Chương 462: Cung Đã Giương Lên Không Thu Về! ...


Quân Lương Sơn vốn cố ý tạo thành hỗn loạn ở Hổ gia trang nhằm gián tiếp tạo áp lực
đối với Chúc gia trang nên vừa vào trong liền phóng hỏa ở khắp nơi. Đến
khi Hổ Tam Nương trở về thì gần nửa thôn trang đã bị ngọn lửa bao phủ.

Nàng xem xét thương thế của huynh trưởng và phụ thân rồi bố trí người
cứu hỏa và tiêu diệt những tên cướp còn sót lại trong trang không kịp
rời đi, sau đó lại dẫn người đi ra tiếp tục chém giết, báo thù cho những người đã chết của Hổ gia trang.

Lúc này, đám người Hô Diên Chước và Chu Vũ đã đi ra đường chính. Hơn hai ngàn binh lính muốn tập hợp lại cùng với đám người Tống Giang.

Vốn Hô Diên Chước không định rút lui nhưng Ngô Dụng bên kia dùng lời lẽ
nghiêm khắc, thề sắt son rằng có đại quân của triều đình đang tới. Hơn
nữa trong quá trình này, Hô Diên Chước cũng nghe được một số lời đồn,
nói là trước khi chết, Tần Minh từng nói y và Quan Thắng chính là nội
quỷ. Nếu lúc này tự ý làm theo ý mình, sau này về đến Lương Sơn chỉ sợ
cũng sẽ rất khó xử.

Tuy rằng lời đồn như vậy khiến y không thể không lập tức rút lui ngay
sau khi nhận được lệnh, nhưng sau khi tụ họp được với đám người Tống
Giang ở một ngã rẽ, Hô Diên Chước vẫn nói với họ ý tưởng trong lòng
mình.

- Lúc này chúng ta vẫn có thể tác chiến, chỉ cần chém giết quay lại thì
có lẽ có thể phá trang! Ngay cả Võ Thụy Doanh cũng đã từng bị chúng ta
đánh cho phải co vòi, có gì phải sợ chứ!?

Hô Diên Chước muốn mang theo những thủ hạ vẫn còn sĩ khí để phản công nhưng đám người Ngô Dụng lại không đồng ý.

- Võ Thụy Doanh đang ở ngay lân cận, còn chưa xuất hiện. Nếu Hô Diên
huynh đệ mang người quay lại đánh nhau, lâm vào giằng co, Võ Thụy Doanh
lại bất ngờ tấn công tới thì mười ngàn người này của chúng ta sẽ có
người đầu hàng hoặc bị giết hoặc phản bội, làm gì còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa chứ! Hơn nữa trong chúng ta vẫn còn nội quỷ chưa bị thanh
trừ, bên kia vẫn còn rất nhiều chuẩn bị phía sau có thể sử dụng. Hô Diên huynh đệ sao biết bên mình xung phong liều chết một phen là có thể
thành công chứ?!

Chu Vũ ở bên kia chắp tay nói:

- Chúng ta còn có hơn vạn người, chỉ cần trước hết đánh giết thẳng tới,
phá tan đối phương, sĩ khí tự nhiên có thể chấn hưng trở lại. Đạo lý
chiến tranh, sao có thể chỉ một phía đoán rằng đối phương còn có nhiều
chuẩn bị ở phía sau chứ?

Tống Giang nói:

- Đối phương chỉ dùng thời gian ba ngày đã làm cho chúng ta khốn đốn tới nước này, huống chi còn có Võ Thụy Doanh chưa xuất hiện. Chu huynh đệ
cũng không thể không đề phòng!

- Binh pháp chính đạo chú ý binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn,
chỉ cần chúng ta dám đi ắt sẽ có huynh đệ dám đi cùng. Trước khi Võ Thụy Doanh đến, cat đánh tan đối phương, nhất định có thể chấn chỉnh lại sĩ
khí …

- Chu huynh đệ có biết kẻ thao túng phía bên kia là ai không?

- Chúng ta cũng không cần biết y là ai …

- Đó là Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng. Hắn từ Giang Ninh tới kinh thành, sau đó giết tới đây một khắc cũng không ngừng.

Chu Vũ ghìm đầu ngựa lại, nhìn về phía khói lửa bên kia. Y còn đang hơi
chưa kịp phản ứng nhưng đột nhiên trong lòng lúc này cũng lạnh toát.

Trên thực tế, suy xét của Ngô Dụng cũng là có đạo lý. Chuẩn bị của đối
phương ở phía sau chắc chắn không chỉ là Võ Thụy Doanh. Hiện tại có thể
khẳng định trong số người của mình ở đây có kẻ phản bội. Nếu Hô Diên
Chước mang theo người xung phong bỗng nhiên xuất hiện một đại đầu lĩnh
xử lý Hô Diên Chước ngay tại chỗ, vậy thì đừng nói phấn chấn sĩ khí,
chắc chắn là cơ hội trốn thoát của bên mình sẽ càng nhỏ đi.

Chỉ trong khoảnh khắc, cái tên này đã khiến tất cả mọi người phải do dự. Cửu Vân Long Sử Tiến nói:

- Ta mang người đi, nghĩ biện pháp ngăn cản y lại.

Sử Tiến vốn làm cướp ở núi Thiếu Hoa cùng với đám người Chu Vũ, Trần
Đạt, sau đó mới lên Lương Sơn, bởi vậy giao tình cũng là tốt nhất. Trong chiến dịch ở Vận Hà, lẽ ra y cùng đi với đám người Chu Vũ, sau đó bởi
vì có một số việc nên phải tách ra. Kết quả là Trần Đạt chết, Chu Vũ bị
thương. Sử Tiến chính là đại ca của mọi người ở núi Thiếu Hoa, luôn luôn nghĩa khí, vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với việc này, bởi vậy lúc
này liền có ý muốn lĩnh một đội quân quay lại ngăn cản người của Chúc
gia trang đuổi giết.

Tiếp đó mọi người cũng cùng đạt thành nhận thức chúng. Nếu Võ Thụy Doanh thật sự xuất hiện, chỉ còn đội quân của Hô Diên Chước là có thể chiến
đấu được, còn hiện tại chỉ có thể rút lui. Hô Diên Chước hạ lệnh cho các đầu mục thủ hạ cố gắng duy trì trật tự đội ngũ, không để bị tách ra.
Tuy nhiên một khi bắt đầu rút lui, người phía trước chạy, người phía sau cũng xông tới, đường lại chật hẹp, không bao lâu cũng bị cuốn vào trong đám người, loạn không còn bộ dạng gì nữa …

Ở phía sau, người của Chúc gia trang cứ đuổi giết sát sao, tuy rằng đội
hình chỉ hơn một ngàn người nhưng ở đường núi chật hẹp, công kích cũng
đã tới trạng thái bão hòa, chỉ ngẫu nhiên có một ít đầu lĩnh Lương Sơn
muốn đến ngăn cản nhưng không bao lâu cũng liền bị đánh tan. Mang theo
tấm thuẫn, đội hình mấy chục người cầm nỏ ở địa hình như thế nào thật sự giống như đang cắt cỏ. Thỉnh thoảng có một số kẻ đơn lẻ ý đồ đánh lén
cũng không thể tránh khỏi cặp mắt tinh tường và thương pháp của ba huynh đệ Tề gia.

Tốc độ đuổi giết như vậy không phải là nhanh nhưng ưu điểm là rất ổn định.

Trên một nhánh đường khác, đám người Loan Đình Ngọc và Chúc Bưu như mãnh hổ mở đường, trên đường đi qua, hai bên đường la liệt xác chết. Mấy
ngày qua, người của Chúc gia trang tử thương rất nhiều, chỉ đến tận hôm
nay bọn họ mới được chém giết sảng khoái đến như vậy.

Mà Lý gia trang ở phía đông đồi Độc Long, Phác Thiên Điêu Lý Ứng cũng đã mang theo trang hộ và thủ hạ xung phong chém giết đi ra, bắt đầu đuổi
đánh bại binh Lương Sơn. Y đã xem chừng hồi lâu nhưng biến hóa trong hai ngày này có lẽ khiến hai mắt của y cũng phải rớt ra ngoài, lúc này cũng không dám lảng tránh nữa, nhất định phải đi ra ngoài tỏ rõ thái độ.

Trên đường phía tây, Hổ Tam Nương dẫn trang hộ cũng đuổi theo phía sau
bại binh Lương Sơn. Nàng cưỡi ngựa, múa may song đao xung phong liều
chết chém giết. Đang giết chết một tên lính Lương Sơn thì một bóng người đột nhiên vọt tới, đẩy nàng ngã xuống ngựa, một mũi tên cũng bắn vọt
qua vị trí vừa rồi của nàng. Hổ Tam Nương ngẩng lên nhìn, thấy kẻ vừa
bắn mũi tên đó là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đang ở phía xa xa, bắn một mũi
tên không trúng liền quay đầu bỏ chạy.

Người đẩy nàng ngã xuống là Vương Sơn Nguyệt vừa ở một ngã rẽ khác chém
giết tới đây. Y lĩnh hơn mười tay cung nỏ càn quét đến đây. Hổ Tam Nương liếc nhìn y, chỉ thấy y toàn thân đẫm máu, ngay cả miệng cũng đầm đìa
máu tươi, cũng không hiểu là làm thế nào mà y có thể chém giết tới thành bộ dạng như vậy. Nếu y không có bộ dạng hiền lành, cho dù là khuôn mặt
hơi lạnh lùng một chút nhưng vẫn khá đẹp, thì với vẻ toàn thân tanh máu
thế này, quả thực trông khá quỷ dị và dữ tợn.

Hổ Tam Nương đang chỉ muốn giết người báo thù nên chỉ nói một câu tạ ơn rồi lại đỏ mắt lên tiếp tục đuổi giết.

Mặt trời đã ngả về tây, bại binh Lương Sơn ra khỏi đồi Độc Long, sau khi lên được đại lộ thì bắt đầu bỏ trốn khắp các đồi núi. Lúc này Tô Văn
Dục cũng đã tìm được tướng lĩnh đang thống lĩnh quân Võ Thụy Doanh ở lân cận. Người này là một Phó thống lĩnh ở Võ Thụy Doanh, tên là Hà Duệ.
Lần này Ninh Nghị đến đây, một là mang theo mệnh lệnh của Tần Tự Nguyên, hai là cho Tô Văn Dục đưa tiền để khai thông các nơi trước khi bao vây
diệt trừ Lương Sơn, coi như cho bọn họ một cơ hội diễn tập rèn luyện và
chiếm chút ngon ngọt. Sau khi thu được tin tức chính xác về Trịnh Ma
Vương, Hà Duệ mang tổng cộng sáu ngàn người đi ra.

Mấy ngày này Trịnh Bưu dắt một đám quân Lương Sơn không ngừng càn quét
các sơn trại nhỏ ở lân cận trong vòng hai mươi ngày, thu hoạch cũng khá
phong phú.

Sáu ngàn người của Hà Duệ một mẻ lướt bắt sạch bọn họ, tiền tài đều lập tức đổi chủ.

Hà Duệ thu được ngon ngọt nên mới đến đồi Độc Long bên này xem chừng,
hôm nay lại thuận tay tóm được mấy trăm tù binh nữa. Trên thực tế, trưa
hôm nay, đám người Hà Duệ gần như đi sát qua nhau với đám quân tập kích
bất ngờ của Hô Diên Chước.

Hà Duệ cũng không phải ngu ngốc, biết rằng thả ra phong thanh về Võ Thụy Doanh thì mới có lợi cho chiến sự bên này. Nhưng lúc này Ninh Nghị lại
đưa tin khiến y ngăn cản bại binh Lương Sơn làm y rất khó xử. Nhưng quả
thật Lương Sơn đã tháo chạy, không còn đội ngũ nữa, người của đồi Độc
Long vẫn đang đuổi giết phía sau, Ninh Nghị lại lấy danh nghĩa Tần Tự
Nguyên ép tới, dù trong lòng Hà Duệ có chút không yên nhưng rốt cục vẫn
cho sáu ngàn quân triển khai trận thế, nghênh chiến bại binh Lương Sơn
đang tan tác.

Dưới trời chiều, phía chân núi nhiễm hồng đỏ như máu. Trên triền núi,
trên mặt đường, hơn hai vạn người ầm ầm va chạm vài nhau. Phía sau bại
binh Lương Sơn, người của đồi Độc Long vẫn không ngừng đuổi giết sát
sao.

Võ Thụy Doanh chỉ cản trở được bại binh Lương Sơn khoảng nửa khắc thời
gian. Khi mấy đầu lĩnh Lương Sơn dẫn theo hơn một ngàn người xung phong
liều chết tiến tới, kẻ cầm đầu gào thét "Ai dám chắn Hô Diên Chước
ta!?", phòng ngự của Võ Thụy Doanh liền bị xé toang.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #462