Cứ thế hơn hai trăm hồ sơ, mỗi hồ sơ xem qua xong lại được mang đi đối chiếu.
Kế tiếp là thẩm vấn lần thứ hai và đối chiếu câu trả lời lần thứ hai.
Một số kẻ nói dối bị vạch trần, có một số thì không bị. Sau khi hỏi xong thì đã rạng sáng, rất nhiều người đã ngủ rồi. Ninh Nghị bắt đầu tụ tập
từng đám năm, ba tù binh, nói chuyện với họ trong phòng nhỏ.
Lần này nói cũng không nhiều lắm.
- … Các ngươi tạo phản lần này lựa chọn thời gian thật ra không tồi,
nhưng triều đình đã không thể tha thứ cho các ngươi làm chuyện như vậy
được nữa … Lần này đến đây, ta là tiên phong, Võ Thụy Doanh đã xuất động … Tin hay không tin tùy các ngươi, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào thì
chính các ngươi có thể đi xem … Ta cho các ngươi một con đường sống, là
muốn các ngươi giúp ta làm một việc. Làm xong việc, các ngươi sẽ được
đặc xá … Tư liệu của các ngươi đều ở đây, ta phụng mệnh lệnh của đương
kim Hữu thừa tướng đến đây, cho nên đó chính là mức thưởng của các ngươi sau khi làm xong việc … Đương nhiên nếu không làm cũng có thể, nhưng
khi các ngươi binh bại như núi sẽ xảy ra chuyện gì thì ta không nói
chính xác được …
Theo Vương Sơn Nguyệt thấy thì những lời này phần nhiều là nói dối để đe dọa nhưng vẻ mặt Ninh Nghị lại cứ như thật. Sau khi nói xong, hắn liền
tuyên bố nhiệm vụ cho mỗi người. Có kẻ cứng đầu cứng cổ, không chịu nói
cái gì, cũng bị hắn giữ lại đóng cửa một lát, sau đó mới cho người kéo
trở về.
Trên thực tế, Chúc Triều Phụng vẫn đang xem chừng tình huống bên này.
Sự tình cứ thế diễn ra suốt cả đêm, vị công tử ca tên là Lôi Phong này
thức trắng đêm không ngủ bên ngọn đèn. Trên thực tế, sau khi thẩm vấn
lần thứ hai xong, tất cả mọi chuyện gần như chỉ do một mình người thanh
niên này làm. Đối với toàn bộ quy trình sự việc, Chúc Triều Phụng như
thể đã hiểu cái gì đó nhưng lại không thể hoàn toàn lý giải được. Nhưng
khi Lôi Phong gặp mặt từng đám năm, ba người thì Chúc Triều Phụng rất
kinh ngạc: Người thanh niên ác nghiệt này gần như nhớ rõ tin tức của mỗi người, chỉ cần bọn họ nói ra những gì có trong bản hồ sơ trả lời thì
hắn đều có thể thuận miệng nói ra.
Chúc Triều Phụng cũng không biết giày vò hơn hai trăm người này có thể
có tác dụng gì hay không nhưng suốt một đêm, quy trình đó cứ như thể
từng vòng từng vòng cài vào nhau, một chút cũng không ngừng, quả thật
giống như một công xưởng sử dụng thủy lực vậy. Trong bóng đêm, mấy căn
nhà ở đó giống như quái thú đang nằm, cắn nuốt cái gì đó, nhai nghiền,
tiêu hóa, sau đó … Đang muốn nhổ ra một thứ kỳ quái gì đó.
Sáng sớm hôm sau, sương sớm tan dần, chiến tranh ở bên ngoài lại nổi
lên, sự tình ở mấy căn nhà này rốt cục kết thúc một giai đoạn. Ninh Nghị ra khỏi phòng, dùng nước lạnh vã lên mặt. Suốt đêm, hắn không ngừng quy nạp, tự hỏi, viết lách rồi tiếp đó lại không ngừng nói chuyện, nhưng
vào lúc này, trên mặt hắn cũng không thấy có mấy sắc thái mỏi mệt. Một
chút tiều tụy ngược lại càng khiến ánh mắt kia thêm lợi hại, thâm thúy.
Đi ra ngoài thấy đám người Chúc Triều Phụng, Loan Đình Ngọc, Chúc Long,
Chúc Hổ, Chúc Bưu. Sau khi chào hỏi và nói chuyện xong, Ninh Nghị bắt
đầu kêu người cho đám quân tốt Lương Sơn bị giam trong phòng đi ra, lệnh cưỡng chế mặc quân phục Lương Sơn lúc trước, sau đó có kẻ thì bị nhét
vào bao tải, có kẻ lại bị áp tải đi về phía cửa Chúc gia trang.
Sáng sớm mùng năm tháng sáu, tướng sĩ Lương Sơn tới đây khiêu chiến.
Tiếp đó, tiếng đánh giết nổi lên bốn phía. Đến hôm nay, Chúc gia trang
vốn tưởng như đã không còn sức xoay chuyển tình thế bất chợt có hành
động quỷ dị nhưng phải đến giữa trưa mới khiến cho đám người Ngô Dụng
chú ý. Lúc đó, bọn họ đang thương lượng vấn đề tấn công Vận Châu và chúc mừng sau khi đánh hạ đồi Độc Long.
Ở một bên đường cạnh Chúc gia trang, trong sương sớm, ba người bị tháo ra khỏi bao tải, ném vào trong ruộng.
Ở cửa đông Chúc gia trang, Lưu Phú và hai gã quân tốt Lương Sơn không
quen biết bị ném ra đây. Có người lấy bùn ném bọn họ. Ở phía trước, có
người mở cửa trại ra.
- Cút đi!
Có người đá vào mông họ mấy phát. Bọn họ đi về phía trước. Khi ba người
quay đầu lại thì cửa chính của Chúc gia trang ầm ầm đóng lại phía sau
họ. Ba thứ binh khí bị người ta ném xuống từ cửa trại. Ngẩng đầu lên,
sương mù trước mặt đang mỏng dần, tự do ở gần ngay trước mắt.
- Các ngươi … Muốn ly gián lão tử (bố mày) …
Không biết làm sao có người đang chửi, nhưng tiếng đánh giết đang vang
lên, cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi về phía Lương Sơn ở bên kia.
Trên tường ngoài của thôn trang, đám người Chúc Triều Phụng đang nhìn
chiến cuộc bên ngoài. Ở bên cạnh, người thanh niên tên là Lôi Phong đang day day mặt dưới ánh bình minh.
- Hô … Hạt giống ác ý đã thả đi ra ngoài, chờ này mầm đi … Chúc lão bản, ta đi chợp mắt một chút nhé …
Mọi người thấy bóng dáng hắn lắc la lắc lư quay người đi xa, có tiếng ca cổ quái khẽ theo gió truyền tới.
- Ở đó … Bên phải của chân trái … Bên trái của chân phải … Rừng rậm lớn
màu đen … Bọn họ nghịch ngợm nhưng thông minh, bọn họ hoạt bát và thông
minh, bọn họ sống tự do trong rừng rậm lớn màu đen kia … La la la la la … Quên mất lời rồi …
Trong gió sớm, chiến sự vẫn không ngớt. Chém giết khắp nơi, bụi mù và máu tươi vẫn đang dâng lên.
- … Mẹ hắn chứ … Tên này là …
*******
Mùng năm tháng sáu năm Cảnh Hàn thứ mười.
Sơn Đông, đồi Độc Long, một ngày tầm thường trong chiến tranh.
Từ ngày hai mươi tám tháng năm bắt đầu trận chiến đấu này cho đến nay đã là ngày thứ tám, tình thế của Chúc gia trang giống như dây cũng căng
thẳng, tiến vào giai đoạn nỏ mạnh hết đà. Trong doanh trướng Lương Sơn,
từng tin tức được truyền tới. Buổi sáng hôm nay, đám người Lâm Xung mang đội trực tiếp phong tỏa đường trước Hổ gia trang, thậm chí bước đầu
thiết lập lều trại và công sự, chuẩn bị phân cách hai trang Chúc, Hổ.
Một khi hai thôn trang chân chính bị chia tách thì ưu thế địa hình đường núi quanh co của vùng đồi Độc Long sẽ hoàn toàn mất đi, hai thôn trang
đều đã vứt bỏ không gian di chuyển. Đến lúc đó, Lương Sơn hoàn toàn có
thể chủ công một trang, chiến sự trên cơ bản cũng sẽ tiến vào kết thúc.
Có lẽ cũng bởi vì ý thức được điểm này cho nên sáng hôm nay Chúc gia
trang tấn công có vẻ kịch liệt hơn hẳn bình thường. Mà bên phe Lương Sơn cũng đang không ngừng phái quân đội và tướng lĩnh ra, muốn củng cố
phòng tuyến.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì ở đây đều là đường quanh co chỗ rộng chỗ hẹp khiến mỗi lần chiến đấu đều chỉ có thể mấy chục người sống mái
với nhau thì ưu thế của Lương Sơn đã sớm được thể hiện ra từ lâu. Mà
thương vong của hai bên sợ rằng cũng lớn hơn nhiều so với hiện tại. Cứ
như thế, chiến sự đã sớm đánh xong rồi.
- Theo lời của gã Lý Ứng kia thì nếu thật sự bị đánh tới lúc bị vây chặt, khả năng là Hổ gia sẽ đầu hàng.
Đứng ở một bên phía trước trận, Tịch Quân Dục nhìn Chúc gia trang ở phía xa xa, nói chuyện với người khá quen thuộc là Phi Thiên Đại Thánh Lý
Cổn. Lý Cổn cười nói:
- Người của Hổ gia trang giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, hiện
tại muốn đầu hàng, có cho bọn chúng đầu hàng hay không còn khó nói!
- Vẫn không nên ép đến mức chúng phải tử chiến thì tốt hơn. Ta cảm thấy bên phía quân sư sẽ tiếp nhận …
Y nhìn sang bên kia, nói:
- Vậy trận chiến này nhiều lắm chỉ còn lại hai, ba ngày nữa thôi.
- Cũng không chênh lệch mấy.
Lý Cổn gật đầu, một lát sau cường nghiêng ngả nói:
- Đúng rồi, Tịch huynh đệ, có một chuyện lạ.
- Sao?
- Bắt đầu từ sáng nay, hình như bên chúng ta có mấy huynh đệ bị bắt lần
lượt trở về. Thủ hạ của ta cũng có hai người trở lại, kể lại rất kỳ lại: Chúc gia trang bên kia bức cung muốn lấy tin tức tình báo bên phía
chúng ta, sau đó lại thả bọn họ ra, nói là muốn bọn họ làm gian tế …
Lý Cổn nói xong liền mỉm cười. Tịch Quân Dục do dự một chút, cũng cảm thấy có chút vớ vẩn:
- Bức cung à? A … Sau đó liền thả bọn họ trở về à?
- Với tình thế Chúc gia trang lúc này, người thả trở về ai còn nghe theo bọn chúng chứ. Bức cung thì ta tin nhưng chiến trường hiện nay thay đổi trong nháy mắt, một chút tin tình báo có thể dùng làm gì?
Lý Cổn lắc đầu nói:
- Đại cục đã định rồi, bọn họ thực sự là liên tiếp xuất hôn chiêu (chiêu mù quáng).
- … Vậy cũng khó nói
Tịch Quân Dục ngẫm nghĩ một chút:
- Nếu thực sự là trực tiếp thả người trở về, nói không chừng là muốn bày kế ly gián. Với thế cục hiện giờ, mỗi ngày chúng ta đều đánh tới, chỉ
còn hai, ba ngày nữa là có thể bình định xong. Cho dù bọn chúng thật sự
có thể lẫn vào một vài gian tế thì có thể làm được gì chứ? Chỉ có điều
nếu không cẩn thận có thể khiến bọn chúng ly gián tình cảm huynh đệ.
Lý Cổn gật đầu:
- Bên ta mới kể lại việc này cho Đới viện trưởng. Hai thủ hạ kia cũng đã được cho người theo dõi chặt. Tóm lại thì trở về cũng tốt. Tạm thời
không có thời gian xử lý, chờ tối sẽ hỏi lại xem.
Đới viện trưởng mà Lý Cổn nói chính là Thần Hành Thái Bảo Đới Tông, phụ
trách tình báo Lương Sơn. Y là dòng chính của Tống Giang. Hiện giờ trong quân doanh có bao nhiêu tình báo, an ninh đều do y tổng quản. Hơn nữa
tuy rằng hiện tại đội ngũ Lương Sơn không coi như bền chắc như thép
nhưng một đám tiểu đầu mục bên dưới đều quen biết lẫn nhau, nếu đối
phương thật sự muốn cài gian tế vào cũng không dễ dàng. Huống chi với
tình hình đến mức này, bên kia giãy dụa một chút thì cũng có thể giãy
được trò gì chứ!