Chuyện xảy ra tối hôm nay, Lưu Tây Qua một mình ở một gian tiểu điếm chờ mấy người của Tề gia tới tìm, cho nên nếu tin tức từ mấy người Tề gia
kia nghi ngờ ông chủ tiểu điếm này thì đúng là một suy đoán rất có cơ
sở.
Sát thủ của Tề gia nhanh chóng và mạnh mẽ, đám người Lâu Tĩnh Chi khó mà phân tâm tư ra để nắm giữ toàn cục, nhưng Ninh Nghị dù sao
cũng là người đã một đời suy ngẫm nhân tâm nên dù lúc này hắn vẫn luôn
giữ cảnh giác, đó không phải là chuyện khó khăn gì. Suy nghĩ kia chỉ xẹt qua trong đầu, hắn cũng chỉ giữ một hai phần cảnh giác với ông chủ kia, còn phần nhiều là chú ý tới đánh nhau ở phía trước. Nhưng tiếng thét
của Tề Tân Dũng quá kinh người, theo bản năng hắn chuẩn bị rút thương
ra, nhưng bên cạnh hắn bóng người đột nhiên ào lên khiến cho khẩu thương này liền được đưa tới trên đầu đối phương.
Cho dù có là cao thủ
võ lâm thì trong tình hình này mà muốn giết Lưu Tây Qua thì cũng bắt
buộc phải dốc toàn sức lực, làm sao có thể đốt Hỏa thương lên bắn một
phát được. Bên này đầu hổ đuôi rắn, mọi người hoảng sợ. Mấy người Tề gia ai nấy đều dũng cảm quyết đoán, thấy tình thế không ổn là co cẳng bỏ
chạy, trên con phố dài nhất thời cũng dần yên tĩnh lại.
Vừa mới
bắt đầu tự giới thiệu, người ta còn chưa nghe xong đã bỏ chạy, thật đúng là chẳng có chút phép lịch sự nào, nhưng dù sao dạo này không có ai
thật sự cho rằng cái danh hiệu Huyết thủ nhân đồ của hắn là sự thật,
hưởng ứng xong rồi thôi, hắn cũng đã quen. Phía bên kia, đám người Lâu
Tĩnh Chi vừa đúng dịp thì thương vong thảm trọng nhất, nhưng người tới
nhanh mà đi cũng nhanh, mấy người cũng vừa định thần lại. Lâu Tĩnh Chi
cầm kiếm với đôi tay run run, sắc mặt kia đúng là không biết phải làm
sao. Chỉ có Lưu Tây Qua, sau một lát thu ra tư thế ra quyền rất có tính
thưởng thức lại, cũng yên lặng đứng trong chốc lát, nhìn trái nhìn phải
rồi lại khẽ bật cười.
- Ha ha... ha ha ha ha ha ha ha ha...
Ngay từ lúc đầu nàng đã không có ý truy kích người của Tề gia, lúc này nàng
khẽ dán mu bàn tay lên đôi môi, nhìn Ninh Nghị mà bật cười không thể
ngừng được. Sau đó nàng lại dời mắt đi, đại khái là chiêu "Huyết thủ
nhân đồ" cuối cùng của Ninh Nghị kia đã khiến nàng buồn cười. Tiếng cười vang lên không ngừng, cũng không có vẻ thô lỗ mà như núi hoa như chuông bạc, vang lên trên con phố yên ắng mà u tối này.
Ninh Nghị đỡ trán, sau đó cũng lắc đầu mà bật cười:
- Ha ha... ha...
Bên kia, Lâu Tĩnh Chi nhìn một nam một nữ đang cười vang này, sắc mặt
thoáng trở nên khó coi. Gia vệ tới hỏi gã tiếp theo nên sửa như thế nào, thì nhất thời gã cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Thiếu
nữ ở phía đối diện kia cười đến khom cả người lại, lúc ngẩng lên thì
trên mặt lại che bởi một chiếc khăn lụa khá dày. Một lúc sau, nàng nói
một tiếng:
- Đi!
Rồi nàng đi tới bức tường đối diện bên cạnh,
hai tay rút một lưỡi đao thật lớn rồi kéo tới phía trước cửa hàng bị tổn hại kia, lại nắm lấy một đoạn vải nỉ bọc thanh bá đao kia lại rồi cõng ở trên lưng. Toàn bộ quá trình này, thiếu nữ không hề liếc Lâu Tĩnh Chi
thêm một cái nào. Ninh Nghị và nàng cũng đi về, từ phía xa, binh lính
nhận được tin đã chạy tới bên này.
Ánh lửa xẹt qua ngã tư đường,
tiếng người ồn ào náo động, chỉ chốc lát sau lại tối om lại. Ninh Nghị
và Lưu Tây Qua cùng đi chuyên một con đường hẻo lánh, hai người bước đi
không nhanh. Thiếu nữ im lặng một lúc rồi mới lại mở miệng nói, giọng
nói hơi trầm trầm.
- ... Nhà ta và Tề thúc thúc vốn là thế giao,
tuy không thân thiết như với Phương bá bá, nhưng giang hồ tương giao
luôn ngầm hiểu tình nghĩa với nhau. Ta vốn tưởng rằng giao tình này sẽ
truyền qua các đời, nhưng lại không ngờ sẽ biến thành kết cục như vậy.
Mọi người đều là người giang hồ, đấu đi đấu lại, kết quả là đều nói rằng mình lực bất tòng tâm...
Đêm đã về khuya, khuôn mặt cô gái ẩn
dấu sau chiếc khăn lụa nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng giọng nàng trầm
thấp, lại là những lời như tự nói một mình đã chứng tỏ nàng có rất nhiều tâm sự. Ninh Nghị đi ở bên cạnh, không trả lời. Phía trước hai người là một cây cầu đá nho nhỏ, hoa cỏ cây cối bên cầu đều tĩnh lặng trong bóng đêm sâu thẳm. Từ trong một tiểu viện đối diện bờ sông tỏa ra ánh sáng
yếu ớt, một chiếc thuyền Ô bồng nhẹ nhàng đong đưa bên dưới cầu.
Nay quan hệ giữa hai người tuy nói là khách và chủ, nhưng thật ra vẫn được
coi là bằng hữu nhiều hơn. Nói xong lời này, có lẽ thiếu nữ cảm thấy
không nên nói nhiều như vậy nên không tiếp lời nữa. Một lát sau, nàng
khẽ "ưm" một tiếng rồi đột nhiên giơ tay che miệng lại. Ninh Nghị quay
đầu:
- Sao vậy?
Nàng không nói gì, chỉ phất phất tay với Ninh
Nghị rồi nhanh chóng chạy tới phía trước, tới lan can của chiếc cầu đá
kia thì đứng lại, hơi vươn nửa người trước ra ngoài, nhìn thì giống như
sắp nôn, nhưng sau đó nàng chỉ ho khụ khụ hai tiếng. Ninh Nghị thấy nàng lắc lư vài cái, sau đó thì nghiêng hẳn người xuống dưới cầu.
Lúc này thiếu nữ đeo một thanh đao khá nặng, không ngăn được thế đi, nhưng
cũng từ từ nghiêng tới phía trước. Tay nàng đã buông thõng xuống, sau đó hai chân cũng nhấc lên khỏi mặt đất, bụng đè lên lan can, trông hệt như một cái bập bênh vậy, đứng từ đằng xa nhìn tới trông thật là thú vị.
Ninh Nghị nhìn ra là nàng đang bắt đầu ngất đi, hẳn là còn có chút ít ý
thức, vung vẫy tay một lúc, nhưng rốt cuộc là nặng đầu nhẹ chân nên ngã
xuống dòng sông bên dưới cầu.
Thiếu nữ vừa rơi ra khỏi lan can
thì Ninh Nghị đã vọt tới, vươn tay bắt được mảnh vải buộc lên thanh đao
to đùng kia, cả người thiếu nữ cứ thế treo lủng lẳng ở bên dưới. Đung
đưa vài cái, xem ra mảnh vải kia cũng không chắc chắn là mấy, mắt thấy
nó sắp đứt, thiếu nữ ở phía dưới hơi giật giật, sau đó một lực mạnh mang theo một người một đao này bật lên, Ninh Nghị thả lỏng tay, thân thể
thiếu nữ ở giữa không trung kia đột ngột trở mình bay vọt lên.
Bùm hai tiếng, bóng dáng thiếu nữ bay lượn vài vòng trên mặt nước, nàng giơ chân đá văng thanh đao buộc trên người ra, cả người văng tới một bên
bờ. Thanh đao kia rơi xuống nước, bắn ra những bọt nước tung tóe khắp
nơi. Bên kia bờ đê của sông có một thảm cỏ nho nhỏ, thiếu nữ ngã xuống
cỏ, lăn hai cái rồi đụng lên đê. Nàng mơ mơ màng màng lắc lư vài cái,
một tay đỡ thân thể, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Phun xong,
thiếu nữ dường như bắt đầu tỉnh táo lại. Nàng nửa nằm một lát, xé rách
chiếc khăn lụa dính máu rồi dịch ra phía sau, ngồi dựa vào đê. Nàng hít
vào mấy hơi thật sâu, sau đó mới co chân lại rồi vòng tay ôm lấy đôi
chân, co người rúc vào trong bóng tối bên dưới cầu.
Võ nghệ của
nàng dù có cao tới đâu thì vẫn là hữu hạn. Chuyện liên quan đến Tề
Nguyên Khang thì Ninh Nghị không rõ lắm, nhưng nghĩ tới thiếu nữ trước
mặt nhớ thương tình nghĩa ngày xưa mà lại chẳng thể ra tay giải quyết
mọi chuyện, lĩnh binh tới giết Tề Nguyên Khang, sợ là vẫn dựa theo quy
củ giang hồ mà ra sức đơn đả độc đấu, tiễn đối phương lên đường, sau đó
lại phải chống chọi với lượt sát thủ này của Tề gia. Nàng nghẹn một hơi
với toàn bộ quy củ giang hồ trong lòng, tới lúc này đây đúng là vẫn
không ép được nội thương.
Công phu nội gia tu chính là một hơi,
lúc này nội thương tích lũy thổ huyết chứng tỏ rằng thương thế đã rất
nghiêm trọng. Ninh Nghị vòng qua đầu cầu đi tới, nhảy xuống đê. Thiếu nữ liếc hắn một cái, khẽ cười nói:
- Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng? Tại hạ Bá đao Lưu Đại Bưu... xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.
- Đâu dám đâu dám!
Ninh Nghị nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó lại khẽ bổ sung:
- Kính đã lâu, kính đã lâu!
- Ha, đúng là nên kính đã lâu... Đó là phụ thân của ta... Ta là Bá đao Lưu Tây Qua...
Nàng khẽ nói, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Nếu như để người khác nghe là dùng Bá đao bổ dưa hấu thì sao giờ, người khác nghe xong sẽ cười mất... Sau này sẽ có người nói rằng Dưa hấu đao
Lưu Đại Bưu, Dưa hấu đao Lưu Tây Qua. Có lẽ còn có Dưa hấu đao Lưu Đông
Qua nữa ấy chứ! Hồi bé ta tên là Tây Qua, có kẻ đối nghịch với ta nên cứ gọi là Lưu Đông Qua. Lưu Đông Qua ơi là Lưu Đông Qua...
Có lẽ là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng tạm thời buông áp lực đè nặng lên đôi
vai nhỏ bé xuống, thiếu nữ nói với ngữ khí êm dịu, nhớ những gì đã qua
nên tự trêu chính mình. Ninh Nghị nhìn dòng nước lững lờ chảy trước mặt, nói:
- Còn có Lưu Nam Qua nữa... Nếu gọi là Lưu Nam Qua, mọi người
sẽ phải nghĩ xem đó nam qua rốt cuộc là thứ gì. Nhưng chỉ cần chém nhiều người rồi thì dù có gọi là đao gì qua gì thì người ta cũng chẳng thể
cười nổi nữa. Ta tuy được gọi là Huyết thủ nhân đồ, nhưng lại chẳng có
võ nghệ gì, cho dù có vang danh thêm nữa thì mọi người cũng chẳng hề sợ.
(Tây qua: dưa hấu - đông qua: bí đao - nam qua: bí đỏ)
- Huyết thủ nhân đồ cũng không vang dội gì.
Thiếu nữ cười rộ lên, sau đó nhìn hắn:
- Nhưng nếu nói ngươi không có võ nghệ gì thì sợ là nhìn nhầm rồi. Tuy
ngươi có cái ngoại hiệu khó nghe như vậy, nhưng Bá đao Lưu Tây Qua có
tiếng tăm lừng lẫy ta đây lại cảm thấy, một ngày nào đó ngươi sẽ nổi
tiếng khắp giang hồ.
- Thừa lời tốt lành của Tây Qua!
- Ừ... Lời tốt lành của Tây Qua...
Nàng gật gật đầu, sau đó nhại lại những lời của Ninh Nghị rồi dần cười, cố
kìm nén âm thanh lại, thậm chí còn cười tới mức nện nắm tay xuống đất
mấy cái.
Thật lâu sau, nàng nhịn không được ho khan một cái, thế mới điều chỉnh hô hấp:
- Thật ra ấy, đêm nay ta vốn muốn tới gây chuyện với tên Lệ Thiên Hữu
kia, nhưng bị thương trước rồi sau đó lại phải đánh nhau nên chẳng làm
được chuyện đó. Nay ngươi đã giết một người trong số bọn họ rồi, chuyện
này bỏ qua như vậy đi, có được không?
- Ừm, ta cũng không định là phải thế nào đó, không thể cứ mãi ép bức người khác được.
- Ép bức kẻ khác... ha!
Lưu Tây Qua cười cười:
- Không có ép bức ai cả! Lúc trước Phương bá bá và phụ thân sách mưu khởi sự, cùng đám người Bách Hoa cô cô, Thất bá bá đều thường xuyên tới đây. Lúc ấy ta ngày nào cũng luyện võ, đỡ đần phụ thân xử lý chuyện trong
trang, chỉ tay năm ngón. Bọn họ hỏi ta mai sau có chí hướng lớn lao gì
không, ta nói rằng mai sau ta muốn làm nữ hoàng đế, quản rất rất nhiều
người. Khi đó mọi người liền nói là nếu khởi sự mà thành công thì sẽ
phong ta làm một vị nữ hoàng đế, chỉ cần là thứ mà ta thấy thì có thể
quản.
Thiếu nữ đối nhân xử thế thường ngày tuy có vẻ khá dũng
cảm, nhưng bên trong lại là cố chấp và lạnh lùng, gần như được coi là
hình tượng mà đời sau gọi là tam vô thiếu nữ. Nghĩ đến cảnh nàng mới
mười một mười hai tuổi mà đã khoa tay múa chân chỉ đạo mọi chuyện trong
trang, Ninh Nghị không khỏi thấy buồn cười. Về phần nữ hoàng đế kia thì
cũng dễ hiểu, với địa vị hiện nay của nàng ở trước mặt Phương Lạp, nếu
sự thành thì để Bá Đao doanh thống lĩnh một quận một huyện, cho nàng làm nữ hoàng đế gì đó cũng chẳng phải chuyện to lớn gì.
- Lệ Thiên
Hữu ỷ vào uy phong của huynh trưởng gã nên cho rằng lời ta nói là giả,
luôn muốn nhúng tay vào thử. Gã luôn cho rằng chuyện lục đục so đấu giữa những người đó là có thể lấy đến trước mặt ta, luôn cho rằng ta giống
với những kẻ khác. Nếu không phải có chuyện của Tề thúc thúc, đêm nay
người bên cạnh gã đã chết hết sạch rồi, nhưng suy cho cùng... còn Lệ
Thiên Nhuận thì ta đúng là không có cách nào giết gã được, cho nên...
chính là cái dạng này đây...
Nàng nói xong câu cuối, trong lời
nói kia đúng là vẫn còn một chút châm chọc. Lệ Thiên Hữu dùng đủ loại
thăm dò gây hấn, cho rằng chuyện tối nay vẫn còn ở trong chừng mực,
nhưng lại không biết rằng đã vượt qua khỏi mức dễ dàng tha thứ của thiếu nữ trước mặt đây. Mặc dù thiếu nữ có lẽ là không phân rõ phải trái với
rất nhiều chuyện, nhưng nàng vẫn là một thành viên trong chốn giang hồ,
rất nhiều chuyện chẳng có cách nào để làm theo ý thích riêng của mình
được. Có lẽ là nghĩ tới đây nên nàng mới không chút hào hứng gì.
- Kỳ thật ta cũng chẳng có gì khác biệt cả, người ở giang hồ luôn đấm đá
lẫn nhau... Nhưng ta cảm thấy ta rất lợi hại! Ta rất biết cách quản lý
chuyện bên người, người của Bá Đao doanh sống tốt hơn bọn họ, người được sống những ngày tháng tốt lành cũng nhiều hơn những nơi khác. Trên dưới năm trăm năm đã thay đổi rất nhiều Hoàng đế, kỳ thật điểm khác biệt duy nhất chính là tốt hơn một chút hoặc là tệ hại hơn mà thôi. Người đọc
sách các ngươi cả ngày cứ nói đến gì mà thiên thu, gì mà đại thống,
chẳng có tác dụng gì cả... Ninh Lập Hằng, ngươi nói có đúng không?
Ninh Nghị gật đầu:
- Ừ, chỉ là tốt một chút, kém hơn một chút. Chỉ là khác nhau giữa tốt hơn chút ít và kém cỏi chút ít mà thôi.
Thấy hắn gật đầu, Lưu Tây Qua tự đắc nở nụ cười:
- Dù là Hoàng đế thì cũng chỉ quản được trăm năm khi còn sống, nghe nói
đám Hoàng đế này đều muốn cơ nghiệp nhà mình kéo dài mấy trăm năm, nhưng nếu nhi tử quá đần thì thế đạo sẽ thối rữa vô cùng. Thấy người bên cạnh sống tốt là ta đã vui rồi. Có đôi khi ta cảm giác mình như một cô gái
chăn cừu, nếu cừu ăn no cừu béo thì ta sẽ rất vui, nhưng nếu nó mà sinh
bệnh thì ta sẽ sốt ruột muốn khóc. Hồi còn bé ta cũng từng nuôi rồi. Mà
sau khi ta chết, đó là chuyện của bọn họ, nếu muốn sống tốt thì hãy tự
vùng vẫy giành sự sống. Ta chỉ là không muốn nhìn bọn họ sống quá khổ
nên mới nuôi chơi thôi, chứ không phải thực sự vì bọn họ. Chỉ là không
nhìn được mà thôi...
Ninh Nghị nghe vậy thì nói:
- Đó chính là đại anh hùng rồi!
Thật ra thì hắn đã sớm biết rằng vận mệnh của thiếu nữ không hề lớn, nàng
mất cả ngày nghiên cứu biện pháp đấu đá lẫn nhau, tìm hiểu nghiên cứu
lòng người tính người, lại thảo luận với Ninh Nghị xem nên quản lý một
trại như thế nào, lại có thể đắc chí vì chuyện dùng mấy bao gạo lương mà kích được ý chí phản kháng của người bên ngoài. Nhưng thứ nàng để ý
chân chính cũng chỉ là trại này và tình hình xung quanh trại mình mà
thôi. Không thể đứng nhìn người khác sống quá kém, chẳng giống người
chút nào nên mới đứng ra làm việc, ít nhất thì trong cái nhìn của Ninh
Nghị, tâm tình này càng có vẻ chân thành hơn.
- Ta không phải đại anh hùng! Bên cạnh mà không còn ai khóc nữa thì ta mới có thể yên lòng.
Thiếu nữ lắc đầu, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Ban đầu tất cả mọi người vì sống tốt hơn, làm cho thế đạo càng thêm
công bằng nên mới khởi sự tạo phản. Nhưng không biết vì sao mà tới lúc
này, tất cả mọi người đã không còn giống lúc trước nữa. Lúc trước đám
quan cướp đồ của bọn họ, nay bọn họ không chỉ cướp đoạt của đám quan
lại, mà còn cướp của tất cả mọi người, tự mình đánh tới đánh lui. Cho dù Phương thúc thúc có thể thật sự làm thành sự thì Vĩnh Lạc triều có gì
khác với Võ triều chứ? Trước kia ta đã được ăn cơm, khởi sự này thì có
liên quan gì tới ta chứ, sau trăm tuổi rồi sẽ lại có kẻ tạo phản thôi... Nhưng ta không muốn nghĩ nhiều như vậy, Phương thúc thúc khởi sự rồi,
ta liền có thể làm nữ hoàng đế của mình, trong coi trại của ta, người
trong trại và cả xung quanh trại cũng có thể sống tốt hơn, trong trăm
ngàn năm qua thì đây là kết quả tốt nhất... Ninh Lập Hằng, ngươi là kẻ
đọc sách, trăm ngàn năm qua đều giống nhau, không có kết quả nào tốt
hơn, đúng không?
Ninh Nghị gật đầu:
- Kỳ thực đã rất tốt rồi.
Lưu Tây Qua cười rộ lên:
- Đã rất tốt rồi thì chính là không tốt, vậy ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Ánh sao thưa thớt, dòng nước nghẹn ngào. Hai người ngồi ở bên bờ sông nhỏ,
từ lúc bắt đầu tán gẫu tới bây giờ, Ninh Nghị cảm thấy hơi buồn cười,
lắc đầu nói:
- Đã... là tốt lắm rồi, có thể làm người chăn cừu cũng là rất tốt.
- Đám người đọc sách các ngươi nói rằng thiên địa đại đồng, cả ngày đều
nghĩ rồi nghĩ. Ngươi cứ coi đó là nói chuyện phiếm đi, nói một tí đi...
- Thiên địa đại đồng!
Ninh Nghị cười:
- Làm gì có chuyện như vậy, cũng giống như ngươi nói vậy, chỉ khác nhau
giữa tốt hơn và kém hơn mà thôi. Mấy ngàn năm trước thì trong một trăm
người, có chín mươi người là nô lệ, mười người hưởng phúc, rồi dần dần
thành tám mươi chín người làm nông dân, mười một người hưởng phúc. Sự
phát triển tiến bộ của thế giới này chính là như vậy đấy. Đại đồng chính là một trăm người cùng hưởng phúc, nhưng cho dù ở thời điểm tệ nhất thì vẫn có mười người hưởng phúc, mà cho dù ở thời điểm tốt nhất thì chắc
chắn cũng sẽ có mười người chịu khổ...
- Vậy chúng ta hiện tại thì sao?
- Nói cách khác, chính là bên ngoài ba mươi người hưởng phúc thì Bá Đao
doanh bốn mươi người hưởng phúc. Bên ngoài có thể làm cho bốn mươi người hưởng phúc thì chính là vị Hoàng đế tốt, nhưng chỉ có thể khiến ba mươi người hưởng phúc thì đó lại là hôn quân. Từ đây nói tiếp thì ba phần
mười công bằng hay bốn phần mười công bằng chính là khu biệt rồi.
Thiếu nữ cười nói:
- Năm mươi bước cười một trăm bước.
- Chuyện trên đời này chính là năm mươi bước cười một trăm bước! Có thể
tốt hơn một điểm chính là tốt, đây là nói cho ngươi những chuyện ngươi
làm không thể khiến cho thiên địa đại đồng, cho nên chẳng làm chuyện gì
cả...
Ninh Nghị thở dài:
- Đều là sâu gạo.
Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu:
- Ninh Lập Hằng, ngươi có ý tưởng ở trong lòng phải không?
Sau đó nàng mỉm cười:
- Ngươi là thư sinh, thư sinh thì đều nghĩ thiên địa đại đồng, ngươi cũng nghĩ tới, đúng chứ.
- Không, nhưng quả thật là có một khả năng...
- Là gì?
- Nếu trong Bá Doanh đao mà có hai Lưu Đại Bưu thì sẽ thế nào?
- Hử?
- Hai người các ngươi ai có thể khiến người trong trại sống càng vui vẻ
hơn, ai có thể khiến người trong trại sống càng tốt hơn là có thể làm
trại chủ, để mọi người lựa chọn.
- ... Ta sẽ lôi kéo và phân hóa, sau đó giết chết ả ta...
- Nếu ai cũng có thể làm Lưu Đại Bưu thì sao? Nếu ta nói ta muốn làm trại chủ, ta cứ thế nói ra, mà ta còn làm tốt hơn ngươi, hiện giờ ta cũng
làm một ít chuyện khiến tất cả mọi người đều tin ta. Kế tiếp, Thiên Nam
tổng quản cũng muốn làm trại chủ, ông ta cũng làm rất nhiều chuyện... Ba người chúng ta để cho người trong trại tới lựa chọn...
- Trại
này là cơ nghiệp tổ tông để lại, nào có chuyện cho các ngươi chọn như
vậy được. Nếu làm như vậy, cho dù có tập trung người đến giết ta thì ta
cũng sẽ gọi người xử lý các ngươi. Những người trước đây đi theo phụ
thân ta vẫn còn, Lập Hằng ngươi có muốn làm trại chủ cũng không được.
Nghĩ xong về mệnh đề này, thiếu nữ ngưỡng cằm, trả lời với vài phần tự đắc.
- Nhưng thị pháp bình đằng không phân chia cao thấp, tất cả mọi người đều là người, dựa vào cái gì mà ngươi có thể làm trại chủ còn ta thì không
thể?
- Trại này là do cha ta gây dựng nên, tất cả mọi người cũng
vậy, đây đều là đồ của nhà ta. Dù sao thì ngươi cũng không thể nói là
không phân chia cao thấp, thấy nhà ta có vẻ giàu là đến cướp được.
- ...
Ninh Nghị đúng là không biết nói gì.
- Ngươi không phản đối.
- Không phân cao thấp, đều là người như nhau. Hiện giờ trại này là của
nhà ngươi, nhưng người trong trại lại không phải. Bọn họ tập trung lại
đây cũng là vì muốn sống tốt hơn, giá trị mà bọn họ tạo ra... À, những
thứ về quan hệ sản xuất hơi phức tạp...
Vốn là thuận miệng nói tới, giờ Ninh Nghị lại cảm thấy hơi đau đầu. Kế đó hắn lại nói đến học thuyết tư bản cả một đêm:
- Nhưng... nói đơn giản đi một chút, đem quy đổi ra giá trị hiện tại,
ngươi là đại phú ông, mà tiếp đó cũng chỉ có những người còn lại cùng
làm việc, cùng chia đều tiền kiếm được. Ngươi là trại chủ nên có thể
được nhiều hơn một chút. Giờ ngươi là một quả dưa hấu tốt, có lương tâm, người trong trại còn có bốn mươi phần trăm công bằng. Nếu ngươi là dưa
hấu xấu xa, chỉ biết tham ô thì trại này cũng chỉ còn lại có ba mươi
phần trăm công bằng thôi.
Lưu Tây Qua mím môi cười.
-
Ngươi muốn năm mươi phần trăm công bằng thì hãy để cho tất cả mọi người
có thể nói. Năm nay bán hàng đi nơi nào, tiền chia ra sao, không thể để
một mình ngươi quyết định mà phải có người giám sát ngươi. Kết quả là
tất cả mọi người đều thấy rằng tiền được chia công bằng thì đó chính là
công bằng thực sự. Nếu mọi người cảm thấy bất công, sang năm sau ngươi
sẽ không còn là trại chủ nữa.
- Vô dụng thôi!
Thiếu nữ nói:
- Hiện giờ ta là dưa hấu xấu xa, ta làm trại chủ, trước đây trong trại
tuyển tới tuyển lui cũng không đâu vào đâu. Trại này là của nhà ta, lời
ta nói là tính, ai không phục thì đuổi hết, giết chết, sau này cũng như
vậy. Nếu ta làm dưa hấu tốt thì làm được vài năm là xuống đài rồi, chỉ
có vài năm bốn mươi, mà dưa hấu xấu xa lên đài là vài thập niên đều ba
mươi hết.
- Cho nên mới phải có giám sát, phân chia quyền hành,
làm cho quyền lực của trại chủ không lớn đến mức như vậy, cơ chế giám
sát không chỉ có một hai tầng... Điều quan trọng nhất là phải tuyên
truyền cho người trong trại, không tuyên truyền gì khác, chỉ tuyên
truyền "Thị pháp ngang hàng, không chia cao thấp", để cho mỗi người đều
thực lòng tin tưởng, tại sao là thị pháp ngang hàng, tại sao lại không
phân chia cao thấp. Phải cần nhiều người nghiên cứu rồi viết từng quyển
một, để cho lý niệm này có thể truyền qua từng thế hệ, chính là giống
với ý tưởng của Nho gia hiện tại... Công bằng công lý không phải là để
cho tất cả mọi người chọn, chọn rồi cái gì cũng không làm, làm một tên
chưởng quỹ rảnh rang... Năm mươi bước này không chỉ là phân chia quyền
lực ra, mà cũng phải phân chia cả trách nhiệm, nếu người nhìn qua mà chỉ có quyền lực chứ không có trách nhiệm thì cũng chẳng thể đạt tới được
năm mươi bước...
-... Bước tới năm mươi phần trăm công bằng này
đã là một nơi rất tốt rồi! Nếu ta muốn tạo phản, ta có thể kéo lên được
rất nhiều rất nhiều người. Điều ta nghĩ đầu tiên không phải là tạo phản, mà là có thể khiến mọi người chọn ta làm Hoàng đế. Cứ như vậy thì cho
dù có qua một ngàn năm, cũng sẽ không có người tạo phản nữa...
Tiếng vo ve vang lên bên tai, đêm đã khuya. Không biết từ lúc nào, thư sinh
đã cõng thiếu nữ lên, bước đi trong bóng đêm trở về nhà, miệng thi
thoảng lại nói tới vài ý tưởng linh tinh. Chuyện mà Ninh Nghị nói cũng
không tối nghĩa gì, tự do dân chủ có thể thấy đầy rẫy ngoài đường ở hậu
thế, hắn chỉ đơn giản là phác thảo một lần. Đương nhiên cũng có nhiều
thứ là do chính hắn tự mình nhìn đến, nghĩ đến, ở đời sau khi rất nhiều
người ca ngợi và hướng tới trái ngon quả ngọt kia, có một vài người lại
nói rằng từ chế độ nô lệ đến phong kiến rồi tư bản chủ nghĩa, từ tầng
trên của mô hình kim tự tháp phân xuống dưới, tất nhiên có quyền lực mà
hạ tầng có thể không ngừng chia. Nhưng thứ nó cần nhất chính là hạ tầng
có thể gánh vác nhiều trách nhiệm hơn nữa. Tự giác gánh vác trách nhiệm
công dân cần lý luận hoàn thiện đầy đủ để chèo chống, làm cho người ta
thật lòng tin tưởng quốc gia là của mình, cũng làm cho người ta thật
lòng đi gìn giữ mấy thứ này. Chế độ phương Tây ở đời sau chính là thành
lập trên lý luận hoàn chỉnh có liên quan đến tự do dân chủ, thành lập
tại điện ảnh, tiểu thuyết, thậm chí còn là văn hóa và tinh thần của mỗi
con người, đó mới là căn nguyên cho tất cả.
Khi nói về những lời
sau, thiếu nữ chỉ ghé vào lưng hắn mà nghe, nội thương kia tuy không đủ
để gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng đủ để khiến nàng cảm thấy vô
cùng mệt mỏi. Lúc này trên người Ninh Nghị cũng quấn băng vải, nhiễm máu tươi, hai người trông thảm hại y hệt nhau, lúc này trông lại giống như
một đôi giang hồ hiệp lữ tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Ninh Nghị
nói không lớn, mà nhẹ nhàng yên ổn, dù sao hắn cũng chỉ thuận miệng nói
tới mà thôi. Chính là khi nhìn thấy phố Tế Liễu thì Lưu Tây Qua ngẩng
đầu lên, khẽ nói:
- Ninh Lập Hằng, ngươi muốn giết hoàng đế.
Ninh Nghị im lặng. Thiếu nữ nói:
- Ngươi muốn giết... hoàng đế của Võ triều, muốn giết hoàng đế của Vĩnh
Lạc triều, muốn giết hoàng đế của Bá Đao doanh... Ngươi muốn giết tất cả các vị hoàng đế...
- Chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Lưu Tây Qua lại dựa vào lưng hắn rồi không nói gì thêm nữa. Khi đến cổng vào Bá Đao doanh, nàng ghé vào lưng Ninh Nghị nhưng đã chìm vào trong giấc
ngủ. Hắn cõng thiếu nữ đi vào, đám binh lính Bá Đao doanh nhìn thấy đều
cảm thấy kinh ngạc không thôi. Chỉ chốc lát sau, Lưu Thiên Nam cũng dẫn
người đi ra. Đoàn người đi tới phòng ngủ của Lưu Tây Qua, Ninh Nghị để
nàng xuống giường. Lúc này đại phu cũng đã tới, Ninh Nghị định đi thì
thiếu nữ lại bắt lấy tay hắn.
Nàng mở mắt nhìn nóc giường, trong ánh mắt có tia sáng kỳ dị, bình tĩnh mà kiên định.
- Ninh Lập Hằng, ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào làm.
Lời này hơi mờ ám, nhưng sự kiên quyết ẩn chứa trong đó đã xóa đi ý nghĩa ở phương diện đó mà mọi người có thể nghĩ tới. Thiếu nữ nằm trên giường,
không có nói gì thêm. Bởi vì lão đại phu ở y quán tới đây nên chỉ chốc
lát sau, Tiểu Thiền cũng tới, thấy tình trạng của Ninh Nghị, nàng gấp
đến mức gần như phát khóc.
Nhưng Ninh Nghị cũng không có gì đáng
ngại, bọn họ đứng ngoài viện chờ một hồi, khi xác định thương thế của
Lưu Tây Qua ổn định rồi, Ninh Nghị mới dẫn Tiểu Thiền đi. Ra khỏi cửa
viện kia, Ninh Nghị quay đầu lại nhìn với ánh mắt có phần sắc bén, cũng
có phần... thương xót.
Tất cả đều khó mà thực hiện được.
Ninh Nghị tin tưởng vào tính ưu việt của dân chủ, ngay cả hắn dù là một kẻ
độc tài, hắn vẫn tin rằng sau xã hội tư bản chủ nghĩa là sẽ có một trạng thái xã hội mang cái tên xã hội chủ nghĩa. Khi vật tư xã hội vô cùng
phát triển và đầy đủ, công bằng tiến thêm một bước được đến thi hành,
người đối với độ tham dự xã hội rất cao thì nó sẽ không thẹn với danh
hiệu xã hội chủ nghĩa.
Nhưng ở hiện giờ thì tất cả chỉ là lý thuyết suông.
Ở hiện tại khi Nho gia phép tắc vô cùng mạnh này, mọi người đã quen làm
trâu làm bò, đã quen lúc nào cũng có "đại nhân" tới sắp xếp bố trí. Tư
tưởng có liên quan đến dân chủ cho dù có phát triển thì cũng phải cần
hơn trăm năm tẩy não mới có thể khiến cho người ta tin phục. Giống như
lời của Lưu Đại Bưu vậy, trại này là của nhà nàng, ngươi dựa vào cái gì
mà đòi chọn trại chủ. Đi hỏi người ở đời này thì chín mươi chín phần
trăm đều có chung suy nghĩ. Một chế độ cho dù có tốt hơn đến mấy mà
không có văn hóa thì chẳng thể chèo chống lên được, bởi vì mọi người từ
đầu đến cuối đều không tin, bọn họ chỉ cần lợi ích chứ không hề tham dự. Một trăm năm này còn không bao gồm tranh đấu lợi ích, đao thương vũ
tiễn. Đặc biệt là Đông phương, nếu muốn cướp địa vị của Nho gia thì sẽ
bị phản công rất mạnh, đó là thứ mà tất cả mọi người khó có thể tưởng
tượng được.
Phương Lạp không có nhiều thời gian như vậy, Lưu Đại
Bưu cũng không có, thậm chí cả Võ triều cũng không có. Khi có người
không ngừng không nghỉ kiên trì đi theo hướng này, bọn họ càng gắng sức
thì đến cuối cùng cũng chỉ còn hai chữ: Nội hao.
Lưu Tây Qua là
một cô nương rất tốt, nếu có thể thì hắn mong là nàng sẽ có kết quả tốt, nhưng hiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Cuộc tạo phản của
Phương Lạp không có khả năng thắng lợi, theo lịch sử mà hắn biết thì
thậm chí trận tạo phản này còn không mãnh liệt bằng Lý Tự Thành, Thiên
Bình Thiên Quốc đời sau. Tạo phản mà không có bất kỳ phần thắng, nếu nó
càng kéo dài thì chỉ càng khiến tình hình Võ triều càng thêm bất kham.
Mà có những nhân vật như Tần Tự Nguyên hay Tiền Hi Văn đó tồn tại, Ninh
Nghị đã quyết định sẽ Bắc thượng cũng chỉ có thể lựa chọn cho Phương Lạp nhanh chóng rơi đài.
Vừa rồi hắn cũng không cố ý chào hàng với
kích động tư tưởng như vậy, nhưng trực giác được bồi dưỡng trường kỳ
khiến cho hắn cứ nói theo phương hướng đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy nói
điều này sẽ có lợi với mình chứ hắn thật ra chưa từng nghĩ xem sẽ có
được cái kết quả lý tưởng bao nhiêu, nhưng cuối cũng vẫn biến thành như
vậy.
Hắn không biết chuyện này tới cùng là sẽ thành thế nào, có
lẽ hôm sau khi tỉnh lại, cô gái thông minh đó sẽ bỏ qua cho ý tưởng
không có tính thực tế kia. Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng chẳng
mang đến kết quả tốt hay xấu gì cho hắn cả, chuyện tới lúc này, cứ rảnh
rỗi mà nhìn xem thôi.
Dưới ánh sao lấp lóe, thành thị nhộn nhịp
sôi động mới tạm dừng. Ban đêm của ngày mùng bảy tháng chín năm thứ chín Võ Cảnh Hàn đang lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí xơ xác tiêu điều
hỗn tạp với sự vắng lặng yên ắng. Ai cũng không biết có thứ gì đó đã
được thai nghén trong giấc mộng cùng trong chính trời đêm này, đến lúc
cuối cùng sẽ biến thành con quái vật to lớn khủng bố đến nhường nào...