Chương 234: Đường Về Nhà (1)


Những tia sáng tờ mờ của sớm mai vừa mới chớm lên, Ninh Nghị ra
khỏi lều vải, ngồi nơi triền núi. Xung quanh hắn là những tiếng tranh
cãi ầm ĩ.

Đập vào trong tầm mắt là bầy người chạy nạn khắp
núi khắp khe, các loại các dạng áo quần phục sức, đám hành trang to to
nhỏ nhỏ, nào là ngựa, la, thậm chí còn có bò. Xe ngựa thì không có, vì
nó không thể chạy được trong dạng đường núi này.

Có mấy
người thừa dịp ánh tờ mờ của ngày mới đến múc nước nơi bờ sông, có
người dùng nước lạnh ăn chút lương khô, cũng có người đã cõng bao lớn
bao nhỏ lên, sợ lát nữa lên đường sẽ bị tụt lại, nên cùng kết đàn kết
đội bắt đầu đi tiếp. Phần lớn trong những người này là người già yếu,
trẻ em và phụ nữ, áo quần họ lam lũ, bộ dạng rất đáng thương.

Từ sau khi thành Hàng Châu bị phá, bắt đầu phải trốn chạy, bầu không
khí loạn lạc kinh hoàng mà đau thương này cho đến bây giờ đã bị một
chút đờ đẫn lây nhiễm. Chỉ trong ba ngày, đám người đào vong quy mô lớn nhất này đã phải trải qua mấy lần chuyển hướng, nhưng trước mắt, không ai biết bọn họ phải đi về hướng nào, thậm chí ngay cả những người dẫn
đầu cũng không biết.

Từ lúc thành bắt đầu bị phá vỡ, đám
người tri phủ Lục Thôi Chi đã lên thuyền chạy đi rồi, mà Tiền Hi Văn
lúc đầu vốn tỏ thái độ sẽ không bỏ trốn, nhưng dưới sự tán đồng của
người nhà cũng đã lên thuyền, chạy theo cửa sông Tiền Đường rồi. Bến
thuyền biển nơi thành Nam Hàng Châu vốn đã chịu một lần chấn động khi
bọn Vương Dần làm loạn, đến lúc thành bị phá, lại có vô số cư dân bị
kích động ào đến. Đương nhiên, cuối cùng cũng có vài chiếc thuyền có
thể chạy đi, nhưng Ninh Nghị không tham gia vào chuyện ấy, hắn dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng với nhóm phú thương đã tập hợp mở đường chạy ra hướng thành Bắc, rồi hội hợp với quân đội đã tán loạn và vô số những
cư dân Hàng Châu, tiếp tục chạy trốn theo hướng Bắc.

Suốt
dọc đường, đội ngũ vốn tán loạn mất trật tự này đã trải qua các dạng
phân tán tụ hợp, có lúc phân ra nhánh một nhánh hai chạy theo các hướng bất đồng, có khi lại gặp gỡ một ít dân chúng đang chạy nạn, dần dần
cũng sinh ra lãnh đạo. Sáng sớm hôm qua họ gặp một đám loạn quân của
Phương Lạp, hai bên phát sinh xung đột, nhưng đối phương vì không phải
chủ đích đuổi theo, mà nhân số cũng không nhiều, cho nên cuối cùng hai
phía đều lựa chọn ngừng chiến, tách ra hai hướng khác nhau.

Bây giờ chỉ sợ đang có rải rác rất nhiều những nhóm người trong phạm vi này phân ra nhiều hướng chạy trốn khỏi thành thị bị chiếm đóng kia
rồi, trong những nhóm người này có rất nhiều phú thương thân hào, những nhà phú quý, cho dù họ đã ném bớt một ít những loại tài vật như văn
khế, vàng bạc, nhưng số lượng còn lại cũng rất khả quan.

Những người này không dám rời đội, sợ bị rơi vào trong tay đám giặc
loạn Phương Lạp. Chuyện này cũng từng xảy ra nơi Tô Hàng, một khi quân
của Phương Lạp đến thành nào, phàm là gia đình của địa chủ, thân hào,
quan viên, gần như đều bị đồ sát sạch sẽ, trong nhà, nam tử thì bị hành hạ đến chết, nữ tử thì bị cưỡng hiếp lăng nhục, thê thảm không thể nào kể xiết. Mà dù là những người không có gia sản, dưới tình cảnh bên
ngoài đã mất đi trật tự như hiện nay, cũng không dám rời khỏi, tuy
Phương Lạp đã hô khẩu hiệu là "Thị pháp ngang hàng không phân cao
thấp", nhưng thân mình không có bất cứ chỗ dựa nào vững chắc, tình cảnh này mà lại bị lạc lõng một mình, ai dám cam đoan mình sẽ không bị đám
loạn quân kia giết như giết heo dê?

