Chương 389: Vị Ương (2)


Dù sao cũng là những chuyện nhỏ, Tần Tự Nguyên cũng không vì hội thi
huyện chủ Thanh Dương mà nói quá nhiều. Mấy người ở đây đương nhiên là
không biết, một đám bạn của Chu Bội ở Kinh Thành đã tuyên dương Ninh
Nghị là một tài tử và là một sư phụ số một. Lúc nói với Tần Tự Nguyên
thì có chút hời hợt, nhưng trên thực tế trong lòng đang băn khoăn sư phụ có đi đến hội thi thơ cổ vũ cho mình đi hay không?

Ninh
Nghị vẫn còn nhiều việc cần làm, đương nhiên là không có nhiều thời
gian lãng phí vào hội thơ. Sau khi dời khỏi Tần Phủ, trời đã chạng vạng tối, quay lại Văn Hối lâu mới để ý thất thần sắc của đám Vân Trúc có
điều lạ, cảm xúc như mất mát. Cẩm Nhi không giống sắc mặt lạnh như băng lúc sáng hắn nhìn thấy nhưng nhìn lại chẳng có chút sức sống nào, vẻ
mặt âm trầm, nhìn thấy hắn thì liền đi ngay. Hắn hỏi Tiểu Thiền đã xảy
ra chuyện gì, cô ấy chỉ nói buổi chiều mọi người ra ngoài đi dạo nên
mệt mỏi, sau đó cô ấy lại tươi cười vui vẻ.

Tiểu Tiền đang
giấu cảm xúc của mình với Ninh Nghị, đã ăn cơm tối. Ninh Nghị gọi Tô
Văn Dục đến hỏi ban ngày mọi người ra ngoài có chuyện gì? Tô Văn Dục
cũng không dám giấu diếm hắn mới nói ra chuyện nhìn thấy.

Là buổi chiều, Ninh Nghị đi Tần Phủ. Đám Vân Trúc vẫn ra cửa hàng mua đồ
như cũ, người trong nhà đi theo, bọn họ đang đi qua vùng gần con đường
hôm qua thì nhìn thấy một xác chết.

Thoạt nhìn tình hình đó
chắc là quan phủ đang phá án, vớt một bao xác người từ dưới sông lên,
miệng bao đã nới lỏng, lúc vớt lên vẫn còn có máu đen hẳn là người chết vẫn chưa lâu. Đó là xác một người đàn bà, rất nhiều người vây quanh
xem, nghe nói lúc vứt xác là lúc bình minh hôm trước.

Đang
đi trên đường, nhìn thấy xác một người phụ nữ, cũng không phải là khiến cho mọi người mất hết tinh thần nhưng Tô Văn Dục nói cứ ấp a ấp úng,
đại khái Ninh Nghị cũng hiểu, trong cái bao thi thể kia còn hơi vỡ ra
nữa, một cái khăn trùm đầu, linh tinh gì đó, một bộ thi thể hoàn hảo,
người nhà nạn nhân sẽ nhận ra. Lúc đó Tô Văn Dục nhìn, trong lòng liền
nghĩ ngay đến cô gái này rất giống với người phụ nữ ngày hôm qua bị Cao nha nội chặn trong ngõ hẻm rồi đùa giỡn. Lúc đó dù chỉ nhìn nạn nhân
từ xa, nhưng khuôn mặt và cái khăn trùm thì đại khái rất giống.

- Lúc đó Nhiếp cô nương, Nguyên cô nương còn cả Tiểu Thiền, mặc dù các cô ấy không nói gì. Nhưng…. Có lẽ các cô ấy cũng đoán ra.

Tô Văn Dục cau mày:

- Trước khi cô ta chết… bị ngược đãi và tra tấn rất nhiều, cô ta… cô
ta, thậm chí còn bị một cây côn đâm phải..., chúng đệ không dám nhìn
nhiều, sau đó qua buổi trưa không lâu… Chúng đệ liền quay về…

Ninh Nghị há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói được gì, hắn như vả vào miệng nhớ lúc sáng đến Tần phủ, đám Thành Chu Hải nói chuyện.
Đại khái hắn cũng hiểu, sau khi Tần Thiệu Du về, nói chuyện đã gặp Cao
Mộc Ân với đám Nghiêu Tổ Niên. E rằng thông qua Mật Trinh ti, đám
Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, Thành Chu Hải còn điều tra tiếp. Nếu buổi tối
ra lệnh rồi, thì tin tình báo sáng hôm sau đã có. Thành Chu Hải mắng
phủ Thái Uý coi trời bằng vung, là nhằm vào người đàn bà kia mà đến.
Mật Trinh ti… có thể là phủ Thái Úy đã điều tra ra được chuyện vứt xác, vẫn còn một khả năng nữa. Đêm hôm đó, khi phủ Thái Úy ra tay, Mật
Trinh ti đã điều tra ra chuyện này nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa
gì, cho dù là điều tra ra rồi Mật Trinh ti cũng không thể nhúng tay vào được. Chuyện như vậy chỉ e là khiến người ta phải chịu uất ức.

Từ ý nghĩa này, không nói việc đặt hệ thống tuyên truyền công luận vào trong Mật Trinh ti để làm cũng là chính xác.

Còn ở trên, thậm chí Ninh Nghị còn có thể kéo dài ra các bộ phận khác, với tâm tính của Cao Mộc Ân, chắc không để tâm đến người phụ nữ kia.
Thái Uý Cao Cầu không cho con trai chơi gái, nhưng chắc chắn là phải
tăng sự an toàn hơn nữa, tránh cho gã đánh người, sự bảo vệ này phải
được sắp xếp từ những người bên cạnh gã. Trong ngõ nhỏ, Lục Khiêm cản
Cao Nha Nội đùa giỡn người trên đường, nhưng bộ dạng đó về đến nhà,
khiến cho Cao Nha Nội tức giận, gã cũng không chịu nổi. Cho nên kẻ thực sự bắt người phụ nữ kia chắc là Lục Khiêm. Vấn đề chỉ là nơi không thể chơi thì không chơi, người này có đủ năng lực vào thủ đoạn, chả trách
Lâm Xung lại thảm như vậy.

Hắn ngồi ở bên kia suy nghĩ những chuyện này, Tô Văn Dục ngồi bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, nhìn nhị tỷ phu hình như đột nhiên trở nên thâm trầm. Nhưng sau đó, sự thâm trầm này cũng tan biến, Ninh nghị nhìn sang nói:

- Nói lại nào, cậu cùng đi Cẩm Nhi, trên đường ân cần gì đó… hai người nói chuyện phiếm sao?

Không ngờ bỗng nhiên Ninh Nghị lại nói chuyện này, Tô Văn Dục sửng sốt một lúc lâu:

- Chuyện này… Vì chuyện đó xảy ra, hơn nữa hình như Nguyên cô nương
không có cảm xúc nói chuyện… Cô ấy, cô ấy, cô ấy hơi trốn tránh cảm giác của đệ nhưng có thể…

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, trong lòng các nàng ấy là vì có những chuyện không thoải mái, đệ đã biết chưa?

- Vâng.

- Vậy đệ còn chờ gì nữa, Cẩm Nhi đang không vui, cậu đi an ủi đi chứ.

- Hả, nhưng mà…

- Nắm lấy cơ hội, không có nhưng nhị gì hết. Không có chuyện thì cậu tìm ra chuyện để an ủi cô ấy chứ sao?

Ninh Nghị vỗ vai y nói:

- Tán gái chính là như thế này đấy, đừng có sĩ diện như vậy, nghe ta đi không sai đâu.

- Ồ…

Tô Văn Dục muốn nói rồi lại thôi, có vẻ do dự, nhưng rốt cuộc cũng đi. Ninh Nghị ngồi ở đó suy nghĩ. Trên thực tế, Vân Trúc và Cẩm Nhi không phải là chưa từng thấy những kẻ hắc ám trong xã hội, do dù Kim Phong
lâu là một lầu xanh như thế, năm nào mà không có đến mấy người con gái
chết mang xác ra ngoài. Chuyện xảy ra trước mắt, cho dù là Ninh Nghị
cũng cảm thấy không vui vẻ gì, nhưng muốn vì chuyện kia mà thay trời
hành đạo thì đến Phủ Thái Uý còn khó chứ nói gì đến Ninh Nghị không có
bản lĩnh đó. Đương nhiên là Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng không chờ mong làm như vậy, mà nhiều hơn là, hoom qua các nàng cũng bị người ta nhìn
thấy, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Cảm giác như vậy rất
không tốt nhưng Ninh Nghị suy nghĩ cũng không biết là nên an ủi thế
nào. Nếu như mình lợi hại như Lục Hồng Đề có lẽ tối nay đã bắt lấy tên
Lục Khiêm và Cao Nha Nội. Tiện tay cắt luôn đầu của tên Cao Cầu. Tiếc
là chuyện như vậy tạm thời chỉ là nghĩ mà thôi.

Nếu có cơ
hội mang Cao Cầu ra đấu tranh chính trị thì thật thoải mái… Hắn bĩu
môi, suy nghĩ có vẻ tự sướng. Sau đó đi vào hậu viện, chuẩn bị tìm Vân
Trúc nói chuyện phiếm, nhưng không tìm thấy Vân Trúc trong hậu viện,
sau đó Tô Văn Dục, Cẩm Nhi cũng không tìm thấy.

- Có thể là đi tản bộ ở gần đây rồi, lại đi dạo thôi.

Văn Hối lâu này chiếm diện tích khá lớn, hậu viện chuyên để cho những người có thân phận ở, còn có cả hồ nước, vườn cây. Ninh Nghị tản bộ đến vườn hoa, lại nhìn thấy phía trước có một cái bàn trong trong vườn
cây, một cô gái đang ngồi chống cằm không biết là suy nghĩ cái gì. Vẻ
mặt cô đơn này chắc chắn là của Cẩm Nhi. Thật là khiến người ta bất
ngờ. Cô cũng nhìn thấy Ninh Nghị, khi hắn đi vào, cô lại chống cằm như
trước ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên này. Vốn dĩ là Ninh Nghị đang
trên đường đi dạo, lúc này hai tay chắp sau lưng nhìn Cẩm Nhi nhìn chằm chằm rồi đi vòng qua hòn giả sơn.

Trên đường lại gặp Tô Văn Dục, vẻ mặt của đối phương cực kì vui mừng, trao đổi tình hình với Ninh Nghị:

- Vừa rồi đệ gặp Tiểu Thiền và Nhiếp cô nương, họ về phòng rồi.

- Cẩm Nhi đang ở hoa viên, hãy đi an ủi cô ấy một chút.

- Hả, vâng ạ…

Nói đến Cẩm Nhi, Tô Văn Dục vẫn thấy xấu hổ, Ninh Nghị lắc đầu mắng
thầm. Mặc dù kinh nghiệm tán gái kiếp trước của mình có hơi thô thiển
nhưng kiếp này rất lợi hại. Lại còn sợ này sợ kia như vậy đúng là trẻ
con hết cách dạy… Trên đường trở về, lúc hắn đến chỗ Vân Trúc thì nàng
đang ngồi dưới mái hiên, nhìn thấy, hắn nàng cười dịu dàng. Xem ra đã
giải quyết được vấn đề trong lòng, đang đợi hắn đến.

- Ta nghe Tô Văn Dục nói chuyện sáng hôm qua rồi.

Ninh Nghị ôm vai nàng, ngồi xuống bên cạnh.

- Không có gì, chỉ là bọn muội cũng gặp, cho nên có chút sợ hãi.

Vân Trúc gượng cười, tựa đầu lên vai hắn nói:

- Lập Hằng, huynh nói xem cô kĩ nữ kia, hôm qua mới gặp chúng ta vậy
mà sao? Tuy thoạt nhìn rất giống… Nhưng thực ra không thể khẳng định
được, đúng không?

- Ừ, nếu là thật, người ra tay chắc là Ngu Hầu Lục Khiêm bên cạnh Cao Nha Nội.

- Chính là kẻ đã khuyên Cao Nha Nội trong ngõ đó, y là người làm của
phủ Thái Uý, không thể để chuyện này tệ hơn được, nhưng ngăn cản Cao Nha Nội làm việc, sau này bị chỉ trích sẽ lại là y, cho nên cách tốt nhất là bắt người buổi tối…

Ngữ khí của Ninh nghị nhẹ nhàng, dùng phương thức suy luận nói ra một lần rõ ràng. Lúc này, dù là nói thế
nào cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra. Hắn là người đàn ông của Vân Trúc, đương nhiên là có thể dùng tình cảm của hai người để
trấn an nàng nhưng vẫn không thể ngăn cản nàng nghĩ đến nó. Vì thế, rõ
ràng chuyện đã trở nên máy móc một chút, liên tưởng chuyện này mở rộng
ra một chút, bầu không khí đang lãnh đạm trái lại có thể sẽ làm giảm
bớt đi tâm trạng bi kịch.

Hắn ngồi ở đó nói với ngữ khí lạnh lùng một lúc lâu, ai là chủ mưu? Ai là tòng phạm? Ai giở thủ đoạn? Ai
không biết xấu hổ cho rằng mình vô tội? Nói xong hắn lại ôm người con
gái bên cạnh ngồi một lúc.

Cùng lúc đó, hoa viên cách đó không ra phát sinh một cảnh.

Từng chiếc đèn lồng được xách đến, ngọn đèn lốm đốm rừng cây, những
con đom đóm nhảy múa. Bên cạnh cái bàn đá, có một đôi trai gái không
biết đang nói chuyện gì. Tô Văn Dục đứng lên, lui về sau hai bước thấp
đầu nói nhẹ. Cô gái đang ngồi chống cằm lên bàn, ngón tay chạm vào môi, nàng không nhìn Tô Văn Dục, vẻ mắt có chút kiêu kì, ánh mắt lạnh như
băng. Cẩm Nhi bình thường rất hoạt bát mà lại xuất hiện thần tình như
thế thật rất hiếm, nhưng Tô Văn Dục cũng không vì thế mà thất tức giận
hoặc bị thương hại. Bởi vẻ mặt của cô gái lạnh như băng kia đang rưng
rưng hàng lệ.

- Cẩm Nhi bên kia làm sao vậy? Hình như đang có ý kiến với ta…

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một lúc lâu sau, Ninh Nghị chuyển để tài.

Vân Trúc cười rộ lên:

- Huynh không biết à? Đương nhiên là có ý kiến với huynh rồi…

- Ta đâu có làm gì sai…

Không biết tại sao mình lại bị ghét, đại khái hắn cũng có thể lý giải được kiểu “bà mối” này nhiều khi cũng bị hiểu lầm. Dù sao cuối cùng đối phương hiểu mình vậy là đủ rồi. Hắn nghĩ như vậy.

Sau khi Ninh Nghị lẩm bẩm thì Vân Trúc ở bên cạnh lại trầm mặc một lúc sau đó ánh mắt chân thành nói với hắn:

- Lập Hằng, chuyện của Cẩm Nhi, muội muốn nói với huynh…

- Ừ.

Hắn gật đầu, Vân Trúc đang định mở miệng thì có giọng nói phía sau:

- Ninh Lập Hằng, ngươi ra đây…

Giọng nói đó có vẻ cứng nhắc, quay đầu lại, một Nguyên Cẩm Nhi mặc váy vàng nhạt đang đứng ở cửa viện, nhìn sang phía bên này thái độ nhưng
đang chiến đấu vậy, cao ngạo hếch cằm lên.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #389