Chương 489: Mưa Tầm Mưa Tã, Sắc Trời Xẩm ...


- Mà Thôn Vân Hòa Thượng thì có tiếng xấu rất rõ ràng ở vùng này.
Người này võ nghệ cao cường, ra tay độc ác, kết thù kết oán vô số ở Sơn
Đông. Ngoại trừ giết người, y còn thường làm hại trinh tiết của nữ tử.
Có rất nhiều nữ tử con nhà phú thương hoặc quan lại ở phủ Đại Danh bị
hắn bắt trói rồi cưỡng dâm. Có không biết bao nhiêu công văn truy nã y
nhưng bộ khoái bị giết dưới tay y cũng không ít hơn hai mươi người. Y
làm ác nhiều năm như vậy nhưng vẫn không hề bị bắt, cũng không có bao
nhiêu người dám chọc y …

Ninh Nghị gật gật đầu:

- Bởi vì những người này lại đây, cho nên các lục lâm đơn lẻ hoặc nhóm nhỏ khác cũng đều tụ tập đến đây …

Chúc Hổ nói:

- Tên Khoái Kiếm Lâm Kỳ kia có không ít đệ tử, xung quanh cũng quen biết
nhiều người. Cái gì mà phỉ lục lâm ở Tề Vân Trại, Ngũ Hoa Trại, Thiếu
Bài Lâu, Hỏa Quyền Bang cũng đều đến giúp vui. Không phải bọn họ không
sợ quan phủ, nhưng nếu thực sự muốn trực tiếp áp chế bọn họ thì cũng
không dễ dàng. Ồ, Thiếu Bài Lâu còn có một đương gia, tên là Diêu Vũ
Liễu, luyện Thiết Tuyến Quyền, công phu dùng tay rất lợi hại, trong giới lục lâm gọi y là Ngũ Liễu tiên sinh, có thế lực lớn nhất ở vùng An
Bình. Nếu giết người ở An Bình cũng tương đương với việc không nể mặt y. Người này gia nhập cũng là một phiền toái lớn.

Ninh Nghị vừa nghe vừa húp bát cháo hoa của mình, chống trán ngẫm nghĩ một chút:

- Cũng tốt, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn đi, mặc kệ thế nào, cô ấy nhất định phải không có việc gì

- Có muốn phái người trở về thông tri cho những người khác hay không? Còn cả … Mấy vị tướng quân của Võ Thụy Doanh?

Tề Tân Hàn hỏi.

- Đều có thể!

Ninh Nghị gật đầu, sau đó lại nhìn cơn mưa to bên ngoài:

- Nhưng mặc kệ thế nào, ta không muốn đợi thêm nữa. Chiều rồi, cho dù mưa không giảm thì chúng ta cứ cưỡi ngựa đi trước, tối là có thể đến An
Bình. Coi như là một chuyến đi tranh đấu trong giang hồ, gặp bước nào đi bước đó, thế nào? Nghe hắn hỏi, mọi người cùng mỉm cười. Trên thực tế,
trong đoàn người này, nếu nói ai ít kinh nghiệm giang hồ nhất thì sợ
rằng chính là Ninh Nghị. Mọi người lo lắng đương nhiên là vì lý do này,
nhưng nếu nói tới mạo hiểm, sao mọi người có thể nói không được chứ!

Chúc Bưu chẳng thèm để ý, nói:

- Ninh đại ca, huynh cứ yên tâm đi. Chúc Bưu đệ cũng không sợ những kẻ
đó. Còn có mọi người ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cho huynh chu toàn. Đừng nói là chưa chắc đã đánh nhau, cho dù có đánh nhau thì đệ cũng không sợ đám ô hợp đó đâu.

Ninh Nghị cười chắp tay:

- Vậy phiền mọi người nguy hiểm vì ta!

Cứ như vậy qua một hồi, cơn mưa vẫn không ngớt nhưng sắc trời đã hửng lên
nhiều. Mọi người khoác áo tơi, cưỡi ngựa, đi về phía An Bình. Tới giữa
trưa thì vượt qua một con sông đang dâng nước rồi lại rẽ, đi vào con
đường núi gập ghềnh đi thông tới An Bình.

Trong cơn mưa lớn, thế
núi uốn lượn lại càng mờ mịt kéo dài hơn. Huyện An Bình ở trong núi, là
một thị trấn nhỏ cằn cỗi. Không giống với một số huyện tương đối giàu có ở Tế Châu vẫn luôn được trọng điểm chú ý, nó vẫn luôn bị vây ở vị trí
không bị ai quản lý. Bởi vì có đám lục lâm, phỉ cướp tụ tập nên nó mới
có cảnh tượng náo nhiệt. Rời khỏi thị trấn, cảnh tượng rừng núi rất
hoang vắng. Giữa sắc trời mờ tối, trong một công trình kiến trúc xây
bằng gạch đất đã bị sập ở lưng chừng núi, có một bàn tay đang lén thò ra dò, cảm thụ cơn mưa rơi xuống.

Đây vốn coi như một căn phòng nhỏ cổ xưa đa phần là xây bằng bùn đất. Dưới tình hình không người xử lý,
nó đã bị sập một nửa, một nửa khác cũng khá nhỏ hẹp, mưa chảy vào từ lỗ
thủng bên này lại chảy ra từ lỗ hổng bên kia. Trong không gian u ám của
căn phòng đổ nát nhỏ hẹp đó, Lục Hồng Đề đang cuộn mình ôm lấy thanh cổ
kiếm và cái bao của mình, ngồi trên một đống đồ tạp nham, nhưng thực tế
là cũng không có nhiều đồ và bùn đất cho lắm, cũng bị dòng nước ngấm cho hơi ướt. Nóc nhà có những giọt mưa rơi xuống, hạ xuống chiếc nón tre
trên đỉnh đầu nàng, rồi lại lăn xuống dưới …

Nàng thở dài. Mặc dù là võ lâm cao thủ nhưng lúc này cũng không địch được uy lực của thiên
địa. Cảm giác đói khát trong bụng truyền đến, nàng lấy từ trong ngực ra
một nửa miếng bánh cứng rắn cuối cùng, cắn một miếng, kỳ thật cũng rất
khó ăn.

Ánh mắt xuyên qua màn mưa, dừng lại ở rừng cây cách đó
không xa. Nàng ngẫm nghĩ một chút, nắm chặt áo tơi, đội chiếc nón tre
chạy chậm ra ngoài, đến dưới tàng cây hái mấy chiếc lá. Nàng bẻ nửa
miếng bánh cứng rắn thành hai nửa, lấy lá bọc lại rồi cho vào miệng cắn
một miếng.

Mùi vị cũng đã đỡ một chút. Đã nhiều ngày cố gắng chạy trốn chết và theo đuổi giết người, nhưng lại quên cướp chút đồ ăn gì
đó, cũng bởi vì là nàng vốn không có nhiều yêu cầu lắm đối với việc ăn
uống. Ai ngờ lại gặp phải trận mưa to này khiến làm việc gì cũng không
tiện. Tuy rằng áo tơi có thể ngăn cản đại đa số hạt mưa nhưng nước vẫn
luôn luôn có thể thấm vào trong khiến nàng cảm thấy không dễ chịu khi
hoạt động. Vừa ăn xong nửa cái bánh trên tay, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên mãnh liệt. Ở phía trước cách đó không xa, có hai gã nam tử cũng mặc áo tơi, đeo vũ khí đi đến, đứng đó nhìn nàng, rồi sau đó gần như là rút đao theo bản năng.

Phịch một tiếng, bóng dáng đó xuyên qua màn
mưa, phá vỡ bọt nước, bước chân giống như những đóa hoa sen đột nhiên nở rộ. Trong không khí ầm một quyền, bóng người bay ra khiến bọt nước đầy
trời đều bị bắn tung ra. Người còn lại bị đánh bay trúng thân cây, nước
văng tung tóe. Chỉ có điều sau khi đánh xong hai chiêu, Lục Hồng Đề lại
vội vàng chạy trở về. Vừa rồi dùng sức quá nhanh, quá mạnh, nón tre và
áo tơi đều bị rơi xuống đất ở phía sau. Mưa to rơi thẳng xuống người
nàng. Nàng chạy được hai bước rồi lại vội vàng chạy trở về, cởi áo
choàng và nón tre của người chết ra khoác vội lên người mình. Lúc này
nàng cũng đã hơi chật vật, tìm tòi một chút trong ngực hai thi thể, lấy
ra một ít tiền đồng và bạc vụn nhưng lại không có đồ ăn. Nàng đứng đó
thở dài.

Khi quay đầu lại, chỉ thấy căn phòng cũ nát bên kia đã sụp hẳn dưới cơn mưa lớn.

- Ông trời ơi …

Lục Hồng Đề chán nản khẽ than, ánh mắt nhìn xuống chân núi bên dưới, về
hướng thị trấn ở phía xa xa. Trong ánh mắt kỳ thật cũng cuối cùng yếu
đuối nhưng vẫn ấp ủ một sự kiên định không thể thay đổi được. Nàng nắm
chặt bọc nhỏ trước ngực, sửa sang lại áo tơi cho tốt, ôm ngực đi đến
giữa rừng cây trên núi, tìm nơi trú mưa.

Kỳ thật mưa to cũng
không có gì, trong lòng nhớ rõ rất nhiều lần cũng đã từng chật vật như
vậy, cho dù có chật vật hơn nữa thì thực ra cũng đã quen rồi. Võ nghệ dù cao tới đâu nhưng khi bị đói thì người ta cũng có thể sẽ khóc. Hiện giờ đã là rất tốt so với những lần khác rồi.

Hơn nữa nàng còn nhớ rõ từng có một ngày mưa như vậy, trải qua thời gian cùng với nam tử đó
trong ngôi miếu sơn thần cũ nát. Ngôi miếu đổ nát đó còn nhỏ hơn một
chút so với căn nhà đất vừa rồi, nhưng không bị sập. Bọn họ dùng một cái nồi vỡ nấu cơm ở trong ngôi miếu đó. Kỳ thật đối với hắn thì đó là
những ngày khá đơn sơ nhưng đối với nàng thì ngày như vậy chính là thời
gian thoải mái rất hiếm có của nàng. Không có gánh nặng của sơn trại, đã báo thù xong, không còn đói bụng, còn có thể … Nghe kể chuyện xưa.

Những người ở dưới chân núi đó đã bị nàng giết tới mức phải sợ hãi, nhưng mấy người mới tới vẫn còn có vẻ rất kiêu căng, thế nào cũng phải đánh giết
bọn chúng triệt để, đánh hạ hoàn toàn nhuệ khí của bọn chúng, để lại tên tuổi của mình, thế mới đủ … Khiến cuộc sống sau này của hắn được an
toàn.

Nàng nghĩ vậy liền đi trong cơn mưa, ánh mắt cũng an tĩnh trở lại.

Khi nàng đang nghĩ như vậy thì Ninh Nghị đang cùng đội hình hai mươi người
của mình, dẫn ngựa cẩn thận đi qua một đoạn đường cong gập ghềnh. Đến
buổi tối thì mưa có giảm đi một chút, đoàn người mới rốt cục đến được An Bình, tiến vào một nhà trọ lớn nhất trong thị trấn.

Một đường
vội vàng đi tới, đối với Ninh Nghị thì đó cũng là mạo hiểm. Chẳng qua
nếu Lục Hồng Đề đã bị thương thì không thể không mạo hiểm như vậy. Lúc
trước hắn cũng từng nghĩ sẽ khiêm tốn làm việc, khi đến đây thì gặp việc nào làm việc đó, chỉ có điều lúc này, sau khi tiến vào huyện An Bình
không lâu, bởi vì hắn đã đến nên hết thảy mọi việc đều có biến hóa … Cơn mưa đã dần dần ngớt, đèn lồng và cây đuốc thắp sáng những mái hiên hai
bên đường. Kỵ sĩ khoác áo tơi, hiệp khách lục lâm mang theo đao kiếm vội vã đi qua đường phố. Vó ngựa đạp lên những vũng bùn lầy lội, bắn tung
tóe lên những mảng bọt nước.

Huyện An Bình cũ nát, cằn cỗi nhưng
cũng không phải là quá nhỏ. Thời gian gần đây, các hào khách lục lâm lui tới đã khiến không khí của thị trấn trở nên khá náo nhiệt. Sự náo nhiệt này hòa trộn với sự hỗn loạn và khẩn trương, tạo thành một loại sinh
thái độc đáo.

Trong những người lục lâm này có người thì ăn to
nói lớn, có người lại trầm mặc. Trong không khí ồn ào náo động của nhà
trọ bên kia, có hiệp sĩ đường hoàng cao giọng nói chuyện, có người ẩn
trong góc tối, ôm chặt đao kiếm, dùng ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy đề
phòng những người xung quanh. Tiếng lò rèn đập đinh đinh đang đang. Thời buổi này kinh doanh đao kiếm rất náo nhiệt. Người thợ rèn cơ bắp cuồn
cuộn vừa vung búa thép trong tay, vừa chú ý nhìn tình hình hai bên đường bằng ánh mắt mang theo địch ý. Chỉ khi có khách hàng tới cửa, y mới có
thể dùng khăn mặt lao lau mồ hôi, nở một nụ cười.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #489