Chương 242: Làm Lại Nghiệp Cũ


Chìm trong giấc mộng mị, tiếng mưa cùng với tiếng sấm.

Trong tiếng sấm, tiếng mưa, đứa bé kia ra sức chạy trốn, lớn hơn cả so với tiếng sấm là tiếng vó ngựa cuồn cuộn đến, đứa bé ngã trên mặt đất, người đầy bùn mưa lầy lội, nó lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy, trong ánh sáng mờ mờ mông lung, thiết kỵ cùng với binh tuyến từ sâu trong bóng tối lao tới.

Ở trong một phòng nhỏ hắn ngồi bật dậy, hắn vốn không nhìn thấy cảnh tưởng phía trước phòng nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn quan sát, cả người thiếu nữ dính đầy bùn đất chạy về bên này, binh tuyến phía sau đẩy mạnh mà đến. Hắn nghe được tiếng bước chân, tiếng đao thương, cửa sổ phía sau phòng nhỏ mở ra, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy thê tử đang kinh hãi tuyệt vọng ở xa xa, thê tử muốn chạy tới lập tức bị hộ vệ đi theo bên người đánh ngất đi.

Hắn ngồi trước cửa sổ, vẫy vẫy tay.

Sau đó là những ký ức vỡ vụn, tiếng khóc, thiếu nữ chạy về phía phòng nhỏ, giang hai tay ra chắn, thiết kỵ trước mặt sừng sững như núi, hắn đẩy ra, trong mưa rền gió dữ cùng với ánh chớp vẽ ra từng đường sáng, tay nắm chắc thanh đao thật lớn múa lên, đao phong thật lớn, chém vào một gã, thân hình kết hợp với chiến mã cùng với máu tươi bắn lên không trung, rồi tiếng tranh cãi kịch liệt...

Khi mở mắt ra, bên ngoài vẫn là quang cảnh mờ tối.

Hắn nằm ở đó, cố gắng từ trong những tiếng rầm rĩ ở trong mộng giãy dụa đi ra, lặng yên cảm thụ sự yên tĩnh chốc lát. Bên kia bình phong, thân thể Tiểu Thiền khẽ lay động, bên ngoài phòng trước bình minh có tiếng côn trùng kêu vang.

Mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn mơ thấy những chuyện xảy ra trước đó.

Trong đó có đêm mười ba tháng bảy, hắn cùng đội hộ vệ bị tách ra khỏi quân doanh bị tập kích bất ngờ, sau đó bỏ trốn, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Mấy ngày sau hắn mới thoáng tỉnh lại, xem như đã nhặt lại được tính mạng, nhưng miệng vết thương lại bị lở loét rất rộng, làm sức khỏe bị ảnh hưởng nặng nề, thân thể hắn cực kỳ suy yếu, trên thực tế, nếu không phải vì trước đó hắn từng rèn luyện, chỉ sợ lần thương thế này cũng không thể qua được.

Trong đám người, mấy tên lính vốn còn đi theo bên hắn cũng đã phân tán đi, thật sự sau khi tách khỏi đội vẫn còn đi theo hắn cũng chỉ có thê tử Tô Đàn Nhi, nha hoàn Tiểu Thiên, Quyên Nhi và Cảnh hộ vệ vẫn luôn trung thành bảo vệ tiểu thư nhà mình. Hạnh Nhi đêm đó không đuổi kịp, chắc là đã theo đội ngũ quay về Phúc Châu, cũng được coi là may mắn trong bất hạnh.

Rồi sau đó mới là những sự việc ở trong mộng kia, khi bọn hắn không thể trở lại Hồ Châu, lúc tránh né ở khu vực gần đó rốt cuộc cũng bị phát hiện, Tiểu Thiền và hắn không thể trốn được, cũng chỉ có thể đối phó trực diện với kẻ địch, mà khi đó bởi vì thê tử và đám người Quyên Nhi ở tại sau nhà, sau khi phát hiện ra kẻ địch, Cảnh hộ viện đánh ngất xỉu Tô Đàn Nhi cùng với Quyên Nhi chạy trốn thật nhanh.

Sau sự việc có thể thấy, nếu đội quân của Phương Lạp bám riết không tha đã tới rồi, tiếp tục càn quét về phía trước, đám người Cảnh hộ vệ hẳn là không có cơ hội thoát khỏi. Nhưng những người đó sau khi bắt được hắn thì ngừng lại, sau một hồi tranh cãi, có người muốn giết hắn, cũng dường như có người muốn bảo vệ hắn. Một lúc lâu sau, song phương gần như là sắp động chân tay thì thiến nữ tên là Lưu Tây Qua cũng xuất hiện, vung cự đao lạnh lùng cản mọi người lại, lúc ấy hắn đã vô cùng yếu ớt, lại bị trúng một thương, nhưng trên hết, là hắn đã bị bắt cùng với Tiểu Thiền, sau khi tỉnh lại đã là Hàng Châu rồi.

Sắc trời xám trắng qua đi, lại là một trận mưa to, hãm Hàng Châu vào buổi sáng sớm trong không khí sảng khoái tươi mát. Người đi đường từ thành phụ cận đi vào, binh lính, tiểu thương đội mũ rộng, mặc áo choàng tơi, thành thị sau đại chiến thoáng cái đã mang về một chút không khí an nhàn.

Không có nhiều thuyền lắm ở bến tàu sông Tiền Đường gần Thành Nam, nhóm người chèo thuyền dỡ hàng hóa được vận chuyển từ trên thuyền xuống, đám dân phu đi theo binh lính cùng ra khỏi thành, bắt đầu thu hoạch lúa gạo vụ thu năm nay, từng gian phòng ốc ở các nơi trước đó đã bị gặp tai họa nghiêm trọng nay đang được xây dựng lại. Trên phố chợ có chút náo nhiệt, binh lính, công nhân đang dựng cái giá, trang trí cho lễ đại điển đăng cơ.

Thành Hàng Châu hiện nay chứa nhiều binh lính cùng với nhiều binh tướng làm giai cấp đặc quyền mà tạo dựng nên trụ cột thống trị một trật tự mới, phương thức cuộc sống đương nhiên khác với lúc trước rất nhiều, một vài nơi đã không còn dáng vẻ náo nhiệt như trước nữa. Cái gọi là yên bình, đương nhiên cũng có, nhưng trong lòng mọi người, thật ra dù là ai cũng không có cách nào kiên định tiếp được.

Trong một tiểu viện bên sườn thành thị, vang lên những tiếng đọc sách ở trong mưa to mù mịt mênh mông.

Đó là một thư viện, trong thư viện có cây cối xanh tươi, cách vách là một y quán, lại cách vách nữa là một viện tử đổ nát không biết làm sao đã bị binh lính chiếm dụng, y quán rất náo nhiệt, thường xuyên có những âm thanh hùng hùng hổ hổ của binh tướng vọng tới.

Việc Phương Lạp hưng binh, chung quy ý nghĩa chính là khởi nghĩa nông dân, từ bắt đầu cuộc khởi nghĩa, hành vi của bọn họ là giết chết giai cấp đặc quyền, quan viên địa chủ, phú thương cùng với người đọc sách mà bọn họ khinh thường. Nhưng về phương diện khác, bọn họ cũng hy vọng mình trở thành giai cấp đặc quyền, tỷ như trở thành quan viên, trở thành địa chủ, trở thành phú thương, đặc biệt trong đó, đương nhiên là cũng hy vọng có thể trở thành người đọc sách, nhưng những thứ này khó mà nói ra.

Mỗi một nơi bọn họ tiến đánh, gặp phải những thư sinh tỏ thái độ khó chịu đối với bọn họ, không yên phận, đương nhiên bọn họ sẽ mắng những người này là yếu đuối, thuận tay giết chết. Nhưng nếu nhìn xa hơn, nếu có chút ý nghĩ như vậy, đúng là vẫn còn hy vọng nhà mình có thể xuất hiện người đọc sách, có tiền đồ, đây là giá trị quan mà Nho gia thống trị ngàn năm qua mang đến, mọi người luôn sẽ cho rằng chỉ có người đọc sách mới có thể thật sự làm đại sự.

Cũng bởi vì điều này, ngay cả sau khi chiến tranh qua đi tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vẫn luôn luôn có một số ít người nắm giữ chút quyền lực bảo vệ mấy nho sinh, hoặc là làm phụ tá, hoặc là làm sư trưởng của đệ tử trong nhà, dành cho sự che chở. Nhưng tòa nhà trước mắt này, đó là thư viện duy nhất ở Hàng Châu vào lúc này, nghe nói sau lưng có mấy tướng lĩnh trong quân chống lưng. Sau khi thành bị phá, việc cung ứng lương thực cực kỳ túng quẫn, vài nho sinh vốn không quyền không thế “không có dấu vết làm việc ác” giống như tứ đại gia nhưng có chút học vấn, may mắn sống sót sau khi thành bị phá thì được an bài đảm nhiệm tiên sinh gánh vác nơi này.

Đệ tử trong thư viện này không nhiều lắm, có một số trong nhà có bối cảnh nhưng không cao, nếu thật sự có địa vị to như Thạch Bảo, Vương Dần kia, cần tìm lão sư cho đệ tử trong nhà, đương nhiên là trực tiếp bắt một vị đại nho nào đó đến là được.

Học trò mặc dù không nhiều, nhưng tiên sinh ngược lại rất nhiều, trong đó một phần là trước kia ở trong quân Phương Lạp, loại người này dễ thích ứng với các tình huống, sau khi vào thành thì được an bài đến đây, người nào người nấy cũng vênh váo tự đắc. Bọn họ trước đây có chút quan hệ với tướng lĩnh trong quân, có thể lấy được lợi ích cũng nhiều, không lo sợ bị người khác hãm hại; một bộ phận khác đương nhiên là nho sinh vốn thuộc thành Hàng Châu, nhóm người này xem như là “người chiến bại”, bất luận học vấn cao thế nào, lúc này cũng đành phải làm người cúi đầu, nhìn tình thế qua đi. Bọn họ không được lương bổng nhiều lắm, đủ để sống qua ngày, đương nhiên, tại Hàng Châu lúc này, đó đã được coi là một công việc rất tốt rồi, thỉnh thoảng bị người ta khiêu khích mà thôi, nhiều người lo lắng vợ con trong nhà mà cũng đành phải dựa vào một chút khí khái văn nhân mà nhẫn nhịn.

- Khụ....buổi lên lớp hôm nay, ta họ Ninh, dạy lịch sử cho mọi người...

Mưa rơi xuống mái hiên dệt thành tấm mành, che đậy thế giới bên ngoài, sau khi các học sinh đang đứng giữa bàn ghế vuốt vuốt y phục ẩm ướt xong rồi ngồi xuống, nam tử trẻ tuổi ngồi xuống trên bục giảng, dùng thước dạy học gõ vào bàn, mở miệng một cách yếu ớt của người bệnh, ngữ khí ngắn gọn bình thản.

Những người phía dưới cười cười nói nói, tiên sinh trẻ tuổi phía trên cứ giảng chương trình dạy của hắn. Tiên sinh trẻ tuổi này nhìn vô cùng yếu ớt, thậm chí hình như còn có bệnh trong người, nên đám học trò phía dưới cũng khó mà có lòng kính sợ, trong có có mấy thiếu niên thân thể cường tráng thậm chí còn trong lúc tranh cãi làm đứt đoạn lời giảng bài của tiên sinh, trực tiếp hỏi:

- Này, thầy nói xem bên Hàng Châu chỗ nào đi chơi thích nhất?

Tiên sinh liền cười cười nói mấy địa điểm có thể đi chơi, đó cũng là những nơi mà ngày đầu tiên Ninh tiên sinh đến thư viện đã đi.

Đây được xem như là một góc của Hàng Châu, là lệ thường của một buổi sáng đơn giản, qua buổi sáng của một nửa ngày, các học trò ùa ra như chim thú tan tác, giáo viên lên lớp thì trở lại phòng giành cho thầy giáo để nghỉ ngơi, cũng có vài người bắt chuyện với nhau. Lúc này nơi các vị tiên sinh ở long xà hỗn tạp, những người trước đây làm việc trong quân đội Phương Lạp thì đều có việc của mình cần làm, những người thuộc Hàng Châu thì hơn phân nửa lo lắng, an phận dạy học, cũng không nhiều lời.

Trong đó có một người bất ngờ nhận ra hắn, nói:

- Ninh Lập Hằng...

Chắp chắp tay, không nói gì thêm, đại khái là ngầm hiểu ý tứ của nhau, thời cuộc duy gian, tất cả mọi người đều không dễ dàng, không có tâm tình để hàn huyên việc vặt vãnh.

Mưa vẫn còn rất to, chương trình dạy học của nửa ngày đã qua, trong thư viện liền an tĩnh lại. Đi vòng qua bên mái hiên có nước rỏ xuống, Ninh Nghị lúc này đang ở chỗ người quản lý thư viện cầm non nửa túi gạo lức, một chút rau xanh, đó chính là thù lao của hôm nay. Lúc một đám thư sinh túa ra trong màn mưa thì Ninh Nghị lại cầm sách đi về phía sau thư viện.

Cách vách tường viện phía sau của thư viện là một y quán, cũng có một tiểu viện đơn sơ kề bên, tiểu viện này chỉ có hai ba gian có thể sử dụng được, trong đó có một phòng là Tiểu Thiền nhút nhát ở, nàng đang đứng đằng kia, kiễng chân chờ hắn về, thấy bóng dáng của hắn thì mở ô, chạy vào vào trong mưa.

Đối với Ninh Nghị mà nói, tình huống trước mắt như thế nào, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nói rõ được.

Lúc bị mang về Hàng Châu, thân thể hắn vô cùng suy yếu, sau đó thì được an bài tại y quán phía trước. Nhưng tiếp theo, ngoài hai gã đao vệ luôn luôn canh giữ hắn giống như tù phạm ra thì không hề có người nào khác đến xử trí hắn cả, giống như là hai người kia đến để bảo vệ hắn ở Hàng Châu vậy, sau đó....hắn gần như quên mất rồi.

Tiểu Thiền vẫn đi theo chăm sóc hắn, tiểu nha hoàn từ lúc bị bắt cùng hắn đến Hàng Châu thì chưa từng rời hắn nửa bước, tự nói bản thân mình là mệnh xấu, khi Ninh Nghị thật sự tỉnh lại, nàng mới yên tâm một chút. Theo như lời nàng nói, Tô Đàn Nhi và đám người Quyên nhi chắc là không bị bắt, nhưng trên đất Hàng Châu lúc ấy, dưới sự bảo vệ của Cảnh hộ viện, những người này rốt cuộc có thể trở lại Hồ Châu hay không, lúc này cũng khó mà xác định được. Tô Đàn Nhi lại là con người tính cách quật cường, tiếp theo rốt cuộc các nàng ra sao, trở thành chuyện mà Ninh Nghị nghĩ đến nhiều nhất. Nhưng nhớ thì nhớ, nghĩ thì nghĩ, hắn ở chỗ này, chạy không thoát, cũng chỉ có thể thích ứng với mọi tình cảnh, ít nhất bên cạnh hắn còn có Tiểu Thiền cần chiếu cố.

Những ngày qua thương thế của hắn dần dần tốt lên, hắn với Tiểu Thiền được an bài tiểu viện phía sau y quan, một chủ một tớ cũng không bị hạn chế hành động, nhưng lúc này người không có bối cảnh ngang nhiên đi ra ngoài, có khả năng nhìn thấy đại khái cũng không phải là tình cảnh khiến người ta vui vẻ gì. Gần đây Hàng Châu vật tư không đủ, hai người làm tù nhân, ngày ngày được cấp dưỡng một chút đồ, tự mang về nấu ăn.

Không biết tiểu viện này trước kia là của ai, hơn phân nửa không có dụng cụ gì, những thứ còn lại cũng đều rất cũ nát, từ lúc xảy ra địa chấn đến nay, bộ phận phòng ốc sụp đổ, cũng không tốt để ở. Nhưng ngược lại Tiểu Thiền rất vui vẻ, tới mấy ngày trước, lão đại phu kia hỏi một câu trước kia Ninh Nghị làm gì, Ninh Nghị nghĩ nghĩ, trả lời là dạy học, vì thế một ngày liền bị gọi đi thư viện, xem như “vật tận kỳ dụng”, làm lại nghiệp cũ...

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #242