Chương 471: Nhân Tâm Như Hối Nguyệt Quang Đàn ...


Ninh Nghị chỉ cười cười, ngồi trên một chiếc ghế ở đầu thuyền, nhìn ngọn lửa đang bốc lên và hòn đảo nhỏ hỗn loạn phía xa xa.

- Nhìn thấy cái này, ngươi hẳn là nên nghĩ đến sự quý giá của trật tự và sự vĩ đại của đạo đức. Tập hợp của mấy thứ văn minh tinh thần, văn hóa, đạo đức lại, bảo hộ mọi người, sau đạo đức mới là pháp luật. Một khi
chúng sụp đổ thì sẽ rất dễ dàng biến thành dạng giống như Lương Sơn thế
này. Mặc kệ chúng ta có thể thao túng nhân tính đến mức độ như thế nào,
người ta vẫn có ý kính sợ đối với nhân tính, đối với văn hóa, đối với
đạo đức. Nếu không muốn chính mình cũng biến thành như vậy thì phải nhớ
kỹ điểm này.

Con thuyền dần dần đi về phía trước, lướt qua xác một chiếc thuyền lớn,
lửa cháy trên mặt nước vẫn còn chưa tắt, từng xác chết trôi qua mép
thuyền. Ninh Nghị lắc lắc đầu, nhìn những đốm lửa ở phía trước, cau mày, giọng nói trầm trầm:

- Trước kia ta … Kỳ thật từng gặp rất nhiều người, luôn nghĩ rằng mình
rất lợi hại, kêu gào muốn tính cách, muốn giết chóc, muốn quyết đoán,
muốn hiểu rõ mọi việc, không biết đạo đức là cái gì. Người như thế kỳ
thật là loại tầng thấp nhất trên thế gian này, vừa không có lực lượng
vừa không có trí tuệ, chỉ có duy nhất tự đại và ngu xuẩn.

Ninh Nghị thở dài, giơ tay chỉ chỉ ngọn lửa trên Lương Sơn:

- Chỉ biết một chút lợi ích trước mắt, lại không nhìn được sự yếu ớt của bản thân. Kỳ thật đạo đức chân chính trói buộc không phải là những
người dân bình thường. Những người có trí tuệ, có năng lực, có sức mạnh
mới là bị trói buộc nhiều nhất. Một khi buông thả đạo đức ra, người
thường dính chút lợi cực nhỏ đã đắc chí. Bọn họ không biết rằng chỉ cần
những đại nhân vật đó buông thả gông xiềng một chút thôi thì đã thương
tổn tới ích lợi và mạng sống của trăm ngàn người. Nhân tính là một thứ
rất thú vị cũng rất tàn khốc. Tốt và xấu hòa lẫn chung một chỗ. Nếu
ngươi muốn thứ tốt, vậy phải cố gắng. Nếu cảm thấy nó không hề có chút
quan hệ gì với mình, có lẽ bỗng nhiên đến một ngày nào đó, đạo đức rơi
xuống đến một mức độ nào đó thì chẳng còn cái gì nữa.

Ánh sáng lấp lóa, mờ tỏ chiếu tới đây. Ninh Nghị thở dài trong bóng đêm, những người xung quanh cũng đều có vẻ im lặng. Một chiếc thuyền nhỏ bơi trên mặt nước từ bên kia đi tới, người đi lên chính là Tề Tân Hàn mang
theo tin tức tới.

- Trước đây không lâu, phá vây ở bên kia đảo chính là Tống Giang. Mấy
thuyền của Võ Thụy Doanh muốn chặn lại nhưng bị đánh cho không ngăn nổi. Ta đã hỏi một ít tù binh … Quả nhiên đúng như ngươi nói, tráng sĩ tự
chặt cổ tay.

Tin tức vẫn chờ đợi rốt cục cũng truyền đến, Ninh Nghị đứng lên:

- Có bao nhiêu người?

- Cuối cùng tập hợp lại không đến bốn ngàn người.

Tề Tân Hàn nói:

- Mấy ngày gần đây, đám người Tống Giang bề ngoài nhìn như án binh bất
động nhưng trên thực tế đúng là đang chờ đợi cho mâu thuẫn trở nên gay
gắt. Bọn chúng ngầm tuyển một bộ phận không có khả năng đầu hàng nhất ở
trên đảo, hoặc là có huyết hải thâm cừu đối với quan phủ, hoặc là phạm
án quá lớn, hoặc là có quan hệ trực hệ chặt chẽ nhất. Sau khi mâu thuẫn
trở nên gay gắt mở rộng, bọn chúng cũng nhìn rõ ràng hơn, liền lén liên
lạc, sau đó mới tập hợp toàn bộ bọn họ lại. Về phần những thứ khác trên
đảo đều bị từ bỏ hết.

Ninh Nghị đè hai tay lên nhau, gật gật đầu nói:

- Tráng sĩ tự chặt cổ tay … Bọn chúng coi như quyết đoán.

Tề Tân Nghĩa ở một bên nói:

- Trong bọn họ vẫn có người hai lòng chứ?

Ninh Nghị lắc lắc đầu:

- Vẫn còn gian tế nhưng rất khó ảnh hưởng tới chiến lực. Thứ nhất, bản
thân bọn chúng là phần tử ngoan cố. Thứ hai, muốn mang đầu người đổi
thưởng thì không cần đi theo bọn chúng, chỉ cần ở lại trên đảo giết
người thì coi như là xong việc. Cứ như vậy, ảnh hưởng mà ta đặt trong
lòng bọn chúng mới xem như bị ném ra ngoài. Bốn ngàn người, có lẽ còn có một bộ phận là người nhà, nhưng sau khi rời khỏi Lương Sơn thì vẫn là
một vấn đề lớn. Trước hết mặc kệ trên Lương Sơn, nhóm người này nhất
định phải giết sạch toàn bộ … Chúng ta nên chuẩn bị đuổi theo. Mặt khác
thông tri đồi Độc Long mang hai ngàn người đến tập hợp với chúng ta,
thông tri các châu huyện phối hợp.

Hắn quay đầu lại chỉ chỉ Tô Văn Dục:

- Văn Dục, ngươi mang mấy người tới chỗ Phương Thống lĩnh, nói ông ta
chia binh ra. Ngươi phụ trách liên lạc hai bên. Tối nay ngươi cứ ở bên
kia xem cho hết vở kịch này đi. Mặt khác, ở trên núi, mặc kệ có người
nhà hay không có người nhà, bình quân mang quá ba cái đầu người thì
khiến chỗ Phương Thống lĩnh tạm thời giữ lại toàn bộ. Sau cuộc chiến
này, hoặc là cho bọn chúng tòng quân, hoặc là tạm thời đi theo ta. Nhóm
người này hiện tại không thể để tiến vào xã hội được … Đương nhiên việc
này tạm thời không cần phải nói cho rõ, chờ ta trở lại. Còn nữa, một khi trên núi đánh nhau không còn kịch liệt nữa thì nói Phương Thống lĩnh
xuất binh dọn dẹp đi. Cho dù không có đầu người thì chỉ cần không chống
cự cũng có thể thả toàn bộ. Hiện tại bọn họ chính là những kẻ sạch sẽ
nhất. Giết những người đó … không có ý nghĩa gì lớn cả!

- Vâng!

Ninh Nghị sắp xếp xong, Tô Văn Dục gật gật đầu, dẫn mấy người lên chiếc
thuyền nhỏ đi về phía hòn đảo. Bên này hạ mệnh lệnh, chiến thuyền giương buồm phá sóng, dưới ánh trăng, nương theo những ánh lửa trên chiến hạm
của triều đình truy đuổi về hướng mặt nước xa xa. Ở chỗ càng xa hơn là
bóng núi, bóng nước tăm tối.

Ở một bên tầm mắt, hòn đảo lớn vẫn còn bị thiêu đốt trong bóng đêm. Chém giết không biết còn đến khi nào mới có thể dừng lại … Ngày hai mươi hai tháng sáu, Lương Sơn bị chiếm. Chỉ còn lại Tống Giang cầm đầu hơn ba
ngàn người đang lẩn trốn. Việc truy bắt bọn họ đã trở thành vấn đề mới
trước mắt của các châu huyện và quan binh … Trước khi trời sáng, ở bờ
bắc, bờ đông hồ Lương Sơn, các châu, huyện, thôn trang đều có không khí
bất an và xao động. Các châu huyện đóng cửa thành lại. Trên tường thành, binh lính và bộ khoái phụ trách trấn thủ đều đứng lên, ngắm nhìn hết
thảy trong bóng tối. Ở những thôn trang, làng trại, không có tường
thành, mọi người tụ tập lại ở một nơi, một ít Lý chính, Bảo giáp cũng bị những người đưa tin đánh thức khỏi giấc mơ. Trang hộ cầm lấy đao
thương, vũ khí đi ra. Không ít nhà cũng vì vậy mà bị đánh thức, thắp đèn lên rồi sau đó lại bị thúc giục thổi tắt. Ánh sáng cứ thắp lên rồi lại
bị tắt đi, sau đó mọi người đều ở trong bóng tối đề phòng hết thảy bên
ngoài.

Trong gió đêm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng sủa của những con chó còn sót lại.

Lương Sơn đã bị phá, bọn phỉ đã bắt đầu tán loạn chạy trốn. Từ rạng
sáng, tin tức như vậy đã khuếch tán ra xung quanh với tốc độ nhanh nhất. Trước lúc đó, ngay cả những người có tin tức linh thông nhất cũng chỉ
biết được rằng vào ngày hai mươi tháng sáu, Võ Thụy Doanh mới bắt đầu
công phạt Lương Sơn. Chỉ trong thời gian hai ngày, Lương Sơn đã bị phá.

Khoảng cách quá xa, đám thôn dân bình thường ở xung quanh chưa chắc đã
hiểu rõ sự hùng mạnh của Lương Sơn. Đối với đại đa số người mà nói, tin
tức quan binh đến tấn công rồi lại bại trận trở về cũng không có gì là
quá thần kỳ. Mà tin tức đám cướp Lương Sơn bị tan tác xem ra cũng là
đương nhiên. Bọn họ cũng không thể đánh giá nổi sự tồn tại của hai thứ
này. Chỉ có đám cướp phỉ chạy tứ tán sau chiến tranh mới có quan hệ tới
cuộc sống của mọi người.

Mà trên thực tế, ở mặt đông và mặt bắc hồ nước có núi non và bờ hồ kéo
dài liên miên. Đám bại binh Lương Sơn cũng nhắm các phương hướng khác
nhau để cập bờ và thoát đi. Trong số đó có những thế lực lớn, cũng có
những thân hữu túm năm, tụm ba tụ tập. Ở bờ bắc hồ nước, gió đêm thổi
càng tăng thêm thế lửa, ba chiếc thuyền lớn bị quan binh truy đuổi đều
đã bị bốc cháy, cuối cùng có một chiếc thuyền bị đánh vào đá ngầm cách
bờ không xa cũng không thể đi được nữa.

Phía sau, thuyền của quan binh đang đuổi giết tới. Mưa tên, tiêu thương
(cây lao), lưới đánh cá, tướng lĩnh dẫn đầu mang theo quân tốt rời
thuyền xuống chém giết. Trên bờ nước cạn, trong rừng cây ven bờ hồ, chém giết thành một mảng. Bên phía Lương Sơn, mấy tên đầu lĩnh ra sức chém
giết, hô hào mọi người lao vào rừng cây. Thừa dịp bóng đêm, mấy trăm
người đã bỏ chạy trốn chết về hướng những đồng ruộng, thôn xóm, rừng
hoang xung quanh.

Ở một ít nơi, cũng có một số người đi thuyền nhỏ dừng lại ở bên bờ hồ
tràn đầy cỏ dại và loạn thạch. Đỡ vợ con hoặc người nhà lưng đeo bao
nặng xuống, bọn họ cầm đao trên tay hoặc ném binh khí vào trong nước,
quay đầu lại nhìn bóng đêm rồi rốt cục cũng rời đi, trong lòng khẩn cầu
đừng để bị bắt trên con đường tiếp theo.

Ở bờ đông hồ nước có một làng chài nhỏ cũ nát vẫn đang đắm chìm trong
bóng đêm. Một thiếu nữ gầy nhỏ sinh ra trong một nhà ngư dân đang đi
tới, cầm thùng gỗ đi tới bến thuyền nho nhỏ ở cạnh thôn để lấy nước. Khi gió đêm thổi tới, cô ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại hít thở không khí lạnh lẽo, trong lành của sáng sớm, rồi sau đó có dao động kỳ quái
truyền tới.

Cô mở to hai mắt nhìn phía trước nhưng cũng không nhìn thấy cái gì cả.
Cho đến khi … Một bóng dáng đè nước lướt sóng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Thiếu nữ ngây người sửng sốt, quay người muốn chạy, rồi sau đó ầm ầm nổ.

Chiến thuyền đụng vỡ nát bến thuyền nhỏ bằng gỗ, đẩy lên bờ, đánh vỡ sự yên lặng của đêm tối.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #471