiến hắn nhớ tới ông ngoại của
hắn, khiến hắn không hiểu mà đối với lão nhân vô cùng thân thiết.

Lão nhân hài lòng gật đầu, sau đó nụ cười ôn hòa trên môi hóa thành nhiều điểm
ánh sáng, tan vào trong không khí.

[Chúng ta đi thôi, Ao.]

Sau khi xoay người, Lục Cố Niên đã lấy lại được phong thái nghiêm nghị của
tổng tài tập đoàn Lục thị, mặt không biểu tình hướng cánh cửa trước mặt đi
tới.

Thiên Long Nhân, nợ máu tổ tiên các ngươi khiếm, Lục Cố Niên ta tới đòi lại
đây!

-Hết chương 2-


[One Piece Đồng Nhân] Hải Ký - Chương #2