Chương 332: Mưa Bão (5)


Khi tiếng nổ vang truyền đến, Tiết Vĩnh cầm loan đao trong tay chạy trên nóc nhà trong màn mưa.

Trận mưa này quá lớn, tẩm nhìn khó có thể vươn xa, nhưng phương hướng có thể xác định. Lần này chúng hảo hán Lương Sơn đến Giang Ninh, quân sư Ngô
Dụng sợ một số người sốt một báo thù sẽ làm lỡ đại sự, cũng không phái
hết các huynh đệ trước đây đã từng kết thù với Tô gia đến, mà là đan xen phái bọn họ đi chấp hành một nhiệm vụ khác. Đi báo thù, bởi Tịch Quân
Dục quen thuộc Tô địa hình Tô gia, để gã tới đó an bài.

Dựa theo
cách nói của Tịch Quân Dục, vị cô gia ở rể của Tô gia kia võ nghệ không
có gì đặc sắc , nhưng lại giỏi về nghiên cức các loại vật phẩm hỏa khí,
trước đây Mã Lân bị thua đột ngột không kịp đề phòng chính là đột hỏa
thương trong tay hắn, tráng giữa mặt, một súng trí mạng. Theo phỏng đoán của mọi người, đây có thể là một thư sinh tính cách

cổ quái, chi
thích loay hoay nghiên cứu bộ phận cơ quan của các loại hỏa khí mà thôi, uy hiếp không lớn, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, quân sư Ngô Dụng an
bài Thần hỏa tướng quân Ngụy Định Quốc tình thông khỏa khí trên Lương
Sơn áp trận, sách lược hết sức vẹn toàn. Chi là hôm nay đột nhiên có mưa bão, cũng không biết hỏa khí của Thần hỏa tướng có phát huy được uy lực hay không, lúc này bên kia có âm thanh truyền tới, nghe không giống như là Tử Ngọ Chưởng Tâm Lôi sở trường của Ngụy Định Quốc. Nhưng âm thanh
nổ lớn này cũng làm bại lộ phương hướng của Nịnh Nghị, gã liền ra ngoài
đuổi theo.

Gã bước tiến cực nhanh, mấy lần lên xuống, trong nháy
mắt đã chạy qua mấy sân, phía dưới và xa xa thỉnh thoảng có tiếng sát
phạt, gã ngược lại cũng lười tham dự trong đó. Tiết Vĩnh này biệt hiệu
là "Bệnh đại trùng", trước đó trên giang hồ bán thuốc cao kiếm sống, gã
kế thừa võ nghệ từ bậc cha chú, nhưng trong nhà bởi vì đắc tội thân hào, cũng khiến gã một thân bản lĩnh khó có thể xuất đầu mới có biệt hiệu là Bệnh hồ. Sau khi Tống Giang thu nhận gã, tiến nhập và Lương Sơn, gã mặc dù đứng hàng không cao trên núi,

nhưng võ nghệ cũng không tệ, cũng
không phải là người thích hiếu chiến giết người, chi là tràng cảnh chém
giết diệt môn bực này, gã thật sự là thấy không quen, trong lòng không
đến mức có hứng khởi gì.

Một đường chạy tới bên kia, tựa như
tiếng thương vang lên ở viện từ, mới nhảy xuống, gã liền phát hiện dấu
vết của trận chiến. Trong phòng đang có một trận đấu kịch liệt, Tiết
Vĩnh đề đao nhảy qua, cảnh giác nhìn một chút, mới phát hiện trong phòng đã đánh đến hỗn độn, bàn gỗ đều bị đao kiếm chém nát, trong phòng mờ
tối, bên trong có hai cỗ thi thể, một cỗ nằm ở bên tường, bụng, đầu đều
bị chém, mặc y phục màu đen, là biết huynh đệ bên mình, một cỗ thi thể
khác vừa đúng là Thần hỏa tướng quân Ngụy Định Quốc, gã ba bước thành
hai bước lao đến, chỉ thấy ngực của Ngụy Định Quốc bị đập nát thành một
lỗ hổng lớn, trong vết thương tràn ngập sắt sa khoáng, chì.

Ngụy Định Quốc am hiểu là hỏa khí, mọi người trước đó cũng từng nghĩ phải đề

phòng hỏa khí này, lại không ngờ cuối cùng bản thân mình lại gặp độc thủ bởi
hỏa khí. Thư sinh kia vốn võ nghệ chẳng ra gì, lúc này sao lại tạo nên
một cục diện như này được? Trong lòng Tiết Vĩnh đang nghi hoặc, thấy góc tường có một bóng người, gã nắm chặt loan đao, nhìn chăm chú, đó là một nữ tử trần truồng đang ôm y phục, trên đầu bị thương, ngồi ở góc phòng
thần trí hoảng hốt.

Người trong Lương Sơn tuy rằng cũng có coi
trọng hành sự, nhưng dù sao sơn phỉ vô pháp vô thiên chiếm đa sổ, ăn
miếng thịt to uống bát rượu lớn, thỉnh thoảng vào nhà cướp của, xuất
hiện loại chuyện gian dâm phụ nữ, thì ngay cả đám người khá chính khí là Lỗ Trí Thâm, Lư Tuấn Nghĩa cũng không thể ngăn được. Tiết Vĩnh vừa
thấy, còn chưa rõ rốt cuộc nữ tử kia đã xảy ra chuyện gì, lại thấy đối
phương bị thương nặng, gã không đành lòng tiếp tục hạ thủ, chi là ti mi
nhìn dấu vết chung quanh một chút, cái bàn bị chém đứt, binh khí chém
lên là trọng kiếm, hẳn là vũ khí của Bào Húc Bào huynh đệ, nói như vậy,
mới vừa rồi có lẽ là Bào huynh đệ và Ngụy huynh đệ liên thủ đối phó với
Ninh Lập Hằng

Tiết Vĩnh có kinh nghiệm giang hồ phong phú chu đáo,
chi suy ngẫm một chút đã có kết quả. Võ nghệ của Ngụy huynh đệ cố nhiên
là không cao, nhưng dù là ngày mưa không thể sử dụng hỏa khí Chưởng tâm
lôi, thì công phu ám khí phi thạch cũng không kém, về phần Bào huynh đệ, biệt hiệu giang hồ là "Tang môn thần", đã từng vào rừng làm cướp ở Khô
Nhĩ Sơn, từng có uy danh hiển hách tại vùng Sơn Đông Hà Bắc, tính y hiếu sát, kết hận thù giang hồ vô số, võ nghệ cũng khá cao cường. Hai người
như vậy liên thủ, giết một thư sinh bình thường quá dễ dàng. Nhưng lúc
này lại xuất hiện tình trạng như này„ có thể nghĩ Tô gia còn có một cao
thủ hộ viện áp trận khác, có thể là hắn đi tới bên này, ngăn cản Ngụy
huynh đệ, lúc này mới khiến gã bị tráng một súng này.

Tiết Vĩnh
trước tiên nhìn phụ nhân ở trong góc phòng kia, nhưng lập tức bỏ đi ý
niệm đó trong đầu, nếu cao thủ lợi hại là phụ nhân kia thì cũng không
đến mức cởi sạch quần áo

để mê hoặc kẻ địch. Đang lúc vừa đi ra cửa
phòng lần tìm manh mối, đột nhiên nghe được một tiếng quát "A" cách đó
không xa từ trong mưa truyền đến, Tiết Vĩnh nghe nhận ra thanh âm đó
chính là của "Tang môn thần" Bào Húc, trong ngữ khí tràn ngập phẫn nộ,
điên cuồng, thống khổ.

Tính cách Bào Húc dũng mãnh, trên Lương Sơn cũng mạnh mẽ cứng
rắn giống như Lý Quỳ vậy, tiếng gào như vậy thật sự khiến người ta bất
ngờ kinh ngạc, chắc là đã gặp phải trận đấu ác liệt khó có thể tưởng
tượng rồi. Tiết Vĩnh phóng nhanh đi, dọc đường đi qua hai viện từ, dưới
mái hiên của viện tử, trong phòng ốc có dấu vết tranh đấu, chắc là một
đường chém giết đi qua, Bào Húc sử dụng Tang Môn trọng kiếm hẳn là chiếm thế thượng phong, trên đường thinh thoảng có thể thấy vết máu, nhưng mà lúc chạy qua sân thứ hai, y lại thấy có một tấm lưới bị chém nứt trên
mặt đất, đây cũng không phải là lưới đánh cá, dây thừng khá thô, bề mặt
bộc lộ móc câu các loại, lúc này lưới bị phá, rơi trên mặt đất cũng
loang lổ máu, Bào Húc không biết dùng vật như vậy, vậy thì nói có thể là y

Không ngờ lúc này trong cuộc chiến lại xuất hiện vật thiên môn như vậy, trong lòng Tiết Vĩnh âm thầm đề phòng, nhưng trên giang hộ sở
trường dùng ám khí cơ quan, võ nghệ sẽ không cao, không cần quá để ý
tới, nhưng càng đi qua bên kia, thanh âm của Bào Húc càng trở nên cuồng
loạn kịch liệt, Tiết Vĩnh nghe được tiếng y gào lên:

- Đi ra, đi ra, đồ đê tiện vô sỉ! Đi ra nhận lấy cái chết....

Hoặc là:

- Ta thấy ngươi rồi!

Tựa hồ như kẻ địch trốn rất kỹ, dù hôm nay thời tiết âm trầm, chi cần cắn trụ được đối

phương rồi, đâu sẽ xuất hiện tinh huống không tim được chứ.

Tận đến khi gã chuyển qua chỗ rẽ của phòng xá phía trước, cuối cùng mới nhìn thấy rõ tinh huống bên kia.

Chỉ thấy dưới màn mưa đen kịt, trong tiểu viện, Bào Húc đang vung kiếm chém loạn, nửa người y toàn máu là máu, đại khái là do tấm lưới kia tạo nên, đối với Bào Húc mà nói, loại thương thế này chi là vết thương ngoài da
không đáng nhắc đến, nhưng nghiêm trọng nhất, chính là nửa người trên
của y thậm chí là trên mặt đều có dấu vết màu trắng, rất nhiều bột phấn
màu trắng đang bị nước mưa làm ngấm thầm, loang ra, nhưng Tiết Vĩnh vừa
nhìn là có thể nhận ra, đó là bột vôi.

Vôi phấn này trước đó hẳn
là sử dùng giấy dầu hoặc là giấy dai để bao lấy, đập vào trên mặt Bào
Húc, phủ trên toàn bộ mặt, lập tức làm con mắt y bị cháy bỏng, đại khái
là y

còn dùng tay để lau đi, trên mặt đều bị chín rữa rất nhiều, vôi
thâm nhập vào vết thương càng mang tới cho y nỗi đau đớn khôn cùng, thế
cho nên lúc này Bào Húc không ngừng vung kiếm kêu gào thảm thiết, giống
như bị tâm thần.

Mà phía trước y, một bóng người đại khái đang
lẳng lặng đứng đó cách khoảng hai trượng, bóng người ấy mặc áo bào thư
sinh, trên người cũng bị thụ thương nhiều chỗ, tay, chân, thậm chí là
trên đầu đều chảy máu lại bị nước mưa xóa đi, cũng cực kỳ thảm liệt.
Nhưng tay hắn ta vẫn cầm đao, thẳng đứng lẳng lặng như vậy, như quỷ mị
đứng ở đằng kia nhìn Bào Húc đang phát rồ.

- Ninh Lập Hằng! Ngươi là một tên tiểu nhân đê tiện! Đồ vô sĩ! Đi ra cho ta! Có gan thì ra chiến trăm hiệp với gia gia!

Bào Húc rống lên trong mưa. Tiết Vĩnh thấy tình huống như vậy, tay nắm đao cũng

trở nên căng thẳng hơn. Nếu Bào Húc đã gào thét như thế, đã chứng minh
không có người thứ hai tham chiến rồi. Vậy thì huynh đệ mặc y phục màu
đen kia, cùng với Ngụy huynh đệ hẳn là đều bị Ninh Lập Hằng giết chết
rồi.

Lần này người trên Lương Sơn tới đây rất coi trọng hành động tại đại ngục Giang Ninh, nhưng việc đến trả thù Tô gia thì lại rất coi
nhẹ. Tịch Quân Dục hiểu rõ tình hình bên trong của Tô gia, lúc giết chết Bách Đao Minh, thật sự là giết vô cùng dễ dàng, trên thực tế cũng là
như vậy, lúc này tiến hành giết chóc các nơi của Tô gia, cơ bản cũng
không gặp phải chống cự gì lớn, ngay cả bên kia chính sảnh một vài hộ
viện của Tô gia sợ rằng cũng rất nhanh sẽ tan rã, nhưng thật không ngờ,
lần tao ngộ này lại gặp phải tồn thất to lớn như thế.

Tiết Vĩnh
không phải là sợ hãi, chi là quá bất ngờ mà thôi. Thư sinh trước mắt này cũng không biết dựa vào thủ đoạn thế nào mà lại có thể lật ngược được
tình thế, nhưng

dưới sự truy sát của Bào Húc, trên người cũng đã bị
thụ thương không nhẹ, hắn đã không còn sự nhanh nhẹn linh hoạt nhiều
nữa, phỏng chừng cũng không còn chiêu kế nào, chỉ cấn thận một chút, là
sẽ không vấn đề gì.

Thấy Bào Húc múa kiếm loạn lên không có kết cấu, lảo đảo, bóng người cầm đao dưới mưa kia cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển cước bộ, lặng lẽ không một tiếng động thong thả tới gần. Tiết Vĩnh nắm chặt loan đao, từ bên
này đi ra ngoài.

Để tránh hắn ta lại ra quỷ kế gì, chi bằng nắm
chắc cơ hội, một khi xuất thủ, thì ra một đao trí mạng... Trong lòng
Tiết Vĩnh nghĩ như thế, liền áp tới gần, thư sinh kia chợt cảnh giác,
quay đầu sang, trong ánh sáng mờ tối, gã thấy một đôi mắt sắc bén đến vô cùng.

Trong giang hồ, người có ánh mắt như này cũng chính là loại người khó đối phó nhất.

Loan đao kéo ánh nước, xoẹt ra ngoài, bên kia xoay người, lui về phía sau,
cũng một đao dũng mãnh chém qua, binh khí giao nhau vang lên âm thanh
giòn giã trong màn mưa, sau đó chi nghe những thanh âm keng keng keng
giao thủ liên tục của hai người, Bào Húc

kia nghe được thanh âm này,
liền nhích lại gần bên này. Cước bộ của Ninh Nghị nhanh chóng lui ra
sau, dù sao trên người hắn cũng đã bị thương, đón đờ một hồi với Tiết
Vĩnh cũng là quá khó khăn rồi.

Tiết Vĩnh võ nghệ cao cường, tốc
độ dùng đao cực nhanh, trong lòng cũng kinh ngạc thấy tốc độ đón đờ khá
gượng ép của đối phương. Hơn nữa chiêu thức của Ninh Lập Hằng sử dụng
tuy còn chưa thành thạo đến trình độ cao thủ nhất lưu, nhưng dĩ nhiên là cũng hết sức kín kẽ, vô cùng tình xảo. Bào Húc ở trong tiểu viện điên
cuồng vung kiếm, hai thân hình gào hét di chuyển, vây quanh hắn vào nửa
vòng tròn, cũng vào lúc này, Tiết Vĩnh đột nhiên trông thấy một khe hở
nhỏ bé trong đao thuật tinh xảo của đối phương, tả quyền vô thức vung ra ngoài, lần này đánh tráng đối phương. Chiến đao trên tay Ninh Nghị bay
ra, cắm vào cánh cửa mở, loan đao trong tay Tiết Vĩnh quét chém thẳng
ngực Ninh Nghị, một đòn này, ở ngay giữa ngực Ninh Nghị. Trong cùng lúc, Ninh Nghị không lùi mà tiến tới, dùng ngực đè ép tới.

Nguy rồi...

Sau đó vang lên "binh" một tiếng, là tiếng kim thiết tấn công.

Ngực mặc áo giáp... Trong nháy mắt ý thức được điểm này, hữu quyền dùng sức
lực mạnh nhất đập thẳng vào ót của gã, bọt nước từ trên quyền phong bắn
tung.

Gã nào đâu biết rằng, Ninh Nghị tự biết thời gian tốt nhất để
luyện võ của bản thân đã qua, trên nhiều phương diện không thể bằng
người khác, trong thời gian ở Hàng Châu, thường xuyên trao đổi với Lục
Hồng Đề đó là làm âm nhân như nào, về các loại ám khí, các loại thủ
pháp, thậm chí là các loại chiêu thức đều tận lực giữ lại hậu chiêu. Tu
vi võ công của Lục Hồng Đề đã tới mức tuyệt hảo, đương nhiên là chẳng
cần dùng loại phương thức này, cũng hiểu Ninh Nghị có chút hồ đồ, nhưng
nàng cũng không từ chối, đồng thời còn hứng thú nghiên cứu ra vài thứ.
Mới vừa rồi chiêu thức tinh xảo mà Ninh Nghị sử

dụng nếu gặp phải đám lưu manh phố phường, tất nhiên là vô dụng, chi là gặp phải người có võ
công đến trình độ nhất định như Tiết Vĩnh thì mới có hiệu quả, cũng bởi
Tiết Vĩnh nhìn thấu chiêu thức võ nghệ kia tinh xảo, lúc bị tiết tấu lôi kéo không được thuận lợi sẽ chiếu ra kẽ hở của chiêu, mới có thể bị
tráng kế vô cùng bình thường này.

Những chiêu thức mà Lục Hồng Đề nghiên cứu, tất cả đều sử dụng các loại ám khí, vôi, súng kíp... sợ
rằng trên đời này không có cao thủ tông sư thứ hai nào sẽ hồ đồ làm loại chuyện này đến trình độ như này, chiêu thức này nói dài cũng không dài
ngắn cũng không ngắn, chi là cài rất nhiều tiêu chuẩn chính xác khiến
cho người luyện võ lòng ngứa ngáy, một khi kéo nhập vào tiết tấu, lặp
tức bị rơi vào trong liên hoàn bộ, giống như là Lục Hồng Đề dùng kiến
thức võ học của mình để giao thủ với đám người Tiết Vĩnh. Bào Húc kia
vừa rồi bởi vậy mà liên tục trúng vài ám chiêu, lúc này ót của Tiết Vĩnh bị đánh trúng, nội lực Phá lục đạo cũng đã vận dụng tới cực hạn rồi.

Chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể Tiết Vĩnh xoay tròn tại không trung, cả
người phi lên trong màn mưa, nhưng võ nghệ của gã rất cao, loan đao vừa
chuyển quét ngang, trúng vai Ninh Nghị túa máu, trong thời khắc đó trên
ngực áo giáp Ninh Nghị cũng liên tục bị đá trúng hai kích, hai bóng
người cùng đồng thời bay ra hai hướng, ngã lăn xuống mặt dất, trường
kiếm trong tay Bào Húc cũng quét chém vào một cây cột cách đó không xa.

- Ai, đi ra! Ninh Lập Hằng! Tiểu nhân đê tiện, đi ra nhận lấy cái chết...

Bào Húc sau khi bị thương giống như mãnh thú gào lên không ngừng, Tiết Vĩnh phun một búng máu ra ngoài, trong đầu ông ông không ngừng, tầm nhìn
không rõ, mờ ảo, lay động, một quyền trúng vào huyệt Thái Dương cực kỳ
nghiêm trọng, gã muốn đứng lên, nhưng gắng gượng hai lần cũng không
thành công, cố gắng ngưng tụ ánh mắt nhìn về phía trước, thấy cách đó
không xa, thư sinh tên là Ninh Lập Hằng đã nỗ lực đứng lên, sau đó lưng
tựa vào bậc thang bên kia, cả người lảo đảo loạng choạng.

Hắn đang
nhìn bên này, đứng một lúc, sau đó hai tay đờ ra sau, ngồi trên bậc
thang dưới mái hiên, cũng không nói gì, chi thở phì phò từng hơi, Bào
Húc ở bên này thì vẫn như u hồn phát rồ, Tiết Vĩnh ngã lăn trên mặt đất. Cũng tại giờ khắc này, trong lòng Tiết Vĩnh bỗng nhiên đã hiểu rõ câu
"Nhất thất túc thành thiên cổ hận", có rất nhiều chuyện trên giang hồ,
thật ra bản thân chi đi nhầm một bước thì đã thua toàn bộ rồi, gã cũng
từng nghĩ tới rất nhiều thứ cùng với rất nhiều tình huống, nhưng chi lúc này đây loại sự việc hoàn toàn không nên phát sinh lại phát sinh ở trên người gã, quỷ dị nhất, phát sinh nhanh như vậy, lại cực kỳ đơn giản,
thư sinh trước mắt này, nghiễm nhiên là đã luyện tập chiến đấu trong
loạn cục gần như là một nghìn lần rồi, chỉ đợi đến chạng vạng hôm nay
đem sự việc phát sinh một lần giống như thế thôi.

Xa xa tiếng
đánh nhau vẫn còn tiếp tục, đại để là người của Lương Sơn đang vây công
phòng ngự bên chính sảnh Tô gia, cũng không biết là có thể chống đờ được bao lâu. Tiết Vĩnh thấy thư sinh nghiêng đầu nhìn bên kia, nghe thanh
âm, trong thần tình cũng có vài

phần thống khổ, bất đắc dĩ, nhưng
cuối cùng hắn cắn răng, toàn thân run rẩy một chút, sau đó hít sâu một
hơi, đứng lên, nhặt chiến đao ở trên mặt đất lên, từng bước từng bước đi tới chỗ Tiết Vĩnh.

Giữa đường, hắn lại đổi vũ khí thành một cây
mộc bồng, đi tới bên Tiết Vĩnh, một gậy mạnh mẽ đánh xuống đầu của gã,
sau đó lại một gậy, lại một gậy...

Bao suy nghĩ trong đầu Ninh
Nghị, thật ra cũng có chút rối loạn, chớp động chính là toàn bộ tình
cảnh phát sinh vừa rồi, lúc Thần hỏa tướng quân Ngụy Định Quốc chạy vọt
vào, bị biểu tẩu ngã ra đất bỗng vọt tới liều mạng ôm lấy đối phương, là từng cỗ thi thể một, không biết có phải là Vân Trúc đã rời khỏi hay
chưa, hay là của Đàn Nhi, Tiểu Thiền, còn có đứa bé mới sinh nữa...

Tận đến khi Tiết Vĩnh cuối cùng đã nằm sấp trong vũng máu, hắn mới chuyển người,

kéo mộc bổng lảo đảo đi tới chỗ Bào Húc đang vung kiếm loạn xạ gào thét như điên...

Có lẽ còn có cơ hội, dù gì cũng có cơ hội.

Một gậy đập mạnh vào đầu, hắn đánh Bào Húc ngã xuống đất, sau đó tránh né kiếm lớn vô lực vung lên, lại một gậy đánh xuống.

Đúng lúc này, có người chạy đến viện tử bên này..

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #332