Một lúc sau,
Ninh Nghị ra ngoài đổ nước rồi cầm một chiếc khăn mặt khác đi vào, thấy
Cẩm Nhi đang nằm trên giường, cố gắng với tay ra. Thấy hắn vào, nàng lại lui về sau lấy gối nằm xuống, hai tay gối đầu, chếc quần trắng để lộ ra một phần chân. Ninh Nghị đá chiếc giày thêu mà nàng với đi, sau đó đến
bên giường, lấy khăn, tay đỡ gáy rửa mặt cho nàng.
Vừa rồi còn khóc nên khuôn mặt vẫn có còn hơi nhoe nhoét, lúc này được
Ninh Nghị rửa mặt cho, khuôn mặt thanh tú của nàng lại hiện ra, thậm chí còn hồng hào, chỉ là phần quai hàm không nói được vẫn còn hơi đau.
Ninh Nghị không để ý đến nàng mà lại đi ra ngoài, nàng trên giường nhìn
vách tường rồi lại nhìn trần nhà. Sau đó Ninh Nghị đi vào trong ánh mắt
có vẻ cam chịu, sịt mũi một cái.
Ninh Nghị còn đang nghĩ không biết phải nói cái gì thì Cẩm Nhi liền mở miệng trước:
- Muội làm lộn xộn hết giấy của huynh lên rồi, có sao không vậy?
- Ừ?
Ninh Nghị đi đến bàn sách rồi lắc đầu nói:
- Không phải thứ gì quan trọng, làm lộn xộn thì chỉnh lại là được.
- Nhưng những ngày viết trong đó, chắc chắn là rất quan trọng …
- Đọc khái niệm gì đó thôi!
Ninh Nghị cười cười:
- Thật sự là không sao mà, tuy là sau này có lẽ nó sẽ có nhiều tác dụng, nhưng …
Chuyện sau này những thứ này có tác dụng rất lớn nhưng chắc chắn nó
không quan trọng bằng những người bên cạnh hắn được. Câu này nói tiếp có hơi sến cho nên hắn cũng không biết phải biểu đạt thế nào.
Biểu hiện của Cẩm Nhi lại như đã hiểu. Lúc này nàng hơi nghêng người ngồi dậy:
- Trước kia muội nghe nói, lúc làm việc chân chính, những thứ viết trên giấy chẳng có tác dụng gì …
- Ồ!
Ninh Nghị cười:
- Đúng là có những chuyện phải làm trước rồi nói sau nhưng nếu như có
một cái khung lớn lại có những tiêu chuẩn có thể tham khảo được thì lập
kế hoạch trước vẫn là điều rất quan trọng.
Hơn nữa, tuy hắn dùng một thái độ thân thiết để buộc Cẩm Nhi phải nói
chuyện với hắn, Cẩm Nhi cũng đồng ý rồi, nhưng thực sự vào lúc này hắn
vẫn có chút xấu hổ. Không biết là nên nói những thứ gì. Chuyện tình cảm, chuyện gia đình là hắn rất chân thành, nhưng trước đó hắn đã có danh
phận vợ chồng với Tô Đàn Nhi, rồi lại chuyện bèo nước gặp nhau với Vân
Trúc. Rồi lại chuyện không chính thức với Tiểu Thiền … Lúc này nói điều
gì đó với Nguyên Cẩm Nhi, nếu hai người xác định một tình cảm nào đó,
phải nói gì đó thực sự là có chút khó khăn.
Dù gì cũng không thể nói những chuyện là cuộc sống sau này không có
tương lai, thích rồi sẽ ở cùng với nàng gì gì đó. Ở thời hiện đại có lẽ
phổ biến nhưng tình hình trước mắt hẳn chẳng ra sao cả. Hơn nữa, hắn
cũng không thể xác định như vậy có thể coi là giải quyết được vấn đề hay không.
Vân Trúc bên kia cũng thế mà Đàn Nhi, Tiểu Thiền cũng vậy. Hơn nữa nếu
như thực sự giữ lại Cẩm Nhi bên mình, không có bên nào xảy ra vấn đề quá lớn. Nhưng trở lại là vấn đề quyền lợi của các nàng. Còn mình thì không thể lúc nào cũng xử lý những chuyện thế này được. Chuyện này mình phải
tự nghĩ cách đối xử với các nàng.
Dù sao chuyện trên đời, thiện ý mà người ta muốn cho là một ân tình, cảm ơn cũng vậy mà hổ thẹn cũng thế. Nếu như coi việc nhận ân tình là
chuyện đương nhiên, thậm chí cho rằng mình có thể chủ động chìa tay ra,
luôn luôn sẽ bị người ta ghét. Nếu Ninh Nghị làm như vậy thì cũng chẳng
khác nào vô liêm sỉ.
Chuyện như vậy, mấy ngày hôm nay ngay cả ở cạnh người dịu dàng nhất là
Vân Trúc hắn cũng không chủ động nhắc đến. Có lẽ bên Vân Trúc cũng sẽ
chỉ chê cười hắn và Cẩm Nhi với một thiện ý. Như vậy, Cẩm Nhi cũng sẽ
xấu hổ. Viết được hai câu trên giấy cuối cùng Ninh Nghị cũng cười nói:
- Này, chuyện muội nói … Chờ khi ta từ Sơn Đông trở về sẽ giải quyết.
Đã sắp đến trưa, có tiếng ve kêu xa xa, cũng có tiếng người nói chuyện,
giọng nói của hắn nghe vừa phải không to không nhỏ, Cẩm Nhi vẫn chưa nói gì, Ninh Nghị đã cười nhìn nàng:
- Dù sao … muội cũng không có ý định rời xa Vân Trúc tỷ đúng không?
- Muội lại … không muốn huynh mất tiền nuôi.
Ninh Nghị vừa nói đến câu thứ hai coi như đã chủ động thừa nhận mối quan hệ của hai người thì Cẩm Nhi cũng gật đầu, sau đó cũng nói cũng có mấy
phần tự hào.
Ninh Nghị ở bên đó cười cười, đợi cho trong phòng yên tĩnh trở lại. Đoạn đối thoại này giống như người trong một nhà đang bàn chuyện với nhau
vậy.
Ngày trước hắn vẫn thường lui đến chỗ của Vân Trúc và Cẩm Nhi, tuy rằng
thỉnh thoảng bởi vì Vân Trúc, hai người sẽ tranh cãi với nhau, nhưng
thực ra đây đó ở chung, nói chuyện với nhau cũng chỉ là cảm giác trước
mắt như vậy mà thôi. Tâm sự của Ninh Nghị có lẽ rất phức tạp, nhưng khi
đứng trước Vân Trúc và Cẩm Nhi thì hắn nói chuyện lại rất thẳng thắn và
thành thật. Bởi vậy có qua lại với nhau cũng không phải là phiền toái gì nhiều.
Chuyện mấy ngày hôm nay, giữa Ninh Nghị và Cẩm Nhi đều có hơi xấu hổ
nhưng chủ yếu vẫn là ở người khác. Ninh Ngị không biết phải nói thế nào
với Tiểu Thiền, nàngng bằng với Vân Trúc, mà Cẩm Nhi đối mặt với Vân
Trúc sẽ có phần khó xử. Trong lòng Cẩm Nhi nếu việc không giải quyết
được, nàng sẽ xông đến trút giận lên người Ninh Nghị, đương nhiên, nàng
cũng sẽ buộc Ninh Nghị phải trả lời. Nhưng chỉ cần Ninh Nghị có câu trả
lời hoặc là mạnh mẽ lên một chút, giống như hôm nay bắt nàng đánh một
trận thì đến cuối cùng nàng cũng không kháng cự Ninh Nghị nữa.
Lúc trước muốn nói nhưng trong nhà có người, hai người vì thế mà cũng
hơi ngại, đây cũng là nguyên nhân mà vì sao Cẩm Nhi thấy hắn lại muốn
chạy đi. Hôm nay, mọi người đều ra ngoài, đúng ra là có thể thẳng thắn
hơn. Ninh Nghị ngồi trên ghế, nhìn Cẩm Nhi ngồi ôm chân trên giường. Sau một lúc yên tĩnh trở lại, hắn thấy cảm giác câu nói nước đôi của mình
khi nãy có vẻ không hay lắm.
Hắn hít một hơi, vẫn quyết định dùng cách của mình để giải quyết một lần:
- Thực ra … Ta cũng hơi xấu hổ, cho nên muội nói là không có ý định rời
xa Vân Trúc … Thực tế … chuyện là ở ba người chúng ta ở chung, ta rất
vui!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cẩm Nhi nhìn hắn với ánh mắt chân thành rồi lại có chút kì quái, sau đó gật đầu:
- Ừ.
Ninh Nghị lại có cảm giác như mình chưa thể hiện hết ý, hắn nghĩ rồi đứng lên nói:
- Ta nói là … Cũng không phài vì chúng ta đã quen ở với nhau, hôm nay ta nói chuyện này … Đương nhiên không phải là ta muốn nói trở về từ Sơn
Đông phải thế nào, nhưng chuyện đến lúc đó nhất định phải nghĩ cách giải quyết. Không phải vì Vân Trúc mà ta mới nói những chuyện này, chuyện
hôm nay ta nói với muội không liên quan gì đến Vân Trúc … Muội hiểu chứ?
Cẩm Nhi ngồi ở đằng kia nhìn hắn, chớp mắt nàng chần chừ một lúc rồi gãi đầu:
- Ừ … Không … Ừ … không … hiểu.
Ánh mắt phức tạp rồi biến thành cái gật đầu:
- Hiểu … Ừ hiểu!
Nàng đã quyết định rồi tiếp tục nhìn Ninh Nghị còn Ninh Nghị thì cứ ngẩn người ra.
- … Hiểu?
Hắn thấy lạ nói:
- Ta nói chuyện kia … Chắc là chưa nói rõ … Muội … hiểu thật rồi chứ?
- Hiểu …
Cẩm Nhi gật đầu, ánh mắt không rời hắn, một lúc sau môi nàng mấp máy:
- … Thôi!
Ninh Nghị đứng bên kia trừng mắt lên không biết nên nói cái gì.
Thực tế là hắn cũng muốn nói một câu:
- Ta thích muội là vì con người của muội, không phải vì mọi người muốn giữ muội ở lại.
Làm một người hiện đại nên hắn cảm thấy điều này đối với con gái là rất quan trọng. Chỉ có điều, nói ra hắn lại thấy hơi sến.
Mặt khác, trước mắt cũng chưa được sự đồng ý của Đàn Nhi, sự thông cảm
của Vân Trúc, nói với Cẩm Nhi, đến lúc đó muốn cưới muội làm tiểu thiếp
gì đó cũng sẽ không hay. Cho nên hắn nói với Cẩm Nhi sau khi từ Sơn Đông trở về sẽ giải quyết chuyện này. Tuy vấn đề không lớn nhưng đến lúc đó
tình hình thế nào thì là chuyện của lúc đó.
Ninh Nghị hy vọng Cẩm Nhi có thể hiểu được tâm tư của hắn đối với nàng.
Ngoài ra, chuyện quá lộ liễu không thành khiến hắn lại cảm thấy lỗ mãng. Rõ ràng là muốn làm dứt khoát thì hóa ra lại thành cuộc mua bán trao
đổi. Đến cuối cùng đến mình cũng không hiểu rằng bản thân muốn biểu đạt
điều gì nữa. Cũng may là lúc này Cẩm Nhi đang ngồi ở đằng kia nhìn hắn,
cũng không cười. Ninh Nghị thở dài, lại ngồi xuống nhìn Cẩm Nhi, tự giễu mình.
- Vậy ta … cũng hiểu rồi?
- Ừ.
Cẩm Nhi gật đầu, thực tế, ý tứ của Ninh Nghị, nàng ít nhiều cũng có thể
hiểu được. Chẳng qua là không biết vì sao lúc này Ninh Nghị lại giải
thích nhiều đến thế.
Từ nhỏ nàng đã ở lầu xanh, chuyện giữa tài tử giai nhân, tuy lúc bắt đầu cũng thử thách nhau, người tiến ta lui nhưng chỉ cần đến giai đoạn thật lòng thổ lộ thì tiếp theo lại là rất đơn giản. Con gái thời đại này làm đã thích một người rồi thì làm sao có cơ hội lựa chọn đến lần thứ hai.
Nếu đã xác định chàng thích ta, ta cũng thích chàng thì coi như chuyện
của hai người đã thành, chỉ cần hành động chứ đâu cần phải nói rõ ra.
Tính của Cẩm Nhi thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải là người tùy
tiện dễ dãi, Tô Văn Dục có ý với nàng, nàng không lập tức từ chối để làm tổn thương người khác. Hôm nay sau khi bị Ninh bế lên giường, sau đó
thì hắn cởi y phục lau người cho nàng, nàng phản kháng yếu ớt, nhưng đó
cũng là một kiểu thái độ, trên thực tế dù Cẩm Nhi giận dỗi Ninh Nghị,
nhưng trong lòng sao nàng lại không hiểu tâm sự của hắn chứ? Lúc thái độ Ninh Nghị mạnh mẽ như vậy thì nàng cũng không giận dỗi nữa.
Đương nhiên, Ninh Nghị làm những chuyện đó với nàng, khiến nàng thực sự rất thẹn thùng.
Con gái thời đại này, lý do để thích một người không cần rõ ràng như
thế, chỉ cần không phải thích tiền của nàng. Ta thích tài học của nàng,
thích phong thái, khí chất của nàng, thích nàng xinh đẹp chứ đâu phải
thích cái vẻ trên giường của nàng. Về phần điều mà ta thích mang đầy màu sắc triết học biện giải phương tây. Mỗi người đều có những lý do độc
nhất vô nhị. Cẩm Nhi ít nhiều cũng hiểu được, nhưng chưa chắc sẽ lý giải được ý nghĩa Ninh Nghị đơn độc nói chuyện này ra.
Với nàng, mấy câu nói sau của Ninh Nghị bao hàm mấy tầng ý nghĩa: trở về từ Sơn Đông, mọi người sẽ không vướng bận nhau nữa, mình và Vân Trúc
lại ở cùng nhau. Mặc kệ thân phận mình là người đàn bà của hắn hay là có thân phận thế nào thì mối quan hệ này cũng đã có rồi, chuyện còn lại
cũng sẽ tiện hơn nhiều. Mình cũng không cần phải tránh khi Vân Trúc tỷ
thân mật với hắn, ba người sẽ sống với nhau thật vui vẻ. Còn về phần
thân thể của mình là của hắn thì là điều đương nhiên không cần phải nghi ngờ gì nữa, cũng không cần phải nghĩ nhiều. Hắn giải quyết thế nào thì
mình sẽ như thế, không cần phải bàn luận thêm nữa.
Nói xong những chuyện này, không khí trong phòng lại trở lên yên tĩnh.
Một buổi thổ lộ vụng về đã tiến hành xong, không khí hơi trầm lắng. Cẩm
Nhi chờ một lát thấy hắn không nói gì thêm, nàng xoay người bắt đầu tìm
giày đi vào, Ninh Nghị thấy nàng nghiêng mình nhíu mày nói:
- Vừa rồi, cái đó … còn đau không?
Cẩm Nhi cúi đầu hơi dừng lại, một lát sau nhẹ giọng nói:
- Thực ra … muội cũng biết mấy ngày nay huynh rất phiền lòng …
- Hả?
- Không phải lỗi của huynh, gần đây huynh xảy ra nhiều chuyện như vậy
muội còn giận dỗi huynh. Vừa rồi huynh phát hiện ra muội giả vờ bất
tỉnh, muội rất xấu hổ, cho nên mới chạy chứ không phải cố tình gây sự …
- Dù thế nào thì như vậy cũng là …
Ninh Nghị lắc đầu, muốn xin lỗi, vốn dĩ là chuyện xấu hổ nếu cứ nói xin
lỗi tự nhiên như vậy thì cũng là chuyện tốt thôi nhưng Cẩm Nhi còn chưa
đề cập đến.
- Thực ra trước kia ở Kim Phong Lâu, muội biết có những khách cũng thích đánh người, còn trói người ta lại. Ngày thường bởi vì họ có nhiều
chuyện, tâm trạng phiền muộn, Lập Hằng … huynh … thích chuyện này …
Tiếng của nàng nhỏ dần, rồi mím môi:
- Cũng không có gì lạ …
- Hả?
Ninh Nghị hơi ngẩn người ra:
- Sao lại bảo ta thích chuyện này … Vừa rồi ta không …
Cẩm Nhi nhìn hắn:
- Nhưng … Gần đây huynh có nhiều chuyện, có lẽ tâm trạng không tốt … muốn đánh người …
Ninh Nghị giơ tay lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Cẩm Nhi một lát sau
nhìn tay mình giơ xuống rồi nhớ lại, vẻ mặt của hắn phức tạp, sờ sờ cằm:
- Ặc, nếu quả thật … cũng chưa chắc …
Nói đến chuyện như vậy, hai người cũng hơi xấu hổ. Cẩm Nhi ngồi trên
giường cúi đầu xuống, lấy giày thêu đi vào, những sợ tóc che khuôn mặt
hồng như trái cà chua của nàng.
- Muội, muội ở Kim Phong Lâu, biết rất nhiều những chuyện này …
Nàng cúi đầu nói rất nhỏ vừa nói vừa ngồi dậy, ngón tay đan vào nhau, quay lưng về phía bên này:
- Lập Hằng … huynh … Nếu muốn … muội chấp nhận, huynh đừng đi đánh Vân
Trúc tỷ tỷ … Còn còn muội … có thể … làm cho huynh xem. Muội, muội đi
trước đây …
Nói xong Cẩm Nhi ra khỏi phòng, Ninh Nghị ngồi ở đó sững sờ một lúc lâu. Sắc mặt của hắn phức tạp sau đó bật cười ha ha. Hắn lấy tay che trán,
như đã được trải qua một chuyện thú vị nhất không nhịn được cười.
Sự bày tỏ vụng về thô lỗ vừa rồi, có thể nói là kiệt tác.