Chương 495: Thiết Tí Vô Địch, Ước Hẹn Ba ...


Nàng đang chạy trốn đột nhiên chạy chậm lại. Lúc này đã đến một con
đường hoang vắng ở cạnh thôn. Ninh Nghị ở phía sau chạy quá nàng mấy
bước. Lục Hồng Đề dừng chân, lấy tay trái chắn hắn lại. Ninh Nghị cũng
giơ tay nắm lấy tay nàng mới dừng lại được. Hai người nắm tay nhau đứng
đó, trong lúc nhất thời, Lục Hồng Đề cũng không để ý. Nàng cau mày, nhìn bóng người ở góc thôn phía trước.

Đó là một … Lão già mặc áo bào màu lam, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Tuy rằng dáng người khôi ngô
nhưng thái dương đã bạc trắng, chắp hai tay sau lưng đứng đó, ánh mắt
lặng lẽ. Ninh Nghị giỏi nhìn người, từ khí chất của lão già này có thể
nhìn thấy rằng khả năng lão đã từng làm quan. Ví dụ như đám người Trần
Kim Hà tuy rằng cũng có khí thế trầm ổn nhưng khí chất của giang hồ thảo mãng tuyệt đối khác với người đã từng lăn lộn trong quan trường. Không
biết vì sao, trong ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu tới, Lục Hồng Đề
cầm kiếm để trước ngực, như thể gặp đại địch.

Cùng lúc đó, có thanh âm từ xa xa truyền đến:

- Ha ha ha ha … Không uổng công bố đợi hai ngày ở đây. Đôi cẩu nam nữ các ngươi thực sự đến đây …

Giọng điệu kiêu ngạo, ngông cuồng đó đúng là xuất phát từ Thôn Vân Hòa
Thượng. Từ thôn hoang vắng bên kia có vẻ như còn không ít người đang
chạy tới.

Hóa ra nếu nói về trốn trong rừng núi thì có lẽ Lục
Hồng Đề cực kỳ lợi hại, nhưng nếu nói về hiểu biết khu vực xung quanh
thì đám người Thôn Vân Hòa Thượng, Lục Văn Hổ mới thực sự là địa đầu xà
(rắn địa phương). Bọn họ tìm hai người Ninh Nghị không thấy, liền rõ
ràng tính toán ra địa phương và chờ ở đây, còn quả thực đợi gặp được hai người.

Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, ở rừng cây bên kia, có một
người trung niên mặc áo bào màu lam trẻ tuổi hơn một chút đã xuất hiện ở đó. Hắn khẽ nói:

- Xem ra hai người ở phía sau kia là cố ý đuổi chúng ta tới đây …

Lục Hồng Đề lắc đầu, hạ giọng nói:

- Không, y chính là một trong đó, nhìn đỉnh đầu y kìa …

Ninh Nghị cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu lão già vẫn chắp tay sau lưng kia đang hơi hơi bốc lên khí nóng.

Ninh Nghị
cũng không biết tốc độ của mình rốt cục đã liên lụy tới Lục Hồng Đề đến
mức nào, nhưng kẻ có thể từ phía sau ép hai người đến nơi đây, hơn nữa
còn chờ ở đây trước một bước, rốt cục có tu vi đến mức nào thì trong
lòng Ninh Nghị cũng lập tức hơi thiếu tự tin. Hắn đang tự hỏi thì lão
già kia cũng đang đánh giá hai người, nhìn thấy hai người nắm tay nhau
đứng một chỗ liền hơi cau mày. Sau đó có hơn mười bóng người cũng từ sau thôn hoang kia chạy đến. Cầm đầu là Thôn Vân Hòa Thượng, bên cạnh còn
có đám người Lục Văn Hổ, Hàn Lệ, trên mặt đều có vẻ tươi cười.

Mười mấy người vây lại, tiến tới từ sau lưng lão già áo bào lam.

Hàn Lệ cười lạnh một tiếng:

- Ha ha, ha ha, ta nói vì sao dừng lại, hóa ra là chờ người giúp đỡ ở đây …

Y cười lên mấy tiếng rồi hét lớn:

- Lâm Xung! Sử Tiến! Lương Sơn … Ở đây …

Thanh âm vang vọng trong núi rừng.

Y hô dứt lời, lão già cũng nhíu mày. Ninh Nghị nhìn núi rừng xung quanh
nhưng thật ra không có động tĩnh của người Lương Sơn. Thôn Vân Hòa
Thượng còn đi phía trước, lúc này lại nghe thấy lão già đã mở miệng nói:

- Ồ? Nếu mà ta giúp đỡ thì các ngươi thực sự chống đỡ nổi sao?

Giọng nói trầm ổn, to rõ ràng. Lời vừa nói ra, đám người Lục Văn Hổ đột nhiên biến đổi sắc mặt. Thôn Vân Hòa Thượng đi tới, phất tay về phía sườn lão già:

- Nếu không phải thì tránh ra đi!

Thôn Vân Hòa
Thượng võ nghệ cao cường, phải xếp thứ nhất trong đám người Lục Văn Hổ ở đây. Một tay y phất ra nhìn như thể rất nhẹ nhàng nhưng thực tế lại có
sức mạnh rất lớn. Y động thủ với lão già này cũng chính là có ý muốn thử xem có phải lão già này xuất hiện là muốn giúp đỡ hay không. Với võ
nghệ và thân phận của y, sóng vai với bất kể ai trong chốn giang hồ này
cũng đều không tính là quá. Chỉ có điều lần này y lại đẩy nhầm người
rồi. Khi ống tay áo của y phất tới, lão già nghiêng đầu. Thứ y nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt linh hoạt, sắc bén đến cực điểm của lão già,
giống như mãnh hổ nổi giận vì bị nhổ râu.

Thôn Vân Hòa Thượng đẩy tới, thân thể của lão già cũng hơi lệch đi theo động tác nghiêng đầu.
Bả vai gần như chỉ lệch đi một chút xíu nhưng đã nhẹ nhàng tránh được
chưởng của y. Sau đó lão già đơn giản xuất một quyền.

Một quyền đẩy ra.

Trong mắt hòa thượng, quyền phong và khí thế của lão già kia lao đến như thôn thiên phệ địa (nuốt trời cắn đất) … Vào thời khắc này, xuất hiện ở
trước mắt bọn họ là một người mà bất kể bên nào cũng không từng đoán
trước được … Ầm một tiếng vang vọng không gian! Ở góc thôn hoang, đây là một đòn mà Thôn Vân Hòa Thượng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi,
vượt qua dự kiến, chợt đến từ lúc nào, quả thật như rơi vào cạm bẫy đặt
sẵn từ trước.

Theo một quyền mà lão già xuất ra, quyền phong gào
thét lao tới trong khoảnh khắc. Ở thời khắc đầu tiên, trong mắt Thôn Vân Hòa Thượng thậm chí chỉ có một quyền đơn giản đó, xuất ra, phóng đại,
hình thành một cơn lốc xoáy … Mà trong mắt đám người Ninh Nghị, lão già
đó chỉ hơi nghiêng đầu, đẩy một quyền về phía Thôn Vân Hòa Thượng, sau
đó vang lên tiếng lốc xoáy, nhưng cũng không phải là do lão già kia đánh tới mà là Thôn Vân Hòa Thượng đột nhiên co rút thân mình lại. Trong
quyền phong của lão già, thân thể và áo cà sa của y lõm xuống giống như
là hình thành một cơn lốc xoáy. Ống tay áo to lớn cuồn cuộn nổi lên
tiếng vang, sau đó bay thẳng ra cách xa hai, ba trượng.

Thôn Vân
Hòa Thượng võ nghệ cao cường, hơn nữa nổi danh về khinh công, lúc này
bàn chân xem ra lại không có nhiều động tác. Toàn bộ thân thể chỉ bị một đòn quyền kia nhưng lại bay ra xa hai, ba trượng giống như bị điện
giật, thậm chí còn nổ lên tiếng xé gió, nếu chỉ nhìn một cách thuần túy
thì lợi hại không biết bao nhiêu lần so với cái nghiêng người xuất quyền của lão già kia. Chỉ có điều khi y lui ra ngoài ba trượng, đến sát
tường một căn nhà vách đất thì mới dừng lại, sắc mặt biến đổi. Lúc này
Ninh Nghị có lẽ còn nhìn không hiểu được sự lợi hại của quyền pháp của
lão già nhưng lại thấy rõ sắc mặt và phản ứng của mọi người, liền khẽ vỗ tay nói:

- Hảo khinh công!

Lục Hồng Đề ở bên cạnh khẽ cười rất nhỏ.

Ngược lại với lời nói đùa cợt này của Ninh Nghị, mọi người bên kia đều sắc
mặt nghiêm trọng, có người nghi hoặc, có người kinh hãi. Tuy rằng Ninh
Nghị miệng khẽ nói như vậy nhưng kỳ thực trong lòng cũng giống như sắc
mặt của những người bên kia, đang nghi hoặc về thân phận của lão già
bỗng nhiên xuất hiện này. Thực ra lúc này hắn cũng hơi cảm thấy không
ổn, chỉ có điều lão già đó vẫn không nhắm vào hắn.

Sau khi xuất quyền, lão già cũng đã xoay người sang chỗ khác.

- Lục Văn Hổ.

Chỉ nghe thấy tiếng lão già nói:

- Các ngươi thật sự là càng ngày càng không biết đạo lý rồi, không ngờ lại bắt đầu làm bạn với đám phỉ như thế này.

Lục Văn Hổ cau màu, thần sắc nghiêm nghị. Còn ở bên kia căn nhà vách đất, Thôn Vân Hòa Thượng lắp bắp:

- Ngươi là cái gì …

Nhưng lập tức hiện lên một cái tên khiến y có phản ứng:

- Thiết … Ngươi là …

- Hừ Thôn Vân Hòa Thượng, ta đã thấy tên của ngươi trong lệnh truy nã của quan phủ. Đã có duyên gặp gỡ, lão phu liền trừ hại là người giúp cho
dân chúng vậy.

Lão già vừa nói vừa quay người lại, bàn tay chuyển động, nắm quyền, cất bước, hết thảy đều nhẹ nhàng, thản nhiên như thể
rất tầm thường. Chỉ có điều theo một bước chân này, hết thảy đều đột
nhiên trở nên khác biệt.

Bước chân khoảng cách hai, ba trượng
thoạt nhìn chỉ là một cảnh tượng vô cùng tầm thường nhưng lại mang theo
một quyền trầm ổn như núi, phóng tới Thôn Vân Hòa Thượng. Đối mặt với
một quyền này, Thôn Vân Hòa Thượng vừa mới đứng vững thân mình liền
không có nhiều lời nhàn rỗi để nói, thân thể lắc lư điên cuồng như thể
đang múa, trong phút chốc như thể thay đổi năm, sáu loại thân hình,
nhưng lại giống như một con muỗi đang liều mạng bay trước một khẩu đại
pháo. Lại ầm một tiếng, một quyền này đánh lên thiết cà sa, lập tức bùn
đất văng tung tóe, thân hình của Thôn Vân Hòa Thượng giống như cá chạy,
xuyên qua tường đất văng ra ngoài, khiến tường đất vùi lấp xuống một
mảng.

Y nhảy bật người lên, nắm lấy một gã đồng bạn ở cách đó hơn một trượng, đẩy về phía lão già áo lam. Nhưng ầm một phát, lão già đã
giơ tay chộp tới. Bên cạnh ầm ầm nổ, người luyện võ bị Thôn Vân Hòa
Thượng ném tới kia bị một quyền của lão già đánh bay, nện thẳng vào căn
phòng đất bên cạnh. Nhà cửa ở đây vốn thiếu tu sửa lâu năm, đã bị Thôn
Vân Hòa Thượng đụng phải, giờ lại bị thêm va chạm này liền ầm ầm sụp
xuống. Ở bên cạnh, lão già và Thôn Vân Hòa Thượng đã bịch bịch giao thủ
mấy chiêu. Hòa thượng mặc tăng bào rộng thùng thình không ngừng lui về
phía sau, hai quyền trong ống tay áo không ngừng vung lên phản kích,
nhưng mỗi khi bị một cánh tay của lão già đập tới hoặc một quyền vô cùng đơn giản liền bị đánh tan phòng ngự. Tuy nhiên y cũng là cao thủ, mỗi
lần bị đập tan liền lập tức biến chiêu đánh trả, phối hợp với bước chân
lui về phía sau, lấy mau đánh chậm, xem ra không còn chịu chật vật thiệt hại lớn như vừa mới rồi.

Tình trạng như vậy đại khái chỉ duy trì trong năm đến sáu lần hô hấp.

Ninh Nghị còn không nhìn hiểu được tình trạng cụ thể của toàn bộ thế cục và
tình hình cao thấp của hai bên. Chợt nghe Thôn Vân Hòa Thượng quát lên
một tiếng:

- Chu Đồng! Ngươi khinh người quá đáng!

Mọi suy nghĩ trong lòng Ninh Nghị lập tức biến mất. Cũng chỉ có Thiết Tí
Bàng (cánh tay sắt) Chu Đồng mới có thể phù hợp với thân phận của lão
già trước mắt. Mà sau khi nói xong những lời này, thân hình của Thôn Vân Hòa Thượng lại tiếp tục lùi lại, nắm lấy một chiếc cối xay đập về phía
Chu Đồng. Chu Đồng đẩy chưởng, đánh bay cối xay vào trong tường đất.
Cùng lúc đó, chân Thôn Vân Hòa Thượng dẫm một cái. Chu Đồng hừ lạnh:

- Còn muốn chạy ư!

Giơ tay trảo một cái.

Thân hình Thôn Vân Hòa Thượng vừa mới nhảy lên, bàn tay của Chu Đồng đã tóm
lấy tăng bào của y. Tường đất bên cạnh đổ sập xuống tung bụi mù mịt. Hai người phất tay va chạm với nhau hai ba lượt. Ninh Nghị nghe thấy một
tiếng phịch vang lên, một bóng người bị đánh bay lên cao, bay ra ngoài
bãi đất, sau khi ngã nhào xuống đất thì ói ra một ngụm máu tươi rồi đứng dậy bỏ chạy.

Chiếc áo cà sa kia vẫn còn nằm trên tay Chu Đồng.
Thôn Vân Hòa Thượng chấp nhận kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác),
phóng qua một dòng nước trong thôn vắng, lao lên đất vườn hoang vu, điên cuồng bỏ chạy. Có lẽ là cảm thấy nguy hiểm chưa được trừ hết nên y thậm chí còn không nói một lời nào. Ninh Nghị cũng là lần đầu tiên thấy có
người có thể chạy trốn nhanh đến như vậy.

Chu Đồng cau mày ném
thiết cà sa đi, bước ra mấy bước, nhặt lấy một tảng đá tạo thành từ cái
cối xay bị vỡ, ném về phía Thôn Vân Hòa Thượng đang chạy ở xa xa.

Hòn đá xé gió bay đi, lướt qua khoảng cách hơn trăm thước giống như một
viên đạn pháo, nện thẳng vào lưng bóng người kia. Thôn Vân Hòa Thượng
phun ra một ngụm máu tươi, lăn năm, sáu trượng trên cây cỏ, sau đó lại
đứng lên, chạy về phía xa xa.

Ở phía sau Ninh Nghị và Lục Hồng
Đề, người trung niên cùng đi với Chu Đồng xem ra định đuổi theo nhưng
cuối cùng cũng không đuổi theo. Thấy Thôn Vân Hòa Thượng chạy vào trong
rừng núi, Chu Đồng chắp hai tay sau lưng, lắc lắc đầu.

Sau một lát trầm mặc, Chu Đồng mới dời ánh mắt về phía Ninh Nghị và Lục Hồng Đề. Đám người Lục Văn Hổ chắp tay thử thăm dò:

- Chu, Chu tiền bối lần này tới đây chẳng lẽ là …

- Vì sao ta tới đây không quan hệ gì với ngươi. Chớ để ta lại nhìn thấy các ngươi làm bạn với loại gian tà như vậy. Đi đi!

Nghe được những lời này, đám người Lục Văn Hổ như thể được đại xá, vội vàng
rời đi. Trong lòng Ninh Nghị đã có chút khó chịu. Lục Hồng Đề ở bên cạnh mình nghe nói cũng là cao thủ cấp Tông sư, nhưng vì danh tiếng không
lớn nên đám không biết sống chết kia mới dám giết tới. Chu Đồng cũng là
Tông sư, có danh tiếng Thiên hạ đệ nhất. Khi lão đơn đả độc đấu với Thôn Vân Hòa Thượng, đám Lục Văn Hổ gì đó cũng không dám ra tay. Chút can
đảm đó mà không có thì còn muốn làm minh chủ cái gì chứ, thật là trò
đùa! Nếu vây công, có lẽ còn có cơ hội nhỉ …

Trong lòng nghĩ vậy
nhưng đối với bản lĩnh của Chu Đồng thì tuy rằng Ninh Nghị không thể
đánh giá một cách khách quan là mạnh hay yếu nhưng lão đã thành danh
nhiều năm, nổi danh không phải là đồn nhảm. Vừa rồi khi đánh nhau với
Thôn Vân Hòa Thượng, gần như xuất quyền như núi, mỗi quyền đều có khí
thế ép cho cao thủ như Thôn Vân Hòa Thượng cũng phải bắt buộc tránh đi.
Xem ra còn cao hơn một bậc so với Lục Hồng Đề. Hơn nữa theo cảm giác khi mọi người rời đi, từ đáy lòng hắn cũng có chút rõ ràng, khiến hắn không tự chủ được sờ lên hỏa súng ở một bên đùi.

Không lâu sau, cảm giác đó liền ứng nghiệm.

Lão già chắp hai tay sau lưng, nhìn sang bên này, vừa mở miệng đã không còn sự kiêu căng như đối với đám người Lục Văn Hổ vừa rồi:

- Ninh Nhân Đồ, Lục cô nương hai vị, lão phu Chu Đồng, hôm nay đi ngang qua nơi đây, vâng mệnh lấy tính mạng hai vị.

- Nếu sớm biết thế thì nên cùng với mọi người vây công ngươi …

Ninh Nghị thở dài:

- Mệnh lệnh của phủ Thái úy à?

Chu Đồng vẫn tập trung ánh mắt lên Lục Hồng Đề ở bên kia nhưng sau khi Ninh Nghị nói những lời này thì nhìn sang Ninh Nghị:

- Không hổ là Tâm Ma …

Lão lại chuyển ánh mắt lên người Lục Hồng Đề, cười nói:

- Cho nên … Vị Lục cô nương này, ngươi tới tiếp ta ba quyền đi.

Khi một vị đại tông sư nói những lời này không có bao nhiêu cảm giác áp
bách cả vú lấp miệng em hay là thuyết minh cả. Lục Hồng Đề vốn đang nhìn Chu Đồng ra tay, ánh mắt nàng cũng rất bình tĩnh, liền gật gật đầu, đưa trường kiếm trong tay cho Ninh Nghị:

- Được.

Ninh Nghị
cầm lấy trường kiếm, nhìn kỹ vẻ mặt của nàng, lại không nhìn được gì
trong đó cả. Khi Lục Hồng Đề tiến lên phía trước, Ninh Nghị chắp tay với người trung niên mặc áo lam:

- Chào tiền bối!

Người trung niên kia cũng cười chắp tay với Ninh Nghị:

- Chào Ninh công tử!

Ninh Nghị nghĩ thầm rằng người này có thể là một tôi tớ, tiếp đó lại nghĩ có thể là một người hầu trong nhà đi theo bên cạnh Chu Đồng. Nếu là từ nhỏ đã đi theo cao thủ như Chu Đồng thì đến bốn mươi tuổi cũng trở thành
cao thủ.

Ninh Nghị đang nghĩ nên nói tiếp như thế nào mới tốt thì người trung niên đã đi tới gần, cười nói với vẻ ôn hòa:

- Không biết làm sao Ninh công tử biết được mệnh lệnh là phát ra từ phủ Thái úy?

Ninh Nghị lắc đầu:

- Gần đây chỉ có mỗi một ân oán này thôi, có thể là Lương Sơn động tĩnh
quá lớn … Ngươi nói xem, ba quyền hẳn là không có việc gì chứ?

Hắn nói bóng gió như vậy chính là muốn hỏi tiếp theo sẽ như thế nào. Người trung niên cười cười, lắc đầu:

- Cái này … Khó nói. Ninh công tử cũng phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Lúc này Lục Hồng Đề đã đi đến chỗ cách Chu Đồng năm, sáu trượng, ôm quyền
cúi đầu, tuy rằng nhìn có vẻ trịnh trọng nhưng cũng không có khí thế
ngập trời giống như trong các tiểu thuyết. Trận chiến giữa các Tông sư
này có vẻ cực kỳ đơn giản. Dù sao đây cũng không phải là thế giới mà các cao thủ đánh nhau là kình khí bay loạn khắp nơi. Chỉ có điều khi nghe
thấy người trung niên nói vậy, Ninh Nghị đột nhiên biến đổi sắc mặt:

- Ngươi nói đùa cái gì thế … Thôn Vân Hòa Thượng cũng không đỡ nổi ba quyền, chúng ta phải lấy kiếm …

Còn chưa dứt lời, ở bên kia, Lục Hồng Đề đã hình thành tư thế, bước hờ một
bước. Chu Đồng cũng đã không còn chắp hai tay sau lưng, mỉm cười bước về phía trước. Lão vừa bước đi thì Lục Hồng Đề cũng đột nhiên phát lực, ép tới gần. Khoảng cách năm trượng, hai bóng người đột nhiên xông tới
nhau. Trong tốc độ cao của hai người, Ninh Nghị mơ hồ có thể thấy thân
hình Lục Hồng Đề như là đang có bước chân và tư thế của Thái Cực Quyền,
chỉ có điều tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, đoạt thân đoạt
công. Ở bên kia, Chu Đồng bước nghiêng sang, xuất ra một quyền, quyền
phong lệch xuống phía dưới, nhắm vào bụng đối thủ, xem như một quyền
pháp chính quy nhất.

Ầm một tiếng, quyền của Lục Hồng Đề bị áp
chế, sức mạnh cực lớn chìm vào trong mặt đất. Ninh Nghị thấy bóng người
Lục Hồng Đề thấp xuống, như là đè quyền của Chu Đồng dẫn đường cho sức
mạnh xuống dưới đất. Dưới chân hai người, mặt đất vàng thậm chí còn bật
lên gợn sóng tro bụi. Ninh Nghị có thể thấy rõ ràng động tác của Chu
Đồng nhưng lại nhìn không rõ Lục Hồng Đề. Chỉ có điều sau khi giảm lực
lần này, thân hình Lục Hồng Đề lại bùng lên, ầm một phát, như thể dùng
sức mạnh của vai lưng đụng Thiên hạ đệ nhất nhân bay ra ngoài, tro bụi
bật lên. Thân thể Chu Đồng bị đánh bay ra ngoài, Lục Hồng Đề xoay người
một cái, bước nhẹ một bước, triển khai quyền. Trong nháy mắt đó, trông
có cảm giác hiên ngang giống như Xuân Lệ (1) của đời sau.

1. Xuân Lệ = Chun -Li: là một nhân vật trò chơi điện tử được sản xuất bởi
Capcom. Cô được giới thiệu lần đầu tiên trong Street Fighter II: The
World Warrior, sau đó xuất hiện như là một nhân vật chơi được trong hầu
hết các phiên bản trò chơi tiếp theo.

Là một điệp viên của
Interpol, Chun -Li tham gia giải đấu Street Fighter để tìm M. Bison và
trả thù cho người cha đã bị sát hại bởi hắn trong khi đang điều tra ở
Shadaloo. Các đòn đánh phổ biến của cô là Kyaku Hyakuretsu ( 百裂脚 , lit.

Hundred Rending Kicks ? ),thường được gọi là Lightning Kick, đá đối thủ liên
tục từ một vị trí đứng nghiêng. Chun -Li được biết đến như nhân vật nữ
đầu tiên trong trò chơi đối kháng [1][3] ,và đã giành được biệt hiệu
"First Lady of Fighting Games".

Nguồn: wiki

Còn Dịch giả
thì nhớ là ngày còn bé tí, cách đây gần ba mươi năm, chơi điện tử hai
nút (sau này lên thành bốn nút) đã được chơi trò đánh nhau đường phố này rồi. Cô Xuân Lệ này có đòn chân lửa rất hay.

Ninh Nghị giống hệt thấy được thần tích, căn bản không thể lường nổi võ nghệ của Lục Hồng
Đề đã tới trình độ này rồi. Chính diện chống lại một quyền của Chu Đồng, vậy mà còn trực tiếp đẩy lui đối phương. Chỉ có điều sự vui sướng và
kinh ngạc đó còn chưa kịp từ tâm chạy tới họng thì bên tai đã truyền đến tiếng cười của Chu Đồng.

- Ha ha … Hay!

Tiếng cười vẫn là phát ra trong khi Chu Đồng đang bay ngược ra phía sau. Rồi sau đó đột
nhiên theo tiếng "Hay" đó, giống như sấm sét, sóng dữ đột nhiên thổi
quét tới theo bóng dáng tiến lui của Chu Đồng. Tiếng nổ vang vang trong
tai Ninh Nghị. Ở bên kia, sau khi Chu Đồng bị đẩy lui thì thân hình lại
thẳng tiến, song quyền nện thẳng về phía Lục Hồng Đề.

Quyền nặng nhưng lại không một tiếng động.

Lục Hồng Đề đưa hai tay chắn lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, thân thể nàng
đã bị bay ra phía sau, phun máu tươi, ngã nhào trên mặt đất.

Trong đầu Ninh Nghị lập tức trống rỗng, căn bản không thể tưởng tượng được
chiến đấu của hai người vừa mới bắt đầu được phút chốc đã lại chấm dứt.
Mà lúc này tiếng nói của người trung niên bên cạnh mới truyền hết vào
trong tai Ninh Nghị.

- Chủ nhân nhà ta tuổi càng cao, tu vi càng
sâu, chỉ có điều thân thể rốt cục không theo kịp tu vi … Ông ấy ép lên
đỉnh cao thì nhiều lắm cũng chỉ có thể xuất ra ba, năm quyền mà thôi.
Chỉ có điều ba, năm quyền này sợ là trong thiên hạ không mấy người có
thể chống đỡ nổi …

Ninh Nghị hơi nghiêng đầu, đi về phía trước …

- Chủ nhân nhà ta tuổi càng cao, tu vi càng sâu, chỉ có điều thân thể rốt cục không theo kịp tu vi … Ông ấy ép lên đỉnh cao thì nhiều lắm cũng
chỉ có thể xuất ra ba, năm quyền mà thôi. Chỉ có điều ba, năm quyền này
sợ là trong thiên hạ không mấy người có thể chống đỡ nổi …

Lời
nói của người trung niên kia rơi xuống bên tai. Trong tầm mắt Ninh Nghị, thân thể Lục Hồng Đề lăn lộn mấy vòng dưới mặt đất, máu tươi hòa lẫn
với bụi đất, màu đỏ sậm. Ninh Nghị đi tới đó, ánh mắt âm trầm, lấy lòng
bàn tay đỡ lấy thái dương đang hơi đau. Hắn chạy tới bên người Lục Hồng
Đề, nửa quỳ xuống, giơ tay muốn đỡ lấy nàng nhưng rồi lại không dám động thủ loạn. Ở bên kia, Chu Đồng nói:

- Ngươi tốt nhất không nên chạm loạn vào nàng.

Ninh Nghị liếc nhìn Chu Đồng một cái, trong ánh mắt không có vui giận gì đặc biệt. Ở cách đó không xa, Chu Đồng thu khí lại, chắp tay sau lưng:

- Ồ? Ngươi muốn giết ta à?

Ninh Nghị không nói gì. Lục Hồng Đề hơi dao động ánh mắt, giơ tay tóm lấy
cánh tay Ninh Nghị. Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, "oa" một tiếng lại nhổ
ra một ngụm máu. Ninh Nghị vội vàng đỡ phía sau lưng nàng. Bất kể Lục
Hồng Đề võ nghệ cao cường lợi hại đến mức nào, rốt cục nàng cũng chỉ là
một nữ tử mới hơn hai mươi tuổi, sau khi bị thương thì thân thể càng có
vẻ yếu ớt hơn. Ninh Nghị gần như là cố gắng hết sức cẩn thận ôm lấy
nàng. Lục Hồng Đề chỉ nắm lấy ống tay áo hắn, một lúc lâu sau mới mở
miệng:

- Chu sư phụ không muốn giết người, ta, ta không sao …

- Ba quyền này của ta chính là do ngươi đỡ được, muốn nói ta không muốn giết người cũng khó nói.

Chu Đồng nhìn sang bên này, hơi dừng lai một chút rồi nói tiếp:

- Đấu pháp này của ngươi là ngộ ra ở trong chiến trận, nhưng đối mặt với
lão già như ta lại muốn lưu thủ (giữ tay), vậy tốt lắm. Ngươi mới từng
này tuổi đã có thể có tu vi như thế này, hiển nhiên là có chút kỳ ngộ,
đây cũng là rất không dễ dàng.

Lão nói như vậy, Ninh Nghị nghe có chút không hiểu cho lắm. Lục Hồng Đề lại nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị.
Chu Đồng chú ý tới động tác này của nàng, "Ồ" lên một tiếng, hơi chút
kinh ngạc.

Lúc này người trung niên kia cũng đã đi tới. Lục Hồng
Đề giãy dụa ngồi xuống, hơi hơi điều chỉnh lại bản thân. Khi nãy nàng bị đánh bay trên mặt đất nhìn có chút nghiêm trọng nhưng lúc này tình
trạng thực ra cũng đã càng lúc càng tốt lên. Chu Đồng đợi một chút rồi
nói tiếp:

- Ta không biết vì sao các ngươi lại có chuyện với Cao
Thái úy. Trước kia lão phu từng làm giáo đầu ở Ngự Quyền Quán, là quan
hệ cấp dưới với phủ Thái úy, tính ra cũng có chút tình cảm hương khói,
cũng từng nhận lời với bọn họ rằng khi cần thiết sẽ xử lý chút chuyện
cho cấp trên. Lần này phủ Thái úy muốn ta ra tay chính là dùng tầng quan hệ này. Chỉ có điều ta là đáp ứng phủ Thái úy chứ chưa chắc đã là đáp
ứng vị Thái úy nào. Cao Cầu coi khinh ta, việc này coi như bỏ đi. Chính
các ngươi cũng phải cẩn thận mộ tít. Ta đang ở khách sạn đầu thị trấn
trước mặt. Nếu thương thế của các ngươi không ngại thì chúng ta có thể
cùng đi.

Ninh Nghị ở bên cạnh Lục Hồng Đề không nói gì, chỉ nghe
Chu Đồng nói hết những lời này. Lục Hồng Đề thở ra một hơi, cũng chậm
rãi đứng lên, được Ninh Nghị đỡ lấy, chắp tay nói:

- Ba quyền này của tiền bối đã dẫn dắt rất lớn đối với Hồng Đề. Sau này nếu có gì
thành tựu, sẽ luôn nhớ ơn dạy bảo của tiền bối.

- Ta đánh ngươi, ngươi bị thương không chết, có thể đột phá cũng chính là bản lĩnh của ngươi, không cần để ý tới ta.

Chu Đồng khoanh tay muốn đi, lại nghĩ tới gì đó liền quay đầu về phía Ninh Nghị:

- Đúng rồi, kỳ thực Ninh công tử làm việc dưới tay Hữu tướng đúng không nhỉ?

- Cũng không sai mấy

Ninh Nghị nói giọng lãnh đạm.

Chu Đồng gật gật đầu:

- Hữu tướng là người có bản lĩnh, ngươi được ông ấy ưu ái, cũng không trách có thể làm ra được sự tình như thế này …

Giọng điệu cũng không cao, trong giọng nói có chút cảm xúc như thể đang thở dài.

Khi lão nổi danh thiên hạ thì năm đó Tần Tự Nguyên cũng đang ở vào thời kỳ
toàn thịnh. Ngự Quyền Quán lệ thuộc Hoàng gia, Binh bộ, mà năm đó Tần Tự Nguyên chính là Binh bộ Thượng thư. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì
ông ta cũng chính là một trong những người lãnh đạo trực tiếp của lão.
Chu Đồng cả đời lập chí tập võ đền nợ nước. Khi lão làm giáo đầu ở Ngự
Quyền Quán cũng từng rất nhiều lần trình thư muốn được lĩnh quân, chỉ có điều Tần Tự Nguyên vốn là người trọng công việc thực tế, cũng không có
hứng thú đối với cái gì mà võ học thiên hạ đệ nhất. Lúc trước ở Hàng
Châu, Ninh Nghị muốn nghiên cứu võ học thì ông ấy cũng có thái độ đúng
như vậy.

Người một lòng luyện võ cho dù võ nghệ có cao cường tới
đâu cũng không chắc đã biết luyện binh. Cũng giống như Lý Bạch, cho dù
thơ từ của ông ta có dũng cảm hơn nữa thì bản thân cũng không thể làm
được cái gì. Lúc trước Tần Tự Nguyên trăm công ngàn việc, một giáo đầu
của Ngự Quyền Quán, có chú ý thì chú ý, không chú ý thì bỏ qua luôn. Chu Đồng cả đời trong quan trường, mang khát vọng nhưng cũng thất bại, cũng chưa chắc đã thiếu một phần lý do từ Tần Tự Nguyên. Nhưng lúc này nói
tới Tần Tự Nguyên, lão cũng không thể không tán thưởng một câu "Hữu
tướng là người có bản lĩnh". Ninh Nghị có thể được Tần Tự Nguyên thưởng
thức khiến tâm tình của lão có lẽ cũng có chút phức tạp. Không lâu sau,
Ninh Nghị liền có thể nghĩ được rõ ràng nguyên do trong đó.

Cuối
cùng thì đối phương có lẽ cũng không hạ sát thủ nhưng tâm tình của Ninh
Nghị cũng không tốt lên bao nhiêu. Nhưng tình thế lúc này, người Lương
Sơn còn chưa có xuất hiện, Lục Hồng Đề lại đang bị thương, hắn cũng
không để ý gì tới ngạo khí cả. Nếu Chu Đồng đã mở miệng mời, vậy Ninh
Nghị liền đỡ Lục Hồng Đề khẩn trương đi theo lão vào thành.

Mọi người của Lương Sơn cuối cùng lại không xuất hiện.

Hai người chủ tớ Chu Đồng chiếu cố cho thương tích của Lục Hồng Đề nên đi
cũng không nhanh. Không lâu sau, bốn người vừa mới quen biết không được
bao lâu, không khí và tâm tình cũng không chắc có thể hòa hợp, tiến vào
thị trấn Nghi Nguyên. Ninh Nghị và Lục Hồng Đề ở lại khách sạn, đến đêm
còn ăn một bữa cơm.

Có thể thấy được Chu Đồng không có nhiều
thiện cảm lắm đối với Ninh Nghị, nhưng thực ra vẫn có chút hài lòng đối
với một hậu bối như Lục Hồng Đề mà lại có thân thủ như vậy. Trong khi
nói chuyện, Chu Đồng đã chỉ bảo cho Lục Hồng Đề không ít kinh nghiệm võ
đạo.

Khi ăn sắp xong bữa cơm, Chu Đồng vẫn nói một chút với Ninh Nghị.

- Ninh công tử, ta có chút chuyện muốn kính nhờ ngươi.

Lão nói giọng điệu bình thản. Ninh Nghị cũng không mấy nhiệt tình, đáp:

- Ngươi nói, ta nghe một chút.

Chu Đồng đơn giản nói chuyện nhờ vả xong, Ninh Nghị từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu, không lâu sau thì cùng với Lục Hồng Đề rời khỏi, trở về
phòng. Hắn không có gì thiện cảm đối với vị cao thủ đệ nhất thiên hạ
này. Tuy rằng lý trí có đủ loại lý do để giải thích cho các loại thói
xấu của loại cao thủ thế này, hơn nữa có lẽ cũng sẽ có lợi cho Lục Hồng
Đề, nhưng suy nghĩ tới thương thế vừa rồi của Lục Hồng Đề liền không còn tâm tình tốt đẹp gì nữa. Chỉ có điều cảm giác chán ghét này còn không
đến nỗi muốn giết lão. Loại cao thủ này thực sự quá lợi hại. Tới trình
độ như Chu Đồng thế này, gió thu chưa động cánh ve thì người đã sớm phát hiện. Nếu chán ghét lão mà không định giết lão thì tốt nhất sau này
không cần giao tiếp thì hơn.

Chỉ có điều đối với Lục Hồng Đề,
trong lòng hắn cũng có chút ý kiến. Đưa Lục Hồng Đề trở về phòng, lại
làm một ít thuốc theo ý của nàng, rồi bưng nước ấm rửa mặt tới cho nàng, chuẩn bị tốt khăn mặt các thứ, Ninh Nghị mới chuẩn bị nói. Mà Lục Hồng
Đề xem ra có chút hài lòng đối với hành vi "Tôn sư trọng đạo" của vị đệ
tử này, lại bị Ninh Nghị dặn dò đừng có cử động loạn. Nàng liền ngồi
trên giường, hai tay đặt song song trên đầu gối. Nhìn Ninh Nghị bận rộn
bày biện, sắp xếp, vẻ mặt nàng tươi cười, sắc mặt ửng hồng như một cô vợ trẻ vậy. Nhưng tiếp theo lại bị cằn nhằn.

Mà câu cằn nhằn đầu tiên thường thường là "không phải ta nói ngươi!"

- Không phải ta nói ngươi!

Ninh Nghị nhíu mày nói:

- Buổi chiều ta suýt nữa không kìm nổi. Người ta chiếm vị trí thiên hạ đệ nhất, Thiết Tí Bàng Chu Đồng, ta đều đã nói rất nhiều lần rồi. Loại lão già này nói muốn đánh ngươi, vì mặt mũi nên nhất định là phải đánh
ngươi, không ngờ ngươi còn lưu thủ (giữ tay). Lão già kia nói ngươi muốn lưu thủ, người đừng có không thừa nhận. Ngươi mới hơn hai mươi tuổi,
cũng không phải là cái gì thiên hạ vô địch. Muốn lưu thủ ở trước mặt Chu Đồng, sau khi nói ra, mọi người sẽ nói đánh chết ngươi cũng là xứng
đáng. Ngươi nghĩ mình là Phương Lạp hay là Tư Không Nam chứ!?

Bắt đầu từ trưa, Ninh Nghị đã nghĩ đến chuyện này. Với công lực dưỡng khí
của hắn, tất cả cảm xúc đối với người bên ngoài đương nhiên là đều có
thể thả ở trong lòng, nhưng đối với người một nhà thì lại trực tiếp một
chút. Chỉ có điều khi nói hết lời này, Lục Hồng Đề cũng ở bên kia nhìn
hắn, nụ cười càng tươi hơn, chỉ có điều giọng điệu có vẻ ấm ức.

- Ngươi … Thật sự muốn ta đánh nhau với Chu tiền bối mà không lưu thủ à?

- Không thể lưu thủ … Mặt khác không cần gọi là cái gì Chu tiền bối. Không có thiện cảm gì đối với lão ta cả.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #495