Trên đời này có rất nhiều thứ không thể đoán trước được.
Nắm chặt đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi cho tinh thần phấn chấn hơn, nhịp tim thoáng bình phục lại, tay nắm chắc…
Về chuyện tiếp theo cũng không quá nhiều lợi thế có thể sử dụng, muốn
mưu lược tính kế, cũng đã là cái gì đó quá xa xôi. Số người, sức mạnh
lúc này gần như là chướng ngại vật không thể vượt qua. Tướng sĩ của Lệ
Thiên Hữu ở dưới lầu cũng đã ngăn cản khả năng trốn chạy. Nếu lúc này
thứ mà hắn có thể chống đỡ được chính là tỉnh táo lại, có lẽ cũng bởi
tình huống tương tự như vậy hắn đã gặp quá nhiều rồi.
Có tình hình liên quan đến tính mạng, có tình hình chỉ có thể gặp một đống khó
khăn. Lúc này tiến thoái lưỡng nan. Sau khi giải quyết được khốn cảnh
này có lẽ cũng không thể tự lạc quan được, nhiều nhất cũng chỉ dám có
thái độ ứng đối thỏa đáng mà thôi.
Cho đến giờ chưa có ai là
con cưng thực sự của trời, từ lúc bắt đầu có thể theo sóng vượt gió,
vượt qua chông gai, tất cả khó khăn đều ở một khu vực. Ít nhất Ninh Nghị từng thấy sự thành công thật sự mà mình không phải là dùng vũ lực tranh phong với người ta hoặc là với thế lực vờn quanh chung quanh mình mà là sự khác nhau có thể chỉ ở lúc thái độ nhân sinh khi là con sư tử hoặc
là con thỏ bị vứt bỏ bên ngoài mà thôi.
Bình tĩnh hít thở, ổn định nhịp tim, trấn an sợ hãi, thả lỏng là lựa chọn thích hợp… Nắm chặt thanh đao trong tay.
Còn lại phó thác cho số mệnh.
Nhưng, nếu có thể thì ngay từ đầu hắn sẽ không ngại mà làm thỏ đấy. Lúc vung đao, hắn ngẫm nghĩ trong lòng một chút…Hắn không được tính là
người trẻ tuổi, ôi…
- Ai tới!
Ninh Nghị tạm thời áp chế tâm trạng, ít nhất những người trong đây đều có chút tâm trạng lạ lùng đó.
Chu Viêm Lâm cũng được, Lâu Tĩnh Chi cũng được, mà đám người Lưu Hi
Dương cũng không sao thậm chỉ cả Lệ Thiên Hữu, lúc này trong lòng không
tránh khỏi sinh ra cảm xúc khác thường.
Chu Viêm Lâm và những người xung quanh khá giống nhau, được coi là lần đầu tiên quen biết
Ninh Nghị, cho dù là lúc trước cũng chỉ là nghe qua thi từ của hắn mà
thôi, còn lúc này thậm chí nghe thấy cả thân phận ở rể của hắn, họ càng
kinh ngạc hơn. Lâu Tĩnh Chi nhíu mày, trước đây... Y chỉ nghe nói qua
người này, bây giờ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi. Mà đám người Lưu Hi Dương lúc trước quen biết Ninh Nghị, chỉ sợ bây giờ thấy hắn hoàn
toàn không phải là một thư sinh mà họ quen biết nữa. Tuy rằng Ninh Nghị
kia ở trong thư viện Văn Liệt ấn tượng của mọi người đối với hắn là từng nhiều lần bị phá vỡ, nhưng e rằng lúc này mới là thật sự là phá vỡ lợi
hại nhất.
Khí phách thư sinh, khí tiết văn nhân, mấy thứ này
thực ra rất nhiều người có thể lý giải được. Mặc dù tự mình không làm
được nhưng từ khi vào quân đội của Phương Lạp đến giờ không sợ chuyện
binh đao, và những người có mặt ở đây không phải không có. Nhưng khí
tiết là khí tiết, đứng ở trước mặt kẻ địch giơ cổ cho người ta chém kiên cường không nói một câu hoặc là khí khái hai mắt đỏ ngầu cầm đao đón
nhận, với một màn trước mắt này thì lại hoàn toàn khác biệt.
Thư sinh trước mắt tên là Ninh Lập Hằng này biểu hiện từ đầu đến giờ ra bên ngoài lại không chỉ là khí thế cắn chặt răng không sợ sinh tử đâu
thôi. Từ lúc mới bắt đầu, hắn giống như giằng co bình đẳng với đám Lệ
Thiên Hữu, đến lúc rút đao ra cũng chỉ là loại dũng khí nghênh địch của
người luyện võ, thoạt nhìn tình huống như vậy, hắn đúng là có tâm ý muốn chém lấy đối phương đấy.
Còn ngay cả Văn Nhân Bất Nhi đang
ẩn đứng bên cạnh nhìn tình huống này cũng có chút kinh ngạc. Đối với vị
thư sinh có tên Ninh Lập Hằng này, từ sau khi nhận được nhiệm vụ, y cũng có hiểu biết rất nhiều. Thật ra, y cũng có vài phần kính nể Ninh Nghị,
nhưng bất kể là cuộc chiến đấu trong ngõ Thái Bình hay là sau này còn
tập trung ba nghìn bại binh lật lại thế cục cũng không thể chứng mình
hắn là một người luyện võ cao cường. Mặc dù bản thcucjy nếu bị Lệ Thiên
Hữu mang theo những cao thủ nhằm vào mình, lúc này cũng chẳng có hi vọng nào khác đánh cược vào số mệnh mình mà thôi, nhưng trên người hắn, lúc
này lại không nhìn ra có cảm xúc như vậy. Văn Nhân Bất Nhị cũng không
thể tưởng tượng được, hi vọng tiếp theo là ở đâu.
Cảnh tượng phát sinh sau đó đã nhanh chóng đẩy tình thế xuống vực sâu.
Nguyên nhân của biến cố đến từ vị cầm đao tên là Lưu Tiến kia nhưng xét cho cùng vẫn là do thái độ của Ninh Nghị đã lây nhiễm đến anh ta.
Lúc Ninh Nghị vung đao, hơn mười tinh nhuệ của Tuyên Uy Doanh xung
quanh cũng đứng lên, trong lúc mơ hồ muốn ra tay luôn. Lưu Tiến cũng vì
câu nói kia của Ninh Nghị gần như buông đao xuống, nhưng ngay một khắc
Lệ Thiên Hữu cũng đột nhiên đứng lên, người trẻ tuổi này nhìn Ninh Nghị, hai mắt đỏ lên, vẻ mặt trở nên hung bạo vung thanh Bá Đao quét ngang,
lui về sau hai bước vẫn là chắn bên cạnh Ninh Nghị.
- Tiên sư mười tám đời tổ tông các ngươi, đám ẻo lả các ngươi...ai dám xông lên!
Phịch một tiếng, Lệ Thiên Hữu mới đứng lên vỗ một chưởng xuống bàn, bàn kia kêu ầm ầm rồi vỡ vụn, bụi gỗ bay lên, trong đám tướng sĩ có kẻ hét
to:
- Ngươi nói cái gì?
Một thanh thép ròng được tuốt
ra khỏi mảnh vải kèm theo âm thanh vung đập trong gió, thậm chí đầu ngọn đèn dầu cũng bị cuốn bào, ánh sáng loáng lên.
Lưu Tiến nhảy
tới bên cạnh, cây thương lớn rơi ầm ầm xuống đất, sàn gỗ của quán rượu
này vốn rất chắc chắn nhưng bị cây thương này đập xuống cũng lung lay.
Ninh Nghị nghiêng lui một bước, Lưu Tiến lại vung thanh đao dài chém qua cây thương kia, trong nháy mắt đã không chế được, sàn nhà bị đập phá,
trường thương được đúc bằng thép ròng gấp khúc giống như một cây cung
tiễn, ngay sau đó đầu thương như giao long phi ra phía ngoài, thân
thương đụng vào Bá Đao, tiếng vang như sấm, tóe lửa khắp nơi. Trong nháy mắt, cây thương lớn như rồng, Bá Đao như hổ đụng vào nhau nổ ầm ầm ba
cái, hoa lửa bắn khắp nơi.
Nếu không hiểu võ công, thư sinh
đứng bên quan sát có lẽ sẽ kinh động trong phút va chạm này. Nhưng Văn
Nhân Bất Nhị ở bên này đương nhiên là nhìn ra sự cao thấp của hai bên,
Lưu Tiến trẻ tuổi dũng mãnh dùng bá đao cương mãnh, rõ ràng là được danh sư truyền thụ, nhưng chẳng qua là dựa vào sự liều mạng và sức trẻ mới
có thể đấu ngang với đối phương. Còn người dùng cây thương kia vừa ra
tay đã vung đập như vậy, thiết thương này bản thân đã rất nặng, thân
thương lại dài, y cũng chỉ dùng đơn thủ cầm đầu thương, thương lớn kia
dưới quán tính của y đã bị kéo về hướng ngược lại, tuy nhiên dùng sức
của một tay, giữa mấy cái này gần như ống tay áo nứt ra cũng đủ thấy
được lực của cánh tay cực mạnh, khống chế thương lớn, phóng ra bên
ngoài, đã là sử dụng thương danh gia rồi.
Dù sao Lưu Tiến kia cũng còn trẻ, đột ngột nổi cáu, trong miệng vẫn hô lên tổ tông mười tám đời của mấy người kia, khiến cho người luyện võ vì sĩ diện của mình mà
không thể không ra tay. Cho dù Lệ Thiên Hữu đúng là có mấy phần kiêng kị với Bá Đao nhưng lúc này e rằng cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Trong lúc Văn Nhân Bất Nhị đang suy nghĩ, bên kia va chạm ba cái, ánh
lửa phụt ra, người múa thương như roi thép, sau khi cứng rắn đụng ba cái với Bá Đao, thân thương trở lại trong tay. Lưu Tiến như mãnh hổ nhào về phía trước, một thanh đao chém thẳng xuống. Binh khí của Bá Đao Doanh
vốn nặng hơn binh khí thường. Đa số ít bổ mà đập, dùng sức mạnh vô cùng. Nhưng người cầm thanh thương này lại đứng yên tại chỗ, hai tay đỡ đẩy
Lưu Tiến lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Lưu Tiến đứng
vững, thân mình trùn xuống vung đao chém ngang hai chân người kia, đối
phương nhấc thương lớn đâm mạnh xuống sàn, phát này một lần nữa lại
không có kết quả. Lúc này cơ thể của Lưu Tiến đã bị lực phản kích của
thanh đao kìm hãm bị chậm lại. Gã đàn ông kia cũng thật thong dong tàn
nhẫn, hai tay nhổ cây thương lên vung mạng đập xuống lưng Lưu Tiến.
Với sức của y và cây thương, với cú nện này sẽ chặt đứt lưng đối phương.
Gần lúc người đàn ông kia sắp đập cây thương, có một người hét:
- Sẽ chết người, ngươi còn dám hành động sao?
Tiếng nói lớn gào thét trong gió, các ngọn đèn lần lượt lụi đi. Lúc này động thủ mới đúng là Ninh Nghị luôn đứng phía sau Lưu Tiến. Hắn dùng
sức víu vào một góc khăn trải bàn ở bên cạnh, hất về phía cây thương
lớn. Trên bàn vốn là có thức ăn, lúc này hơn nửa số canh đồ ăn đều bay
qua phía đám người Lệ Thiên Hữu, tốc độ nhanh và sắc bén.
Bịch một cái, chiếc khăn trải bàn trùm lên cây thương, đánh cây thương
tạt ra, đồng thời còn có cả nước canh bắn vào người sử dụng thương. Hai
bên trái phải trong lúc nhất thời lại hỗn loạn thành một mớ.
- Muốn chết à?
- Mẹ ngươi đấy!
- Giết người...
Theo tiếng hét này là cảnh mọi người ném thức ăn văng tứ tung. Bọn họ
vốn là những cường hào võ lâm, tuy trở thành binh lính nhưng đây không
phải là chiến trường, tìm người tính sổ, coi trọng thể diện, đối phương
nếu có chết, nhưng nếu như mình ở bên này bị ướt sũng ra ngoài thì sẽ bị người ta chê cười. Ngay lúc đó, bàn ghế bên cạnh đều bị người đâm lên,
cũng có người kéo khăn trải bàn chắn nước canh. Có người lấy khăn trải
bàn quấn binh khí đến tránh nước. Tuy rằng sử dụng đao kiếm để ngăn nước lọt vào rất khó nhưng loại bản lĩnh này thì mọi người đều có.