Chương 226: Vây Thành (1)


Bàn bạc sơ lược xong, đi ra khỏi Tiền gia, Ninh Nghị lại có hai thùng
thuốc nổ ở trên xe ngựa nữa. Thời đại này dù trong quân đội, các loại
hỏa khí thuốc nổ, ống trúc thương cũng không được sử dụng, Tiền gia cũng đương nhiên không thể cóđể phòng ngừa, hai thùng thuốc nổ này cũng là
bởi vì lần trước Ninh Nghị phái người hỏi hỏa dược, quản sự Tiền gia đã
lấy thêm ở trong quân giới giám. Ninh Nghị hỏi một chút, cũng thuận lợi
mang đi, vật liệu hỗn hợp hắn dùng để phối chế với hỏa dược vẫn còn thừa một chút, vừa đúng lúc mang vềđể phối chế.

Lúc này tuy rằng
thành Hàng Châu cũng đã có không ít người của Phương Lạp trà trộn vào,
nhưng cơ bản vẫn đang bị thủ hạ VõĐức Doanh khống chế, muốn nói là cực
kỳ nguy hiểm, cấp bách, thì chưa hẳn. Từ miệng Tiền Hi Văn nói có thể
nghe ra, mọi người vẫn còn có chút lòng tin với thế cục này, nhưng trứng thì không thểđặt ở một rổ, Ninh Nghị muốn làm không phải là mỗi thủ
hành không thôi, mà là chuẩn bị chu đáo hết thảy, phòng ngừa hết thảy,
bởi vậy lần này hắn đến chỗ Tiền Hi Văn cũng làđể tìm hiểu cách nhìn
nhận mà thôi.

Nếu nhưđể triều đình phái người đi chuẩn bị,
vạn nhất thành bị phá, nhân tâm của cư dân trong thành khó tránh khỏi
càng thêm hoảng sợ, phú hộđược thông tri đầu tiên trong thành nghĩ hẳn
cũng không chung lòng kháng địch, mà là chỉ muốn làm sao người nhà mình
may mắn thoát khỏi, nhưng nếu để Ninh Nghị làm một gã nhà giàu đi đầu
làm gương, như vậy thì có lẽ mọi người sẽ vì bản thân mà mở lòng tốt,
bao gồm cả người dân bình thường chỉ biết lo cho bản thân mà bỏ chạy sẽ
không ít, nếu như làm thành công, vẫn còn có sức mạnh hơn so với quân
đội đấy.

Khởi đầu nói chuyện thỏa đáng với Tiền Hi Văn xong,
trong lòng Ninh Nghịđã thoáng thả lỏng một chút, bắt đầu đánh xe ngựa
quay về. Lúc này hỏa thế thành bắc lan tràn hẳn đãđược khống chế, nhìn
sắc trời buổi sáng càng lúc càng sáng rõ, một cột khói đen trong phạm vi nhìn theo gió bay ra, giống như lời Tiểu Thiền từng nói, mưa xong, nếu
không phải có người cốý châm lửa ở các nơi, thì phòng ốc vật liệu gỗ sớm bị mưa to ngấm ba bốn ngày sẽ không thể cháy lớn lan rộng gây nên thanh thế lớn toàn thành vào buổi sáng như thế.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, dùđại bộ phận dân chúng đều canh giữở quảng trường, nhưng
lúc này trên đường phố vẫn còn có một số người đi lại, hoặc là chạy đến
nghe ngóng thăm dò tin tức, hoặc là mang theo người thân hội hợp, đại
khái là cũng muốn chạy tới hải thuyền cảng phía nam để tìm con đường
sống, lưng mang túi lớn túi nhỏ, thần sắc thê lương, chỉ qua chốc lát,
bên Tiền Đường môn thành tây lại có làn sóng âm thanh vọng tới.

Các xa như vậy, âm thanh chiến đấu nghe không rõ lắm, nhưng lại giống
như tiếng sấm rền hoặc là làn sóng triều từ xa vọng tới trong đêm khuya, thanh âm vẫn chưa vang lên trước mắt, nhưng lại như làn mưa xối xả dày
đặc, càng cho thấy áp lực nặng nề của trận chém giết và chấn động truyền tới. Ninh Nghịđánh xe ngựa chạy về phía trước, trận chém giết tại cửa
thành xa xa vẫn duy trì liên tục, càng ngày càng nghiêm trọng không hề
có dấu hiệu đình chỉ.

Sau đó, khí tức lo lắng hỗn loạn đã xuất hiện trên đường của ngõ Thái Bình.

Một vài cuộc chém giết xảy ra trong thành như xa như gần, có một vài
binh lính bị thương, từ rất xa, Ninh Nghị thấy một đội ngũ từđối diện
xông tới, hình như là những người bị tách ra bởi náo loạn tại thành bắc, một bộ phận người đã bị quân đội đuổi vòng tới bên này. Bầu không khí
xơ xác tiêu điều này đã gần như bao phủ toàn bộ, lại đi tiếp lên phía
trước, bóng người trên đường lớn càng lúc càng thưa thớt, lúc đi qua một thủy đạo, trong ngõđối diện có tiếng chém giết la hét vọng tới, từ bên
này nhìn lại, mơ hồ có vài tên loạn phỉ nhảy vào trong viện tử nào đó,
chém giết vài phụ nữ và trẻ em. Tường viện bên thủy đạo sát với đường
phố, hầu nhưđã bị sập, bởi vậy Ninh Nghị có thể nhìn thấy khá rõ ràng.

Hẻm đường đó tuy rằng cũng tự tổ chức thanh tráng thủ vệ giống nhưở ngõ Thái Bình, nhiều thanh niên vội vàng chạy tới vì chưa từng giao chiến
nên không phải làđối thủ của mấy tên loạn phỉ kia, người lao tới đầu
tiên đã bịđao chém trúng, những người còn lại chỉ có thể né tránh, tiếng khóc, tiếng la hét chói tai. Trong tiếng la cảnh báo, bảy tám gã loạn
phỉ kia đã lao tới một viện tử khác, rồi bóng người tán loạn trong đường phố, một gã hán tử tay cầm cây gậy lớn xông tới chém giết loảng xoảng,
khí thế này ngay lập tức đã bức lui vài tên phỉ nhân, nhưng gậy gỗ lập
tức bị mấy đao chém đứt, làm cho hán tử kia phải lui lại, sau đó bị một
gã loạn phỉ nửa người đầy máu chém ngã lăn xuống đất.

Lúc này trên ngõ hẻm có phụ nữ trẻ em và cả thanh tráng đã lại bị khí thế của
bảy tám tên loạn phỉ kia áp đảo hoàn toàn, có tiếng thét chói tai, có
tiếng la khóc thảm thiết, nhưng từ lúc hán tử kia bị chém, trong lúc
nhất thời cũng không có người nào dám tới cứu. Gã loạn phỉ nửa người đầy máu kia cầm đao tới gần, nam tử ngã trên mặt đất kia lập tức bị chém
một đao vào ngực, lại tiếp một đao, một đao nữa....Một phụ nhân ôm đứa
bé dựa vào góc tường cách bên ngoài chừng hai ba thước, la khóc rất to.
Nam tử trên mặt đất cố gắng bòđi, chỉ chốc lát sau toàn thân đã nhuộm
đầy máu tươi, nhưng vẫn bò ra đến gần thủy đạo thì ngừng cửđộng. Gã loạn phỉ kia lại hung hãn bổ thêm mấy đao nữa rồi đẩy thi thể vào trong
nước, mắng bằng tiếng địa phương:

- Nào đến đây, động thủ cho lão tử xem!

Lúc này loáng thoáng có tiếng quân đội chạy tới, phỉ nhân kia cả người
như tháp sắt, nửa người đỏ rực, vô cùng dữ tợn. Một gãđồng bạn vỗ vai gã kêu gãđi, gã xoay người, sau một khắc đột nhiên quay lại, cũng đã bởi
thấy xe ngựa của Ninh Nghị dừng ở bên đường quan sát cuộc chiến, đang
nhìn trái phải như tìm gìđóđể xông sang bên này, nhưng sau đó, đột nhiên phụ nữôm đứa béđang khóc cách đó không xa lao tới.

Gã loạn
phỉ này muốn đoạt đứa bé trong lòng phụ nhân kia, phụ nhân ôm chặt đứa
bé, vừa khóc la vừa lắc đầu rất mạnh, loạn phỉ kia túm vài cái, một
miếng vải trong đống tã lót bị xé rách, sau một khắc gã giơđao thép bổ
mạnh xuống, gã chém điên cuồng, máu chảy đầy đất. Một màn này, làm tiếng la tiếng khóc ở hẻm đường càng hỗn loạn, Ninh Nghịở bên đường nhìn
không chớp mắt, gã loạn phỉ kia đi tiếp vài bước, cầm lên một nửa khối
gạch dưới chân tường, ném mạnh sang bên hắn.

Chỉ cách một
nhánh thủy lộ nhỏ, rộng chưa tới mười mét, gã nọ ném rất chuẩn, tiếng xé gió phá không thẳng tới mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị nghiêng đầu né tránh,
khối gạch cỡ nhưng chiếc bánh bao nện vào khuông cửa xe ngựa, rèm xe
ngựa rơi xuống, đao thép trong tay loạn phỉ chỉ chỉ về hướng bên này,
cười dữ tợn, sau đó hộ tống đồng bạn bỏđi.

Ninh Nghị ngồi ở
bên đó hai giây, vung roi lên muốn đánh xe ngựa chạy đi, nhưng sau một
khắc, lại buông roi ngựa xuống, tiện tay nắm viên gạch rơi trên xe, nhảy xuống xe ngựa, chạy hai bước ném mạnh trở lại. Lần này tiếng gió xé
vang, vụt lướt qua thủy đạo cực nhanh, máu tươi bắn lên, gã loạn phỉ kia ngẩn ra, mà gãđồng bạn ngay gần mình hai thước đã bị khối gạch đập
trúng vào sau đầu, ngã sấp trên mặt đất, máu tươi nhuộm lê

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #226