Chương 218: Biến Cố (8)


Choang một tiếng, chén trà bị ném xuống đất, mảnh sứ bị bắn ra tung tóe.

- A, đánh chim nhạn, không thể ngờ còn bị bắt cả chim sẻ...

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, có vài tiếng ồn ào của mọi người từ xa vọng tới, Lâu Cận Lâm ngồi ở ghế trên, nhìn bàn tay vừa ném chén trà xuống đất, cười cười.

Một gian phòng bên cạnh, Lâu Thư Hằng đang dựa vào ghế trúc, đại phu Lâu gia đang trị thương cho
gã, lúc này cửa phòng đóng chặt, trong phòng có phu thê Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm, còn mấy thân bằng hậu bối của Lâu gia lúc này đang đợi ở bên ngoài, bọn họ rõ ràng là có thể nghe được tiếng chén trà bị ném
xuống vỡ, nhưng Lâu Cận Lâm không hề để ý.

Mới vừa rồi giữa
đại sảnh, sau khi Tô Đàn Nhi thổ lộ tình cảm mãnh liệt như vậy, bên Lâu gia phản bác, trong lúc nhất thời cũng không tạo nên tác dụng gì. Đối
lập với sự nghiêm túc ban đầu, trong lòng mọi người đều thấy rõ toàn bộ tình thế có vẻ như là giơ cao thả khẽ, trong nháy mắt lại chuyển hướng về một bên khác. Lúc Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường tỏ thái độ, Lục Thôi
Chi vốn có huynh hướng trợ giúp Lâu gia để định tội Ninh Lập Hằng cũng
đã không còn do dự nữa, ngay sau đó đã đưa ra quyết định.

Lâu Thư Hằng ra tay vốn là chính đáng, nhưng khó tránh khỏi lỗ mãng,
đám học tử liên can vì thế lòng đầy căm phẫn, có chính nghĩa cũng có
thể ngợi khen, nhưng cũng là quá mức xung động, mà phía Ninh Nghị, tuy
rằng tình cảm rất đáng khâm phục, nhưng trước mắt người khác mà nắm tay nắm chân, cũng là càn rỡ, huống hồ ra tay đánh người khác quá nặng...

Khi Lục Thôi Chi nói những lời này, những lời còn lại có miêu tả thêm cũng chỉ là tô vẽ mà thôi. Sau đó Ninh Nghị chủ động chắp tay xin lỗi, những người chịu đòn bên kia có hai gã là học tử của Mục Bá Trường, Mục Bá Trường giận giữ, bọn họ vội vàng đứng lên nói vài lời khiêm nhường. Một quần thể, một khi xuất hiện vết nứt, những người còn lại dù lòng
phẫn nộ, nhưng cũng không còn cách nào, tiếp theo, Tô Đàn Nhi liền giả
mù sa mưa nói sẽ bồi thường tiền thuốc men cho mọi người, tất cả sẽ do
Tô gia gánh chịu, vân vân...

Lục Thôi Chi dự kiến ban đầu là các đánh năm mươi đại bản, nhưng tiếp theo đã không còn khả năng định
tội bất luận kẻ nào nữa rồi, nếu như không thể định tội, vậy thì tiếp
tục tụ hội thi thơ như cũ. Tuy rằng đã xảy ra một số việc, nhiều người
bị thương như thế, nhưng Lục Thôi Chi đã phái đại phu cấp thuốc cho mọi người, còn đại phu bên Lâu Cận Lâm nói Lâu Thư Hằng bị thương không nhẹ cần về phòng nghỉ ngơi, sau khi về phòng thì cơn tức giận vẫn còn uất nghẹn lập tức bạo phát ra.

Lúc này, ai đúng ai sai với ông
không quan trọng nữa, Tô gia chỉ là người ngoài đến, nhưng vừa rồi, đã
giáng cho ông một đòn trầm trọng, thậm chí ngay cả Tiền Hi Văn, Mục Bá
Trường đều đối địch với ông, việc này, ông không thể nào đơn giản mà bỏ qua được.

Lâu Thư Hằng còn ở bên kia thì thào "tiện nhân",
thanh âm không lớn, nhưng trong phòng nghe được rất rõ ràng. Lâu Cận Lâm liếc nhìn con trai, rồi chuyển sang nhìn con gái:

- Sự việc hôm nay, Lâu gia ta không thể dễ dãi nữa, Thư Uyển, mặc kệ con tìm
cách gì, sau này không được qua lại với Tô Đàn Nhi nữa. Ta muốn hỏi
con, lúc trước ở dưới thuyền ẩu đả, con có mặt ở hiện trường phải
không?

- Vâng.

Lâu Thư Uyển gật đầu, trong lòng
nàng cho rằng phụ thân đang muốn trách nàng lúc đó đứng ra điều đình,
nhưng Lâu Cận Lâm lại không hỏi điều này.

- Lúc đó mọi người đánh nhau, nói Ninh Lập Hằng và nha hoàn có tư tình, lúc con ra mặt, Tô Đàn Nhi cũng có mặt, đúng không?

- Vâng.

- Lúc đó cô ta không hề nói gì?

- Vâng...

Lần thứ ba gật đầu, Lâu Thư Uyển có chút nghi hoặc nhìn phụ thân.

Lâu Cận Lâm dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn Lâu Thư Hằng.

- Nữ nhân này lúc đó biết rõ ràng nguyên do ẩu đả, nhưng từ lúc cô ta xuất hiện, đến lúc lên thuyền, trong toàn bộ quá trình, hầu như lại
chưa từng nói câu gì cả. Các con cho rằng trong lòng cô ta có thất
vọng, ngay cả ta đều cho là như vậy. Nhưng nếu cô ta có lòng, vậy thì
trước khi lên thuyền, cô ta cũng đã có thể nói cho mọi người biết quan
hệ giữa nha hoàn và Ninh Nghị rồi, các con nghĩ vì sao cô ta lại không
nói?

Lâu Thư Hằng nháy nháy mắt, ngẫm nghĩ một chút mới phản ứng, nói:

- Cô ta...thật ra là giả vờ, đúng không? Cô ta căn bản không muốn gả
nha hoàn đó cho Ninh Nghị, cho nên lúc cô ta có mặt mới không hề nói câu nào, mãi cho đến khi lên thuyền, cô ta mới nghĩ thông suốt chỉ có như vậy mới cứu được phu quân?

Lâu Cận Lâm nắm tay lại thật
chặt, nghiêng đầu nhìn con trai, nện mạnh nắm đấm lên bàn trà, một lát
sau, mới khẽ buông nắm tay ra, gằn từng chữ nói:

- Rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, Lâu Thư Hằng?

Cố gắng hít thở, Lâu Cận Lâm gầm khẽ:

- Con bị nữ nhân đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi à? Từ lúc nào?

- Từ....từ lúc...không...không có ạ...

- Hừ, nữ nhân này ngay từ đầu đã hiểu rõ rồi, sự việc này không thể
giải quyết ngay được, nếu cô ta ra mặt nói nha hoàn là tiểu thiếp gả cho Ninh Lập Hằng, đợi khi lên thuyền, mọi người nhất định không tin. Cô
ta ngay từ đầu đều chờ để sau này mới nói. Hài, trước đây Thư Uyển nói
đến chuyện tặng một hộp tằm, nhưng kết quả là, ta còn đánh giá cô ta
quá thấp. Từ việc tính toán mưu cơ, huynh muội các con so với cô ta là
vẫn còn kém đấy. Thư Uyển, cha không cho con tiếp xúc với cô ta nữa, lý do là tránh cho con khỏi bị cô ta lợi dụng mà không biết!

Phụ thân nói nghiêm khắc, Lâu Thư Uyển cũng chỉ biết cúi đầu trầm mặc, nhưng một lát sau, Lâu Cận Lâm lại cười cười:

- Cũng tốt, nghe nói nam nhi Tô gia đều vô dụng, nhưng lại có một nữ tử lợi hại như vậy..

- Nhưng phụ thân, hiện tại Tiền Hi Văn và Mục Bá Trường đều đứng về
phía bọn họ, Tiền Hi Văn còn đích thân phát thiếp mời, quan hệ của bọn
họ...

- Không sao.

Lâu Cận Lâm phất tay.

- Lần này là không có chuẩn bị, sự việc bất ngờ. Tiền Hi Văn có thể
không đứng về phía Lâu gia ta, lúc đó ông ta chẳng qua cũng là một kẻ
biết thời thế tặng một nhân tình mà thôi. Một khi Lâu gia ta thái độ
kiên quyết, lúc ông ta hiểu rõ, có thể đứng về phía Ninh Lập Hằng được
sao? Ngày hôm nay không nói chuyện này nữa, các con đi ra ngoài trước
đi, cha cũng lập tức đi ra ngay...

Ông lại nhìn con rể đầy ẩn ý, Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm cùng ra ngoài, lúc đi ra sắc mặt Lâu Thư Uyển bình thản, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì, Tống Tri Khiêm cũng có tâm trạng, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trên thực tế đang
suy nghĩ những lời ban nãy mà Tô Đàn Nhi nói, y chưa bao giờ nghĩ trên
đời này lại có một đôi phu thê mà người ở rể lại có tình cảm mãnh liệt
như vậy.

Đi vào phòng khách, rất nhiều người đều đã ngồi
theo trình tự sắp xếp, trước phòng khách, người đã đông đủ rồi, đang
trò chuyện với nhau. Chuyện phát sinh lúc trước, nếu như theo khu vực
để tính toán, người Hàng Châu chiếm ưu thế, khó tránh khỏi có người
không cam lòng, nhưng Thang Tu Huyền lúc này đang nói với người khác:

- Nam nhi tấm lòng phải rộng mở, có sai nên sửa, lần này mọi người tuy bị thương, nhưng xác thực là cũng có chút lỗ mãng, gặp việc chưa rõ mà đã gây hiềm khích. Nam nhi Hàng Châu ta có khí độ của nam nhi Hàng
Châu, không nên để ở trong lòng.

Đủ loại cách nói, cũng có
những lão nhân đứng ra, tình huống cũng rất nhanh được hóa giải. Thậm
chí có người còn bước ra, hướng về Ninh Nghị, nói:

- Việc này xác thực là ta lỗ mãng, nay xin lỗi Ninh huynh, mong Ninh huynh đừng để trong lòng.

Ninh Nghị hoàn lễ nói:

- Việc này cũng là ta ra tay quá nặng, huynh đài có lỗi gì đâu.

- A, mặc dù ta bị thương, nhưng ta gieo gió gặt bão, cũng không dối
gạt Ninh huynh, mới vừa rồi ta đánh hai quyền trúng Ninh huynh, là Ninh huynh cũng bị tai bay vạ gió, việc này dù gì cũng là ta sai.

Người nọ nói như thế, hai bên cũng mỉm cười xóa tan hiềm khích, hòa thuận vui vẻ.

Thật ra dám làm như vậy, hơn phân nửa là do sợ hãi uy thế Lâu gia, có bối cảnh vững chắc, tỏ thái độ như vậy, chắc chắn có thể thu lại được
một phần danh dự, sau đó cũng có người nói một chút về tình cảm của phu thê Ninh Nghị, nói một chút về thi tài danh dự của Ninh Nghị. Lúc này
trên tay Ninh Nghị cũng đã được băng bó xong, thì nghe đằng trước Tiền
Hi Văn cười cười nói nói:

- ...Thành thật mà nói, lão phu tuy rằng đọc nhiều thi thư, từng gặp rất nhiều người, nhưng không thể
không nói, đối với việc nam tử ở rể, chung quy cũng quá bạc bẽo. Nay
duy nhất chỉ có Ninh Lập Hằng là khác biệt, Lập Hằng, thê tử như vậy,
khó mà có được, ngươi phải biết quý trọng đấy.

Ninh Nghị gật đầu đáp vâng, còn Tô Đàn Nhi chỉ cười cười thi lễ, cảm tạ lời tán thưởng của lão giả.

- Thật ra, có thể được thành thân với Ninh Lang, là Đàn Nhi may mắn mới đúng.

Tiền Hi Văn cười gật đầu:

- Hai người các ngươi tình thâm, sẽ trở thành câu chuyện của người
ngoài, đây cũng là may mắn, cho nên phải biết quý trọng. Chỉ là việc này cũng thật sự khiến có người than thở, Lập Hằng, việc nam tử ở rể, dù
gì thì ánh mắt thế tục có hạn, với danh tiếng của ngươi, khó tránh khỏi bị người khác thấy mà hiểu lầm, lão phu cho rằng, các ngươi đã có tình thâm như vậy, mà ở rể còn cưới vợ, ngược lại không quan trọng nưa, ta thấy đã không ngại rồi, phu thê hai người các ngươi không ngại nhân cơ hội này sửa hôn thư, việc này mặc dù không có nhiều tiền lệ lắm, nhưng lão phu thấy vẫn có thể đấy. Nay có Lục tri phủ, có lão phu, Mục lão,
Thang lão ở đây, lão phu nguyện làm bà mối, sửa quan hệ các ngươi thành nam cưới nữ gả. Nhà gái, tạm thời bỏ hôn thư, sau đó “tam môi lục
chứng”, cũng là một hình thức. Tin rằng sau này hôn sự của hai người sẽ được người người ca ngợi truyền bá, sau đó, cũng có thể khó tránh khỏi nhiều phiền phức, nhưng Lập Hằng có tài học, có hoài bảo, là người làm đại sự, vậy thì, sẽ không còn trở ngại nữa...

Ông vừa nói
xong, chung quanh đều yên tĩnh, người ngoài đang nhìn phản ứng của đôi
phu thê. Thật ra nếu Tần Tự Nguyên ở đây, nhất định sẽ ca ngợi Tiền Hi
Văn có thủ đoạn, có quyết đoán.

Đối với Tần Tự Nguyên mà nói, biết Ninh Nghị có tài học nhưng lại mang thân phận ở rể, cho tới bây giờ vẫn là tâm bệnh của lão. Lão đích thân viết thư tay cho Tiền Hi Văn, nói rõ thân phận ở rể của Ninh Nghị, thật ra cũng là muốn thông qua Tiền Hi Văn tạo một ít áp lực cho Ninh Nghị, đương nhiên, Tần Tự Nguyên cũng không cho rằng Tiền Hi Văn có thể thay đổi một người tính cách ngoan cố như Ninh Nghị, đây cũng là tâm tư của lão, mà Tiền Hi Văn lần này mời Ninh Nghị tới, mục đích cũng là vì
biết thân phận ở rể của hắn rốt cuộc là như nào, tới lúc này, thuận thế liền sửa thân phận cho họ, cũng không hổ là bằng hữu tốt của Tần Tự
Nguyên.

Nhưng sự yên tĩnh một chút ở chung quanh cũng nhanh
chóng bị phá vỡ, bởi vì ngay khi Tiền Hi Văn nói xong, Tô Đàn Nhi đã
cúi đầu khom người:

- Như vậy thì, thiếp thân tạ ơn chư vị đại nhân, nguyện nghe Tiền lão và chư vị làm chủ.

Tiền Hi Văn cười ha hả, mọi người cũng bật cười ha hả, phu thê Lâu Thư Uyển đứng sau mọi người nhìn tình hình phát triển như này, thấy Ninh
Nghị cũng cười, quay sang nhìn thê tử, lúc này Tô Đàn Nhi đang cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt nàng, nhưng vẫn thoáng mơ hồ thấy được nụ cười nửa bên má được lọn tóc phủ lên.

- Tạ ơn Tiền lão.

Ninh Nghị chắp tay, tất cả mọi người đều đang nghe hắn nói, cho rằng
việc này thành công rồi, nào ngờ, lại nghe Ninh Nghị thở dài:

- Nhưng mà, năm xưa Ninh gia sa sút, nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chỉ có Tô gia ra tay giúp đỡ, Lập Hằng...bởi vậy mà quyết định ở rể. Tại hạ không để tâm tới thân phận ở rể, Tô gia nay cũng không bởi vậy mà khinh mạn ta, nếu tùy tiện sửa đổi, nếu như
có nhiều người không hiểu nguyên do mà kiếm chuyện, theo tại hạ thấy,
việc này vẫn tạ ơn Tiền lão, nhưng vẫn cứ nên duy trì nguyên trạng thì
hơn.

Tiền Hi Văn nhíu mày, ánh mắt nghiêm trang nhìn Ninh
Nghị. Ninh Nghị cũng chỉ chắp tay mỉm cười. Thật ra việc này nói đơn
giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì sẽ phức tạp, có bậc quan viên
như Tri phủ Hàng Châu, có bậc đại nho như Tiền Hi Văn, bọn họ muốn làm
mai mối, muốn làm chứng hôn sự, muốn sự việc trở thành hợp tình hợp lý
chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng tình đời lễ pháp, cũng có quy định quy
chế, nếu hai người sửa thân phận, sửa hôn thư, lại "tam môi lục chứng", nhưng như vậy toàn lộ lệ cũ thì sẽ phải sửa lại theo.

Tại
Hàng Châu, có lẽ sẽ không có ai nói ra vào, hoặc là bị những người Tiền Hi Văn áp chế, nhưng trên lễ pháp, chung quy việc người ở rể tách ra
tự lập môn hộ, bản chất sẽ giống như Tô Đàn Nhi hai lần cưới xin.

Dù rằng hôn nhân đều như nhau, nhưng trở lại Giang Ninh, Tô gia sẽ
nhìn nhận ra sao, người ngoài sẽ nghị luận Tô Đàn Nhi thế nào, khó
tránh khỏi sẽ có xì xào, chỉ trích. Thật ra, toàn bộ sự việc này nếu
thực hiện, người được lợi chỉ là hắn, mà gánh chịu hết thảy thất bại và trả giá đều là Tô Đàn Nhi, đây mới là điều then chốt.

Những lợi ích này, trong mắt hắn chẳng là gì, mà cái giá phải trả này, hắn
biết với tính cách của Tô Đàn Nhi sẽ gánh chịu hết thảy không oán
trách. Nhưng dù vậy, bất luận nàng thích mình cỡ nào, bất luận nàng
cười nhiều bao nhiêu, thì đối với lễ giáo phong kiến, sự chỉ trích của
người ngoài, trong thâm tâm nàng sẽ vẫn không thoải mái,

Thật ra, trong lòng hắn cũng có tự trọng vào cao ngạo, với thân phận ở
rể, có rất nhiều việc đều không thể tiện làm, nhưng dù gì hiện tại việc hắn muốn làm cũng không nhiều, hơn nữa với tính tự trọng và cao ngạo
của hắn mà nói, cho dù đi làm người ở rể, muốn làm chuyện gì, cũng
không phải là khó, hắn căn bản là không quan tâm, thậm chí vì thế mà tự phụ. Nếu chuyện này mà khiến người trong nhà trong không vui, vậy thì
không cầm làm, căn bản cũng không phải là chuyện quan trọng.

Tiền Hi Văn nhìn một lúc, lại phá lên cười, lời nói ôn hòa:

- Ha hả, Lập Hằng ghi nhớ ân tình, việc này đáng tán thưởng. Chẳng
qua, ngươi có thân phận ở rể, muốn làm việc chung quy cũng có động tay
động chân, nam nhi chí thẳng trời cao, Lập Hằng có tài học, có thể nói
là văn võ song toàn, chẳng lẽ không muốn đầu nghệ báo quốc? Huống hồ,
thân phận ở rể, khó có thể kế tục hương hỏa Ninh thị..Đối với việc này, lão phu tin tưởng, Đàn Nhi cũng hiểu rõ.

Trong lời nói đầy sắc bén, Ninh Nghị vẫn cười trả lời như cũ:

- Thật ra, ta và Đàn Nhi sớm đã thương lượng, tương lai sinh con, đứa thứ nhất kế thừa gia nghiệp Tô thị, còn việc kế thừa hương hỏa Ninh
gia, việc này cũng không khó...

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là vẫn cự tuyệt. Tô Đàn Nhi thấy hắn cự tuyệt thì đã rơi lệ
rồi, nhưng cũng biết còn nói như vậy nữa sẽ đắc tội với mọi người, bèn
kéo ống tay áo Ninh Nghị, cười nói;

- Thật ra...thật
ra...huynh ấy là quá bận tâm tới thiếp thân...vâng, chẳng qua là Ninh
lang đã quyết định không lâu nữa sẽ lên kinh rồi. Việc này huynh ấy đã
hứa với Tần gia gia gia rồi. Tính cách của huynh ấy quá cố chấp, bướng
bỉnh, thiếp thân...thiếp thân từ nay về sau sẽ tiếp tục khuyên bảo
huynh ấy, Tiền gia gia, người, người đừng trách huynh ấy, còn có Lục
đại nhân, Mục gia gia...

Nàng trước nay đều vẫn cứng cỏi tự
mình cố gắng, lúc này vì phu quân mà làm loạn hình tượng nữ tử, Tiền Hi Văn không hỏi bật cười khà khà, không hề tức giận, chỉ cảm thấy Ninh
Nghị và thê tử của hắn thật là quá bướng bỉnh, giữa hai người lại có
chân tình, ông phất tay nói:

- Được rồi được rồi, ngươi cũng sắp phải lên kinh rồi, việc này thôi thì giao cho Tần tướng xử lý đi,
lão phu không muốn để ngươi ghét nữa....

Trong những người ở đây, chỉ có Lục Thôi Chi là biết Ninh Nghị có chút quan hệ với Tần Tự
Nguyên, còn những người khác khi nghe Tô Đàn Nhi nói Ninh Nghị hẹn cái
gì với Tần gia gia lên kinh, còn đang nghi hoặc Tần gia gia là gia, vừa nghe Tiền Hi Văn nói vậy, tất cả đều chấn động kinh hãi, không thể tin Ninh nghị còn có tầng quan hệ này.

Lục Thôi Chi lúc trước
nghe Tiền Dũ nói chuyện Ninh Nghị có quan hệ với Tần Tự Nguyên, nhưng
đại để quan hệ thế nào thì không rõ lắm, ông nghĩ phân nửa hẳn cũng
chẳng phải là quan hệ sâu xa gì, bằng không Tần tướng lên kinh, sao lại để Ninh Nghị kia theo thê tử đi xuôi nam làm ăn. Sau đó ông cũng cười
khà khà nói một vài câu giảng hòa, còn nói:

- Lúc trước nghe nói Lập Hằng là đệ nhất tài tử Giang Ninh, Thủy Điều ca đầu, Thanh
Ngọc Án...ta cũng đều nghe rồi, thật là tuyệt diệu, không ngờ là do Lập Hằng sáng tác...

Ninh Nghị tới Hàng Châu thì không làm thơ
viết từ gì, người ngoài cũng không hiểu rõ, ấn tượng sâu sắc vẫn chỉ là một màn ẩu đả của hắn với người ta lúc vừa rồi. Lúc này nghe Lục Thôi
Chi nói vậy, mọi người cũng cảm thấy vô cùng hứng hú, lại nghe Lục Thôi Chi tiếp tục nói:

- Nếu Lập Hằng đã tới Hàng Châu hai
tháng, không có tác phẩm xuất sắc thì không được rồi. Không ngại sáng
tác một bài thơ từ để tài tử Hàng Châu ta ứng đối, có được không?

Ông vừa nói xong, mọi người cười rộ lên, đều vô cùng hiếu kỳ, Ninh
Nghị suy nghĩ một chút, cũng cười. Lục Thôi Chi nói với mọi người:

- Nay tụ hội cũng là thi hội, làm thơ vốn là nên làm, mới vừa rồi mọi
người đánh nhau, là có chút không hay rồi. Theo bản quan thấy, tài tử
Hàng Châu ta được xưng là uyên bác rộng rãi, chỉ là việc vừa rồi cũng
làm ảnh hưởng đến thi hội. Chư vị hãy bộc lộ hết bản lĩnh, để Lập Hằng
được thấy uy phong của học tử Hàng Châu, ta, bản quan sẽ đứng giữa làm
trọng tài, mọi người giờ hãy khiêu chiến với hắn đi.

Tất cả mọi người đều cười ha hả, Lục Thôi Chi tiếp tục nói:

- Nhưng mà, đề thi này, để tránh mọi người vẫn canh cánh trong lòng
chuyện vừa rồi, lấy việc nhập đề này để chúng ta so tài, tốt nhất là
không dùng nơi này làm đề. Tới Hàng Châu hai tháng, Lập Hằng đối với đất Hàng Châu này hẳn là cũng có chút cảm xúc, mọi người cũng đều là người Hàng Châu, không ngại hãy mạnh dạn, lấy Hàng Châu làm đề, mọi người
nghĩ sao?

Chuyện vừa rồi, khiến cho tâm tình mọi người có
chút bế tắc, lúc này Lục Thôi Chi nói như vậy, đúng là có ẩn ý. Đề mục
khá rộng, tương đối dễ làm, dễ phát huy trí tưởng tượng, hẳn là tài tử
Hàng Châu hơn phân nửa đều đã có chuẩn bị, hơn nữa đều là tinh phẩm.
Phá đề đối với song phương mà nói dễ dàng, đối với Ninh Nghị mà nói,
coi như là bán một nhân tình, dù gì tất cả mọi người đều có thi từ, đến lúc đó so sánh, thảo luận, có thể khuấy động bầu không khí lên cũng là điều tốt.

Ông vừa nói xong, mọi người đều gật đầu tán
thành. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Ninh Nghị. Lâu Thư Uyển biết
Ninh Nghị là tài tử, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn sáng tác thi từ, bản
thân cũng vô cùng hiếu kỳ. Tô Đàn Nhi thật ra cũng chưa từng thấy hắn
tham dự văn hội chính thức như này, quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn
cười cười, vui vẻ gật đầu nói:

- Cũng được, hãy mang bút tới đây.

Chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp viết thơ trước mặt nhiều người như vậy, mọi người châu đầu ghé tai nói:

- Nhất định là trước đây hắn làm rất tốt.

- Để xem thế nào.

Đề mục này rộng, dù gì bọn họ cũng có trữ hàng, câu nào cũng là tinh phẩm, cũng có người nói:

- Ta cũng có ta cũng có, để chúng ta so cùng.

Lập tức có người mang bút tới, tổng công dâng tới bốn năm chiếc, cũng có nhiều người quan sát, đợi ra tay.

Giấy Tuyên Thành mở ra, Tô Đàn Nhi nghiền mực, Ninh Nghị chấp bút
lông, mọi người có hứng thú càng lúc càng vây tròn, càng vây tròn đến.
Lâu Thư Uyển từng thấy Ninh Nghị bạo lực, lại chưa từng thấy hắn thi
tài, lúc này cũng bước tới gần xem, không lâu sau, Ninh Nghị hạ bút
xuống bàn tròn, đã viết xong.

Mọi người im lặng, rất nhiều
người ở xa không tới giúp vui đều lặng yên hiếu kỳ nhìn sự việc biến
hóa, một khắc sau, có người lặng lẽ đọc ra một cái tên, cái tên kia một lát lại truyền ra, truyền tới trên bàn khác, truyền tới cho đến khi
người sáng tác thơ khác nghe được, để biết mình biết ta. Ba chữ kia là:

- Vọng hải triều...

- Vọng hải triều.

- Vọng hải triều....

- Tên là Vọng hải triều,

- Bên kia Vọng hải triều...

Vọng hải triều Vọng hải triều Vọng hải triều, Vọng hải triều....

- Vọng hải triều là gì?

Có người khẽ hỏi.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #218