Chương 212: Biến Cố (1-2)


Mây trên trời miên miên mềm mại, như là vảy cá, khi ánh nắng chiều từ
tầng mây phía chân trời chiếu lên, bầy chim bay qua trên bầu trời phía
trên mặt hồ. Nước Tây hồ gợn yên tĩnh, Tiểu Doanh Châu tọa lạc trong đó, đây là lâm viên trong nước đẹp nhất, cây cối vờn quanh đê xanh um tùm,
trong đó có cầu Lương Đình Khúc, đám người hội tụ lại bốn phía con đê,
hoa sen trong nở tươi tốt, đóa nào đóa nấy phấn hồng.

Trung tâm
của Tiểu Doanh Châu là một tòa Bảo Ninh Tự, cũng có người nhân khi có
thời gian thì vào trong thắp hương lễ Phật. Kết cấu như thế này, đến hậu thế đã không còn thấy nữa.

Từng chiếc từng chiếc thuyền hoa
lâu trước mắt như là trăng saobao quanh Tiểu Doanh Châu, chiếc thuyền ở
trung tâm nhất đã tụ tập không ít người. Theo trình tự của mấy lần
trước, khoảng giờ thân, mọi người bắt đầu lên thuyền nhập tiệc, sau đó
Tri phủ đại nhân khai mạc, mấy vị lão nhân cũng phát biểu, sau đó mọi
người bàn tán trao đổi, trong ánh nắng chiều, đầu bếp của Phúc Khánh Lâu dâng lên tinh mỹ xan điểm, vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, đến tối thì thưởng cảnh đêm, thả hoa đăng thủy đăng, cơ bản là như vậy.

Lúc này vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi trước khi phải lên thuyền, trên
thực tế, giờ Thân là ba đến năm giờ chiều, nhưng đợi đến khi mọi người
chính thức vào chỗ thì Tri phủ mới xuất hiện, thông thường cũng phải đến giờ thân hai khắc chính là sau bốn giờ chiều. Trước lúc này, ví như mấy người như Tri phủ Hàng Châu Lục Thôi Chi, đại nho Tiền Hi Văn, Mục Bá
Trường, Thang Tu Huyền, trên cơ bản cũng sẽ chào hỏi nhau hoặc gặp riêng vài người, chuyện này có lợi hay không, là sâu hay cạn, thì người ngoài không thể biết được.

Hội thơ lập thu trong thành Hàng Châu này
bắt đầu từ năm thứ ba Cảnh Hàn của Vũ triều, mỗi lần tổ chức lại quyết
định rất nhiều chuyện sáng tối, tất nhiên đối với người năm nay mới đến
Hàng Châu, tỷ như những người như phu thê nhà Ninh Nghị mà nói, cho dù
có thiên phận cao đến đâu, tất cũng khó biết được nội dung bên trong,
sau khi tới đây, bọn họ cũng không có cơ hội tìm hiểu nội dung bên trong ra sao.

Tại hội thơ năm Cảnh Hàn thứ chín, cũng không mở tới cuối cùng. Lần ấy, giữa hội thơ đột nhiên xảy ra chuyện đã làm chấn
động toàn bộ vùng nam khiến bất cứ ai cũng bất ngờ bàng hoàng, cũng
khiến cho nhiều chuyện không thể đi tới cuối cùng. Tất nhiên, trong cái
thời đại này, tất cả mọi người vẫn làm việc của mình như thường, chờ
mong sự việc tiếp theo lý thường nên diễn ra sẽ diễn ra. Giữa bóng cây
trên đê, nữ nhi gảy đàn, nhẹ nhàng thấp giọng hát, để cho làn gió đem
tiếng hát của nàng truyền tới cả vùng.

Trên thuyền Tiền gia, Tiền Hi Văn vừa mới gặp con cháu Thường gia, lúc này đang nói vài lời với
quản gia, đồng thời cũng hỏi một hai câu có liên quan đến phu thê Ninh
Nghị. Ông đã gửi thiếp cho Ninh Nghị, lúc trước cũng bóng gió Lâu Cận
Lâm từng dò hỏi một hai câu về việc liên quan đến tiểu thư Tô gia và
Ninh Nghị. Nếu lúc này Ninh Nghị đến chào hỏi ông, chắc chắn ông sẽ gặp, nhưng nghe nói phu thê Ninh Nghị đã đến rồi, nhưng lại không trực tiếp
lên thuyền xin gặp, thật ra lại khiến trong lòng ông có chút suy nghĩ,
rồi lại chỉ cười cười, bảo Tiền Dũ ra ngoài gọi vài người khác vào ngồi.

Ông là người có học vấn, bình thường đều tới nhiều nơi dạy học, trên lợi
ích gia tộc thì chỉ cầu trung dung đại đạo đại thế, nếu bên ngoài có
việc cấp thiết, ông cố nhiên có thể hiểu được, nhưng trong lòng chưa
chắc đã thích.

Về phương diện khác, ngoài Tiền gia, gia chủ hiện
tại của Thường thị bắt đầu qua bái phỏng mấy người Mục Bá Trường, Thang
Tu Huyền, trên đường đi được rất nhiều người chào hỏi, hàn huyên, ông
cũng chỉ chào hỏi lại xã giao, cuối cùng lại thành tâm điểm của mọi
người xung quanh, gần như làm tắc đường trên bờ đê.

Vài đại gia
tộc chân chính của Hàng Châu, gia chủ đều là người có học vấn tinh thâm, dù sao lúc này cũng là thiên hạ của văn nhân, nếu không có thi văn gia
truyền, thì cũng không có thành tựu thực sự. Đầu năm nay Thường Dư An
của Thường gia qua đời, nhưng do căn cơ vẫn tốt, Thường gia lúc này ở
Hàng Châu cũng không suy sụp, ngược lại bởi vì gia chủ Thường gia lúc
này là con trai Thường Dư An, được các lão nhân đối đãi như con cháu,
hội thơ lần này, chỉ cần là có quen biết, các trưởng bối đều không tránh khỏi ân cần hỏi han y, nếu là vãn bối ngang hàng, cũng đều phải nhắc
lại công tích của Thường công, thổn thức không thôi, đợi trên yến hội,
trong lời Tri phủ đại nhân cũng sẽ không tránh khỏi chủ để này, chỉ cần
nắm bắt tốt, Thường gia sẽ trở thành nhân vật chính của hội thơ này.

Bên này các loại hàn huyên, trong mắt văn nhân, đại để đều là nịnh nọt, bên kia dưới bóng cây, trong gió mát, cũng sớm đã có thư sinh nhanh nhẹn
đưa quạt, một mặt nghe khúc đàn của các cô nương, một mặt phú thơ theo
cảnh, thỉnh thoảng có tác phẩm xuất sắc, sẽ lan truyền ra xung quanh.

Đậu ở giữa thuyền của mọi người, trên thuyền hoa của Lâu gia, Lâu Cận Lâm
gặp một vị lão nhân bái phỏng, vẻ mặt tươi cười, trong lòng hẳn đang suy tư những chuyện ban nãy. Ban nãy trên hồ, thuyền của Tiền gia chủ động
tiến lại, Tiền Hi Văn thân mật mời lão qua nói chuyện, chuyện này khiến
lão vẫn còn nghi hoặc đến bây giờ.

Tiền gia và Lâu gia, trước đây không qua lại nhiều, đối phương là thi thư gia truyền, đại địa chủ
chiếm cứ một phương, còn Lâu gia nhiều lắm là vì có không ít quan hệ
trên quan trường, cho nên mới thành đại gia tộc. Trong mắt người khác,
địa vị hai nhà có lẽ chỉ kém một đường, nhưng lão biết khoảng cách của
một đường này, nếu không có vận khí và sự hăng hái của một hai đời, chỉ
sợ là đuổi không kịp. Tiền Hi Văn không nhiều tuổi hơn lão bao nhiêu,
nhưng nếu gặp rồi, Lâu Cận Lâm vẫn phải gọi ông ta một tiếng Tiền công.

Hai nhà vốn không qua lại nhiều, đối phương đột nhiên tiếp cận, thượng vàng hạ cám nói chuyện, lão tuy cũng là người có kinh nghiệm sóng gió, nhất
thời cũng khó đoán được ý nghĩ của đối phương, rốt cuộc có phải là ám
chỉ thân mật gì không, hay là vì Thường Dư An qua đời, mấy lão nhân kia
vì lý do nào đó mà chuẩn bị động thủ với Thường gia? Nếu đến một lúc nào đó, những người kia thực sự nổi bão, Lâu gia tùy thời mà đi, loại ám
hiệu nước đôi này, thực ra cũng là đủ rồi. Chỉ là có nghĩ thế nào cũng
không có khả năng.

Trong lúc nói chuyện phiếm với Tiền Hy Văn,
cũng nhắc tới đôi phu thê Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, chỉ là trong lòng Lâu
Cận Lâm, tất sẽ không cho rằng đây là lý do. Khoảng cách giữa Lâu Gia và Tô gia, thực ra giống như tình trạng giữa Tiền gia và Lâu gia, năm đó
đã nói là gả Tô Đàn Nhi cho Lâu Thư Hằng, thuần túy là thấy Tô Đàn Nhi
có thể trở thành thứ tử hiền nội trợ. Cho dù như thế, lúc ấy cũng là tâm trạng chịu thiệt, sau đó cả hai bên đều từ bỏ, cũng là chuyện thường.

Lần này Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị qua đây, dù cũng từng nhiệt tình khoản đãi
một lần, nhưng thực ra cũng không có tâm tình gì đặc biệt, nói hôn ước
lúc trước chỉ là vui đùa. Bên phía Lâu Cận Lâm, cũng không cho rằng đôi
phu thê này có gì đặc biệt, tất nhiên Tô Đàn Nhi có chút năng lực, nhưng nữ nhi nhà mình cũng có, các nàng là khuê mật, đó cũng là chuyện của
các nàng. Ninh Nghị là cái gì mà tài tử số một Giang Ninh, nhưng cho dù
là con rể Tống Tri Khiêm nhà mình nếu đến Giang Ninh, cũng xưng là Hàng
Châu đệ nhất tài tử, ai biết chứ, với địa vị của lão, thì tài tử cũng
không phải là thân phận gì quá kinh người cả.

Dựa vào
cái danh đệ nhất tài tử, tiếp cận đại nho Tiền Hi Văn, điều này chẳng là gì, mà dù hắn thật sự là đệ nhất tài tử, cũng không thể đến mức khiến
Tiền Hi Văn đích thân tới hỏi thăm họ, cho nên Lâu Cận Lâm cũng không
suy nghĩ về chuyện này nhiều.

Mà trong đại sảnh của chủ thuyền
một loạt quan viên, thư sinh đang tụ họp ở đây, đứng đầu là Tri phủ hiện tại của Hàng Châu Lục Thôi Chi. Vị Lục tri phủ này tính tình hiền hòa,
ít nhất là bề ngoài ông ta thể hiện hết sức thoải mái, lúc này cũng
không phải là trường hợp tụ họp chính thức, mọi người ngươi một câu, ta
một câu nói chuyện cũng vui vẻ. Một hội nam nhân tụ lại một chỗ, không
phải nói về bóng đá thì cơ bản cũng là chính trị.

- … Chiến tranh phía bắc vừa diễn ra, ta muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao, tòng
quân lên phía bắc, theo vua ta xua đuổi Trục Thát Lỗ, thu phục Yến Vân…

- Lương huynh cao cả, chỉ là nay Kim Liêu đã khai chiến từ lâu, kinh
thành lại chưa truyền tin tức xác thực về việc dụng binh, có lẽ nào…

-… Con quá lo lắng rồi, kỳ thực phía bắc đã chỉnh đốn lục quân, nay lại có tin Tần tướng phục khởi, đủ thấy vua ta năm đó mưu tính sâu xa, vì thế
sự đã chuẩn bị tám năm, tuyệt đối không trí đầu voi đuôi chuột. Theo ta
thấy, chỉ cần hơn tháng nữa sẽ thấy rõ ràng…

- Xem ra, triều ta
động binh, chắc là cố ý chọn khi trước lúc thu hoạch vụ thu, sau khi
động binh, liền có lương thực mới, không sợ lương thực cung ứng không
đủ…

-… Vùng Tô Hàng chúng ta trước nay là vùng lắm cá nhiều thóc, nói vậy việc phụ trách kho thóc, trọng trách vận chuyển cũng là rất
nặng, đến lúc đó, Tri phủ đại nhân lại thêm khổ rồi.

-… Đáng tiếc tây nam có nạn trộm cướp, hơn nữa gần đây tình hình càng ngày lại càng nghiêm trọng…

- … Ài! Trần huynh nói sai rồi, trộm cướp chỉ là nhỏ, theo ta thấy…

Nơi nơi náo nhiệt, nơi nơi đều bàn phương cách, đây chỉ là nhạc đệm, nhạc
đệm nho nhỏ từng bước từng bước của hội thơ, rót thành thịnh cảnh mọi
người tụ tập trên Tiểu Doanh Châu.

Cùng lúc đó, Lâu Thư Hằng đang đứng trên mép thuyền nhìn xuống, bề mặt lầu hai của thuyền hoa này hơi
cao, từ đây nhìn xuống, vây quanh Tiểu Doanh Châu đều là cây cối xnah
tốt, xa xa có thể nhìn thấy bảo ninh tự nằm bên đó, thái dương từ trên
chiếu xuống, chiếu lên người hắn, có chút nóng cũng là vì thế, hầu hết
mọi người vẫn nguyện đi lại ở phía dưới mát mẻ.

Lâu Thư Hằng mới
đi ra từ một đám người nịnh nọt, lúc này bên cạnh không có người, bỗng
nhiên tâm trạng có chút biến đổi, cảm thấy mọi chuyện trước mắt rất nhàm chán. s.h.a.r.e.d . b.y b.a.n{.}l.o.n.g.us

Thật ra gã thường có
tâm trạng như vậy—hoặc là mỗi người đều có, thế nhưng tâm trạng của gã
như vậy chủ yếu là bởi một chuyện: Hắng vừa gặp được Tô Đàn Nhi.

Mọi chuyện như sau :

Gã cùng vài người bạn từ bên kia đi tới, gặp mọi người đang làm thơ, gã
lúc ấy thi tính bột phát, liền tức thời làm một bài, phong cách thi tác
tương đối phóng đãng, không bị gò bó, hành văn liền mạch lưu loát. Phong cách của gã nhất quán được người ta tán xưng là có chút tác phong của
thời Đường , so sánh ra, bài thơ này cũng là một tác phẩm tiêu biểu. Mà
cái chính không phải thi từ, mà là thần thái làm thơ, tâm tình cùng với
hành văn liền mạch lưu loát tài hoa phong lưu. Trong lúc rất đắc ý, gã
cũng chú ý thấy, ban nãy khi làm thơ, Tô Đàn Nhi cùng một cô gái khác
cũng ở bên cạnh xem, cô gái đó có lẽ là thê tử của La Điền, Văn Hải
Oanh, nhìn bộ dạng của hai người rõ ràng rất bái phục gã.

Sau khi chào hỏi, đối phường liền rời đi.

Đây cũng là thái độ bình thường, nhưng đối với Lâu Thư Hằng mà nói, làm
thơ, được người khác ngưỡng mộ cũng là chuyện thường, không có gì đặc
biệt, trong lòng gã lúc ấy không nghĩ gì cả, chỉ là chạy tới uống nước,
khi không có người bên cạnh, trong lòng lại dâng lên từng đợt từng đợt
những ý nghĩ.

Chủ yếu là về vẻ tươi tắn của Tô Đàn Nhi khác với
bộ dạng nàng ấy chạy ngược chạy xuôi, thế này thế kia trên thương
trường. Gã vốn không thể nói là động lòng với Tô Đàn Nhi, dù sao chơi
đùa hoa lá nhiều năm nay, Tô Đàn Nhi là một mỹ nhân, nhưng đẹp hơn nàng, Lâu Thư Hằng cũng không phải là chưa thấy qua, nhưng bọn họ lại không
độc lực như nàng, không có khí chất như nàng. Mà điểm quan trọng nhất,
phụ thân hơn một tháng trước nói đùa:

- Tô cô nương này ban đầu suýt chút nữa thành thê tử của con…

Lúc này tâm tình lại bột phát.

Đó chính là một loại bản năng muốn chinh phục một nữ nhân, so với cảm giác khi chinh phục các cô nương khác, là hoàn toàn không giống nhau, lúc
này chỉ cần nghĩ thôi, trong lòng gã đã không tránh khỏi rung động. Tỷ
như muội muội có lúc đùa với gã, gã cũng không thấy việc hôn ước trước
kia có gì lớn lao hay ho, nhưng giờ tâm tình lại không tránh khỏi nghĩ
đến.

Giờ nàng đã xem mình làm thơ rồi, trong lòng sẽ nghĩ sao
nhỉ, ánh mắt chăm chú ban nãy, bản thân nhìn thấy, nhất định có ngưỡng
mộ. Thật đáng tiếc, đã thành thân rồi, lại còn là đệ nhất tài tử ở rể gì gì đó, cho dù có chút tài hoa, mọi người hoàn toàn khác về khí chất khí thế, sao có thể so bì.

Trong lòng gã bồi hồi những cảm xúc này,
bỗng nhiên lại chẳng muốn trò chuyện với bất cứ ai nữa, những biểu hiện
vừa rồi, lúc này trong lòng trống trải, rất có cảm giác “Tâm như mãnh
hổ, tế khứu sắc vi, thịnh yến quá hậu, lệ lưu mãn diện”, sau đó, lững
thững đi xuống.

Gã đi trong đám đông, thỉnh thoảng có những bằng
hữu đi qua chào hỏi, gã cũng chỉ tùy ý mỉm cười gật đầu, lúc này không
thật muốn nói chuyện. Lúc gần đi tới ngã ba phía trước thì gã thấy phía
trước có một nữ tử đang đàn hát, hai nữ tử bên cạnh đang trao đổi nói
chuyện bên cạnh nàng, xung quanh có một đám người, những nữ tử đó hắn
cũng quen biết, đều là người Thanh Quán, nhưng lúc này trong lòng gã lại không muốn khiêu chiến hay là nổi lên dục vọng xum xoe như trước, không có gì đáng xem cả.

Đầu bên kia, cũng đều là những người đang đi lại, thật là nhàm chán… nhưng sau đó, gã thấy hai bóng người bên hồ sen.

Hai người đó cũng đang nghe đàn, bởi vì bên này nhiều người vây quanh, bọn
họ đành đứng ở bên phía hồ sen, đang đứng dưới tàng cây, trong đó một
người là Ninh Lập Hằng, một người là nha hoàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, gã
cũng không biết tên là gì.

Lúc này có thể đi qua chào hỏi, nhưng
gã đứng đây nhìn một lát, lại hơi nhíu mày, bên kia hai chủ tớ đang nói
chuyện, tiểu nha hoàn khi thì cười vui, khi thì uể oải, lúc lại giận
hờn, lúc lại hồn nhiên nhảy nhảy, nhìn sang bên nữ tử đang đánh đàn, mà
Ninh Lập Hằng cũng tươi cười, bộ dạng không giống với khi bảo thủ ở bên
Tô Đàn Nhi, sau đó Lâu Thư Hằng phát hiện, Ninh Lập Hằng kia có lúc còn
nắm tay tiểu nha hoàn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Thật sự rất thân thiết… gã phe phẩy cây quạt, ở bên này cười cười, sau đó
nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ: nếu Tô Đàn Nhi thấy được một màn thế
này thì sẽ ra sao. Gã không thèm đi mách, nhưng Tô Đàn Nhi cũng không
xuất hiện trong tầm mắt. Với tâm tư phức tạp, gã đi về phía bên đó,
chuẩn bị dọa bọn họ một chút, cảm thấy sẽ rất thú vị.

Người ở rể
cùng nha hoàn, quả thực không khác gì nha hoàn con của người chăn ngựa
muốn làm lớn chuyện ở nhà gã trước đây… Gã nghĩ vậy, mà càng đến gần,
trong lòng gã cũng nảy sinh vài ý tưởng.

Gã luôn là người phong
lưu không kiềm chế được, nghĩ ra rồi, thì phải làm cho bằng được… Bên
này, Ninh Nghị và tiểu Thiền đang đứng quay lưng lại. Lâu Thư Hằng đến
sau lưng hai người, vỗ bả vai Ninh Nghị.

- Ninh Lập Hằng!

Ninh Nghị vừa quay đầu lại, gã một quyền đánh tới…

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #212