"Tinh tinh tinh tang tang … "
Gió đêm vi vu, ấm áp, cây đào góc sân hoa đỏ tươi, hoa cỏ xung quanh tô
điểm đèn lồng dưới mái hiên hắt ra ánh sáng. Cách đó không xa mơ hồ có
tiếng sáo vọng lại, khúc nhạc lúc trầm lúc bổng, cũng có tiếng người nói truyện cười nói. Giữa bãi cỏ trong viện tử, nữ tử đang tự đánh phách,
nhẹ nhàng vũ động như hoa lửa Trên người cô gái mặc trang phục múa, màu
đỏ sáng lấp lánh và màu vàng ấm áp cùng hòa quyện, làm tôn lên dáng
người thon thả, mảnh hạc, làn váy có lông tơ uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện theo điệu nhảy.
Điệu múa của nàng linh hoạt, rộn ràng, lúc thì rất nhanh lúc lại thong
thả, thậm chí có những lúc mang cả không khí oai hùng, có đôi khi điệu
múa lại như bông hoa đang nở đột nhiên dừng lại như muốn nghỉ ngơi. Điệu múa này ngày thường chưa ai nhìn thấy, chỉ là ngẫu hứng nhưng dù cho ai có nhìn thấy đi nữa thì có lẽ cũng đều cảm nhận được tài nghệ cao siêu
của người múa.
Cảnh này nằm trong góc sân ở Thanh Uyển. Lúc này may mắn đứng xem Nguyên Cẩm Nhi khiêu vũ, còn có năm, sáu đứa trẻ khoảng mười một mười hai
tuổi, bọn chúng ngồi ở bên lan can dưới hành lang, chúng xem mà đều mở
to mắt há hốc mồm ra. Nguyên Cẩm Nhi vượt qua các động tác khó một cách
hiệu quả, thân hình uyển chuyển, cả người nhẹ nhàng như bay trên thảm cỏ nhưng sau đó lại mềm mại như một khung cảnh khác.
Không lâu sau, hai tay Nguyên Cẩm Nhi giơ lên đầu, làm xong một động tác cô xoải một bước rồi lập tức là cảm thấy đã không có linh cảm. Hơi
ngừng lại một chút, sau đó cơ thể cô thả lòng rồi dừng lại hoàn toàn.
- Xem có hiểu hay không? Nhớ được bao nhiêu? Các em có thể nhảy được
không? Nàng cầm một cái thước uy nghiêm trước mặt bọn trẻ mà hỏi.
Tất cả bọn chúng đều do dự lắc đầu.
- Hả … cũng phải nhớ được mấy cái chứ?
Có đứa gật đầu, có đứa lắc đầu rồi lại kịp phản ứng gật đầu. Hai tay
Nguyên Cẩm Nhi chống nạnh, giống như con gà mái suy nghĩ buồn rầu không
nói lên lời rồi cuối cùng dùng thủ đoạn bạo lực để kết thúc.
- Giơ tay ra, mỗi đứa đánh ba cái, quay về nhớ luyện tập, sau đó ta sẽ kiểm tra.
Xoa bàn tay bị đánh xong bọn trẻ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Cẩm Nhi, sauchốc lát rồi xấu hổ im lặng, nàng nói:
- Đi đi.