Trong số những người lên thuyền chạy trốnđầu tiên tuy có những nhân vật hàng đầu ở Hàng Châu
như Lục Thôi Chi, Tiền Hi Văn... nhưng phần lớn đám con cháu thế gia
lại không có đãi ngộ tốt như thế, thành ra bây giờ trong đám người ở
đây có không ít con cháu của mấy nhà họ Tiền, Mục, Thang, Thường, thậm
chí ngay gia chủ Thang gia là Thang Tu Huyền cũng đang ở trong đó, mà
Tiền Hải Bình của Tiền gia vì khi đó đang xử lý chuyện của đám người
Phương Thất Phật, Vương Dần, Thạch Bảo, cũng không kịp lên thuyền. Tiền Hải Bình lúc trước quản lý nha dịch quan sai trong phủ Hàng Châu, cũng từng giao tiếp với quân đội, nên biết hầu hết các tướng lãnh trong bại quân Vũ Đức lúc này, ngày hôm qua lúc bắt đầu cân nhắc nơi đến tiếp
theo, y đã mời vợ chồng Ninh Nghị qua.

Bây giờ trời chỉ mới
tảng sáng, Ninh Nghị ngồi ở nơi ấy nhìn xuống phía dưới một lát, chỗ
không xa có hai nhóm người đại khái là vì vài câu không hợp khẩu hoặc
là va chạm gì đó đã đánh nhau, người chung quanh đều đờ đẫn nhìn. Nếu
sự tình này phát sinh nơi phố xá, ắt hẳn sẽ có vô số người ngập tràn
hứng thú vây xem, nhưng lúc này ngay cả tâm tình hóng chuyện mọi người
cũng đã không có nữa rồi. Gần Ninh Nghị, trong túp lều nhỏ, Quyên nhi
thò cái đầu xõa tung bước ra, trên tay nâng hai thùng gỗ nhỏ, nhìn Ninh Nghị một cái, dường như hơi kinh hãi, chốc lát sau đã cúi đầu đi về
phía dòng suối nơi xa xa.

Nha đầu này, chỉ là ấn vào ngực
mấy cái mà thôi, lúc này còn sợ gì nữa, tiểu thư nhà ngươi chẳng biết
đã bị ta ấn bao nhiêu lần ấy... Ninh Nghị ngồi ở đó oán thầm vài câu,
sau lại có cảm giác tâm tình của mình có phần giống như bọn công tử bột cả ngày đùa giỡn nha hoàn, bèn không nhịn được mà cười cười. Dòng suối dưới đó vốn cũng có vài người đang múc nước, khi Quyên nhi đến thì
thấy thượng du đang có người xô xô đẩy đẩy lẫn mắng chửi nhau, nguyên
nhân là vì có người trẻ tuổi nào đó rửa chân trong nước, hoặc ngang
nhiên nhảy vào suối, mới sinh ra cãi vã. Người trẻ tuổi đó có vẻ rất có bối cảnh, lại đương lúc cảm xúc phiền muộn như hiện nay nên không hề
nhân nhượng, nhất thời tràng cảnh trở nên quyết liệt. Quyên nhi ở phía
dưới thấy thế, bèn xách thùng gỗ vòng đến hướng thượng du.

Trong khoảnh khắc này, bên kia gần như sắp phải đánh nhau rồi. Cách đó
một khoảng về phía thượng du, rốt cục Quyên nhi cũng đã đi đến, ngồi
xổm bên dòng suối múc nước, cũng đúng lúc này, nàng nghe thấy giữa đám
người tranh cãi dưới kia có một tên rống lên:

- Ta cứ như vậy
thì các ngươi làm gì được ta? Trong nhà ta là... Đến đi! Có gan chúng
ta đánh một mình đi! Đánh đi... Mẹ nó! Mẹ nó! Ca ca của ông đây ở trong quân, vì ngăn tên Phương tặc kia mà đã chết rồi, nhưng người nhà ông
đây vẫn chưa chết tuyệt hết đâu, có gan cứ đến đi... Ta không cho ngươi múc nước đấy, ây, bên kia, các ngươi đến trên đó làm gì? Xuống phía
dưới đi!

Nhà người này đại khái có chút quan hệ với quân
đội, trong lúc nói chuyện đã chạy qua, túm lấy thùng của một người ném
ra ngoài, sau đó lại đẩy ngã một người nữa. Tiếp đó là tới Quyên nhi,
tiểu nha đầu này nhìn thấy một người cao to, vẻ mặt như hung thần ác
sát chạy đến gần thì xách thùng gỗ định đứng dậy bỏ trốn, trong nhất
thời lại dùng quá sức, thành ra ngồi bệt trên mặt đất, một thùng nước
cũng bị đổ nghiêng. Tên kia đã cách Quyên nhi không đầy một trượng, đưa tay ra chỉ vào mặt nàng:

- Ngươi...

Còn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị bay lên.

“Phịch” một tiếng, dòng suối kia tóe lên vô vàn hoa nước, kẻ quăng tên kia vào trong nước chính là một gã thư sinh vừa mới chạy đến, coi bộ
dạng không cao bằng tên nọ, nhưng chỉ mới qua đã tức khắc bẻ quặt lấy
tay trái của đối phương, một tay khác lại đè gáy y, nhấn vào trong suối.

Xem thì chỉ là động tác đơn giản vô cùng, Quyên nhi thấy đây chính là cô gia nhà mình, Ninh Nghị, còn người ngoài thì thấy đây chẳng qua chỉ là một tên thư sinh đang trên đường chạy nạn, thân hình có phần gầy
yếu, nhưng hắn chỉ dùng một bàn tay bẻ quặt tay trái của đối phương,
tay kia trực tiếp ấn chặt đầu của người nọ đã ép cả nửa của người đối
phương vào trong lòng suối, mà bất kể người nọ có liều mạng giãy dụa
đến thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Bên kia, một đám người vốn cùng bọn với kẻ này cũng kịp phản ứng, bèn vọt qua bên đây,
đồng thời, một tiểu đội quân nhân vốn đứng thờ người cạnh đó xem náo
nhiệt cũng lao đến:

- Làm gì? Làm gì?

Bên kia, một đám người vốn cùng bọn với kẻ này cũng kịp phản ứng,
bèn vọt qua bên đây, đồng thời, một tiểu đội quân nhân vốn đứng thờ
người cạnh đó xem náo nhiệt cũng lao đến:

- Làm gì? Làm gì?

Rồi giúp Ninh Nghị cản lại đám người kia, tên cầm đầu cũng biết Ninh
Nghị, nên cho thủ hạ cản lại đám người kia xong thì quay đầu lại bên
Ninh Nghị, chắp tay gọi một tiếng:

- Ninh tiên sinh.

Người này cũng là kẻ có chút chức vụ trong quân, mặc dù không cao, nhưng cũng đủ để thấy được hai vợ chồng Ninh Nghị trong hội nghị ngày hôm
qua. Vốn y cũng cho rằng đây chỉ là một thư sinh đơn đơn giản giản, ai
ngờ lúc này thấy hắn ấn người nọ vào trong nước mà ngay mí mắt cũng
chẳng hề nháy lấy một cái. Người nọ đã bị dìm hết đầu vào trong nước,
đang ra sức giãy dụa, cánh tay phải không bị khống chế quơ tứ tung, ý đồ bắt lấy Ninh Nghị. Ninh Nghị ho vài tiếng, đưa đầu gối chèn lên lưng
tên này, rồi giật tay trái của y về bên phải một nhát. Chỉ nghe một
tiếng “Rắc”, phỏng chừng tay trái của y đã gãy rồi, cặp mắt dưới nước
đột nhiên mở ra, vô số bọt khí trào ra từ miệng mũi.

Vẫn ấn
như thế một chốc, Ninh Nghị mới túm lấy y ném lên trên bờ, thân thể
người này co giật nhè nhẹ, có vẻ sắp chết rồi. Lúc này Ninh Nghị mới
chào hỏi quan quân kia:

- Lưu bộ tướng, thất lễ.

Tên bộ tướng kia sững người:

- Ninh tiên sinh lại biết tính danh của tại hạ?

Cấp bậc của y không đủ để tham dự hội nghị như vậy, chỉ ở bên cạnh làm nền một chốc rồi sau đó chạy đi, không ngờ đối phương lại biết mình.

Ninh Nghị chỉ cười cười, cũng không trả lời, hắn cũng thông qua cuộc
nói chuyện của mọi người trong lều lúc tối mới vô ý nghe được chút manh mối, lúc đó tất nhiên không để trong lòng, nhưng lúc này nhớ lại để lưu chút ấn tượng cũng không khó gì. Hơi khách sáo đôi câu, Ninh Nghị nói:

- Trên đường chạy nạn, mọi người đều không thoải mái gì, có lẽ tiếp
tới còn có thể có chiến đấu nữa, nên có thể đồng lòng hiệp lực thì tốt
hơn là mọi người chia cách, hoảng sợ bất an. Xảy ra chuyện như thế này, nếu có thể quản được thì cũng nên quản một chút cho ổn.

Hắn nói ra lời này, đối phương bày ra bộ dạng thụ giáo. Ninh Nghị cũng
không quan tâm y là thật lòng khâm phục hay chỉ làm ra vẻ như thế.
Không có gì quan trọng, chỉ cần nói trên miệng là đã đủ rồi. Ứng phó sơ sài với đội binh tướng này xong, Ninh Nghị mới quay lại nhặt lên một
chiếc thùng gỗ, múc một thùng nước. Vốn hắn định tự mình xách cả hai
thùng trở về, nhưng Quyên nhi lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nha hoàn, chiếc thùng còn lại bất kể thế nào cũng không chịu giao cho, chỉ chu môi lắc đầu.

Hai người bèn xách thùng quay về, Ninh Nghị nhìn nhìn Quyên nhi, cười:

- Người khác chạy giữ mạng, không phải mang theo chút vàng bạc châu
báu thì cũng là thức ăn, mà mấy nha đầu bọn ngươi lại thật hay, đồ đạc
gì cũng không mang, chỉ mang hai cái thùng một cái bồn, là ai ra ý kiến này vậy?

- Mang theo đồ ăn thì...

Quyên nhi ở phía sau trả lời nhỏ như muỗi kêu.

- Rửa mặt súc miệng quan trọng đến như vậy sao?

- Cho tiểu thư mà...

Quyên nhi hùng hồn trả lời một câu, đương nhiên vẫn thật nhỏ tiếng như cũ.

- Làm sao lại có thể để cho tiểu thư rửa mặt súc miệng trước mặt người khác được chứ...

- Kiếm tấm vải, kiếm cái rèm, muốn làm gì cũng được, hơn nữa ta thấy
tiểu thư nhà ngươi cũng không kiêu kỳ đến mức thời điểm này còn chú ý
mấy thứ ấy đâu.

- Lúc chạy đi đã quên mất, khi đó bên cạnh có hai cái thùng nhỏ, lại cũng không nặng, sau đó bọn thiếp lại mang theo cả bồn luôn.

- A...

Ninh Nghị nhất thời nhịn không được mà cười phá lên, Quyên nhi đi theo hắn một hồi, lại nhỏ giọng hỏi:

- Cô gia, tiếp tới chúng ta phải đi đâu đây?

- Còn chưa biết, có lẽ là Hồ Châu.

- Hả? Không phải là Gia Hưng sao?

- Nghe ai nói đó?

Ninh Nghị hơi hơi cười khổ:

- Đương nhiên hiện giờ còn chưa quyết được, có thể là Gia Hưng, nhưng những nơi ven kênh là giàu có đông đúc nhất, Phương Lạp đã đoạt được
Hàng Châu, tiếp theo sau có lẽ sẽ đánh Gia Hưng... Có điều bây giờ đi Hồ Châu hay Gia Hưng cũng đều không an toàn cả, bọn giặc cướp trên đường có lẽ cũng sẽ tham gia góp phần náo nhiệt với quân khởi nghĩa, mà đường đi đến đó thì phải ngoặt tới ngoặt lui, trong đám người chúng ta lại
có nhiều người có tiền đến như vậy...

- Cô gia lo lắng Phương Lạp sẽ phái người đuổi theo đến đây à?

- Hẳn là sẽ phái.

Ninh Nghị dừng một thoáng.

- Có điều Hàng Châu giàu có nổi tiếng thiên hạ, lần này tuy gặp phải
động đất, nhưng lượng lớn tiền vật lương thực vẫn chưa bị mang đi, bọn
chúng đã chiếm được nơi ấy, hẳn cũng phải giết người cướp của nữa, ở bên đấy không còn gì để vơ vét thì mới ngóng tới bên này. Bọn người Phương Lạp với bọn giặc cướp... Đường này thật không dễ đi, có điều bây giờ
cũng chỉ có thể đi tiếp thôi, nếu có thể nhanh chóng đến Hồ Châu thì
thật là vạn sự đại cát.

Ninh Nghị nói xong, lại quay sang
cười cười với Quyên nhi, tuy trong miệng hắn nói những sự như thế, nhưng ngữ khí lại không khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng. Đi thêm một
chốc đã sắp đến lều vải trên sườn núi rồi, Ninh Nghị ho một tiếng, Quyên nhi hỏi:

- Cô gia, có phải ngài bị trúng gió rồi không?

- Hở?

- Dường như tiểu thư cũng trúng gió đấy, ngày hôm qua... A, cô gia, ngài xem, tiểu thư...

Quyên nhi nói rồi đưa tay chỉ, Ninh Nghị đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy
một nơi không xa lều vải, Tô Đàn Nhi đang vịn gốc cây, bộ dáng tựa hồ
không được thoải mái, Thiền nhi đứng vỗ vỗ lưng nàng. Ninh Nghị với
Quyên nhi đi qua thì Tô Đàn Nhi có vẻ đã khôi phục hơn một chút, cười
nhè nhẹ với Ninh Nghị:

- Có lẽ trên đường sinh hoạt không
tốt, ăn đồ ăn nguội sống nên bụng không ổn rồi... Con gái nhà giàu là
như thế, không chịu nổi sống gió, làm tướng công phải lo lắng...

Ninh Nghị nhìn nàng một hồi, đột nhiên bật cười:

- Ta đi tìm một đại phu đến.

Hắn đưa thùng nước cho Thiền nhi, xoay người đi xuống sườn núi, mới đi được vài bước thì có gió thổi qua, cảnh tượng trước mắt như rung lên, đầu óc cảm thấy choáng váng, hắn đứng lại bóp trán một lúc rồi mới khôi phục được. Lại sờ nơi miệng vết thương đang được băng bó bên tay phải, từ nơi ấy truyền lại cảm giác đau nhói kịch liệt.

- Tướng công, sao vậy?

Đám người Tô Đàn Nhi sốt ruột chạy qua, Ninh Nghị quay đầu lại khua tay:

- Không có việc gì, ta lập tức tìm đại phu qua ngay.

Hắn lại đụng đụng vào tay phải của mình, trong lòng đã có chút suy
đoán. Không bao lâu sau, đại phu đến, bắt mạch cho Tô Đàn Nhi xong thì
xác thực là nàng đang mang thai. Trên đường chạy nạn mà nghe được tin
này, thật khiến tâm tình mọi người phức tạp, mọi người phải sững sờ một chốc rồi mới có phần miễn cưỡng cười lên, nhưng Ninh Nghị thì cười vui sướng, còn Tô Đàn Nhi nắm chặt tay hắn, chỉ mím môi cười, nước mắt chảy xuống, thế nào cũng không ngừng nổi.

Sau đó đại phu cũng
kiểm tra vết thương cho Ninh Nghị, kết quả gần như khiến toàn bộ mọi
người có cảm giác rơi xuống vực sâu, chỉ có mình Ninh Nghị vẫn bình
tĩnh vì trước đó đã hơi phỏng đoán được rồi. Mấy ngày nay hắn hơi có
dấu hiệu cảm mạo, nhưng đến ngày hôm qua thì lại có phần nghiêm trọng
hơn, có ho, rồi đầu có chút nóng, cảm giác vô lực, có khả năng vì hắn
luyện nội công nên trì hoãn sự xuất hiện của mấy bệnh trạng này, nhưng
hôm nay nhìn lại, miệng vết thương mơ hồ đã mưng mủ rồi. Thời nay người ta gọi là “ngoại tà nhập thể”, còn đời sau, nó được gọi là “miệng vết
thương nhiễm trùng”.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #234