Chương 71: Cơn Mưa


Dưới tiếng mưa rơi ào ào ngày hè, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy gấp qua khiến nước bắn lên tung tóe, khách đi đường vội vã. Phía xa xa, trong cửa tiệm nằm bên giao lộ, mấy ngọn đèn tỏa ánh bập bùng, tuy không quá sáng sủa, nhưng nhờ chủ nhân trước đã chịu bỏ tâm sức bố trí nên giờ đây trong cảnh ngày mưa âm u lạnh lẽo bỗng khiến người ta thấy ấm áp lạ kỳ, có lẽ ai nhìn thấy cũng nảy ra ham muốn được vào trong ngồi một lát.

Cơn mưa tựa như bức màn ngăn nơi đây thành vùng trời riêng tư, một nam một nữ trò chuyện trong tiệm, phía sau vị nam tử còn có một tên tùy tùng. Tiếng trò chuyện bị tiếng mưa rơi át mất, không thể truyền ra ngoài, nhưng trong một khoảng khắc nào đó, có thể nhìn thấy cô gái thanh nhã kia cúi đầu hành lễ đầy vẻ áy náy. Cuộc trò chuyện chưa dừng lại ở đó nhưng rồi cũng có lúc kết thúc. Một lúc lâu sau, có lẽ họ đã nói hết những điều cần nói, người con trai trong bộ trường bào màu xanh mực nhã nhặn gật đầu nói lời từ biệt với cô gái rồi bung dù, dẫn tên tùy tùng mặt sẹo bước vào trong mưa.

Cho đến khi ánh sáng từ cửa tiệm kia khuất hẳn khỏi tầm mắt, hắn vẫn chưa hề quay đầu nhìn lại. Tiếng mưa rơi ầm ầm bốn phía, lúc rẽ qua một góc đường hắn mới mở miệng: “Tới Hải Khánh Phường.”

Cơn mưa cuối chiều xối xả vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Hải Khánh Phường cách chỗ này không xa, trước đây từng có một bến tàu, thuyền buôn đến bỏ neo, hàng hóa qua lại như mắc cửi, nhưng rồi sau bến tàu được dời đi chỗ khác, nơi đây dần trở nên tiêu điều. Trong phường bẩn thỉu hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, có thể coi là một khu vực phức tạp trong thành Giang Ninh, cứ cách một hai ngày lại xảy ra một vụ hành hung chém người, những gia đình lương thiện đều cấm trẻ con trong nhà bén mảng đến xung quanh.

Phường loạn thì loạn nhưng náo nhiệt thì vẫn cứ náo nhiệt, những khách thương nghèo túng, những kẻ trôi dạt giang hồ như đám lái buôn người Hồ ít tiền, thư sinh túng quẫn chán nản, những cô ca kĩ sống cuộc đời trôi dạt cùng đám người trong cách bang hội đều chọn nơi đây là địa điểm dừng chân. Lúc Cố Yến Trinh và lão Lục đến nơi, các con đường trong phường đã biến thành sông dưới cơn mưa xối xả, ấy thế mà quầy hàng quán rượu hai bên đường vẫn đèn đuốc sáng choang. Họ đi sâu vào trong một đoạn, chọn lấy một quán rượu rồi cụp dù bước vào.

Dưới ánh sáng đèn đuốc, đủ loại người tụ tập trong sảnh lớn. Có người giang hồ bộ dạng hung hãn, binh khí kè kè bên thân vừa ăn cơm uống rượu vừa bàn luận đủ chuyện trên trời dưới biển, có kẻ nhìn là biết thành phần lưu manh ngồi cười hớn hở với đồng bọn, thỉnh thoảng lại quay sang trêu ghẹo bà chủ quán mấy câu, có văn sĩ sa sút vừa lảm nhảm vừa cắm đầu ăn cơm, có kẻ vẻ mặt hoảng hốt, vừa ăn vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, có kẻ say rượu vừa uống đến đâu lại phun đến đấy, lại còn có cả trẻ con chạy nhảy nô đùa.

Khí chất thần thái của Cố Yến Trinh rõ ràng không hợp với quán rượu này, nên hắn vừa bước vào đã thu hút hầu hết ánh mắt xung quanh. Chỉ là vẻ mặt “chớ lại gần” của lão Lục cộng với vết sẹo trên mặt lão khiến những người này hết muốn nhìn ngó. Dê non lạc bầy ai cũng muốn làm một miếng, nhưng có thêm hung thần kèm bên thì quá nửa là con dê ấy có bố mẹ họ hàng là sư tử. Hai người đi tới một cái bàn nằm chếch phía trong quán rượu, bỏ ra mấy thỏi bạc vụn đuổi gã văn sĩ chán đời đang ngồi đó đi rồi gọi tiểu nhị đến thu dọn và đem cơm rượu mới.

Khung cảnh ồn ào nhưng hai người vẫn yên lặng chờ đợi, sau khi cơm rượu đã được đưa tới, Cố Yến Trinh nói: “Lục thúc, ngồi đi, chắc là phải đợi một lúc nữa...”

Người được gọi là lão Lục theo lời ngồi xuống nhưng không hề động đũa ăn uống gì, lát sau, Cố Yến Trinh lại hỏi: “Lục thúc, muốn nói gì sao?”

“Ta chỉ cảm thấy ngài sắp lên đường nhận chức, giờ có chuyện xảy ra e rằng sẽ khiến tình hình phức tạp.”

“Vậy sao ông lại hỗ trợ ta chuyện lần trước.”

“Vì chuyện lần trước có quan hệ rất lớn tới tiền đồ của ngài.”

“Với Cố Yến Trinh ta mà nói, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.” Cố Yến Trinh cười rồi nhìn lão Lục. “Khác nhau chỉ ở chỗ làm hay không làm thôi, việc lần trước chưa hẳn là việc lớn vì chẳng qua đó mới là vượt qua trở ngại đầu tiên, việc lần này cũng không hẳn là nhỏ vì mục đích ta về Giang Ninh quá nửa để thực hiện nó, dù không trọn vẹn nhưng kiểu gì cũng phải có kết quả mới được.”

Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Lão Lục, theo lão trong số bạn bè của ta liệu được mấy kẻ sẽ tới Hải Khánh Phường?”

“E rằng không nhiều lắm.”

“Toàn một đám hủ nho, thật khiến người ta cảm thấy nực cười. Chúng cho rằng cứ làm mấy bài thơ đã là vô cùng hào hoa phong nhã, cứ trêu ghẹo đùa giỡn đám gái trên thuyền hoa, ngoạc mồm nói khoác chuyện quốc gia đại sự là đủ khiến bốn biển thanh bình, đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết vòm trời cao rộng bao nhiêu. Ba năm trước, trên đường tới Đông Kinh gặp phải giặc cướp, những kẻ vừa tích tắc trước còn bàn chuyện trên trời dưới biển, giúp đời cứu dân, tích tắc sau đã sợ đến tè ra quần, à, còn mấy kẻ dù sao vẫn cố giữ được sự bình tĩnh, nhưng lũ cướp vừa mới chém một phát, bọn hủ nho thấy vết thương đã khóc rống lên như cha chết mẹ chết rồi quỳ sụp xuống xin tha liên hồi.”

Hắn giơ một tay lên ngang tầm mắt: “Đám văn nhân đó luôn nghĩ rằng thế gian vốn ở đây.” Rồi hắn lại ấn bàn tay đó xuống mặt bàn: “Nhưng chúng không biết cái gọi là thế gian vốn phải ở đây. Lại nói, lúc ở Văn Mặc lâu đám người đó châm chọc được đối phương vài câu đã coi là thắng lợi lớn lắm, nhưng thật ra thì có nghĩa lý gì đâu? Dạo trước biết được thằng kia là kẻ ở rể, Thẩm Sơn cứ nghĩ vạch trần đối phương rồi phe mình ngồi xem trò vui là một chuyện thành công lắm, nhưng thật ra thì có ích gì? Cũng giống như năm nay ta gieo hạt nhưng mất mùa tay trắng, thấy nhà bên cũng gặp chuyện không may mất mùa trắng tay, ta liền vui vẻ, nhưng rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu, ta há chẳng phải vẫn đói rã ruột hay sao?”

“Từ nhỏ, khi làm việc ta đã phải xác định chuyện gì là quan trọng, chuyện gì không quan trọng. Hễ chuyện ta muốn làm thì giá nào cũng phải làm bằng được, dù không được trọn vẹn cũng chẳng bao giờ buông tay, có thể được tám phần thì làm tám phần, có thể bảy phần thì làm cho được bảy. Sau này khi ta làm quan cũng sẽ như vậy, làm việc vì lê dân trong thiên hạ, chẳng lẽ thấy không thể trọn vẹn liền bỏ qua không làm ư?

Hắn gõ gõ bàn nói tiếp: “Thế cuộc thiên hạ hiện nay hỗn loạn phức tạp, cơ nghiệp triều Vũ nguy như trứng để đầu đẳng. Tất cả đám văn nhân suốt ngày mở miệng nói chuyện thái bình đó có tích sự gì, giống như những kẻ kể chuyện đầu đường Đông Kinh, suốt ngày lải nhải làm sao để hạ nhục đám sứ giả nước Liêu kiêu ngạo. Người nghe cũng trầm trồ tán thưởng đấy, nhưng nếu gặp người Liêu thật thì còn không kiếm đường mà né ư? Chẳng lẽ bây giờ triều ta còn chưa bị người Liêu làm nhục ư? Chúng ta làm việc phải nhìn thẳng vào lòng mình, phải biết mình muốn gì...

“Thật ra do ta vẫn ít tuổi, tu dưỡng còn chưa đủ, chuyến trở về này xuất hiện quá nhiều ý nghĩ dục vọng. Từ lâu ta đã là một kẻ vô tình, nhưng không nghĩ Vân Trúc kia cũng phàm tục như vậy, thật khiến ta phải thất vọng. Đổi lại là mấy năm sau, ta sao còn bị những tình cảm này đè nặng trong lòng, lần này nếu cứ thế mà buông tay bỏ đi, sau này nhớ lại tất sẽ thành chướng ngại trong lòng, khiến tâm tư của ta không còn thông suốt.”

Hắn khép hờ mắt, trong đầu xẹt qua cảm giác lặng người và kinh ngạc khi bị cái bạt tai ngoài đường ngày ấy, cảnh tượng người đứng xem xung quanh chế nhạo cười đùa.

“Một đứa vì đấu gạo mà chịu khom lưng uốn gối, đứa khác chịu ở rể trong nhà con buôn, thế mà làm được hai bài thơ đã vội coi mình là văn sĩ có tiếng trong thiên hạ, coi mình là kẻ đặc biệt khác hẳn với mọi người. Một kẻ làm được mấy vụ buôn ranh bán mọn đã nghĩ mình cần lao cao quý mà vội quên đi bản thân từng là kẻ có thân phận ra sao. Rặt một lũ người tầm thường giun dế. Lục thúc, với thời cuộc hiện nay thì lấy đâu ra việc lớn? Chẳng qua là mấy việc cỏn con, vung tay đã giải quyết xong. Sau này tới Lạc Bình, lại lên phía bắc thì những việc đó có sá gì?

Nói dứt lời, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai bóng người ẩn hiện trong cơn mưa đang tới gần...

Quán rượu Nghênh Tân, Hải Khánh Phường.

Trong không khí ồn ã tiếng người, dưới ánh đèn vàng vọt, lão Lục đứng lên tới bên cạnh Cố Yến Trinh, trong mắt Cố Yến Trinh hơi thoáng qua vẻ xao động nhưng rồi lại biến thành lạnh lùng trấn tĩnh ngay. Ngoài cửa, hai bóng người khoác áo tơi đã bước vào, họ đưa mắt nhìn quanh, có mấy người chạm ánh mắt với họ, tiếng nói trong quán rượu tức thì giảm hẳn đi. Những người sống ở đây đều biết hai vị này. Gã tiểu nhị chạy tới đón so ra phải thấp hơn họ đến hai cái đầu, nhìn như một đứa trẻ con đứng bên người lớn.

Vóc người cả hai đều cao lớn khôi ngô, họ cũng không mặc quần áo ngắn thường thấy của dân triều Vũ mà mặc kiểu tựa như dân chài. Trong hai người, một gã cao dễ đến hai mét có dư, cơ thể cân đối rắn chắc, ánh mắt trầm tĩnh. Gã kia mặt mày hung dữ, hơi lùn một chút so với đồng bọn nhưng cứng cỏi nhưng tòa tháp sắt, da dẻ đen thui, ánh mắt thâm hiểm tàn nhẫn, loại người này trong giang hồ e rằng chẳng ai muốn trêu vào, ngay cả lão Lục cạnh Cố Yến Trinh cũng có vẻ yếu đuối so với chúng.

Sau khi nhìn khắp một lượt quang quán rượu, hai người đó liền đưa tay gạt tiểu nhị sang một bên rồi bước về phía Cố Yến Trinh. Hầu hết những người xung quanh đều không dám đưa mắt nhìn chúng, chỉ vài người có vẻ là dân ngoại lai đang ngồi nói chuyện trên trời dưới biển bên chiếc bàn cạnh cửa ra vào dám quay đầu đánh giá hai người. Gã đàn ông to như tòa tháp tức thì dừng bước, trợn mắt nhìn lại, đám giang hồ cũng tỏ ra không chịu yếu thế, hai bên cứ trợn mắt nhìn nhau một hồi, rốt cục đám giang hồ phải né ánh mắt trước.

Gã to như tòa tháp lại đuổi theo đồng bọn đằng trước, thỉnh thoảng ngó ngang liếc dọc như đang định tìm kiếm gì đó trong quán. Bỗng hắn huých tay vào gã đi cùng rồi chỉ chỉ vào một chỗ, nói mấy câu gì đó. Gã đi cùng gật đầu, hắn liền bỏ sang bên kia, gã đàn ông đi cùng bước tới bên Cố Yến Trinh, nhe ra một nụ cười phóng khoáng, bàn tay to tướng vỗ mạnh lên vai Cố Yến Trinh:

“Cố công, lâu quá rồi không gặp.”

Giọng nói của hắn trầm vững, nhưng âm thanh không lớn, đủ để người bàn bên không nghe thấy câu chuyện. Cố Yến Trinh bị cái vỗ vai này làm lảo đảo, hắn lên gân ngồi vững lại rồi hờ hững nói: “Có việc muốn nhờ ngươi làm.”

“Làm gì?”

“Cũng gần giống như lần trước.”

“Thì ra là làm thích khách. Dạo này tình hình căng lắm.”

“Ngày mai sẽ lỏng.”

“Ha ha, thảo nào ngươi vẫn được gọi là Công ca...”

Gã đàn ông ngồi xuống đối diện, hình thế của hắn và Cố Yến Trinh chênh lệch một trời một vực. Hắn cười cười đưa mắt nhìn xung quanh. Cố Yến Trinh cũng đang nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy ở phía kia quán rượu, một người đang xô ghế bỏ chạy, gã đàn ông to như tòa tháp bước vài bước đã xáp đến gần, hắn tiện tay vác một chiếc ghế quật người kia ngã xoài xuống đất.

“Chạy?” Đòn thứ hai đập xuống, cái ghế cũng tan nát: “Lão Hoàng, mượn tiền của người ta mà không trả là không tốt đâu.”

“Khiến ngươi chê cười rồi, huynh đệ ta đang đòi món nợ cũ.” Gã đàn ông cầm chén rượu lên uống một hớp.

“Huynh đệ các ngươi chuyển sang nghề cho vay nặng lãi từ bao giờ thế?”

“Đây là chuyện mà ngươi cần quan tâm à?” Cố Yến Trinh vốn chỉ hỏi vui nhưng bị gã đàn ông lườm một cái rồi độp lại khiến hắn bỗng thấy luống cuống, gã đàn ông lại vỗ vỗ vai hắn. “Công ca, phải biết yên phận, đừng hỏi nhiều, cũng đừng hỏi lung tung... Số tiền chẳng đáng là bao, ta vốn không muốn cho vay, nhưng hắn đã không muốn trả thì lúc đầu đừng có vay ta.”

Đúng lúc này, lão Lục bỗng vỗ nhẹ lên vai Cố Yến Trinh, hắn nhìn ra thì thấy hai tên nha dịch đang tới gần. Họ nhận thấy trong quán rượu đang có vụ lộn xộn.

Ta lên lầu trước.” Cố Yến Trinh nói, đợi gã đàn ông gật đầu xong liền cùng lão Lục đi về phía cầu thang, lúc đã bước lên cầu thang, hắn liền quay đầu lại quan sát.

Trong quán rượu, tiếng đấm đá mắng chửi vang lên ầm ầm, người bị đánh cũng luôn miệng van xin và nghĩ cách chạy trốn, chuyện như vậy ở Hải Khánh phường vốn là chuyện thường ngày ở huyện(1). Hai gã nha dịch cứ đứng ngoài cửa nhìn một lúc, nói chung là không có ý dây dưa vào, nhưng một lát sau thấy người kia bị đánh đến nôn ra máu đành bước tới: “Dương Hoành, mau dừng tay lại, ngươi muốn đánh chết người à?”

Hai tên nha dịch thấp hơn gã được gọi là Dương Hoành kia cả cái đầu, tuy hợp sức lại cũng chống được một lát nhưng vẫn chịu áp chế. May mà đối phương còn hơi nể mặt, người bị đánh đến thoi thóp trên mặt đất kia chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh bỗng nhiên vùng dậy chạy tới nấp phía sau nha dịch, miệng vẫn chảy máu ròng ròng: “Dương nhị gia, tôi nhất định sẽ trả tiền, nhất định sẽ trả mà, tôi đã gia nhập bang Thiết Hà, đường chủ của tôi là Đàm gia, xin ngài hãy nể mặt ông ấy mà thư thư cho tôi hai bữa, tôi nhất định sẽ trả...”

“Đàm gia? Huynh đệ tao tuy chẳng bang chẳng phái gì, nhưng dù bang chủ của chúng mày có đến đây cũng phải nể mặt bọn tao, mày tưởng cứ đưa tên của hắn ra là được yên à?”

Dứt lời, hắn lại xách một cái ghế lên định xông tới đập tiếp, gã nha dịch còn ít tuổi đột nhiên bước ngang ra, tay rút đao ngăn cản: “Mau dừng tay.”

Đao mới rút được một nửa đã bị nha dịch lớn tuổi hơn đè lại, gã đàn ông to như tòa tháp di động có tên Dương Hoành thấy động tác đó của hắn cũng ngừng lại: “Trịnh đội trưởng, thằng đệ này của lão hình như mới vào nghề hử?”

Người nha dịch lớn tuổi nhìn hắn: “Ngươi mà đánh tiếp nữa thì hắn chết thật đấy.”

“Hừ.” Có đánh người đến tàn phế cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chết người lại là chuyện khác, chẳng ai che nổi, Dương Hoành cười lạnh rồi vung tay. “Được rồi, Dương Hoành ta là kẻ biết tuân theo luật pháp, hôm nay nể mặt Trịnh đội trưởng một phen vậy. Nhưng hắn thiếu tiền ta, ta là người có lý, bây giờ không truy cứu nữa. À, sau này lão phải dạy dỗ thằng đệ này cho tốt đấy, hơi một tý đã rút đao đòi chém, chẳng may dọa chết người ta thì làm sao?”

Hắn chọc chọc ngón tay trỏ lên trán nha dịch trẻ, gã bị đánh trọng thương đứng đằng sau vẫn luôn mồm “tôi nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả...”.

Dương Hoành lại ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Không cần trả lại, coi như là tiền mua thuốc chữa thương của mày đi, nhưng làm ơn mà nhớ kĩ cho ông một điều. Trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là lưu manh, loại kia là liều mạng, mày là thằng lưu manh, sau này có muốn nuốt không tiền thì đi nuốt của đám lưu manh giống như mày ấy, đừng ngu mà tìm cách nuốt của huynh đệ tao, hiểu chưa?”

Nói xong, hắn xoay người bước tới cạnh gã đàn ông kia.

Gã nha dịch trẻ tuổi cũng đỏ bừng mặt, nhưng bị người lớn tuổi hơn kéo ra ngoài. Dưới cơn mưa, cả hai giằng co một lúc rồi cùng nhau rời đi:

“đội trưởng, gã kia là ai vậy?”

Tên đội trưởng sầm mặt: “Hai anh em Dương Dực, Dương Hoành, nếu không có chuyện gì thì chớ chọc đến chúng.”

“Sao cứ để mặc cho chúng lớn lối như vậy được?”

“Hai thằng này là dân liều mạng hàng thật giá thật...” Gã đội trưởng hít sâu. “Nhưng từ trước tới nay chúng vẫn chưa gây ra chuyện gì lớn, có thể coi là biết chừng mực. Mấy bang phái trong Hải Khánh Phường này cũng không dám chọc giận chúng, lúc còn ít tuổi gã Dương Dực kia đã dám một thân một mình xông vào bang Thiết Sa, đuổi giết một gã đường chủ chạy ba vòng, chém giết đến nỗi toàn thân như tắm trong máu tươi, đúng là hung hãn không ai bằng...”

“Trên tay chúng từng có oan hồn à?”

“Ai cũng biết chúng chắc chắn từng gây ra án mạng, nhưng trong chuyện tranh đấu giữa các bang phái, thù qua oán lại rối tung cả lên, muốn quản còn khó hơn lên trời, còn trong những khía cạnh khác cũng không có chứng cứ gì. Bọn chúng không chơi mấy trò vớ vẩn như những kẻ khác đâu, lần này gã con nghiện cờ bạc nợ tiền kia cũng đáng chết, từ lúc bé tí đã chỉ lo đánh bạc, đến con gái trong nhà cũng đem bán nướng vào sòng đỏ đen, giờ bị bọn chúng cho một trận cũng là quả báo. Mấy năm trước khi Lôi đội trưởng còn đương chức đã có ý định trị chúng, sau bắt được Dương Dực, Dương Hoành chạy thoát, gã Dương Dực ngồi trong nhà lao vẫn lì lợm chịu đựng, có thế nào cũng không chịu nhận tội. Dương Hoành ở bên ngoài thì to tiếng tuyên bố, hễ anh hắn xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ giết cả nhà Lôi đội trưởng để trả thù, thế rồi cuối cùng vẫn phải thả người. Nhưng bọn chúng cũng khá biết điều, được thả liền đem lễ vật đến tận nhà Lôi đội trưởng tạ tội. Từ đó về sau, chẳng ai muốn chọc tới chúng nữa...”

Người nha dịch lớn tuổi dứt lời, người trẻ tuổi còn đang trong kinh ngạc thì người lớn tuổi lại nói tiếp: “Nói chung, nếu đã muốn làm thì làm một lần thịt luôn chúng nó, nếu không có cơ hội làm vậy thì cố tránh va chạm được tý nào hay tý ấy, bằng không thì hậu hoạn khôn lường. Trong hầu hết mọi chuyện, huynh đệ chúng đều rất biết chừng mực, đây mới thực sự là những kẻ khó chơi, còn trong Hải Khánh Phường chủ yếu là lưu manh, quản đám này chẳng có gì khó khăn, đó cũng là....”

Trên trời, chớp rạch qua nhoang nhoáng, hai gã nha dịch lầm lũi tiến về phía trước, để lại phía sau lưng quán rượu có hai huynh đệ họ Dương đang bước lên lầu hai, tới căn phòng nhỏ Cố Yên Trinh đang đợi sẵn để bàn chuyện làm ăn.

Thành cổ Giang Ninh, mưa giăng kín trời.

-------------------------

(1) Tư Không Kiến Quán: nhìn mãi thành quen, chuyện thường ở huyện. Tương truyền thời nhà Đường có một thi sĩ nổi tiếng tên là Lưu Vũ Tích, do tính cách tự do phóng khoáng nên trong kinh thành có người căm ghét hãm hại, bị giáng xuống làm thứ sử Tô Châu. Ở nơi này có một người từng làm chức Tư Không, tên Lý Thân, do ngưỡng mộ danh tiếng Lưu Vũ Tích nên mời ông uống rượu. Trong lúc nhâm nhi, Lưu Vũ Tích nổi hứng làm một bài thơ: “cao kế vân hoàn cung dạng trang, xuân phong nhất khúc đỗ vi nương, tư không kiến quán hồn nhàn sự, đoạn tận Giang Nam thứ sử tràng”.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #71