Vấn đề doanh địa Sơn Đông, sau mùa đông, không ai nhắc tới nữa. Tần
Tự Nguyên hẳn là đã biết, nhưng ông cũng không tìm Ninh Nghị để thảo
luận, về phần Vương Sơn Nguyệt và Tô Văn Dục thì trong một khoảng thời
gian dài đã chôn giấu tin tức và sự ảnh hưởng của chuyện này sâu trong
lòng, khi lần thứ hai nhắc tới thì đã là nhiều năm sau đó rồi.
Trong mùa đông đó, cuộc sống của Ninh Nghị trôi qua rất đơn giản, sáng sớm
nào cũng tham dự huấn luyện với các đường huynh đệ trong nhà, ban ngày
thì hoặc là ở trong nhà, hoặc là cùng Đàn Nhi ra ngoài, thỉnh thoảng đi
thăm hỏi Vân Trúc và Cẩm Nhi.
Giữa mùa đông tuyết lớn, liên quan
đến những việc vẫn đang tiến hành ở trong viện tử lớn ngoài thành Biện
Lương. Ninh Nghị vẫn cố gắng đưa ra các ý tưởng sáng tạo, để mấy người
thân tộc của Tô gia giám sát, dùng việc làm thiết thực để đào tạo bọn
họ. Tuy rằng nhìn tất cả đều có vẻ như hết sức đơn giản, nhưng trên thực tế, dối với Ninh Nghị mà nói, đây là một chuyện cực kỳ trọng đại, toàn
bộ tuyến đầu thật ra ngay từ đầu đã hình thành có trật tự.
Khi
một vài thành quả nhỏ xuất hiện, vài lần thực thành được khen thưởng,
các thợ thủ công ở trong viện tử cũng dần dần hiểu chủ nhà muốn làm gì,
bắt đầu năng động chủ động hơn. Tuy rằng nhóm người này không có mấy
người có năng lực nghiên cứu xuất sắc, nhưng thật sự chống đỡ được một
hệ thống lớn hoạt động, từ trước đến nay sẽ phải có một hai người có tài năng, chỉ cần trật tự có thể hình thành, ngày sau có thể người có tài
mới xuất hiện.
Thật sự khiến Ninh Nghị cảm thấy phức tạp vẫn là
về phương diện tình cảm. Đối với Vân Trúc và Cẩm Nhi, hắn mong muốn có
thể tận lực sắp xếp một cách vẹn toàn, nhưng trên thực tế lại không thể
nào làm được. Đối với người khác, hắn cái gì cũng không quan tâm tùy ý
thao túng người ta, làm ra đủ loại chuyện đáng sợ, nhưng với phụ nữ bên
cạnh mình thì trong lòng hắn lại yếu đuối, hầu như không hề có phòng
ngự, mỗi một bước đi đều cẩn thận, hắn từng suy nghĩ muốn cưới Vân Trúc
và Cẩm Nhi, nhưng trên thực tế, làm như vậy sẽ càng tạo nên tổn thương
cho cả bốn cô gái, hơn nữa cưới về cũng chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
Mà bởi chuyện của Vân Trúc, hắn cũng có chút áy náy với Đàn
Nhi, Tiểu Thiền, ngay cả dù hắn tu tâm dưỡng tính, hỉ nộ đều thu liễm
nhưng sự áy náy thì vẫn còn.
Đi đến bước này, hắn cũng biến thành một người không quả quyết. Có đôi khi hắn chỉ ở trong nhà ngắm tuyết
rơi, cũng không khỏi tự giễu mình, ôm Ninh Hi nói:
- Sau này khi con lớn rồi, thì đừng giống cha nhé …
Cuối năm bầu không khí trong kinh thành đầy náo nhiệt, các buổi thịnh hội
thi từ, hành nghiệp đều được tổ chức, hoạt động trong thanh lâu thì
tuyển chọn hoa khôi.
Các tài tử từ các nơi tụ tập tới kết bạn với hoa khôi, đủ loại tin tức … Tuy Ninh Nghị không tham dự, nhưng đám
người Tô Văn Định đương nhiên không thể thiếu được trong các buổi tụ tập náo nhiệt phong hoa tuyết nguyệt phong thành, và khi về nhà thì đó lại
trở thành những đề tài câu chuyện rôm rả cả đêm hoặc sáng sớm.
Ninh Nghị cũng đưa Đàn Nhi, Tiểu Thiền cải thành nam trang lén lút hai lần
đi tham dự thi hội, vừa xem vừa trò chuyện đánh giá đám tài tử giai
nhân, tuy rằng hắn không sáng tác bài thơ nào trong thi hội, nhưng ba
người đều rất vui vẻ, dù sao nhắc đến thì Đàn Nhi cũng chỉ hơn hai mươi
tuổi mà thôi, còn Ninh Nghị hắn thì lại rất thích được ngắm vẻ thiếu nữ
của Đàn Nhi mỗi khi bị trêu đùa đến tức giận mà không thể nào phát tác
được.
Lý Sư Sư gần đây có chút bận rộn, là một trong những hoa
khôi nổi danh ở kinh sư, vào lễ mừng năm mới nàng không thể dứt ra khỏi
các buổi tụ hội. Hơn nữa để tham gia biểu diễn tại các loại tụ hội vào
những ngày lễ Trừ tịch, Nguyên tịch, nàng còn phải dành nhiều thời gian
suy nghĩ tìm tòi rất nhiều các tiết mục biểu diễn. Mặc dù đối với nàng,
tất cả cũng chỉ là những việc quen thuộc, nhưng đôi lúc cũng vô cùng mệt mỏi, cũng sẽ huyễn tưởng về một hình ảnh vào cuối năm mình cũng là một
người bình thường cùng người nhà, cha mẹ quây quần bên bếp lửa, chúc
mừng nhau.
Đương nhiên khi hồi phục lại tinh thần, cảnh tượng
"Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ"
trước mắt sẽ lập tức tan biến. (Bài thơ Thanh Ngọc Án) Một năm này đối
với nàng mà nói chính là một năm ở trên đỉnh cao, nguyên nhân là một
buổi tụ hội ở trước tiết Đoan Ngọ, Nghiêu Tổ Niên giao cho nàng một tập
thơ có uy lực quá lớn, khi "Thường kỳ khê đình nhật mộ" cùng với Hiệp
Khách Hành được tung ra thì danh tiếng của nàng cũng được đẩy lên cao
nhất.
Mặc dù những bài thi từ có phong cách khác nhau này là do
một người sáng tác, nhưng vẫn khó tránh được bên ngoài có nhiều nghi
vấn. Nhưng khoảng thời gian này Ninh Nghị không ở kinh thành mà Nghiêu
Tổ Niên lại đích thân đứng ra bảo đảm, cho nên những nghị luận này càng
phụ trợ cho danh khí của Lý Sư Sư, khiến nàng đã trở thành người đứng
đầu hoa khôi kinh thành.
Nhưng càng tới gần cuối năm, những thách thức mới lại đặt ở trước mặt nàng, tất cả là bởi vì sự huy hoàng trong
một năm của nàng quá siêu việt, trừ phi nàng tìm được Chu Bang Ngạn hoặc là Ninh Nghị đang ở nơi khác tiếp tục thay nàng sáng tác ra tác phẩm
mới.
Cũng may Lý ma ma ở phương diện này cũng không bắt buộc.
- Danh khí đã đủ lớn rồi.
Khi hỏi Sư Sư có đi thăm hỏi Ninh Nghị hay không, bà đã nói như thế.
- Chẳng qua là sắp tới cuối năm, con theo lệ thường cũng phải đi tìm
người ta, nói cảm ơn chứ, ngoài ra cũng có chuyện của con nữa.
Bởi vì lần trước Ninh Nghị nhiều lần tới thăm hỏi, Sư Sư cũng không rõ chỗ ở của Ninh Nghị, nghĩ kỹ thì thấy có chút thất lễ. Nàng thật ra cũng có
một chút tâm tư, vốn nghĩ nếu có thể xã giao qua lại gặp gỡ Ninh Nghị,
song phương sẽ càng thêm thân thiết, nhưng nếu mình bất chợt đến nhà, có vẻ như lại làm biến chất mối quan hệ bạn bè này.
Chỉ tiếc khi Ninh Nghị trở lại Biện Lương, lại bận rộn chuyện trấn áp Lương Sơn, trong các buổi xã giao thanh lâu cũng không tham dự, cũng không
xuất hiện, khiến cho nàng có chút tiếc nuối. Thỉnh thoảng nghĩ tới,
không biết khi trong thành đang náo nhiệt đốt pháo hoa khắp nơi, thì vị
bằng hữu cổ quái này đang làm cái gì.
Có đôi khi trong các buổi
tụ hội lẻ tẻ có nhắc đến hắn, hoặc là nói đến thi từ, hoặc là khi nhắc
đến Lương Sơn thì nói rằng Ninh Lập Hằng chính là khách khanh trong Hữu
Tướng phủ. Mãi đến trước cuối năm, Sư Sư mới rốt cuộc nghe được tin tức
cụ thể có liên quan đến đối phương.
Tin tức này đến một vị lão nhạc sĩ tên là Nông Cổ Âm.
Nông Cổ Âm này hai mươi năm trước vốn cũng là hoa khôi thanh lâu, cầm nghệ
khúc nghệ xuất chúng. Sau này tuổi cũng lớn không thể lập gia đình thì
tự thoát tịch cho mình, ẩn cư trong thành Biện Lương, cuộc sống nhàn hạ
thỉnh thoảng sửa chữa nhạc khí chỉnh âm điệu cho nữ tử thanh lâu. Tới
gần cuối năm, Sư Sư cầm nhạc khí tới chỗ bà, tuy rằng nàng rất bận rộn,
nhưng nhạc khí cần phải phối hợp với xúc cảm, bởi vậy nàng khó tránh
khỏi phải ở lại.
Nông Cổ Âm tuổi tác tuy lớn, nhưng cuộc sống lại ẩn cư giống như tu sĩ, Sư Sư đến mà vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ nếu mình
già rồi, sống như vậy cũng có thể. Nông Cổ Âm thì khuyên nàng nên tìm
một người đàn ông để phó thác cả đời, nếu không cũng sẽ có một cuộc sống thê thảm như mình.
- Trước đó từng nói với muội về Chu Bang
Ngạn, làm thiếp thất cũng rất tốt, lại chẳng biết muội nghĩ gì nữa. Nay
danh khí của muội đã quá lớn, gả cho ai được đây? Làm chính thất của
người có công danh thì lại trèo cao rồi, mà với danh khí của muội, làm
thiếp thất thật đáng tiếc, thấp hơn một chút gả cho người không có công
danh và bối cảnh thì lại càng không thể.
Nữ tử trung niên gẩy ngón tay lên đàn cổ, vừa quở trách Lý Sư Sư:
- Nhắc đến mới nói, muội và người tên là Ninh Nghị kia quan hệ hình như
cũng không kém. Ta nghĩ nam tử kia cũng được đấy, dù là có thê thiếp
rồi, nhưng không ngại có thể theo hắn cũng được …
Lý Sư Sư cầm chén trà lên bật cười:
- Nông tỷ tỷ không nhận ra hắn ư.
- Ai nói không nhận ra, mấy ngày trước còn gặp ấy. À, cái bếp lò nấu nước kia chính là hắn tặng đấy, rất tiện.
Nông Cổ Âm cười.
- Mà muội đừng gọi người già như ta là tỷ tỷ, ta đã già rồi, sống một mình, tính tình cổ quái …
Sư Sư nhíu mày nhìn sang, mắt mở to:
- Hắn … tới tìm Nông tỷ tỷ có chuyện gì?
- Tiểu thiếp trong nhà hắn bị ốm, hắn quá đau buồn. Muội biết đấy, chỗ ta ít người, bình thường cũng ít tiếp đãi khác, hắn đến cầu xin ta vài
thứ, là bởi vì nghe nói đến danh tiếng cầm nghệ của ta, muốn ta đàn một
khúc cho tiểu thiếp hắn nghe. Ta từ lâu rồi không biểu diễn cho người
lạ, cuối cùng mãi mới đáp ứng hắn … Hắn thật đúng là quá hao tổn tâm trí mà …
Nông Cổ Âm lắc lắc đầu, Sư Sư nghe bà kể tuy rằng rất qua loa, nhưng nàng hiểu đối phương hẳn là tốt rất nhiều tâm tư.
- Sau đó ta đàn cho họ một khúc, tiểu tử đó căn bản chẳng hiểu khúc nghệ
chút nào, tư tưởng lại không tập trung, sau khi ta đàn xong thì hắn lại
nói với tiểu thiếp của hắn "Không hay lắm", là ta suýt chút nữa thì nổi
giận. Chẳng qua tiểu thiếp của hắn cũng có cầm nghệ cao, là Nhiếp Vân
Trúc, sau đó chúng ta cũng từng tới thăm hỏi nhau vài lần …
Nông
Cổ Âm nói đến đây, nha hoàn đến gọi Lý Sư Sư về, trọng tâm câu chuyện
tạm thời ngừng lại. Tới ngày thứ hai Sư Sư lại tới, mới hỏi rõ ngọn
nguồn toàn bộ câu chuyện. Nhiếp Vân Trúc bị ốm, Ninh Nghị lo lắng, thậm
chí còn nhiều lần đến tìm Nông Cổ Âm hỏi bí quyết chế cầm.
- …
Hắn thật sự là hồ đồ, muốn chế tạo một cây cầm tốt, thời gian không thể
thiếu một ba năm năm, hắn lại muốn trong thời gian một tháng phải làm
xong, thật sự là khiến người ta sôi máu mà. Nhưng nói đi nói lại, ở
trong thanh lâu nhiều năm như vậy, đàn ông si tình ngày ngày nghĩ cho nữ tử của mình cũng không phải là không có, nhưng loại người này chủ yếu
là đa son phấn khí. Còn người như Ninh Nghị, lại có thể làm chút chuyện
như này, có chút bá đạo, rất là khó có được …
- … Sau ta cùng với Nhiếp Vân Trúc đơn độc gặp ba lần, nghe nói người này không chỉ đối với cô ấy như thé, mà đối với những thê thiếp khác cũng đều quan tâm toàn ý hết lòng. Nhiếp cô nương này nói, nàng có chút lo lắng, trên người Ninh Nghị gánh vác quá nhiều chuyện, mà với người bên cạnh mình cũng đều dốc sức gánh vác.
Cô ấy vốn là muốn chia sẻ, nhưng không ngờ bởi sức khỏe của mình cũng trở thành trói buộc cho hắn, cô ấy hết sức áy náy.
Ta ở trong thanh lâu nhiều năm, loại chuyện này thật sự là thấy không
nhiều. Đàn ông thường là có mới nới cũ, nữ tử chẳng qua chỉ là trò tiêu
khiển, thích thì đương nhiên sủng ái bừa bãi, không thích thì bỏ mặc,
nếu hắn là người luôn có trách nhiệm với người bên cạnh mình, vậy thì Sư Sư muội cũng có thể … Nghe vậy, Sư Sư bật cười:
- Nông tỷ tỷ hiểu lầm rồi.
Nhưng khi nghĩ đến quan hệ giữa Ninh Nghị và những nử tử bên hắn, nàng biết
Ninh Nghị đã có vợ, mà Nhiếp Vân Trúc hẳn là thiếp thất bên ngoài. Về
phương diện khác, nàng cũng biết Ninh Nghị là người làm chuyện lớn, lúc
trước thậm chí còn lật đổ cả Lương Sơn. Nếu toàn bộ sự việc đúng như lời Nông tỷ tỷ nói, người bên cạnh Ninh Nghị rốt cuộc sẽ là tình trạng như
nào … Bất luận thế nào, lần thứ hai nàng gặp Ninh Nghị, đã là mùa xuân
năm Cảnh Hàn thứ mười một, mà thời gian đó, trong cuộc sống của Ninh
Nghị nhìn vô cùng bình thản lại xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả đều là
lúc hắn trở lại kinh thành quyết định làm việc.