Nhân Côn*


Người đăng: Keirupro1212

Oản Thanh Ti Chương 2: Nhân Côn*

*Nhân côn: một kiểu tra tấn, cắt tay và chân cho đến khi chảy máu đến chết hoặc tàn tật suốt đời.

Kia có thể còn là người sao?

Mồ hôi lạnh của ta chảy ra, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ phim thích xem
nhất thời niên thiếu “Lưỡng cung Thái Hậu”, sau khi lên ngôi, Từ Hy khen ngợi
vũ điệu của phi tử Hàm Phong hoàng đế mềm mại yếu đuối, chém đứt tứ chi cất
vào một cái lu lớn, cảnh tượng khủng bố đó từng khiến thanh thiếu niên như ta
sởn tóc gáy.

Không nghĩ tới, hôm nay chính trong căn phòng này, cách giường ta nằm không
xa, cũng có một cái lu hệt như vậy, bên trong là người đầu tóc rối bù, ta nghĩ
không ra mặt của hắn là lớn tuổi hay nhỏ tuổi, bởi vì gương mặt của hắn toàn
là máu đen, mũi, môi và lỗ tai đã muốn bị cắt đứt ra, khuôn mặt máu thịt lẫn
lộn chỉ còn hai lỗ mũi. Đôi mắt vẫn còn, lúc này hắn đang gắt gao trừng mắt
nhìn nam nhân trước giường, miệng “ê, a” kêu,lại phát ra không đủ âm tiết, xem
ra đầu lưỡi cũng đã bị người ta cắt đi, căm hận, đau đớn, bi phẫn, sỉ nhục,
không cam lòng vân vân… giống như mũi tên nhọn từng thứ một từ mắt hắn bắn ra,
nếu ánh mắt có thể giết người, nam tử áo trắng trước giường chỉ sợ sớm bị hắn
thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây.

Đối mặt với tình hình như vậy, ta không chút nghi ngờ thân thể trong lu của
hắn sớm không có tứ chi. Ta sợ hãi theo dõi hắn, ban nãy dọa ta thiếu chút nữa
thét chói tai, đúng là không giống như con người, đúng kiểu nhân côn miêu tả
trong “Lộc đỉnh ký” của Kim Dung.

Nam nhân này, vì nguyên nhân gì? Vì sao phải đối xử với hắn như vậy, phải hận
thù tới mức nào mới có thể tra tấn một người đến tình cảnh này còn không buông
tay? Ta ngẩn đầu nhìn suất mĩ nam đang đưa lưng về phía mình, trong đầu choáng
váng, người này, là một người, như thế nào dùng thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa
hung ác như vậy, trên đời sao lại có người khủng bố đến thế? Trời sinh khuôn
mặt xinh đẹp, thế nhưng trái tim lại quá ngoan độc.

Ta sợ hãi, thực sự sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dội lên, trong
lòng run sợ. Đến từ thế kỉ hai mươi mốt, chưa bao giờ ta thấy qua loại nhục
hình thảm thiết này, rõ ràng là kiểu dụng hình nhân côn xảy ra trước mắt, mùi
máu tươi mãnh liệt bắt đầu tràn ra tứ phía, ta che miệng lại, vô cùng buồn
nôn, nhưng sao cũng không dám ra tiếng. Chuyện này rốt cục đã xảy ra bao lâu?
Tuyệt đối không phải sau khi ta tỉnh lại, cho dù vừa rồi có chút “nhiệt huyết
sôi trào, thần trí không rõ” nhưng động tĩnh lớn như vậy. cũng không thể không
phát hiện ra.

Nếu không phải là sau đó, vậy là trước lúc ta tỉnh lại, cái lu người đó kia đã
ở trong phòng, vậy vừa rồi….? Thân thể giống như rơi vào khoảng không lạnh như
băng, nếu là như thế, thì người trong lu đó cũng nhìn thấy hết màn biểu diễn
hạn chế độ tuổi kia?

Vì sao muốn cho hắn xem? Không cần soi gương, ta cũng biết rằng mặt mình khẳng
định đã trắng bệch. Suất mĩ nam đưa lưng về phía ta, chậm rãi nhận tách trà
nóng từ người đẹp áo tím, uống một ngụm. Mỹ nhân áo tím mẫu mực cầm lược, gỡ
dây buộc tóc, chải đầu cho hắn. Lấy lại tinh thần, ta cắn chặt môi, đầu óc
nhanh chóng vận động, cố gắng phát huy tinh thần bát quái suy luận của phụ nữ
hiện đại, dù sao cũng phải mau chóng làm rõ tình huống trước mắt, mới có thể
tìm kiếm cơ hội sống sót.

Nam nhân này rốt cục có mục đích gì? Trên đời này tuyệt đối không có người có
ham mê biến thái như vậy, thích trong lúc hoan ái đem nhân côn tới xem, nhìn
cách suất mĩ nam tra tấn người trong lu đến như vậy, cũng hiểu được hắn vô
cùng hận người này, hận một người, phương pháp tốt nhất không phải chà đạp
thân thể, mà là lăng nhục tâm linh và tinh thần người đó.

Nghĩ một hồi, bộ não hỗn loạn của ta dần dần thanh tỉnh. Hắn để cho người này
xem trận biểu diễn, chứng minh ta và người này có mối quan hệ đặc biệt, nếu
không, kiểu lăng nhục này liền trở nên nhàm chán và buồn cười.

Lại phân tích thêm, người trong lu này rốt cuộc có quan hệ gì với ta? Trượng
phu? Ta lập tức phủ định đáp án này, trên giường hỗn độn lạc hồng chói mắt đã
chứng minh ta chưa lập gia đình. Huynh đệ? Ta tinh tế đánh giá khuôn mặt máu
me đầm đìa, từ sâu trong khóe mắt phát hiện ra nếp nhăn, chỉ sợ không phải.
Như vậy, chỉ còn một là có thể, chính là phụ thân.

Cả người ta lạnh như bang, mồ hôi lạnh từng giọt tí tách từ trán chảy xuống,
nếu đúng là vậy, nam nhân đối xử với phụ thân của khối thân thể này độc ác như
vậy, sẽ xử ta như thế nào? Cường bạo? Chỉ sợ đó là hình phạt nhẹ nhất? Cứ cho
là sau khi ta tỉnh lại vẫn chưa rõ tình huống nên không nghĩ tới hắn đang
cường bạo ta, nhưng theo sự đau đớn của thân thể này cùng với vết thương như
xé rách ở hạ thể, khẳng định hắn đã bạo lực với chủ nhân trước của thân thể
này rồi.

Hắn còn muốn đối phó ta ra sao? Giết người? Hay là đem ta dùng hình nhân côn?
Ta rùng mình một cái, tự nghĩ có nên nói cho hắn biết, thật ra chủ nhân của
thân thể này trong lúc bị cường bạo đã đau đến chết, ta chẳng qua là hàng giả?
Không ổn, chuyện nghìn lẻ một dêm kể ra người bình thường nghe cũng không tin
nổi, không chừng hắn nghĩ ta muốn tránh khổ hình nên cố ý giả điên giả khùng,
ngược lại rước lấy tai vạ. Vậy, cuối cùng phải nên ứng phó với tình huống này
ra làm sao? Trên đầu xuất hiện ba vạch đen, ông trời, sao ông không để cho ta
chết thêm lần nữa đi, so với phải đối mặt với cái người đáng sợ này còn tốt
hơn. Ta còn có thể quay về âm phủ tìm tiểu quỷ kia tính sổ, chọc lỗ mũi nó kéo
lỗ tai nó. Ta biết tên tiểu tử đó không tốt như vậy, Tá Thi Hoàn Hồn? Nó muốn
hại chết ta thêm lần nữa để ta ngoan ngoãn trở về làm vợ chứ gì! Thực không
hiểu tiểu quỷ kia vì cái gì túm lấy ta không buông, không phải chỉ mắng nó hai
câu “chưa dứt sữa” lại thuận miệng kéo lỗ tai nó một chút mà thôi, tên quỷ này
lại hẹp hòi trả thù ta thế này!

Suất mĩ nam lại uống ngụm trà, đưa chén cho nữ tử áo hồng bên trái, áo tím bên
phải lập tức đưa khăn, cho hắn lau tay, hai cô gái này hiển nhiên cũng không
phải nha hoàn bình thường, đối mặt với trường hợp như vậy còn có thể bình tĩnh
kiềm chế, thực không phải người bình thường, giống nam nhân kia đều là kẻ biến
thái.

Nói thực, mĩ nam biến thái trong bảy cấp người đẹp của ta đã rớt xuống ba, bây
giờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, ta cũng không có lòng dạ thưởng thức,
chỉ cảm thấy rét lạnh từng cơn. Mĩ nam biến thái lau tay xong, ôm hai tay, đi
đến trước lu, cúi đầu nhìn người bên trong, chậm rãi đi thong thả một vòng
xung quanh, khẽ cười nói, “Úy Cẩm Lam, mùi vị làm người côn ông không thấy mới
mẻ, như vậy, nhìn lệnh thiên kim biểu diễn hầu hạ uyển chuyển dưới thân ta, có
phải ông cảm thấy mới lạ hơn một chút?”

Thanh âm của mĩ nam biến thái rất êm tai, trầm ấm ám muội, cho dù lời nói có
lạnh lẽo tàn nhẫn, nhưng từ miệng hắn phát ra vẫn mang theo gợi cảm không nói
nên lời. Ta lập tức nổi da gà, nếu hắn không ác độc, như vậy càng làm ta thấy
khủng bố…., dùng sức lắc đầu, trong lòng thầm mắng, Diệp Hải Hoa, tỉnh táo một
chút, giờ là tình huống gì, còn mê trai đến thế! Có biết chữ chết viết thế nào
không? Mĩ nam biến thái di chuyển đến cạnh cái lu, không đưa lưng về phía ta,
ta đã có thể thấy vẻ mặt của hắn, tuy rằng bên môi cười khẽ, nhưng ánh mắt lại
giống như hầm bang vạn năm rét lạnh thấu xương, không mang một chút cảm tình.

Xem ra suy đoán của ta đã được chứng thực, người trong lu kia, quả nhiên là
phụ thân của khối thân thể này. Ta theo bản năng gạt bỏ mối quan hệ của mình
với Úy Cẩm Lam kia, tuy rằng là phụ thân của thân thể này, nhưng linh hồn vừa
mới đến chỉ mới nhận biết hắn, đối với hắn không có nửa phần cảm tình. Vô tội
nhập vào thân thể con gái hắn, không làm gì cũng phải gánh vác hận thù của mĩ
nam biến thái đã là xui xẻo, nếu mình còn dính dáng đến Úy Cẩm Lam kia, làm ra
chút chuyện kích động, cái mạng nhỏ này cũng đi toi rồi. Biến thái mĩ nam này
chính là người đáng sợ nhất ta từng gặp trong đời.

Úy Cẩm Lam trong lu vẫn trừng mắt với mĩ nam biến thái, lúc này nghe thấy lời
nói khiêu khích của hắn, phẫn nộ “ ê a” kêu loạn, đáng tiếc đầu lưỡi đã bị cắt
nên căn bản hắn không phát ra đầy đủ âm tiết. Hắn ở trong lu điên cuồng xao
động, mặc dù lu lớn rắn chắc nhưng cũng bắt đầu có chút lay động.

Nhìn đến ánh mắt hận không thể giết người của Úy Cẩm Lam, trên mặt mĩ nam biến
thái rốt cuộc dâng lên một thần sắc vừa lòng. Úy Cẩm Lam khẳng định đã tức
giận muốn điên rồi, tận mắt chứng kiến ác ma trước đã dùng hình nhân côn với
mình cuồng bạo con gái chính mình, chỉ sợ không có phụ thân nào trên đời không
nổi điên. Hắn có thể chấp nhận mĩ nam biến thái dùng khổ hình tàn bạo trên
người mình, nhưng không hẳn có thể chấp nhận việc tận mắt chứng kiến hắn làm
hại đến cốt nhục của mình.

Tuy rằng biến thái mĩ nam vừa lòng với biểu tình của Úy Cẩm Lam, nhưng vẫn
không chịu buông tha tiếp tục trêu đùa nhục nhã hắn, “Người đời tương tuyền
thiên kim của tể tướng đương triều Úy Cẩm Lam, là người thư, thức, lễ tinh
thông nhất hoàng triều, là tiểu thư khuê các nhã nhặn lịch sự đoan trang,
không nghĩ tới bên trong lại dâm đãng đến như vậy”. Hắn dừng một chút, quay
đầu liếc ta một cái, sự khó hiểu ban đầu của ta chợt bừng tỉnh bởi chất giọng
mỉa mai, “Đối với nam nhân cường bạo mình còn tự nguyện tiếp nhận hoan ái, so
với nữ tử thanh lâu còn phóng đãng thấp hèn hơn!”

Ta cắn chặt môi. Không cần để ý, không cần để ý lời nói của hắn. Trong lòng
nhắc nhở chính mình, cứ việc để lời nói cay nghiệt ức hiếp người khác ngoài
tai đi. Nam nhân biến thái này chẳng qua là muốn làm nhục Úy Cẩm Lam thôi, ta
cũng không phải con gái của hắn thật, không cần phải…Tự động chạy đến thừa
nhận lời lăng nhục của hắn. Ta đến từ thế kỉ hai mươi mốt có nhu cầu bình
thường của người trưởng thành, lúc tỉnh lại cũng không biết hắn đang cường bạo
thân thể này, vì sao ta phải xấu hổ? Người làm bậy chính là hắn, làm sai chính
là hắn, người nên xấu hổ phải là hắn! Ta vì sao phải buộc sai lầm của người
khác vào mình, trừng phạt chính mình? Không, ta không xấu hổ!

Nghĩ đến đây, ngược lại lòng ta cảm thấy thoải mái, tất cả trước mắt giống như
một trò khôi hài, ta chẳng qua là khán giả xem tấu diễn, bị liên lụy phải ở
trong buổi diễn nhàm chán này. Ta nhìn về phía nam nhân, không nhìn tới khóe
môi mỉa mai của hắn, thản nhiên tiếp đón con ngươi đen sáng không chút tia cảm
tình. Ánh mắt xinh đẹp như vậy…., trong bụng tự giễu cợt, đáng tiếc, nam nhân
này trong lòng ta lại rớt ba bậc. Nam nhân biến thái kia, nếu biết ta không
phải con gái Úy Cẩm Lam, tất cả những gì hắn làm đối với ta mà nói căn bản
chẳng có nghĩa lý gì, nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng và biểu tình sụp đổ nhất
thời của hắn, không biết miệng hắn còn có thể nói ra những lời khiến người ta
chán ghét như vậy nữa không?

Nghĩ đến đây, ta nhịn không được cười khẽ.


Oảnh thanh ti - Chương #1