Tân Sinh-tân Thế Giới


Thật mệt mỏi , thật là mệt mỏi, ta đang ở đâu thế này.......Sau một hồi ánh
sáng hiện ra Diệp Yên cảm thấy vô cùng chói mắt, một hồi suy yếu chợt đến thật
là buồn ngủ, nhưng bản năng Diệp Yên vẫn muốn biết mình đang ở hoàn cảnh nào
vậy là hắn cố gắng mở mắt ra quan sát, nhưng chưa mở mắt ra hắn đã nghe thấy 1
chuỗi ngôn ngữ, chuỗi ngôn ngữ này hoàn toàn quái lạ nghe ra hoàn toàn đi với
một vận luật đặc thù nhưng hắn khẳng định thứ ngôn ngữ này chắc chắn không tồn
tại ở đất nước hắn sống, sau đó hắn mở mắt...

Hắn giật thót mình, trước mặt hắn là 2 cái đầu xanh , một cái màu xanh lá cây,
một cái màu xanh da trời, “trời đất” đây là cái thứ đầu tiên hắn nghĩ ngay
trong đầu, sau đó một trận sợ hãi nổi lên, hắn la toáng lên cố gắng giãy dụa
nhưng tự nhiên có cái gì đó không đúng hắn không phát ra âm thanh bình thường
mà hắn quen thuộc thay vào đó là 1 chuỗi tiếng non nớt , tay hắn chân hắn cố
gắng duỗi ra bỏ chạy nhưng đáp lại hắn là một cơn vô lực....hắn không thể nào
đứng dậy càng lúc càng hoảng sợ,Diệp yên sợ hãi, hắn không biết mình ở đâu,
hắn không biết 2 cái mặt xanh dài răng nanh kia là thứ gì, hắn không biết tại
sao hắn lại yếu ớt tới mức này, lúc này 1 cái nữ tính thanh âm kêu lên sau đó
1 bàn tay nhấc hắn lên, hắn được một ai đó ôm vào người, một chuỗi âm thanh
dâng lên, đôi bàn tay kia đem hắn đong đưa, Diệp Yên tinh thần giống như được
một thứ gì đó xoa dịu làm hắn giảm bớt hoảng loạn đưa hắn ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu Diệp Yên tỉnh lại hắn bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ, hắn khẳng
định mình không còn là mình nói cách khác Diệp Yên không còn ở trong cái thân
thể 20 tuổi kia nữa hắn hoàn toàn nắm chắc là hắn xuyên rồi...xuyên mà không
biết vì sao xuyên, xuyên tới không thể xuyên hơn,xuyên mà không hiểu vì sao
xuyên, mà còn xuyên tới một cái không phải nhân loại chủng tộc, hắn biết vì
hắn đã nhìn thấy cái nữ tính da xanh kia ôm mình còn hát một chuỗi kì lạ ngôn
ngữ cho mình nghe và còn ... cho hắn uống sữa...... cứ nghĩ một thanh niên 20
tuổi mà phải đi bú sữa mẹ làm hắn rùng mình...nhưng ai bảo mình đói đâu, trước
bỏ qua vấn đề này.

Diệp Yên tiếp tục quan sát nới hắn nằm, hắn được bảo bọc xung quanh 1 lớp da
thú dầy đặc biệt mềm mại loại kia quả thật không biết thứ gì da hắn từng lăn
qua nhìn tấm da thú hắn nằm, da thú kỳ lạ , lớp da có ban văn của loại hổ
nhưng lại có màu xanh lá cây quện với màu đen..ài thôi đi dị giới mà cái gì
cũng có thể, nói tới đây hắn mới phát hiện mình đã lẫy được...mới 2 ngày thôi
cái này có vẻ hơi quá đáng đi, đây là cái chủng tộc gì mà con non mạnh dễ sợ,
quay trở lai chú ý tới nơi hắn ở xung quanh, đây giống túp lều hơn là 1 ngôi
nhà, túp lều 4 phía được cố định bằng 8 thanh gỗ lớn trên nóc được lợp bằng 1
lớp gỗ vào bọc trong bằng 1 lớp lá rạ, xung quanh tường dùng gỗ thanh nhỏ đắp
lại, phía trong bọc 1 lớp vải thô và phía cửa dùng nhiều miếng da khâu lại với
nhau, căn nhà có 2 cửa, 1 cái dùng làm cửa ra vào, 1 cái thông tới 1 căn buồng
khác.

Trong căn buồng hăn đang nằm gồm 1 cái cột được chạm trổ rất tinh vi, 1 ống
chứa đầy cây thương, 1 cái rương, 1 cái tủ chứa đồ dùng hàng ngày và 1 cái sọ
thú....1 cái sọ thú họ mèo nhưng nó to bất bình thường, chỉ riêng cái sọ không
đã dài hơn 1 mét... Loại thú này mà ở thế giới trước hoàn toàn xứng đáng thú
trung chi vương, hổ belgan sư tử các loại đều chỉ làm người hầu phận, tổng hợp
tất cả các loại dân chứng Diệp Yên liền đưa ra kết luận, hắn chủng tộc là 1
chủng tộc mạnh mẽ , thiện chiến có thể lấy săn bắn làm chủ nhìn xương sọ kia
là biết ngay cả hiện đại vũ khí nếu muốn săn thể loại mãnh thú này cũng phải
cần 1 tiểu đội trang bị tận răng nếu không cẩn thận hoàn toàn có thể toàn diệt
nghĩ mà hắn chủng tộc có vẻ là dùng trung cổ vũ khí tới săn được....nghĩ tới
đây Diệp Yên khóe miệng kéo kéo, đồ đằng....cái này có khả năng hắn chủng vẫn
ở hình thức bộ lạc.

Buồn ngủ, dạo này hảo buồn ngủ....


Old World - Chương #1