Chương 257: Bèo Nước Gặp Nhau


Đèn đuốc sáng trưng, bóng người tiếng động rầm rĩ.

Mưa vừa
ngừng, bên ngoài mặt đường trên đường phố vẫn còn nước chảy, tại một
viện tử sườn bắc thành Hàng Châu đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm
treo vòng quanh phố dài, một toán đánh xe ngựa, nhiều người hội tụ đến
đây. Tràng cảnh này nhìn náo nhiệt nhất từ sau khi Phương Lạp lên ngôi.

Ngày hai mươi hai tháng tám, Bách quan yến triều Vĩnh Lạc.

Đây vốn là một con phố dài có tên là Trường Hưng, những người sống
chung quanh đây đều là có uy tín danh dự trong thành Hàng Châu. Cách hai con đường cùng bên này là đại trạch một tòa vương phủ nay thành hoàng
cung của tiểu triều đình triều Vĩnh Lạc. PhốTrường Hưng lúc gặp trận
động đất không bị ảnh hưởng nhiều lắm, một vùng lân cận đó nghe nói
Phương Thất Phật sớm đã nhìn trúng, sau thảm họa chiến tranh, bên trong
không hề bị phá hư, Bách quan yến được chiêu đãi long trọng, bởi vậy
liền thiết lập ở nơi này.

Ninh Nghị trước tiên ở trong nhà ăn cơm rồi mới tới, hắn đi cùng a Thường đến cửa, trình thiếp mời xong
được binh tướng chỉ dẫn đi vào, trên đường đi có gặp chào hỏi một văn sĩ trong thư viện

Đối tượng được mời đến dự Bách quan yến
lần này tổng cộng có hơn bốn trăm người, hơn nữa có binh tướng phụ trách trị an chung quanh, hạ nhân phụ trách làm việc, thì đội hình này ước
chừng hơn mười người. Đây vốn là một lâm viên xa hoa, ngày thường hay
nói đến đại khí, nhưng lúc này đi vào trong đó, trong ánh đèn gặp người
đến người đi, núi giả, đình đài, đường lát đá vụn có đủ loại nhân vật
qua lạu, nghiễm nhiên có một cảm giác như dạo hội chùa.

Nhưng mà tới phía sau cảnh tượng trở nên trống trải, phòng xá bên này được
vờn quanh một sân rộng, một bên tường đối mặt với sân rộng bao quanh
phòng xá đã được làm thông, bàn tròn nước sơn đỏ bày kéo dài dưới mái
hiên của phòng xá, từng hàng dài giống nhau, thoạt nhìn, cũng toát lên
vài phần đại khí, trên sân rộng vốn dựng lên lều mưa cao cao, hôm nay đã thu lại hơn phân nửa, trên mặt đất cơ bản chính là lều mưa chưa được
thu hồi vẫn bao quanh một vòng, mưa đã tạnh, đèn lồng cao cao, toát lên
vẻ náo nhiệt.

Tuy nói tiến vào Hàng Châu căn bản là một đám
nông dân không có căn cơ phú quý gì nhưng trong tòa thành thị bị đánh hạ này, ít nhất cũng bày biện các loại vật tư xa hoa gần như không thiếu
thứ gì. Ninh Nghị nay ở trong thành Hàng Châu tiếp xúc chưa lớn, nên
người quen biết đương nhiên không có mấy, như văn sĩ thư viện Văn Liệt,
như mấy tộc trưởng của học trò trong thư viện, hôm nay thích hợp lui tới để trò chuyện, đương nhiên chính là mấy người Bá Đao Doanh tham dự, hắn tìm tìm, sau đó đến vị trí ở ngõ trong gian phòng phía sau ngồi xuống.

Bàn này trên căn bản là một số tiểu quản sự hiện nay ở trong Bá Đao
Doanh, giống như hai gã văn sĩ trước đây theo Lưu Đại Bưu xử lý sự vụ,
giống như mấy tiểu quản sự thủ hạ của Lưu Thiên Nam, sau khi Phương Lạp
thành lập triều Vĩnh Lạc, mọi người ít nhiều coi như là quan viên, tâm
tình đắc ý chạy tới lộ mặt giúp vui. Về phần đám người Thủ Đỗ Sát, La
Bính thị bên bên người Lưu Thiên Nam, Lưu Đại Bưu, tuy rằng có phần tham gia, quan hệ với mọi người cũng coi như hòa hợp, nhưng cho dù đến, cũng sẽ không được đến ngồi ở bàn này.

Ninh Nghị mặc dù là người
ngoại lai nhưng mọi người biết hắn có chút năng lực, ngày thường không
đến mức xem thường hắn, mà Ninh Nghị cũng không phải là người cho người
ta ấn tượng tiêu cực, nên cũng khái hòa hợp với hai gã văn sĩ trong
những người ở đây. Những người này đều là lão nhân có kinh nghiệm lý
lịch trong Bá Đao Doanh, từng chinh chiến, chuyện từng thấy cũng nhiều,
đợi Ninh Nghị ngồi xuống, một người trong đó tên là Lưu Chí Chương chấp
bút gia sư liền lôi kéo Ninh Nghị, gã chỉ trỏ giới thiệu một vài người
hôm nay đến trình diện.

- Ngươi nhìn một chút, người đằng trước râu dài tên là Cao Ngọc, hiểu biết, văn võ song toàn, người rất
lợi hại, trước kia từng ăn cơm với nhau rồi. Cách gã không xa, người hơi mập chút là Tổ Sĩ Viễn Tổ tướng gia, đối với trang chủ không tệ, trước
kia cũng hay nói chuyện với nhau nhiều, người một nhà...Qua một chút
nữa, kia kìa, người đang cười chín là Trương Đạo Nguyên, thỉnh thoảng
khá lỗ mãng, nhưng có người nói gã khẩu phật tâm xà, nhưng ngươi cũng
không cần phải để ý đến gã...Từ Bách, Nguyên Hưng đâu rồi, bọn họ thường xuyên đi với nhau...Lệ Thiên Hữu đâu...Cổ Hòa huynh, thấy Lệ Thiên Hữu
không?

Lưu Chí Chương chỉ trỏ, nói một hồi, giống như là đang điểm người cho Ninh Nghị thấy. Ninh Nghị cũng hiểu, những người Trương
Đạo Nguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, Lệ Thiên Hữu ban đầu là muốn động tay
giết hắn, bởi vì kia Trần Phàm xuất hiện, đối phương mới biết khó mà
lui. Đám người Lưu Chí Chương tuy rằng xử lý công việc là bình thường,
mức độ tin tức trong Bá Đao Doanh linh thông, lại nhất định muốn vượt
qua hắn ta, đương nhiên là thoáng nghe xong tình huống ngày đó, lúc này
nói bóng gió để cảnh tỉnh cho Ninh Nghị.

Thang Cổ Hòa bên
cạnh cũng là một vị tiểu quản sự trong trại, nay muốn nhúng tay vào mấy
việc vặt vãnh trên mấy con phố kia, gã hơn ba mươi tuổi, đập vỡ hạt đậu
phộng, hơi có phần bực tức, nhìn nhìn chung quanh, vô ý vỗ vỗ bả vai
Ninh Nghị:

- Không thấy, vậy thì sao. Ninh huynh đệ, không
cần quan tâm những người này, dù là ca ca của lệ Nguyên soái đến, cũng
không thể không nể mặt trang chủ.

Gã nói xong, có người bên cạnh nghĩ nghĩ, hỏi:

- Nghe nói...Ninh huynh đệ còn đắc tội với Thạch soái?

Thang Cổ Hòa gãi gãi đầu:

- Thạch soái là người rộng lượng, không phải là người không hiểu đạo
lý, nay Ninh huynh đệ một lòng cùng chúng ta, hắn sẽ để tâm sao. Cho dù
hắn không buông tha, Trần Phàm và Ninh huynh đệ cũng có chút giao tình,
Lệ Soái, Thạch soái, trang chủ, Trần Phàm, đánh ngang tay mà thôi...

- Vậy cũng khó nói, trang chủ cùng Trần Phàm dù sao trẻ tuổi ••••••

- Trang chủ cùng Thạch soái cũng không phải là chưa từng đánh....

Mấy người kia nói Lệ Nguyên soái đương nhiên là Lệ Thiên Nhuận, Thạch
soái đương nhiên là Thạch Bảo. Địa vị của Lưu Tây Qua trước mặt Phương
Lạp hiển nhiên là khá cao, nếu cũng người ta phát sinh mâu thuẫn, nói
đạo lý được thì nói, lười nói thì rút đao ra chém, để phân ra kết quả.
Loại chuyện này hẳn không phải lần đầu tiên, mọi người ngươi một lời ta
một câu liên tiếp, rất cuốn hút, Ninh Nghị ngồi bên cạnh cũng hăng hái
nghe.

Nay hắn đương nhiên không cần lo lắng, Lưu Đại Bưu thật ra là người biết phân nặng nhẹ, nếu muốn bảo vệ mìh, chứng minh nàng đã có cân nhắc, trước mắt xem ra, vẫn có thể tin tưởng. Mấy người trong
chốc lát trò chuyện đã nói đến hiện nay trong nghĩa quân lại là người
lợi hại nhất có quyền thế nhất vân vân...

Tham gia Bách quan
yến lần này, nhân vật quan trọng chân chính trong nghĩa quân đến cũng
không nhiều, Ninh Nghị cũng hiểu rất rõ.

Nay Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người lại đang đánh ở Gia Hưng, tuy rằng dưới
trướng có đám người Thạch Bảo, Lệ Thiên Nhuận nhưng xem ra chiến trận
cũng không thuận; Phương Bách Hoa mấy ngày trước từng đến đây, vốn nói
sẽ tham gia Bách quan yến, nhưng hôm kia lại vội vàng ra đi, chấp chưởng cuộc chiến Tây Bắc; Binh Bộ Thượng Thư Vương Dần hiện nay đang ở phía
nam, hiệp đồng Tư Hành Phương, Đặng Nguyên Giác ác chiến Việt Châu, Đài
Châu, đồng thời còn tiếp ứng khởi nghĩa của Lữ Sư Nang Đài Châu.

Tứ Đại Thiên Vương, nhân vật quan trọng cơ bản không tới, nay ở thành
Hàng Châu, Lân Mẫn Trung được xem như là một phái, nắm giữ triều đình,
xem như là nắm quyền, Hữu tướng Tổ Sĩ Viễn chưa vững chắc, quan hệ với
Lâu Mẫn Trung, Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang cũng không tệ, mà Thiên Sư Bao Đạo Ất tuy nói là địa vị không cao, ngược lại có nhiều tiền,
nhiều huynh đệ, là nhân vật điển hình. Hôm nay nhân vật lớn mọi người
"ôm đùi" trên cơ bản đều hướng tới chính là mấy người này, đương nhiên,
những nhân vật nhỏ còn lại cũng có, nhưng hiển nhiên không có tên tuổi
không hiển hách như mấy người kia. Về phần Lưu Đại Bưu, chỉ ở bên trong
xé kỳ, người bên ngoài muốn ôm chân cũng không ôm được, người biết đến
cũng sẽ không nhiều.

Trong lòng Ninh Nghị sớm đã có định
hình, lúc này nghe, cũng hiểu thêm một chút. Bao Đạo Ất, Tề Nguyên Khang còn chưa tới, Lâu Mẫn Trung cùng Tổ Sĩ Viễn bị vây ở trong đám đông, từ xa nhìn lại, cũng rất có khí thế. Nhìn ra ngoài một lúc, Ninh Nghị ra
ngoài đi vệ sinh, trên đường quay lại, ở hành lang, lại bị một người
ngăn cản.

- Ninh Lập Hằng.

Người tới dung mạo
nghiêm trang, khí chất trầm ổn, mang vài phần nho nhã, ước chừng hơn ba
mươi tuổi, chào xong chắp tay. Ninh Nghị nhìn nhìn, sau đó lục tìm trong trí nhớ về người này:

- Long Hành Thủ, đã lâu không gặp.

Lần trước hắn từng gặp người này, đại khái là hai lần, lần đầu tiên là
lúc mới tới Hàng Châu cùng Đàn Nhi đến chào hỏi đối phương; lần thứ hai
là trên đường ngẫu nhiên gặp mặt thì chào hỏi một câu. Đối phương tên là Long Bá Uyên, vốn là hành thủ Hành hội hãng vải vùng Hàng Châu, người
kia thấy Ninh Nghị vẫn nhớ ra mình, hơi có chút kinh ngạc, cười phất
phất tay:

- Hài, đừng nói Hành thủ nữa, hiện tại không phải nữa rồi.

Cười một hồi, hỏi:

- Ninh hiền chất không trở về, vậy chất nữ Tô gia ...

- Một lời khó nói hết, nhưng Đàn Nhi quay về rồi, cảm tạ Long huynh quan tâm.

- Về rồi...quay về là tốt.

Long Bá Uyên cười cười, gật gật đầu, sau đó vỗ vai hắn:

- Lập Hằng nay đang ở chỗ nào? Tình trạng thế nào?

- Hà, không thể chạy thoát được, hiện đang làm tiên sinh ở bên thư viện Văn Liệt, nay làm việc cho người ta viết viết, phân loại gì đó...

Ninh Nghị nói qua loa một chút về tình hình của mình.

- Còn Long huynh thì sao?

- Không tốt, lúc quân đội vào thành, gia nghiệp đã bị đoạt hết. Dù có
chút kinh nghiệm buôn bán hãng vải, nhưng bạn bè cũ đều đã đi rồi, nay
trên chợ đều là tam giáo cửu lưu, toàn là những người lạ mặt, không hiểu quy củ nên không biết làm như nào, miễn cưỡng duy trì mà thôi, gặp loạn thế, cuộc sống cũng khó khăn.

Ninh Nghị cũng cười:

- Đúng là như vậy.

- Được rồi, ta đi trước đây.

Long Bá Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó lại ghé tới:

- Không đi không được...vị cô nương đối diện, hình như là đang muốn qua đây đó, hà hà.

Gã nói xong, không quay đầu lại cười đi thẳng. Ninh Nghị có chút nghi
hoặc quay đầu lại, chỉ thấy cách nửa sân, hành lang dài có đèn lồng đỏ
lớn bên kia, một cô gái đang hơi nghiêng đầu, cũng nghi hoặc nhìn sang,
là Lâu Thư Uyển đã lâu rồi hắn không gặp.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #257