Chương 231: Vây Thành (6)


Từ trên bầu trời nhìn xuống, nhiều điểm ánh sáng loang lổ lóe ra.

Trong hẻm Thái Bình, dòng khí nổ làm chấn động, mọi người trên đường la chạy tụ tập thành một đám, làm tình hình hết sức hỗn loạn. Thật ra mà
nói, vụ nổ vừa rồi tất cả chỉ diễn ra trong hơn mười giây nhưng thực sự
không có ai làm lãng phí thời gian.

Mọi người bỏ chạy, đuổi
giết, tự phán đoán, thiếu nữ vung bá đao lao tới, Ninh Nghị lao từ trong lều ra, có người bị nổ ngăn cản. Cẩu Chính được cho là khôn ngoan nhảy
vào trong đám người thông minh kia đại khái là xui xẻo nhất, người trước vừa bị nổ hai cái thì người sau cũng bị nổ bay. Thạch Bảo bị vụ nổ phát sinh ngay gần mình làm cho kinh sợ, ngay trong khoảnh khắc do dự này,
Ninh Nghị lao ra sân bên này bắt lấy Cẩu Chính người đầy máu tươi xuất
ra một đao đơn giản:

- Đứng vững, ngồi xổm xuống

Lúc Cẩu Chính bị nổ bay, hắn cũng chạy ra ngoài mấy mét.

Từ viện tử bên này đến bờ kênh đào kia hẻm Thái Bình cách khoảng hai
trăm mét. Từ lúc mới bắt đầu, đám người Cảnh hộ vệ bảo vệ người của Tô
gia vốn đã không chạy ra phía ngoài hẻm Thái Bình mà là rút về hướng
nhánh sông kênh đào, đội hình hơn hai mươi người, ở giữa người lớn trẻ
em là Tô Đàn Nhi sau khi cố gắng tự trấn áp tâm tình đang đơn giản hô
quát, cùng nhau hành động rất nhanh chóng, có trật tự, cho dù người của
Phương Lạp bên kia có lao tới đợt đầu tiên cũng sẽ bị đám cảnh vệ chống
đỡ, sau đó sẽ bị vụ nổ kia làm cho hoảng sợ mà không dám làm điều xằng
bậy.

Ninh Nghị ở bên này trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã thu
hút đa số ánh mắt. Thực ra mà nói, những thứ này tuy nổ mạnh trong thời
gian ngắn có sức ảnh hưởng rất mạnh, nhưng phạm vi bao trùm lớn như vậy, còn muốn duy trì nổ mạnh, mỗi khắc lực sát thương cũng không nhiều lắm. Mặc dù trước đó Ninh Lập Nghị đã có thể điều động một lượng tài nguyên
lớn của quân đội thì cũng không đến mức có thể chôn đầy trên đường phố
được.

Nơi đặt thuốc nổ chủ yếu là lộ tuyến chạy trốn, về phần trên đường phố, những nơi khá xa hơn thì sẽ ít hơn một chút, chủ yếu là để đề phòng kẻ địch từ chỗ khác đi đường vòng bọc đánh. Mà bên Ninh
Nghị, hắn nhiều lắm cũng chỉ dự đoán phạm vi nổ vài giây đầu, nếu lâu
hơn, một đống hỏa dược kia lúc nào cũng có thể phát nổ, thì ngay cả
chính hắn cũng chỉ có thể tính sai, không có khả năng hành động mạo hiểm giống như từ lều nhỏ xông qua.

Nhưng trong thời khắc
bùng nổ chiến đấu, chủ yếu vẫn là đánh vào tâm lý là chính. Ninh Nghị bố trí đại cục thì cẩn thận, trầm ổn, khi thật sự lâm đầu, ra tay cũng quả quyết hung ác không kém bất luận kẻ nào, chốc lát đã quyết định làm hay bỏ. Vừa rồi hắn mới quyết định tha cho những người khác trong ngõ Thái
Bình, hướng chạy ban đầu của hắn không cố định một chỗ nhưng ngay từ đầu đã ra tay chỗ quan trọng. Một, hai người bị vụ nổ ngăn lại hòan toàn là lấy thân mình làm mồi, hạ uy phong của đám người kia. Khi hắn xách Cẩu
Chính như xách một con chó ném xuống đất, sau đó thì nổ tan tành, trong
ngọn lửa kia khí thế của mọi người gần như cũng bị hắn áp đảo.

Những người này ở Tây Nam cũng đều là anh hùng nổi tiếng giang hồ, năm
đó miệng đao liếm máu, gia nhập phản loạn lại càng giết vô số người. Võ
công của Ninh Nghị cũng không phải là cao, nếu đơn thương độc mã chiến
đấu, đối mặt với người của Thạch Bảo chỉ e mấy chiêu thôi hắn đã bị đánh chết. Nhưng lúc này một mình hắn đối mặt với mười tên phỉ nhân như hung thần ác sát, ở trước mắt mọi người giống như một ngọn núi cao ngất
ngưởng. Khi Thạch Bảo hô lên câu:

- Ghiết cả nhà ngươi.

Hắn chỉ vẫy tay, nói:

- Vậy thì đến đây.

Gần như không có một chút sợ hãi nào.

Đương nhiên, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn đã nắm được cục diện, cũng tạo nên lực uy hiếp rất lớn, cũng không có nghĩa là đám Thạch Bảo bị
khiếp đảm. Càng đối đầu với kẻ địch lợi hại càng phải có cảm giác nguy
hiểm. Lúc Ninh Nghị bước qua sân, Thạch Bảo bên này rốt cuộc cũng quát
lên một tiếng, chân chạy gấp, y vốn đã bị kích động đến đỏ mắt rồi, mà
tại mặt bên, cũng có một bóng người bọc đánh mà đến.

Tiếng nổ gần như ngay bên cạnh, ánh lửa nhảy múa, đá bay tán loạn sẹt qua mặt
văng cả máu ra. Cho dù Ninh Nghị có nhanh cũng hơi lảo đảo, lúc này hắn
không thể tìm được đường đi, nếu không chỉ còn đường chết.

Vụ nổ này căn bản là theo phản ứng dây chuyền của lúc đầu, mỗi một điều
tuyến, khoảng cách giữa các lần nổ hắn không thể khống chế một cách
chính xác được. Trước mắt hỗn loạn như vậy muốn dựa vào vụ nổ trước đến
đoán vụ nổ sau cũng tương đối khó khăn. Vừa chạy, ngón tay của hắn vừa
gảy nhẹ, bổ trợ cho trí nhớ và tính toán. Phía sau, đám Thạch Bảo chạy
theo lộ tuyến mà hắn vừa chạy qua, đường đao sáng xẹt qua, lúc hắn cúi
đầu trong nháy mắt thì đã lao tới bên người hắn.

Binh khí va
vào nhau, Ninh Nghị trong vụ nổ và lửa cháy, bay qua tường viện, xông
qua hố nổ lúc trước đã bị phát nổ, người đuổi phía sau cũng không bỏ,
bây giờ đối phương đã có kinh nghiệm, chỉ cần đuổi những chỗ mà Ninh
Nghị đã đi qua thì chắc chắn là không có vấn đề gì.

Chạy trốn một lúc trong khói lửa, lúc đối phương bổ đao tới, Ninh Nghị thả người
nhảy lên, lăn một vòng trên đất, lúc đứng lên thì đối phương đã đến gần. Hai thanh đao đụng vào nhau, Ninh Nghị lảo đảo mấy bước rồi đột nhiên
đứng lại, bộ dạng đợi xem thái độ của đối phương. Người kia vung binh
khí lên, đang định xông lên rồi đột nhiên lại do dự nhìn nhìn xuống dưới chân.

Lúc này cũng do lực uy hiếp của Ninh Nghị quá lớn. Ví
dụ như vẻ mặt quá quỷ dị khiến người khác không thể bỏ qua. Người kia
đứng nguyên tại chỗ theo bản năng đứng đối diện với hắn giằng co hai
giây mới kịp phản ứng, muốn lao đến thật nhanh nhưng dưới chân đã ầm ầm
nổ tung. Lực nổ quá lớn khiến cho Ninh Nghị cũng phải lảo đảo mấy bước
lui về sau, tay hắn chống trên mặt đất, miệng thì thào nói:

- May quá.

Rồi hắn mới xoay người tiếp tục chạy.

Đầu bên kia, đám người Tô gia đã tới bờ sông, có người rút tấm vải che
ra để lộ một chiếc bè gỗ chắc chắn, rồi bắt đầu lần lượt lên thuyền. Còn ở bên cạnh ngay phía sau Ninh Nghị có tiếng gió gào thét mà đến.

Lú này Thạch Bảo đã từ phía sau giết tới, Ninh Nghị cắn răng một cái,
xông lên phía trước thật mạnh. Lúc này đây, hướng đi của hắn thắng tắp,
Thạch Bảo xông mạnh lên, một đao chém ra, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên,
ánh lửa bốc lên bao trùm lấy hai người.

- Đi, đi nhầm rồi…

Tô Đàn Nhi trên bè gỗ cách đó không xa nhìn thấy cảnh nàu lẩm bẩm:

- Tướng công.

Nàng muốn lao ra nhưng bị đám Tiểu Thiền ngăn lại. Trong ánh lửa không
phải là không có động tĩnh gì. Đại đao của Thạch Bảo vung lên, hình ảnh
trở lên mơ hồ, một cây cột vốn vẫn đứng thẳng trong đống phế tích chợt
bị chém đứt, bị ngọn lửa nuốt lấy. Ninh Nghị lao vào đống đổ nát, sau đó còn hai tiếng nổ nữa, che khuất tầm mắt, trong tiếng nổ mạnh, hai bóng
người lần lượt thay đổi, ở phía sau Lưu Tây Qua muốn lao tới, nhưng thấy phát nổ mạnh như vậy, cô ta cũng phải dừng lại, mũ của cô ta cũng đã bị bay đi, làn sóng nhiệt làm váy bay lên, giống như là cắt hình màu đen
mờ mờ.

Sau mấy giây, Thạch Bảo bay ra ngoài, người đầy máu
tươi, y điên cuồng hét lên mấy tiếng, muốn đứng lên nhưng lại không
vững, lại ngồi xuống. Trên người y toàn là vết thương do vụ nổ gây ra,
vết đao thì chỉ có một do Ninh Nghị nhân vụ nổ mà chém nhưng cũng không
nghiêm trọng lắm. Bên kia, bóng Ninh Nghị đang nghiến răng đã chạy về
phía bè gỗ, trên người cũng đầy máu tươi, nhưng so vỡi Thạch Bảo thì đỡ
hơn nhiều. Thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua lại một lần nữa vội vàng xông
đến.

Vụ nổ vừa bùng lên thì cô gái kia cũng đã vòng qua, Ninh Nghị nhào tới bè gỗ, đám người Tô Đàn Nhi cũng định xông đến, hắn quát
một tiếng:

- Lùi ra

Hắn lấy từ trong ngực ra một thứ. Trên bờ ở phía sau, thiếu nữ kéo đao đi nhanh, nhảy mạnh lên. Ninh Nghị cắn
răng một cái, xoay người trên bè quăng vật trong tay về phía cô gái.

Phịch một tiếng, như có chùm lửa sáng lên ở trong tay hắn.

Bóng cô gái xoay trong trên không trung hai vòng rồi ngã trên mặt đất.

Bè gỗ nhanh chóng rời bờ, đi về phía bờ bên kia, có người chống lá chắn bằng gỗ lên, đề phòng tảng đá hoặc là tên bắn tới. … Trong tầm nhìn của mọi người, cô gái trên mặt đất đang lắc đầu, một tay cầm đao chống mặt
đất, từ từ ngẩng đầu lên, trong bóng tối không nhìn rõ dung mạo của cô,
chỉ có cặp mắt trong suốt dường như là đang phẫn nộ, thậm chí còn có
phần ma mị. Ninh Nghị ngồi bệt trên bè gỗ, cố gắng phất tay, sau đó tay
trái vòng qua thăm dò tay phải bị thương, nghiến răng, cầm vụn gỗ nhỏ
không biết là đâm ở đâu rút mạnh ra, ném vào trong nước.

- Tại hạ Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng....

Khoảng cách xa dần, hắn ngồi ở đằng kia lẩm bẩm ra những câu này nhưng
cũng không còn nhiều sức lực nữa, cũng không thấy thú vị gì, cuối cùng
là nằm vật trên bè gỗ. Mặt của Tiểu Thiền, mặt của Đàn Nhi, mặt của Hạnh Nhi và đám người trong viện cứ đung đưa trước mắt hắn, nhìn thấy một
làn khói, trung tâm là biển sao sáng. Cơ thể hắn cảm nhận được, là bốn
phía thành thị trong đêm tối vẫn kịch liệt trống trấn như cũ, nhưng ít
ra bên hẻm Thái Bình, quân đội cũng đã bắt đầu chạy đến, tiếp theo là
lúc bọn họ đau đầu rồi… Chuẩn bị bè gỗ chiến thuyền, vốn dĩ ban đầu
không phải là để ra khỏi thành, lưu vực kênh đào ngoài cửa thành hẳn đã
bị người của Phương Lạp chiếm giữ, chạy đường kênh đào cũng chẳng nghĩa
lý gì. Bè gỗ vốn là để vượt qua đường sông, có thể lựa chọn như vậy mà
thôi. Dù là tai bay vạ gió lần này là ai dẫn khởi, thì bên hẻm Thái
Bình, mình cũng nhất định là không thể trở về được rồi.

Đường sông không quá rộng, bè gỗ vừa cập bờ bên kia thì bờ bên này thiếu nữ
mặc váy hoa lam rực rỡ vẫn còn đứng đó, nam nhân trung niên luôn đi theo sau nàng bước tới nhận lấy thanh đao lớn kia:

- Thiến Thiến tiểu thư, phải đi rồi.

- Hắn thật là lợi hại.

Cô gái quay đầu:

- Ta muốn hắn… làm quân sư.

Khoảng cách đường bên này cao hơn nóc nhà một chút, có hai bóng người
đang chạy trong đêm nhìn về phía bên này, một người trong đó vỗ nhẹ đùi, cũng xuýt xoa y lời cô gái kia:

- Thật là lợi hại… Thật là lợi hại…

- Phật Suất, người kia… Nếu không nghĩ cách…

- Không sao, không sao…

Người trung niên tên là Phương Thất Phật lắc đầu, mắt nhìn về phía Tiền Đường Môn, cảm nhận được cuộc chiến khốc liệt:

- Người lợi hại ở đâu cũng có, ngẫu nhiên gặp được một người khác biệt, nhưng mà...thôi không sao cả, đại cục ở ngoài thành, người này tuy lợi
hại, nhưng đại cục đã định, tình huống như này, hắn cũng không làm được
chuyện gì… Chúng ta đi thôi.

Bao vây thành, tình hình trong
thành hỗn loạn nhưng cũng không có nhiều người thực sự nắm được toàn bộ
cục diện Hàng Châu. Ngay cả Ninh Lập Hằng cũng không thuộc tình hình
chiến sự ở đây thì cũng khó mà biết được tình hình ngoài thành rốt cuộc
là thế nào. Trong mắt của đám Tiền Hi Văn, binh lính của Võ Đức Doanh
tinh nhuệ, trong tin tình báo báo về, trên chiến trường cài răng lược
kia, có thắng bại. Bên Phương Lạp có vào thành mấy lần nhưng dưới tình
huống bên phía Võ Đức Doanh vốn đã có sự chuẩn bị mà sau đó lại bị thế
đại công chèn ép phải ra ngoài.

Không thể nắm chắc được tình
hình bên kia, Ninh Nghị cũng chỉ có thể tập trung vào tình hình trong
thành, lợi dụng tin tức có liên quan đến đám người Phương Thất Phật mà
giăng lưới bắt hết. Nếu như không có chuyện tối hôm nay có lẽ hai ngày
sau mới có thể thu được thành quả. Nhưng lúc này hối hận cũng đâu ích
gì, chỉ có thể đánh kìm ném tâm trạng, chuẩn bị tiếp đón đám người Tiền
Hải Bình sắp đến. Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người là, sáng ngày hôm sau, tất cả đều biến thành bọt nước.

Sáng sớm ngày mùng bốn
tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, quân đội của Phương Lạp đã chính thức
công phá Tiền Đường Môn của Hàng Châu. Võ Đức Doanh thủ thế tán loạn,
bắt đầu co rút lại, theo sau đó, để mọi người trong thành Hàng Châu chạy trốn mà đã cố chiến đấu thời gian một ngày đêm, kỳ thật đây cũng chưa
hẳn là bọn họ chủ động chiến đấu, theo trí nhớ của người tham dự, chính
là quân đội Phương Lạp truy đuổi, bọn họ đã chạy trốn, bất đắc dĩ đã phá sinh trận chiến đấu, một ngày sau đó, Hàng Châu đình trệ.

Sáng sớm Thất tịch âm lịch, tin tức tám trăm dặm dặm đã được truyền vào Biện Kinh.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #231