Mùa đông năm Võ Cảnh Hàn thứ mười, Biện Lương! Đến tháng mười hai
tuyết mới bắt đầu rơi. Mặc dù nói thế, nhưng mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc bội mùa, nhưng trong đầu năm Cảnh Hàn thứ mười, sáu tháng cuối năm mùa màng rất tốt, thời gian ấm áp dài hơn một chút, cũng cho con
người thêm nhiều đường sống.
Tới mùa lạnh, toàn bộ trong ngoài
Biện Lương như được bao phủ bởi một dòng nước ấm, khi đám ăn mày ở ngoài thành tụ tập, bên trong thành nhà giàu cứu tế, phát cháo miễn phí thay
cơm, vẫn tiếp tục không ngừng. Mà bởi vì Yến Kinh đã khôi phục, lúc này
sự nhiệt tình với chiến tranh của cả thiên hạ cũng phát triển cao hơn,
nhóm phú thương cường hào đối ngoại thì hô hào sớm ngày bình định Yến
Vân, bên trong thì nhiều người đi làm việc thiện, thật là thiên hạ một
lòng từ trên xuống dưới.
Mà đối với nhóm văn nhân mà nói, thành
Biện Lương mùa đông này trở thành một địa phương người người đều đổ xô
tới. Từ sau mùa thu, tất cả các văn nhân thư sinh trong thiên hạ liền tụ về thành Biện Lương. Những người này, có khi là thí sinh đến vì kỳ thi
vào mùa xuân năm sau, còn lại là vì tin tức Yến Vân quy phục được truyền đến, bởi vậy vào kinh chạy chức quan.
Thư sinh Vũ triều đã nhiều lắm, người có công danh cũng nhiều, có một vài vấn đề của quan chức vẫn tồn tại, vả lại đang không ngừng mở rộng. Nhưng nếu mười sáu châu Yến
Vân có thể giành lại, ngay lập tức khả năng trống ra một số vị trí lớn,
trong tình hình như vậy, chạy chức quan là một điều tất yếu.
Văn
nhân tụ tập, ngoại trừ việc làm cho các nhà trọ trong kinh thành nhất
thời kín người hết chỗ, cũng làm cho nhiều việc trọng đại xảy ra không
dứt, thanh lâu đang trong lúc kinh doanh thịnh vượng dị thường. Mặc dù
thoạt nhìn một vài văn nhân có vẻ hà khắc, hầu hết văn từ ca tụng công
đức không khỏi theo một khuôn khổ, không có sự đổi mới, nhưng thịnh thế
như vậy, chung quy vẫn là đáng khen đấy, đó là bởi vì Phương Lạp khó
tránh khỏi bị chém đầu, mặt phía bắc Yến Kinh bình phục, thổ phỉ Lương
Sơn đền tội, trong khoảng thời gian này Biện Lương lưu hành phong cách
thi từ nhưng thật ra so với lúc trước thì ngòi bút của các thư sinh đã
dũng cảm hơn, xem ra cũng đã vượt qua ý chí xếp bút nghiên theo việc
binh đao rồi.
Mà ở tình thế như vậy, từ ý nghĩa nào đó mà nói,
trong vòng một năm nay cùng Phương Lạp, Lương Sơn thậm chí cả Biện Lương thi từ ít nhiều đều có liên quan đến tên của một người. Những ồn ào náo động từ Đoan ngọ qua đi, liền nhạt dần dần ra vòng tròn thượng lưu Biện Lương, trở thành chỉ có những người biết đến sự tồn tại của người này,
khi nhớ tới ít nhiều sẽ cảm thấy tiếc nuối và không giải thích được.
Người này tên là Ninh Nghị Ninh Lập Hằng.
Sau khi từ Sơn Đông trở lại Biện Lương, hắn vẫn chưa chính thức gia nhập
Mật Trinh Ti, cũng không giống Tần Tự Nguyên là suy tính vào Quốc Tử
Giám, cầu công danh hoặc là chính thức xuất hiện công khai. Ngoại trừ
danh hiệu phụ tá ở Tần phủ ra, thời điểm còn lại, vị công thần vừa mới
phá Lương Sơn này trở về nhà, tiến vào cuộc sống nhà nhã "Cùng vợ dạy
con", "Bảo dưỡng tuổi thọ", thỉnh thoảng đứng đằng sau sắp xếp kế hoạch
buôn bán một chút, cuộc sống cứ nhàn nhã thoải mái như thế.
Nhưng đương nhiên, đối với Tần Tự Nguyên và những người cấp bậc khác mà nói,
buôn bán là hoàn toàn không nằm trong khái niệm "Đại sự".
Vào lúc này bởi vì quản lý sự vụ của Bắc Phạt, thanh thế cũng như diều gặp gió, nội bộ Tướng phủ gần như quyền khuynh triều dã, mà bên trong Mật Trinh
Ti, một năm nay sự tình làm người ta thực sự phấn chấn không phải là
Đồng Quán Bắc Phạt, cũng không phải là bình định phía nam, mà là chỉ có
Ninh Nghị đi Sơn Đông, trong vòng hai tháng đã giải quyết xong tai họa
ngầm Lương Sơn này, giống như là liều thuốc trợ tim chân chính.
Đối với một vài việc mà Ninh Nghị đã biểu hiện năng lực ra ngoài, đặc biệt
việc đại phá Lương Sơn lộ ra thủ đoạn khống chế nhân tâm trong tay, tuy
rằng quỷ dị gân giông yêu quai, nhưng nếu muốn làm việc bình thường lớn
nhỏ tất nhiên không làm khó được hắn. Người này phải dùng như thế nào,
Tần Tự Nguyên từng có ý tưởng, ngay cả đã cùng đám người Giác Minh,
Nghiêu Tổ Niên thảo luận thì vẫn cứ băn khoăn cảm thấy không được. Nhưng mà đến cuối cùng, Ninh Nghị trở lại Biện Lương, lại lựa chọn ẩn thân
phía sau, đây thật là một sự kiện ngoài dự liệu của mọi người.
Nếu là người trẻ tuổi bình thường, đám người Tần Tự Nguyên sao lại cho hắn
"Tự lầm" như thế. Nhưng Ninh Nghị làm việc nói chuyện, đều có một cỗ khí thế đương nhiên, đặc biệt lần này trở về mặc dù đối với người bên ngoài hắn thẳng thắn bày tỏ hiện giờ không muốn vào quan trường, nhưng đối
với sự tình sau đó, biểu hiện ra ngoài lại cũng không phải là cảm giác
trốn tránh, mà giống như đó là ý nghĩ thật sự của chính mình. Đối với
Tướng phủ sau này có chuyện gì, hắn hứa hẹn tất nhiên sẽ hỗ trợ, nhưng
ngoài điều đó ra, dường như hắn có thêm một số ý tưởng lớn muốn thực
hiện, khiến người ta cảm giác chú ý nhiều hơn.
Tần Tự Nguyên ngày trước cùng hắn trao đổi, liền biết lòng hắn suy nghĩ phức tạp. Sau
chuyện Hàng Châu, Lương Sơn, hệ thống Nho gia, lý tưởng thiên hạ muôn
đời thái bình trong lòng hắn đến cuối cùng là cái gì, tất cả mọi người
rất khó thấy rõ ràng. Theo như cách nghĩ trước đây của bọn họ, Ninh Nghị lúc trước nản lòng thoái chí, khả năng đó là gặp phải vấn đề khó giải
quyết, lúc này đã có quyết định của chính mình, nói vậy cũng là bởi vì
việc này mà đến. Sau khi khuyên bảo không có kết quả, liền không cần
nhiều lời nữa, chỉ nói hắn vẫn là thân phận phụ tá trong Tướng phủ, cũng có một vị trí ở trong Mật Trinh Ti, ngày bình thường cố nhiên thanh
nhàn chút, khi cần giúp đỡ thì cứ đến, Ninh Nghị cũng gật đầu đáp ứng.
Như thế, sự xuất hiện của hắn ở Biện Lương dần nhạt dần.
Đương nhiên, hơn ba tháng tới nay, đối với lúc trước đáp ứng cách nghĩ của
Ninh Nghị, đám người Tần Tự Nguyên có lẽ là có chút hối hận.
Vì
trong khoảng thời gian này, việc hắn làm cũng không nhiều, nếu phải đứng lên quy nạp, ở trong Biện Lương phồn hoa huyên náo mấy tháng, Ninh Nghị làm ra một vài gánh hát tạp kỹ, mua vài cái lò rèn, xưởng tạo giấy, chỗ trú hầm, tửu phường, thậm chí là cửa hàng buôn bán gạo vân vân.
Đối với người thường mà nói, mặc dù thoạt nhìn khó phân phức tạp, nhưng
trong mắt đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, đơn giản chính là chút
việc nhỏ thuận tay ném tiền đều có thể mua được. Ninh Nghị trước đó có
trải qua khảo sát hay không, bọn họ không biết, nhưng toàn bộ quá trình
mua thoạt nhìn thực là vô cùng nhàn nhã, Ninh Nghị phí khí lực không
lớn, dường như cũng chỉ là trong những ngày sống nhàn nhã, thuận tay mua vài thứ, sau đó đem mấy thứ tài nguyên, nhân lực tới một trang viên ở
ngoại ô, làm tập trung, tính phương hướng cải tạo.
Chỉ có khi
hứng thú của Ninh Nghị dính đến cửa hàng gạo, Tần Tự Nguyên nhớ tới một
chuyện, tìm Ninh Nghị tán gẫu qua một lần, chủ yếu là muốn Ninh Nghị làm ra "Lôi tử" và "Máy xay gió" mà trước đó từng làm ở thành Hàng Châu.
Lúc ấy mấy thứ này vẫn chưa lưu truyền ra, nhưng lúc này Tần Tự Nguyên
lại không thể không suy xét ảnh hưởng mang đến trong đó, ông hỏi Ninh
Nghị, Ninh Nghị cũng liền gật đầu thừa nhận đúng là muốn làm chút về
phương diện này.
Lúc này Vũ triều giàu có và đông đúc, trọng phân biệt giàu nghèo, đối với giai cấp cao mà nói việc xát gạo là đương
nhiên. Tuy nhiên thực ra, trình tự xát gạo lại khá rườm rà, ở trình độ
nào đó mà nói, cũng quyết định giá cả của gạo xát. Nếu Ninh Nghị thật sự chuẩn bị sẵn sàng, làm ra mấy thứ Lôi tử này, bởi vì kỹ thuật hàm lượng Lôi tử không tính là cao, cố nhiên không thể kiếm được lợi nhuận trong
mười năm tám năm, nhưng với năng lực của Ninh Nghị, trong thời hạn ngắn
kiếm được số lớn lại là vô cùng dễ dàng. Từ nay về sau loại gạo nghiền
được dùng công nghệ này sẽ được khuếch trương, giá cả gạo xát giảm
xuống, chưa chắc không là một chuyện tốt, nhưng lúc này, đã có phiền
toái tương đối.
- … Hiện giờ tuy rằng triều đình của ta giàu có
và đông đúc, người nghèo cũng không thiếu kế sinh nhai, nhưng dù sao
cũng là thời kì đánh giặc, hậu cần cực kỳ khẩn trương. Nếu là sau khi
Liêu vong, người Kim lại có uy hiếp, sự căng thẳng này cũng sẽ vẫn kéo
dài xuống. Lúc này nếu giảm giá cả gạo xát xuống, người có gia cảnh hơi
chút giàu cũng coi đây là lương thực, chỉ sợ gạo thiếu cũng sẽ biến
thành một vấn đề. Bởi vậy hy vọng Lập Hằng tạm thời niêm phong cất vật
ấy vào kho …
Điều này cũng chỉ là khiến Ninh Nghị cảm thấy hứng
thú nhất thời thôi. Nếu Tần Tự Nguyên đã mở miệng, Ninh Nghị cũng tự bỏ
việc. Mà ở những chuyện khác, ngoại trừ ở Giang Ninh từng có rượu nồng
độ quá cao, hắn bố trí tùy ý mà nhàn tản, không có bao nhiêu người có
thể nhìn ra ý đồ của hắn. Nói chung, đối với đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, người thanh niên vốn có cơ hội rạng rỡ trước mặt mọi người sau này lại mai danh ẩn tích ở trong vòng luẩn quẩn phức tạp tại Biện Lương ngoài dự đoán, còn đối với một vài người không hiểu thì lại coi là
chuyện nhỏ.
Ở một chỗ khác Biện Lương, trong lòng của đệ nhất hoa khôi Phàn Lâu Lý Sư Sư cũng đặc biệt có ý cùng niềm nghi hoặc như vậy.
Đặc biệt là mùa đông, là thời điểm văn hội trong thành Biện Lương hưng
thịnh, nàng ngẫu nhiên nghĩ đến người này liền cảm thấy mê hoặc.
Tháng năm lúc Ninh Nghị rời khỏi Biện Lương, nàng đã chú ý đến mọi chuyện ở
Sơn Đông, sau lại nghe nói toàn bộ tình thế, trong nội tâm nàng rất khó
nói ra là cảm giác gì. Song khi cuối tháng tám Ninh Nghị từ Sơn Đông trở về, ngoại trừ gặp nàng một lần, xem như báo bình an với bằng hữu, từ
đóvề sau trong vòng mấy tháng, tên của Ninh Nghị đã không có xuất hiện
tại các buổi tụ hội sự kiện lớn ở Biện Lương nữa. Nàng biết rằng đồng
hương này ở Biện Lương, cũng biết hắn phi thường lợi hại nhưng giống như không khí, hắn cứ như vậy mất tiêu, mỗi khi nhớ tới, thì trong lòng
nàng liền nghi hoặc. Tại đây trong các buổi thịnh yếu có bao nhiêu người tận hết sức để triển lộ tài năng, còn người kia … rốt cuộc hắn đang làm gì … Sáng sớm, phòng ấm áp, từ phòng chủ nhân mở cửa sổ ra, đem một
luồng khí trong trẻo nhưng se lạnh tiến vào trong phòng, trong không khí vang lên ngoại trừ tiếng ca còn có tiếng trẻ con hứng thú tụ tập.
- Cô nương bé nhỏ sáng sớm rời giường, kiên trì rèn luyện! Thân thể tốt!
Chúng ta ca hát, chúng ta khiêu vũ, chúc phúc mọi người … Chúc mừng năm
mới …
- A a a … Oa oa oa …
Một đứa bé mặc quần áo giống
như quả bóng ngồi ở đằng kia phất ta y a a kêu, biểu hiện ra tâm trạng
của mình rất tốt. Nữ tử từ trên giường xuống tay còn đang cầm nút thắt
quần áo:
- Còn chưa xong mà còn chưa xong mà, ta còn chưa mặc
quần áo tử tế, đừng mở cửa sổ, tướng công, khí lạnh ảnh hưởng đến Hi Nhi đấy …
- Tô Đàn Nhi nàng chậm như vậy làm sao có thể ra ăn cơm
được. Ninh Hi nhà ta mới không cần nuông chiều từ bé như vậy, đúng hay
không?
Trong phòng, dùng lò lửa để sưởi ấm, không lâu trước ở đây mới lần đầu tiên xuất hiện than tổ ong còn đang thiêu đốt, để lên trên
còn có thể đun nước. Khi Ninh Nghị dậy thế nào cũng là lúc đứa nhỏ khóc, Tiểu Thiền và Quyên nhi đã bưng chậu nước đi vào, sau khi trộn lẫn nước ấm, vắt khăn lông cho Ninh Nghị, sau khi Ninh Nghị lau mặt, nhân lúc
khăn còn ấm, cũng lau mặt cho đứa con luôn.
Đối với loại sức ép
này của phụ thân, Ninh Hi oa oa kêu to, gần như khóc nức lên, nhưng thật ra sau khi lau xong, trên mặt đỏ rực giống quả táo, đợi cho Tiểu Thiền
bế đứa bé đầy ủy khuất đi, Ninh Nghị mới lắc lắc đầu:
- Nóng một chút mới có lợi a, không ngờ còn dám phản kháng.
Theo sau mới đi qua tự mình rửa mặt.
Tô Đàn Nhi liền đi tới, nhéo nhéo khuôn mặt của Ninh Hi:
- Cha thật là xấu, đúng hay không?
- Nói lời nói bậy ta nhất định sẽ nghe thấy.
- Hừ!
Sau khi độc lập tách ra, cảm giác người một nhà trong hai tháng này mới
thành hình. Trên thực tế, là khi Ninh Nghị mới từ Lương Sơn trở về, cảm
giác trong nhà không có vẻ náo nhiệt như vậy. Tô Đàn Nhi thói quen
trưởng thành sớm, quản lý một gia đình, đám người Tiểu Thiền cũng đã sớm quen thuộc bước đi của một đại gia tộc.
Quy củ phải nghiêm khắc, chủ nhân phải có uy tín. Đặc biệt Ninh Nghị rời khỏi, vì Tô Gia báo
thù, Tô Đàn Nhi chống đỡ một gia đình, cũng cần phải tăng sự quản thúc
hơn, khoảng thời gian đầu, các nàng vừa lo lắng an nguy của Ninh Nghị,
vừa phải thích ứng nơi ở mới, ngày ngày trôi qua thật sự buồn tẻ.
Sau khi Ninh Nghị trở về, hết thảy mới thay đổi.
Một gia đình, dù sao cũng phải có một người nóng cốt như vậy. Sau khi hắn
trở về, đám người Đàn Nhi mới chính thức tính là có chỗ dựa vào, thế đạo này, loại cảm giác này càng đặc biệt rõ ràng. Chẳng qua, cũng bởi vì
Ninh Nghị trở về, hết thảy phương hướng lại trở nên khác đi nhiều.
Ninh Nghị cũng không để ý mấy tới quy củ, tuy rằng trong nhà này hắn cũng
xem như là "Lão gia", nhưng ở nhà, hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo, thỉnh thoảng ôm con, lại mang thê tử, đám người Tiểu Thiền vui đùa, đối với
tôi tớ cũng luôn luôn ôn hoà. Mặc dù đang ở nhà này cũng có một vài
người hầu từ Giang Ninh theo tới ít nhiều đều biết rằng sự lợi hại của
Ninh Nghị, nhưng hai, ba tháng sau đó, toàn bộ không khí gia đình gần
như đã hoàn toàn khác với Tô gia Giang Ninh rồi …
Ở Rể (Chuế Tế)
Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển thứ ba: Long Xà
Chương 453. 1. Mùa đông ấm áp, nhà nhỏ ( Hạ).
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ
Cũng không xóa bỏ quá nhiều quy củ, cũng không xóa bỏ quá nhiều lễ tiết. !
Đối với cửa hàng và viện tử nằm ở trên con phố dài, không khí thay đổi
là thời gian cuối thu, sau khi nam chủ nhân bắt đầu trở về.
Dọc
đường theo lên phía Bắc, lúc đầu những tôi tớ cũ vốn thuộc về Tô gia, có lẽ cũng chưa từng nghĩ sau khi lên phía bắc gia đình này sẽ trở nên
thoải mái như vậy.
Tô gia ở Giang Ninh là một đại gia đình, tuy
rằng không tính là gia tộc có đủ nội uẩn, nhưng phương pháp trị gia đều
có đạo lý riêng. Tô Đàn Nhi dẫn người nhà lên phía Bắc, sau khi ở định
cư ở đây vẫn duy trì được không khí như vậy, đặc biệt khi tình hình nam
chủ nhân vắng mặt, nàng là một nữ tử hai mươi tuổi ra mặt quản lý gia
đình thì nhất định phải có uy nghiêm này. Chỉ có điều sau khi Ninh Nghị
trở về, hoàn toàn không nhận thức được sự thay đổi.
Những biến
hóa này cũng không phải là cố ý, chỉ là trong ngôn ngữ hành động đã biểu hiện ra bầu không khí như vậy. Trong nhà Ninh Nghị từ trước đến nay
luôn vui vẻ, hiền lành, có đôi khi thậm chí còn có chút làm loạn. Mùa
thu đi qua, mùa đông lại đến, Tô Đàn Nhi cũng liền dở khóc dở cười bước
đi theo phu quân, thích ứng với sự thay đổi này, có khi, sự tùy ý như
vậy sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của chủ nhân của nàng, cũng có khi,
nàng sẽ cảm giác mình bị gây sức ép giống như lúc vẫn là thiếu nữ, có
thể không kiêng nể gì mà cười đùa. Nhưng trên thực tế, khi nàng vẫn là
thiếu nữ, kỳ thật cũng không có cảm giác mình quá ngây thơ như vậy.
Từ lần đầu tiên xác định rõ tự mình muốn kinh doanh, nàng vẫn duy trì tâm
tính của mình luôn "Thành thục". Ở trên đời này, làm nữ tử phải có dáng
vẻ như thế nào, làm là chủ nhân phải có uy nghiêm như thế nào, về sau
làm vợ làm mẹ, phải có cử chỉ như thế nào, đối với nàng mà nói cho tới
bây giờ đều vô cùng rõ ràng, quả thật nàng cũng làm rất tốt.
Từ
lúc cùng Ninh Nghị thành thân, đặc biệt là khi lấy nhau rồi thông cảm
lẫn nhau, sau khi hiểu rõ nhau, thì ngày tháng vui vẻ rất nhiều. Đương
nhiên từ khi bắt đầu xuôi nam xuống Hàng Châu, cho tới nay cũng có rất
nhiều việc cần hoàn thành, sau đó lại gặp phải Phương Lạp tạo phản, ở
riêng, xóa bỏ thù hận của gia đình, nàng không ngờ hiện giờ mình đã làm
mẹ rồi lại sẽ trở nên càng thêm ấu trĩ. Có đôi khi bị phu quân này trêu
cợt một chút, cũng sẽ không khách khí mà chạy đuổi giết hắn, trước đó
không lâu còn phải hoá trang thành nam tử, để hắn kéo đi tham dự hội thi thơ vô cùng náo nhiệt, sau lại đi rước đèn, khi đoán đố đèn cũng làm
cho nàng biết rằng hoá ra phu quân cũng không phải là vạn năng.
Rốt cuộc là vui vẻ, hay cảm thấy không tốt, nàng cũng không nói rõ ràng.
Đối mặt với người ngoài, kinh doanh hàng vải, xây dựng xưởng mới … nàng
vẫn là cố gắng duy trì uy nghiêm của nữ chủ nhân, trong mắt thủ hạ trong nhà, có lẽ mình so với nam chủ nhân kia còn đáng sợ hơn, nhưng luôn có
chút hình tượng, có đôi khi sẽ bị bức đến mức không thể duy trì được,
nàng cũng đành phải chậm rãi thích ứng, thể nghiệm một chút cảm giác mà
nàng chưa từng thể nghiệm …
- Oa … không cần đừng cắn mẹ, á … , tiểu Hi, mẫu thân đang rửa mặt, con lại bôi nước dãi nữa, mẫu thân vẫn rửa cho con, …
Trong phòng ngủ vô cùng náo nhiệt, Tô Đàn Nhi đang rửa mặt, Ninh Hi giương
tay muốn dựa vào mẫu thân. Sau đó Tiểu Thiền ôm bé mới phát hiện đứa bé
này muốn dùng nước miếng bôi lên mặt của nàng, liền vội vàng cười dùng
khăn mặt dọa nó chạy. Ninh Nghị mở phòng thông gió, sau đó đóng cửa cửa
sổ, cười tiếp nhận đứa nhỏ.
- Đây là muốn hôn nàng đấy, chứ không phải là bôi nước dãi đâu. Tiểu Hi nhà chúng ta cho nàng một nụ hôn,
không ngờ nàng không nhận, nào, hôn người cha vĩ đại của con một cái …
Ách, không cho? Có cá tính, thử xem dì tiểu Thiền của con đi.
Sáng sớm sau khi rửa mặt, Tiểu Thiền và Quyên nhi bưng chậu nước đi ra
ngoài, lại đi vào phòng bếp đốc thúc đồ ăn sáng. Đàn Nhi tiếp nhận đứa
nhỏ, ngồi ở giường bên này cho đứa nhỏ ăn sáng, những ngày qua, trong
nhà mặc dù có mời nhũ mẫu, nhưng hầu hết đều là Đàn Nhi tự mình cho con
ăn, Ninh Nghị ngồi ở bên giường cùng nàng thảo luận về tình hình cái
răng mới nhú thứ hai của con.
- Đợi đến khi mọc ba cái răng, nó sẽ thật sự muốn cắn ta rồi …
Vừa mới rửa mặt, lúc này gương mặt Tô Đàn Nhi trắng trong thuần khiết, tóc
hơi có chút loạn, bởi vì không muốn bị cắn, trong giọng nói hơi có chút
phiền muộn, nhưng cũng hơi có chút đỏ mặt. Khi tiểu Hi mới mọc chiếc
răng thứ nhất, nàng liền vụng trộm nói với Ninh Nghị về điều này, đứa bé sẽ không thương tiếc cắn cho mẫu thân đau đớn, lúc ấy, hai người đang
nằm ở trong chăn, Ninh Nghị còn cùng nàng thử nghiệm một chút, để cho
nàng nếm được cảm giác bị cắn. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, ngay cả Ninh
Nghị đối với nàng làm bất cứ điều gì nàng đều cảm thấy là chuyện đương
nhiên, nhưng nhớ tới vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng chỉ khi ở
một mình, hai người sẽ nói một vài chuyện này. Không lâu sau ăn mặc hoàn chỉnh đi ra ngoài, Đàn Nhi liền trở lại là chủ mẫu Ninh gia đoan trang
lễ nghĩa và nữ thương nhân khôn khéo. Mà trên thực tế, lúc này đã làm
mẹ, cũng có nhiều tự giác, trên vai đã gánh vác rất nhiều chuyện, nói
thật tuổi của nàng không khác gì cô gái trẻ vừa bước vào đại học không
lâu ở thời hiện đại. Mà nàng lúc này, đối với việc một mình gánh vác một nửa gia đình, cũng đã trở thành đương nhiên xứng đáng rồi, trái lại,
nàng thỉnh thoảng bị Ninh Nghị phát hiện ra sự vui vẻ của mình giống như thiếu nữ bình thường, có lẽ đây mới là thu hoạch mà nàng giành được …
Loại cảm giác này, có đôi khi sẽ khiến Ninh Nghị cảm thấy ấm áp.
- … Thật ra lại nói tiếp, vài cái xưởng ngoài thành sắp hoàn công rồi,
nếu như có thể lấy được hợp đồng làm ăn đầu tiên với Lã gia, giai đoạn
cửa ải cuối năm này đều có thể làm được. Tuy nhiên hiện tại tuyết đã bắt đầu rơi, lúc trước tuyển công nhân mới, ta tính toán đi từng nhà thăm
hỏi một chút. Tướng công nói xem, chúng ta đưa chút vải bông tốt đến
cửa, hay là đưa chút than củi …
Vỗ nhẹ đứa bé trước ngực, sau khi nói qua vài chuyện, nàng lại bắt đầu lối suy nghĩ của nữ cường nhân.
Ninh Nghị cũng không tán thành để nàng ra ngoài khi tuyết rơi, chỉ nói
để quản sự đi là được rồi, Tô Đàn Nhi thì cho là tự mình đi đến Biện
Lương, quản sự ở trong đám người làm công vẫn chưa có được danh tiếng,
chủ nhân đến mới thấy được sự coi trọng. Hai người bàn luận một phen,
bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo tương đối lớn, chính là thanh
niên trẻ đi luyện võ từ sáng sớm đã trở về, cũng sắp đến giờ ăn sáng
rồi.
Sau khi từ Giang Ninh tới, trong nhà ngoại trừ một ít việc
phải thu chi, quản gia, hộ viện, đầu bếp, tạp dịch, còn có Văn Định, Văn Phương thân thích, hơn nữa người hầu mới, giữa bốn viện tử tổng cộng
chừng năm mươi người, có chút náo nhiệt. Vì để tránh cho trong nhà lại
xuất hiện chuyện một đám thanh niên khi không hài lòng thì rút đao ra
giải quyết, Nghị yêu cầu những huynh đệ trong nhà dốc sức rèn luyện, mời Lư Tuấn Nghĩa ra tay, trong mây thang nay tận lực dạy bọn họ một chút,
mà toàn bộ thời gian, đốc thúc bọn họ rèn luyện, lại là Yến Thanh.
Sau khi trở về từ Sơn Đông, một bộ phận tướng lĩnh Lương Sơn xác định có
thể sử dụng, như đám người Tần Minh, Quan Thắng, sau khi được Tần Tự
Nguyên hỗ trợ rửa sạch lúc quy nhập một vài người cũng có quan hệ không
tệ với Hữu tướng phủ.
Yến Thanh thật là có bản lĩnh, Ninh Nghị đề nghị y gia nhập Mật Trinh Ti, nhưng loại chuyện này đối với Yến Thanh
mà nói cũng không trọng yếu, y phải đợi sau khi Lư Viên rửa sạch thì mới suy nghĩ! Mà Ninh Nghị tuy rằng hứa hẹn sẽ rửa sạch thân phận cho Lư
Tuấn Nghĩa, nhưng kỳ thật những chuyện sau khá phiền toái, lúc trước
Lương Trung Thư tham dự hãm hại Lư Tuấn Nghĩa chính là con rể của Thái
Kinh. Vì để tẩy trắng, bên kia Tần Tự Nguyên và Thái Kinh từng có vài
lần can thiệp, song phương xem như đều thối lui một bước, để tẩy trắng
thân phận cho Lư Tuấn Nghĩa rất đơn giản, đến tiếp sau đoạt lại gia sản
linh tinh thì rất phiền toái. Về phương diện khác, Lư Tuấn Nghĩa thích
hợp trận quân, Yến Thanh thì thích hợp làm tình báo, Tần Tự Nguyên trong khoảng thời gian này tựa hồ cũng rất có thiện cảm đối với Lư Tuấn
Nghĩa, nghĩ phải chờ tới thời cơ có vị trí thích hợp sẽ sắp xếp cho y,
trong lúc nhất thời liền tạm gác lại.
Ninh Nghị đối với việc này
có chút áy náy, lúc nhàn rỗi thường tới hỏi thăm Lư Tuấn Nghĩa, Yến
Thanh vài lần. Kỳ thật dựa trong suy nghĩ của hai người Lư - Yến, tâm tư đối với Ninh Nghị phỏng chừng là có kính trọng nhưng không gần gũi, bởi vì người này dụng kế quá độc. Nhưng sau khi lui tới vài lần, có lẽ cảm
thấy kết giao bằng hữu cũng không sao, không lâu sau đó, Ninh Nghị nhờ
Lư Tuấn Nghĩa dạy võ nghệ cho đám người Văn Định, Văn Phương, đối phương cũng liền đáp ứng.
Như thế, thời gian gần đây, mỗi khi trời còn
chưa sáng, một đám người trẻ tuổi Tô gia liền ra cửa rèn luyện một phen, chủ yếu cũng là vì rèn luyện khí lực.
Không lâu sau đó, trong
sảnh dùng bữa của Tô gia liền náo nhiệt, phòng bên này không nhỏ, lấy
than tổ ong lò sưởi ấm. Khi Ninh Nghị và Đàn Nhi tới, thân tộc trong
sảnh, đám người hầu quản sự đã tới hết rồi, đám người Văn Định, Văn
Phương cũng đã rửa mặt đổi quần áo, Tô Yến Bình cầm trứng gà thoa ở trên mặt, đại khái là trong lúc giao thủ bị ai đánh trúng, nên lúc này vẫn
là vừa thoa vừa cười đùa cùng mọi người. Chỉ có vợ chồng Ninh Nghị lúc
đi vào, mọi người kiềm chế một chút, chào hỏi hai người.
- Nhị tỷ.
- Nhị tỷ phu, buổi sáng tốt lành.
- Nhị tỷ phu, Ninh Hi đâu …
Đối với người ngoài mà nói, có lẽ cũng không rõ ràng chi tiết về gia đình
này lắm, sẽ cảm thấy nữ chủ nhân so với nam chủ nhân có khí thế uy
nghiêm hơn, có đôi khi thậm chí sẽ cảm thấy sống chung không tốt. Nhưng ở trong mắt những người Văn Định, Văn Phương thì Ninh Nghị với lực lượng
đơn độc bức lui phỉ nhân Lương Sơn, sau đó trong bá tháng đẹp yên Lương
Sơn Bạc mới thật sự là nòng cốt chân chính trong nhà.
Từ nay về
sau bất kể biểu hiện của hắn hiền hòa như thế nào, có lẽ có người cảm
thấy hắn thân cận, nhưng không ai cảm thấy hắn lương thiện có thể bắt
nạt, mà chỉ cần hắn ở đây, ít nhất trong gia đình nhỏ này đều vẫn duy
trì khí thế bức nhân một đường đi lên phía trước.
- Đừng Ninh Hi
Ninh Hi, Tô Văn Định ngươi là tên khốn kiếp, ngày hôm qua chính là ngươi chạy tới trên nó, làm nó khóc, hại ta phải dỗ nửa ngày.
Ninh
Nghị cười mắng, Hạnh nhi đẩy xe nhỏ bằng gỗ chở đứa nhỏ đến, đám người
Văn Định cười một loạt, chạy tới đùa giỡn. Tô Đàn Nhi mấp máy miệng, dở
khóc dở cười, bình thường đùa như vậy liền không có kết quả gì hay, đứa
nhỏ ngay từ đầu cười hi hi ha ha, không lâu sau đó sẽ không chịu nổi mà
khóc lên. Mà bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, Hạnh nhi đã quay lại phía
chiếc xe trẻ con đi trốn rồi, mà vài quản sự hơi lớn tuổi của Tô gia
đang ngồi trong phòng thu chi, lúc này còn đang híp mắt cười nhìn toàn
bộ tình hình phát triển.
Cũng không xóa bỏ quá nhiều quy củ, cũng không xóa bỏ quá nhiều lễ
tiết. ! Đối với cửa hàng và viện tử nằm ở trên con phố dài, không khí
thay đổi là thời gian cuối thu, sau khi nam chủ nhân bắt đầu trở về.
Dọc đường theo lên phía Bắc, lúc đầu những tôi tớ cũ vốn thuộc về Tô gia,
có lẽ cũng chưa từng nghĩ sau khi lên phía bắc gia đình này sẽ trở nên
thoải mái như vậy.
Tô gia ở Giang Ninh là một đại gia đình, tuy
rằng không tính là gia tộc có đủ nội uẩn, nhưng phương pháp trị gia đều
có đạo lý riêng. Tô Đàn Nhi dẫn người nhà lên phía Bắc, sau khi ở định
cư ở đây vẫn duy trì được không khí như vậy, đặc biệt khi tình hình nam
chủ nhân vắng mặt, nàng là một nữ tử hai mươi tuổi ra mặt quản lý gia
đình thì nhất định phải có uy nghiêm này. Chỉ có điều sau khi Ninh Nghị
trở về, hoàn toàn không nhận thức được sự thay đổi.
Những biến
hóa này cũng không phải là cố ý, chỉ là trong ngôn ngữ hành động đã biểu hiện ra bầu không khí như vậy. Trong nhà Ninh Nghị từ trước đến nay
luôn vui vẻ, hiền lành, có đôi khi thậm chí còn có chút làm loạn. Mùa
thu đi qua, mùa đông lại đến, Tô Đàn Nhi cũng liền dở khóc dở cười bước
đi theo phu quân, thích ứng với sự thay đổi này, có khi, sự tùy ý như
vậy sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của chủ nhân của nàng, cũng có khi,
nàng sẽ cảm giác mình bị gây sức ép giống như lúc vẫn là thiếu nữ, có
thể không kiêng nể gì mà cười đùa. Nhưng trên thực tế, khi nàng vẫn là
thiếu nữ, kỳ thật cũng không có cảm giác mình quá ngây thơ như vậy.
Từ lần đầu tiên xác định rõ tự mình muốn kinh doanh, nàng vẫn duy trì tâm
tính của mình luôn "Thành thục". Ở trên đời này, làm nữ tử phải có dáng
vẻ như thế nào, làm là chủ nhân phải có uy nghiêm như thế nào, về sau
làm vợ làm mẹ, phải có cử chỉ như thế nào, đối với nàng mà nói cho tới
bây giờ đều vô cùng rõ ràng, quả thật nàng cũng làm rất tốt.
Từ
lúc cùng Ninh Nghị thành thân, đặc biệt là khi lấy nhau rồi thông cảm
lẫn nhau, sau khi hiểu rõ nhau, thì ngày tháng vui vẻ rất nhiều. Đương
nhiên từ khi bắt đầu xuôi nam xuống Hàng Châu, cho tới nay cũng có rất
nhiều việc cần hoàn thành, sau đó lại gặp phải Phương Lạp tạo phản, ở
riêng, xóa bỏ thù hận của gia đình, nàng không ngờ hiện giờ mình đã làm
mẹ rồi lại sẽ trở nên càng thêm ấu trĩ. Có đôi khi bị phu quân này trêu
cợt một chút, cũng sẽ không khách khí mà chạy đuổi giết hắn, trước đó
không lâu còn phải hoá trang thành nam tử, để hắn kéo đi tham dự hội thi thơ vô cùng náo nhiệt, sau lại đi rước đèn, khi đoán đố đèn cũng làm
cho nàng biết rằng hoá ra phu quân cũng không phải là vạn năng.
Rốt cuộc là vui vẻ, hay cảm thấy không tốt, nàng cũng không nói rõ ràng.
Đối mặt với người ngoài, kinh doanh hàng vải, xây dựng xưởng mới … nàng
vẫn là cố gắng duy trì uy nghiêm của nữ chủ nhân, trong mắt thủ hạ trong nhà, có lẽ mình so với nam chủ nhân kia còn đáng sợ hơn, nhưng luôn có
chút hình tượng, có đôi khi sẽ bị bức đến mức không thể duy trì được,
nàng cũng đành phải chậm rãi thích ứng, thể nghiệm một chút cảm giác mà
nàng chưa từng thể nghiệm …
- Oa … không cần đừng cắn mẹ, á … , tiểu Hi, mẫu thân đang rửa mặt, con lại bôi nước dãi nữa, mẫu thân vẫn rửa cho con, …
Trong phòng ngủ vô cùng náo nhiệt, Tô Đàn Nhi đang rửa mặt, Ninh Hi giương
tay muốn dựa vào mẫu thân. Sau đó Tiểu Thiền ôm bé mới phát hiện đứa bé
này muốn dùng nước miếng bôi lên mặt của nàng, liền vội vàng cười dùng
khăn mặt dọa nó chạy. Ninh Nghị mở phòng thông gió, sau đó đóng cửa cửa
sổ, cười tiếp nhận đứa nhỏ.
- Đây là muốn hôn nàng đấy, chứ không phải là bôi nước dãi đâu. Tiểu Hi nhà chúng ta cho nàng một nụ hôn,
không ngờ nàng không nhận, nào, hôn người cha vĩ đại của con một cái …
Ách, không cho? Có cá tính, thử xem dì tiểu Thiền của con đi.
Sáng sớm sau khi rửa mặt, Tiểu Thiền và Quyên nhi bưng chậu nước đi ra
ngoài, lại đi vào phòng bếp đốc thúc đồ ăn sáng. Đàn Nhi tiếp nhận đứa
nhỏ, ngồi ở giường bên này cho đứa nhỏ ăn sáng, những ngày qua, trong
nhà mặc dù có mời nhũ mẫu, nhưng hầu hết đều là Đàn Nhi tự mình cho con
ăn, Ninh Nghị ngồi ở bên giường cùng nàng thảo luận về tình hình cái
răng mới nhú thứ hai của con.
- Đợi đến khi mọc ba cái răng, nó sẽ thật sự muốn cắn ta rồi …
Vừa mới rửa mặt, lúc này gương mặt Tô Đàn Nhi trắng trong thuần khiết, tóc
hơi có chút loạn, bởi vì không muốn bị cắn, trong giọng nói hơi có chút
phiền muộn, nhưng cũng hơi có chút đỏ mặt. Khi tiểu Hi mới mọc chiếc
răng thứ nhất, nàng liền vụng trộm nói với Ninh Nghị về điều này, đứa bé sẽ không thương tiếc cắn cho mẫu thân đau đớn, lúc ấy, hai người đang
nằm ở trong chăn, Ninh Nghị còn cùng nàng thử nghiệm một chút, để cho
nàng nếm được cảm giác bị cắn. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, ngay cả Ninh
Nghị đối với nàng làm bất cứ điều gì nàng đều cảm thấy là chuyện đương
nhiên, nhưng nhớ tới vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng chỉ khi ở
một mình, hai người sẽ nói một vài chuyện này. Không lâu sau ăn mặc hoàn chỉnh đi ra ngoài, Đàn Nhi liền trở lại là chủ mẫu Ninh gia đoan trang
lễ nghĩa và nữ thương nhân khôn khéo. Mà trên thực tế, lúc này đã làm
mẹ, cũng có nhiều tự giác, trên vai đã gánh vác rất nhiều chuyện, nói
thật tuổi của nàng không khác gì cô gái trẻ vừa bước vào đại học không
lâu ở thời hiện đại. Mà nàng lúc này, đối với việc một mình gánh vác một nửa gia đình, cũng đã trở thành đương nhiên xứng đáng rồi, trái lại,
nàng thỉnh thoảng bị Ninh Nghị phát hiện ra sự vui vẻ của mình giống như thiếu nữ bình thường, có lẽ đây mới là thu hoạch mà nàng giành được …
Loại cảm giác này, có đôi khi sẽ khiến Ninh Nghị cảm thấy ấm áp.
- … Thật ra lại nói tiếp, vài cái xưởng ngoài thành sắp hoàn công rồi,
nếu như có thể lấy được hợp đồng làm ăn đầu tiên với Lã gia, giai đoạn
cửa ải cuối năm này đều có thể làm được. Tuy nhiên hiện tại tuyết đã bắt đầu rơi, lúc trước tuyển công nhân mới, ta tính toán đi từng nhà thăm
hỏi một chút. Tướng công nói xem, chúng ta đưa chút vải bông tốt đến
cửa, hay là đưa chút than củi …
Vỗ nhẹ đứa bé trước ngực, sau khi nói qua vài chuyện, nàng lại bắt đầu lối suy nghĩ của nữ cường nhân.
Ninh Nghị cũng không tán thành để nàng ra ngoài khi tuyết rơi, chỉ nói
để quản sự đi là được rồi, Tô Đàn Nhi thì cho là tự mình đi đến Biện
Lương, quản sự ở trong đám người làm công vẫn chưa có được danh tiếng,
chủ nhân đến mới thấy được sự coi trọng. Hai người bàn luận một phen,
bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo tương đối lớn, chính là thanh
niên trẻ đi luyện võ từ sáng sớm đã trở về, cũng sắp đến giờ ăn sáng
rồi.
Sau khi từ Giang Ninh tới, trong nhà ngoại trừ một ít việc
phải thu chi, quản gia, hộ viện, đầu bếp, tạp dịch, còn có Văn Định, Văn Phương thân thích, hơn nữa người hầu mới, giữa bốn viện tử tổng cộng
chừng năm mươi người, có chút náo nhiệt. Vì để tránh cho trong nhà lại
xuất hiện chuyện một đám thanh niên khi không hài lòng thì rút đao ra
giải quyết, Nghị yêu cầu những huynh đệ trong nhà dốc sức rèn luyện, mời Lư Tuấn Nghĩa ra tay, trong mây thang nay tận lực dạy bọn họ một chút,
mà toàn bộ thời gian, đốc thúc bọn họ rèn luyện, lại là Yến Thanh.
Sau khi trở về từ Sơn Đông, một bộ phận tướng lĩnh Lương Sơn xác định có
thể sử dụng, như đám người Tần Minh, Quan Thắng, sau khi được Tần Tự
Nguyên hỗ trợ rửa sạch lúc quy nhập một vài người cũng có quan hệ không
tệ với Hữu tướng phủ.
Yến Thanh thật là có bản lĩnh, Ninh Nghị đề nghị y gia nhập Mật Trinh Ti, nhưng loại chuyện này đối với Yến Thanh
mà nói cũng không trọng yếu, y phải đợi sau khi Lư Viên rửa sạch thì mới suy nghĩ! Mà Ninh Nghị tuy rằng hứa hẹn sẽ rửa sạch thân phận cho Lư
Tuấn Nghĩa, nhưng kỳ thật những chuyện sau khá phiền toái, lúc trước
Lương Trung Thư tham dự hãm hại Lư Tuấn Nghĩa chính là con rể của Thái
Kinh. Vì để tẩy trắng, bên kia Tần Tự Nguyên và Thái Kinh từng có vài
lần can thiệp, song phương xem như đều thối lui một bước, để tẩy trắng
thân phận cho Lư Tuấn Nghĩa rất đơn giản, đến tiếp sau đoạt lại gia sản
linh tinh thì rất phiền toái. Về phương diện khác, Lư Tuấn Nghĩa thích
hợp trận quân, Yến Thanh thì thích hợp làm tình báo, Tần Tự Nguyên trong khoảng thời gian này tựa hồ cũng rất có thiện cảm đối với Lư Tuấn
Nghĩa, nghĩ phải chờ tới thời cơ có vị trí thích hợp sẽ sắp xếp cho y,
trong lúc nhất thời liền tạm gác lại.
Ninh Nghị đối với việc này
có chút áy náy, lúc nhàn rỗi thường tới hỏi thăm Lư Tuấn Nghĩa, Yến
Thanh vài lần. Kỳ thật dựa trong suy nghĩ của hai người Lư - Yến, tâm tư đối với Ninh Nghị phỏng chừng là có kính trọng nhưng không gần gũi, bởi vì người này dụng kế quá độc. Nhưng sau khi lui tới vài lần, có lẽ cảm
thấy kết giao bằng hữu cũng không sao, không lâu sau đó, Ninh Nghị nhờ
Lư Tuấn Nghĩa dạy võ nghệ cho đám người Văn Định, Văn Phương, đối phương cũng liền đáp ứng.
Như thế, thời gian gần đây, mỗi khi trời còn
chưa sáng, một đám người trẻ tuổi Tô gia liền ra cửa rèn luyện một phen, chủ yếu cũng là vì rèn luyện khí lực.
Không lâu sau đó, trong
sảnh dùng bữa của Tô gia liền náo nhiệt, phòng bên này không nhỏ, lấy
than tổ ong lò sưởi ấm. Khi Ninh Nghị và Đàn Nhi tới, thân tộc trong
sảnh, đám người hầu quản sự đã tới hết rồi, đám người Văn Định, Văn
Phương cũng đã rửa mặt đổi quần áo, Tô Yến Bình cầm trứng gà thoa ở trên mặt, đại khái là trong lúc giao thủ bị ai đánh trúng, nên lúc này vẫn
là vừa thoa vừa cười đùa cùng mọi người. Chỉ có vợ chồng Ninh Nghị lúc
đi vào, mọi người kiềm chế một chút, chào hỏi hai người.
- Nhị tỷ.
- Nhị tỷ phu, buổi sáng tốt lành.
- Nhị tỷ phu, Ninh Hi đâu …
Đối với người ngoài mà nói, có lẽ cũng không rõ ràng chi tiết về gia đình
này lắm, sẽ cảm thấy nữ chủ nhân so với nam chủ nhân có khí thế uy
nghiêm hơn, có đôi khi thậm chí sẽ cảm thấy sống chung không tốt. Nhưng ở trong mắt những người Văn Định, Văn Phương thì Ninh Nghị với lực lượng
đơn độc bức lui phỉ nhân Lương Sơn, sau đó trong bá tháng đẹp yên Lương
Sơn Bạc mới thật sự là nòng cốt chân chính trong nhà.
Từ nay về
sau bất kể biểu hiện của hắn hiền hòa như thế nào, có lẽ có người cảm
thấy hắn thân cận, nhưng không ai cảm thấy hắn lương thiện có thể bắt
nạt, mà chỉ cần hắn ở đây, ít nhất trong gia đình nhỏ này đều vẫn duy
trì khí thế bức nhân một đường đi lên phía trước.
- Đừng Ninh Hi
Ninh Hi, Tô Văn Định ngươi là tên khốn kiếp, ngày hôm qua chính là ngươi chạy tới trên nó, làm nó khóc, hại ta phải dỗ nửa ngày.
Ninh
Nghị cười mắng, Hạnh nhi đẩy xe nhỏ bằng gỗ chở đứa nhỏ đến, đám người
Văn Định cười một loạt, chạy tới đùa giỡn. Tô Đàn Nhi mấp máy miệng, dở
khóc dở cười, bình thường đùa như vậy liền không có kết quả gì hay, đứa
nhỏ ngay từ đầu cười hi hi ha ha, không lâu sau đó sẽ không chịu nổi mà
khóc lên. Mà bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, Hạnh nhi đã quay lại phía
chiếc xe trẻ con đi trốn rồi, mà vài quản sự hơi lớn tuổi của Tô gia
đang ngồi trong phòng thu chi, lúc này còn đang híp mắt cười nhìn toàn
bộ tình hình phát triển.
Không lâu sau đủ loại đồ ăn
sáng được đưa lên, trong khoảng thời gian này cũng là lúc huyên náo
nhất, một đám người quyết định hôm nay làm chuyện gì. Vào lúc này Ninh
gia, Tô Văn Định và vài tên chưởng quầy cơ bản vẫn hỗ trợ Tô Đàn Nhi
kinh doanh hãng buôn vải, gần đây đã chuẩn bị sắp xếp nhiều sự tình. Tô
Văn Phương, Tô Yến Bình cùng với mấy người còn lại trong nhà đang trong
sân lớn nghe sự sắp xếp của Ninh Nghị ở ngoài thành, phụ trách những
chuyện lung tung lộn xộn, thí dụ như sáng tạo một vài xiếc ảo thuật, nấu sắt trong chế tạo than tổ ong và rèn ra khí cụ, quản lý ăn uống hàng
ngày đối với rất nhiều công nhân trong đại viện, tường tận ghi chép khen thưởng vân vân.
Ninh Nghị sửa sang lại là đại viện kia, lúc này
vẫn đang trong tình trạng nát bét, toàn bộ hệ thống không hoàn toàn
thành hình. Tuy rằng tiền lương và thưởng hậu đãi, nhưng trên thực tế,
công nhân được tuyển đến vẫn chưa nắm rõ được việc mình cần làm là gì.
Nấu một khối sắt, chính là mời một vài thợ rèn, dựa theo phân phó tạo ra đồ vật này nọ, xưởng làm giấy do Tô Yến Bình phụ trách đốc xúc công
nhân làm các thí nghiệm tạo ra giấy, trình tự làm việc, rất nhiều ý nghĩ còn là dựa theo Ninh Nghị đề xuất, mọi người làm từng bước thực hành.
Về phương diện lò hầm, kỳ thật đã ở đây vài ngày, đã nấu ra vài loại gạch
chịu lửa không dễ vỡ, bởi vì tài liệu là lúc trước Ninh Nghị có đọc lướt qua, bởi vậy trong vòng mấy tháng thì có hiệu quả. Chủ yếu là muốn dùng làm lò than đảm nhiệm.
Lúc này nếu muốn có thể tạo ra lò than tổ ong di động, nhưng thật ra là rất khó dùng lá sắt để tiến hành bao vây, tạo ra lá sắt phí tổn rất cao,
nếu dùng trúc chế hoặc bằng gỗ ở ngoài, bên ngoài lấy thanh sắt lách vài vòng, phải suy xét hiệu quả cách nhiệt, bởi vậy việc này vài thứ có thể đơn giản đầu tư bán ra, đại khái liền mất thời gian hơn hai tháng, mà
thanh sắt vẫn là chiếm phí tổn lớn nhất ở trong đó.
Ngoài mấy thứ này, bộ máy xiếc ảo thuật trong mắt người ngoài kỳ thật chính là ý
tưởng cổ quái ma thuật. Dựa theo dự đoán của Ninh Nghị, nên tập trung ý
tưởng của mọi người, làm ra một hệ thống kế hoạch thông minh, nhưng lúc
này rất khó tập trung một đám người thông minh để làm chuyện này. Lúc
trước tại Giang Ninh kinh doanh bên trong Trúc Ký, Ninh Nghị cũng đã bắt đầu chú ý đến những người làm xiếc ảo thuật, lúc này liền tập trung một ít miễn cưỡng có thể sử dụng người làm xiếc, đưa ra ý tưởng sáng tạo hỗ trợ bọn họ về phương diện ma thuật, xiếc ảo thuật.
Có thể nói
toàn bộ mọi việc trong đại viện, hoàn toàn không đi đúng quỹ đạo, bởi vì trước mắt mà nói công nhân đều không có tính chủ động, năng động. Ninh
Nghị cũng chỉ có thể vào lúc này trước đem đến một cơ chế thưởng phạt,
tỷ như một khối than tổ ong này, làm tốt theo trình tự cơ bản, liền
chuyển một nhóm người đi ra ngoài kiến tạo xưởng, đem thợ có năng lực
đổi mới đợi quen tay lại lưu lại.
Tạo ra giấy cũng có khả năng xuất hiện hiệu quả, Ninh Nghị lại chuyển một
nhóm người ra, giữ lại có thợ thủ công có đổi mới, còn lại cũng đều làm
từng bước như thế. Hệ thống như vậy, phần thưởng, dẫn đường tất nhiên
không phải một ngày hay hai ngày làm được như vậy, nhưng cũng may cho
Ninh Nghị, toàn bộ hệ thống cũng không phải là chuyện quá phiền phức.
Trái lại ở trong đại viện, trước mắt có đủ loại tính năng chủ động có lẽ là
hỏa dược, bởi vì lúc này ở làm việc bên trong là "Nhập Vân Long" Công
Tôn Thắng của Lương Sơn. Lúc Lương Sơn bị diệt ý đã bị bắt, lựa chọn đầu hàng. Ninh Nghị sau khi tiến hành điều tra y phát hiện vị thủ lĩnh
Lương Sơn có thể hô mưa gọi gió này trên thực tế am hiểu nhất chính là
đan thuật, tuy rằng võ nghệ của y khá cao, nhưng ngược lại cũng ham mê
nghiên cứu các loại cổ quái.
Sau khi hỏi rất nhiều ý tưởng của
đám người Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, Tần Minh và rất nhiều người khác,
Ninh Nghị đại khái cùng vị Công Tôn tiên sinh này hàn huyên vài ngày về
hoá học vật lý, lại đem hắc hỏa dược và đồ vật này nọ cho y nhìn xem,
ủng hộ y nghiên cứu đan thuật, lôi kéo trang thiết bị của y. Mặc dù lúc
này nhận thức của mọi người về hệ thống rất không giống nhau, nhưng ít
ra Ninh Nghị không thiếu ý tưởng, đối phương đều có năng lực tiến hành
nghiên cứu. Giống như loại a - xít sun - phu - ric a - xít ni - tric lúc trước loay hoay thật lâu, nhưng những thứ này đối với người luyện đan
mà nói lại có đầy đủ năng lực chế bị ra, xem như trong suốt quá trình
nghiên cứu về hóa học cuối cùng đã nổi lên khởi đầu tốt.
- Tuy
nhiên … Nhị tỷ phu không nên giao phương thức chế hỏa dược kia cho y
đấy, cho tới gần đây Công Tôn tiên sinh cả ngày ở trong sân phát nổ, sớm hay muộn có một ngày tự giết chết mình … Nhị tỷ phu có biết những đạo
sĩ kia chỉ có dùng mỗi một chiêu để ném hỏa dược ra, ngày hôm qua Công
Tôn tiên sinh ném ra một mồi lửa làm tay áo mình bị đốt rụi, chúng ta ở
bên cạnh chạy nhanh lấy đồ vật này nọ chụp vào, may mắn y không sao …
Ăn màn thầu, Tô Văn Phương nói lên chuyện này, mọi người cũng bàn luận, Ninh Nghị vừa cười vừa uống sữa đậu nành.
- Khụ, không có việc gì, xem trọng y là được, làm thí nghiệm và vân vân
mặc kệ y … ngược lại hôm nay ta đi xem gạch chịu lửa kia, chỉ cần trình
tự làm việc không thành vấn đề, sẽ chuẩn bị đem ra bán lấy tiền … Yến
Bình nhanh chuẩn bị tốt, làm như nào ta hôm nay sẽ nói cho ngươi biết,
chúng ta nhiều nhất cũng phải trước một hai năm để tạo ra, loại này hàm
lượng kỹ thuật không cao, một khi làm thành công, thời gian rất ngắn
người khác sẽ bắt chước làm, đến lúc đó thì ổn định giá ra ngoài, việc
này chỉ cho ngươi thử tay nghề, nhưng không được xem thường.
Mọi
người cười cười nói nói, Đàn Nhi thì yên lặng nhìn đồ ăn, cười nhìn Ninh Nghị cùng các huynh đệ nói chuyện phiếm. Trên phương diện làm ăn ở hãng buôn vải, phong cách của nàng là khá mạnh mẽ, đối với làm sao bồi dưỡng người ở bên cạnh mình thì lại không am hiểu. Chỉ có ở trước mặt phu
quân của mình, một vài người trẻ tuổi ở Tô gia ban ngày vô vị hết ăn lại nằm mới thể hiện ra sức sống như vậy.
Nói một hồi, Tô Yến Bình nói:
- Nghe nói Văn Dục mấy ngày gần đây muốn trở về rồi, còn có Vương Sơn
Nguyệt kia … Lúc trước y và Tô Văn Dục lên phía bắc, Tô Văn Dục thì được làm việc ở Sơn Đông, hiện giờ mình rốt cục cũng có thể đi theo Ninh
Nghị quản lý sự tình, bởi vậy mới nghĩ đến vị huynh đệ kia.
Ninh Nghị cười nói:
- Có lẽ vì có tuyết lớn nên trì hoãn, nhưng hai ngày cũng nên tới rồi.
Sau lễ mừng năm mới, Chúc gia trang Chúc Bưu cũng sẽ đến, đến lúc đó là y huấn luyện các ngươi võ nghệ rồi, người ta rất lợi hại đấy, đừng phớt
lờ.
Tô Văn Định buông tay cười:
- Chúng ta hiện tại cũng rất lợi hại rồi! Mọi người cười phụ họa.
Ninh Nghị cười lắc đầu:
- Một lũ khốn khiếp, các ngươi chờ bị đánh đi.
Sau khi trở lại Biện Lương, Ninh Nghị và Vương Gia cũng có liên hệ không
ít, Vương gia trước kia chế mực nổi tiếng, nhưng sau khi vào kinh thành, bởi vì Vương Kỳ Tung nam đinh của Vương gia chết, tay nghề chế mực đã
trôi mất không ít, đa phần là bán một vài sách cổ và làm việc vặt.
Ninh Nghị và đối phương liên hệ rồi, Tô Đàn Nhi cũng qua đó thăm hỏi vài
lần, hy vọng các nàng có thể kinh doanh một chút in ấn, xuất bản các
loại sách kinh doanh, Ninh Nghị có thể nghĩ giúp một vài kế hoạch, trợ
giúp quản lý, hai bên kết hợp.
Dù sao lúc này cũng là thế đạo văn nhân, không phải là thế đạo thương nhân, Vương gia xuất bản sách, cùng
với việc Ninh gia xuất bản sách là hai khái niệm không giống nhau. Về
sau cho dù sẽ xuất hiện một số chuyện lộn xộn, có danh dự của Vương gia ở phía trước, lại có viên quan nào dám quản, chỉ có điều việc này, còn
phải đợi Vương Sơn Nguyệt trở về, mới có thể chính thức xác định.
Người một nhà ăn sáng vô cùng náo nhiệt, đều tự trở về phòng mình, Đàn Nhi đi thay quần áo, phủ thêm áo lông cáo, nàng ôm đứa nhỏ, ngồi ở trong lòng
của Ninh Nghị nói chuyện một lát nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn ở giữa áo lông
cáo thỉnh thoảng thuần mỹ tươi cười. Không lâu sau, bên ngoài đã chuẩn
bị tốt xe ngựa, khi Hạnh nhi đi tới thì Tô Yến Bình cũng đã đến tìm Ninh Nghị. Ôm đứa nhỏ ở bên cạnh vẫy vẫy tay tiễn nàng đi ra ngoài, Tô Đàn
Nhi cũng cười quay đầu lại phất tay, chỉ có điều khi bước ra bên kia cửa viện, ánh mặt trời chiếu xuống lên nửa khuôn mặt trắng nõn, nàng đã từ
thiếu nữ quay trở lại vẻ điềm tĩnh vốn thuộc về Tô Đàn Nhi … Ngoại ô
Biện Lương.
Thời gian nửa buổi sáng, Tả Hậu Văn đều ở trong xe
ngựa nhìn bóng dáng thiếu nữ ra ra vào vào ở viện tử đối diện, bên kia
là xưởng vải, thời gian gần đây, đều liên tục có đồ vật được chuyển đến, chuyển đi. Mặc dù hôm nay tuyết đang rơi, nhưng một đám máy dệt vẫn
được vận chuyển tới, các công nhân đi vào cửa. Một nữ tử mặc áo lông cáo nhìn giống như chủ nhà, nhìn tới nhìn lui, chỉ huy. Nàng búi tóc kiểu
phụ nhân, nhưng khuôn mặt trắng trong thuần khiết, xinh đẹp, dáng vẻ
điềm đạm, có vẻ rất là trẻ tuổi, nhưng khí chất lại không thể khinh
thường, mang theo chút mỉm cười, không nói nhiều nhưng có khí thế của
mình, nói ngắn gọn mấy câu là có thể làm cho người ta nghe lệnh làm
việc.
Trẻ trung dịu dàng và khí chất thành thục hòa hợp, trong tuyết lớn giống như một đóa Thủy tiên ngạo nghễ nở bung.
Y đã hơn bốn mươi tuổi rồi, hãng buôn vải này chỉ là làm ăn nhỏ trên danh nghĩa, y cũng chỉ là tùy ý sang đây nhìn nhìn, không nghĩ sẽ thấy một
cô gái kỳ lạ, không kìm nổi liền ngừng xe ngựa lại. Hắn cũng đã từng gặp không ít nư tử làm thương nhân, có lẽ là chồng qua đời sau đó một mình
chống đỡ, nhưng cô gái trước mắt có chút bất đồng. Bên trong tuyết lớn,
nàng có vẻ còn quá trẻ thuần khiết, lại quá mức thong dong rồi, vẻ thong dong này không giống một cô gái phải gánh vác gia đình.
- Kia là ai?
Buông Kinh Thi trong ta quay sang hỏi quản sự phân xưởng.
- Mới tới đấy, hãng buôn vải này hình như là Tô thị, nhưng nghe nói chủ nhà họ Ninh, nàng kia tự xưng Ninh phu nhân.
- Tô thị? Ninh gia? Kỳ quái như thế? Chồng nàng đã chết rồi sao? Sao lại để một cô gái xuất đầu lộ diện chứ?
- Hình như không phải, đã tới vài lần, là một thư sinh …
- Vậy à.
Tả Hậu Văn nhíu nhíu mày, đại khái hiểu, thư sinh xứng với con gái thương
nhân, việc này không quá hiếm thấy, nhưng thư sinh nguyện ý làm loại
chuyện như vậy, hẳn là khí cốt hữu hạn.
- Lần sau hỏi tên của người ta một chút … Lưu quản sự, trở về đi, về xem kỹ … Ninh gia này có đưa thiếp tới hay không.
Cùng lúc đó, ở giữa đại viện ngoài thành, Ninh Nghị đang cùng Tô Yến Bình
ngồi xổm trên mặt đất xem chế ra gạch phôi chịu lửa, không lâu sau đó,
có người gửi thiếp đến, nói là trong Tướng phủ có việc - là Vương Sơn
Nguyệt và Tô Văn Dục đã trở lại.