Chương 177: Phác Thảo


- À, chỉ gặp được một người quen cũ trước đây thôi.

Ánh tà dương bắt đầu chiếu xuống khắp thế thế gian, trong
phòng nhỏ ven sông, cây bút trong tay nữa tử hơi ngừng lại một
chút, sau đó lại tiếp tục uyển chuyển di động.

Cách
đây mấy năm, Lý Uẩn có gửi nuôi một vài đứa trẻ ở trong cái ngỏ
nhỏ kia, để chúng cùng nhau họa đánh đàn và ca hát. Bởi vậy
Lý Uẩn đối với chỗ đó cũng có chút ấn tượng, lúc này bà nghe Sư Sư nói có gặp lại người quen cũ thì lại liên tưởng đến Vu
Hòa Trung, cau mày hỏi:

- Trước đây quen biết sao? Ai vậy?

- Trước đây hắn cũng ở trong cái hẻm nhỏ đó, là một cậu bé
cả ngày chỉ biết đọc sách. Phụ thân hắn là một nhà nho hủ
lậu, thường ngày vẫn hay tranh cãi cùng với mấy người trong
nhà, theo như con nhớ thì hắn họ Ninh…

- Ồ.

Lý ma ma nghe xong thì liền nhớ lại:

- Đứa bé kia cũng không phải là hạng người ham học, cả ngày
bị phụ thân hắn mắng mỏ, bị mắng nhiều tới nỗi khiến hắn
phải choáng váng, ta nhớ lúc chúng ta rời đi thì phụ thân hắn
hình như cũng qua đời. Hắn còn ở chỗ đó sao? Sao con lại nhận
ra hắn được.

- Con cũng không nhận ra, so với trước kia
hiện tại hắn đã thay đổi khá nhiều. Nhưng lúc con gặp hắn thì hắn vẫn ngồi trước cổng nhà trong tay cũng cầm một quyển
sách, phong thái y hệt như lúc xưa. Nên con mới đi tới hỏi thăm
thì mới biết chính là hắn.

Nữ tử vẫn mãi mê vẽ bức
tranh, tay nàng di chuyển thoăn thoắt, chỗ này điểm chỗ kia
phác, càng ngày càng nhìn rõ đấy chính là phong cảnh tú lệ
của cái hẻm nhỏ mà lúc trước nàng từng sống. Tuy ý cảnh có
vẻ khá là mới mẻ nhưng vẫn thiên về tả thực nhiều hơn, phong
cách bức tranh này cũng giống như các thể tranh truyền thống.
Kỹ năng để vẽ bức tranh này cũng không thể xưng là đăng đường
nhập thất, có lẽ là nàng không được bậc thầy nào truyền thụ
kỹ năng vẽ mà chỉ là tự mình mày mò dựa vào thiên phú của
bản thân để lĩnh ngộ. Nhưng nếu như có thể vẽ được đến trình
độ này cũng đủ chứng minh một điều: thiên phú nàng không tệ.

Chỉ là trong cái hẻm nhỏ trông có vẻ gọn gàng sạch sẽ tuy
có ba người đang cùng nhau nói chuyện nhưng hình dáng của một
người nào đó lại có chút mơ hồ. Thân hình người đó nàng chỉ
tùy ý điểm vài nét bút nên không thể biết rõ hắn là người
lớn hay là một đứa trẻ:

- Nhìn hắn nói chuyện thì hoàn
toàn không giống với hài tử chỉ biết cắm mặt đọc sách trước
kia. Nhưng con nghĩ đi nghĩ lại thì lại không biết khác nhau ở
điểm nào, cũng có thể con đã nhìn nhầm. Lần nói chuyện này,
tất cả đều là Vu đại ca nói, còn hắn cũng không có bao nhiêu
lời.

Lý ma ma nghe vậy thì có chút hoảng sợ:

- Sư Sư, không phải con lại nhớ tới… nhớ tời tình nghĩa năm xưa đấy chứ…

Nữ tử lắc đầu cười:

- Những người quen biết từ thuở nối khố nhiều như vậy, kỳ
thực cũng không có bao nhiêu người giàu tình cảm, ở nơi đất
khách quê người, trước đây quen bết âu cũng là duyên phận, cũng
không đáng để quan tâm lắm… Hơn nữa nghe nói hắn đã đi ở rể,
nhà gái hình như là một thương gia giàu có nhất vùng này. Con
cùng Vu đại ca may mắn gặp mặt một lần khiến cho Vu đại ca cao
hứng không thôi, nhưng con cũng sẽ không lại đi gặp hắn, nói
không chừng như thế sẽ gây thêm phiến toái cho hắn nữa. Gặp mặt một lầm coi như đã hết duyên hết phận, sau này chắc cũng sẽ
không gặp lại nữa đâu.

- Nếu như thế thì tốt.

Lý mụ mụ vỗ vỗ ngực:

- Đừng để quan hệ với những kẻ như thế, lần đụng phải tên Vu
Hòa Trung thì cứ coi như mụ mụ không may, cũng sẽ không tiếp
tục để gã kiêu ngạo nữa, nếu như gã vẫn đến, thì Phàn lâu chúng
ta cũng không phải là nơi làm từ thiên.. Còn tiểu tử Ninh gia
này… hắc… thế mà lại đi ở rể… Hắc, trước đây ta đã biễt tiểu tử này sẽ không có tiền đồ mà, con có nói với hắn tên của con
không?

- Không ạ, lần gặp gỡ này, con chỉ nói mình họ
Vương, cũng không khai ra danh tính thật sự, mà ngay cả hắn cũng không hỏi. Sau đó thì Vu đại ca đi tới, nên mọi người cũng
không ai tự giới thiệu mình cả.

- Không biết cũng tốt.
Đúng rồi, một khoảng thời gian ngắn trước thì tin tức ngươi
đến Giang Ninh đã bị loan truyền, khiến nơi này đã trở nên cực
kỳ huyên náo, nhất định là có kẻ đứng đằng sau đổ dầu vào
lửa, chẳng qua không có những kẻ như thế thì mọi việc cũng
không thể thuận lợi. Ta đang định sắp tới đây sẽ làm một bữa
tiệc mời những danh sĩ ở thành Giang Ninh này đến để cho họ
được chứng kiến diện mạo của đệ nhất mĩ nhân ở chốn kinh
thành một chút. Thời gian rãnh rỗi còn lại thì mụ mụ cùng
con đi đâu đó để giải sầu cũng là một ý hay.

Lý ma ma cười, sau đó lại nhíu lông mày:

- Hừ nếu thật có kẻ không có mắt nào đó muốn mượn danh con
để nổi tiếng thì cũng không cần khách khí với các nàng làm
gì, hãy cho các nàng biết thế nào mới là cái đẹp chân chính.

- Như thế cũng sẽ không hay lắm đâu, đến lúc đó các nàng sẽ lại bảo là con quá ngạo mạn đấy.

Lý Sư Sư nghiêng nghiêng đầy suy nghĩ một chút:

- Hơn nữa Giang Ninh cũng là vùng đất rộng lớn, nói không chừng ta còn không thể sánh bằng vài người ở đây đấy chứ.

- Con thật là, việc gì cũng muốn hoàn mĩ, ngay cả chuyện tỷ thí mà cũng không muốn mất lòng người khác.

- Ở Biện Kinh cũng làm như vậy mà.

- Các nàng biết không thể sánh với con, nên mới phải giở cái
trò này ra, vì lẽ đó cho dù con làm gì đi nữa thì đám nữ
nhân ở Giang Ninh này cũng sẽ không cảm kích con đâu. Hôm nay ra
đi gặp Dương Tú Hồng, nàng ta nói tứ đại Hành Thủ năm nay của
thành Giang Nam thiếu đi một nửa lại là lứa tệ nhất trong tất
cả các năm qua, cái gì mà Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu… căn bản
đều không thể so được với con. Hắc, thật ra thì năm nay cũng là năm khó khăn của Dương Tú Hồng, năm ngoái có một cô nương nổi
danh nhất của bà ta đã rời đi, nghe nói là muốn chuộc thân để
lập gia đình, vậy còn không sao, nhưng lại bị một tên rủ rê mở tửu
quán, mà trước đó cũng có một nữ nhân có tài nghệ cực cao cũng tự
chuộc thân ra, hiện tại hai người cùng mở tửu lâu đó, khiến cho Dương
Tú Hồng tức gần chết. Hai nữ tử này chưa từng phải chịu cuộc
sống khó khăn bao giờ, có công tử phong lưu muốn lấy về nhà làm thiếu
phu nhân cũng không chịu, vậy mà lại chịu xuất đầu lộ diện...

Ngày hôm nay ở Kim Phong lâu, nói chuyện cùng vị tỷ muội của
mình, Lý Uẩn nghĩ ngay đến nữ nhi của mình, bây giờ lại được
dịp thì lải nhải một phen, đề phòng ngày nào đo Sư Sư cũng sẽ rời bỏ mình mà đi, chung quy lại cũng chẳng có gì tốt đẹp…

Nhưng Sư Sư nghe được câu chuyện này thì cảm thấy rất thí vị :

- Hai vị tỷ tỷ này đúng là khiến cho người khác khâm phục.

- Có cái gì đáng để không phục? Sư Sư, con ngàn vạn lần không được như thế đâu nhé…

Lý ma ma vội vàng khuyên nhủ.

Sư sự gật đầu:

- Vâng ta sẽ không như vậy đâu.

- Mẫu thân biết con là người biết nghe lời mà, à đúng rồi,
nghe nói hôm nay Chu đại ca đến tìm con đấy, đáng tiếc là con
lại không có ở nhà, nếu như ngày mai con có tâm tình tốt thì
hãy đi ra ngoài cùng y một chút cũng được. Thuận tiện quan sát xem y đã làm ra bài thơ nào mới chưa? Nếu y chịu xuất thủ
chắc chắn có thể lực áp quần hùng, khiến cho tất cả tài tử
luôn tự cao tự đại ở cái thành Giang Ninh này phải phục sát
đất.

Nghe giọng điều đầy hậm hực của Lý ma ma, Sư Sư chỉ cười cười nói:

- Mẫu thân làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy chứ?

- Không hề tức giận, rõ ràng là Sư Sư chỉ đến đây trong một
quãng thời gian ngắn để nghĩ ngơi và giải sầu, không biết tên
trời đánh nào lại làm lộ tin tức ra ngoài. Những kẻ tự cho
mình là thanh cao kia còn nói, Sư Sư con tới Giang Ninh này cốt
là để thị uy, còn nói cái gì mà con đến rồi thì tuyệt sẽ
không để ý tới, bọn họ chỉ làm thơ để tặng cho Khởi Lan, Lạc
Miểu Miểu mà thôi, hừ, bọn chúng cho rằng chúng ta thèm sao?
Nếu không phải chúng ta có mấy vị đại tài tử đi theo thì Sư Sư con đúng là sẽ bị khi dễ rồi, đám người kia đồn rằng cái gì mà đệ nhất tài tử cũng sẽ làm thơ tặng cho Khởi Lan nữa
chứ, bọn chúng còn ôm mộng nâng cao danh tiếng của Khởi Lan đè
bẹp tiếng tăm của con. Lần này chúng ta tuy chỉ tới đây để
thưởng lãm nên sẽ không có lòng hiếu thắng, nhưng cũng phải
chuẩn bị cẩn thận mới được?

- Rốt cuộc đệ nhất tài tử là ai vậy?

- Trước đây có câu “văn không có đệ nhất” nhưng nói thì nói
thế chứ thực tế vẫn có người đứng đầu. Có người nói đó là
Tào Quan, nhưng mà Lý Tần làm thơ cũng rất tốt, nhưng hai người đó hiện tại đều không có ở Giang Ninh. Trước đây có một người tên là Cố Yên Trinh mà con cũng đã được gặp qua một lần, nhưng lúc này cũng không ở Giang Ninh…

Nữ tử gật gật đầu:

- Hình như hai năm trước con cũng đã gặp qua, khi đó con còn nhỏ.

Lý ma ma suy nghĩ một chút:

- Cũng có người cho rằng đó là người biết ra bài Thủy Điệu
Ca và Thanh Ngọc Án, tên hắn là Ninh Lập Hằng, chẳng qua ngày
hôm nay ta cũng đã hỏi qua Dương Hồng Tú, bà ta nói hắn không làm
quá nhiều bài thơ, và cũng không thường xuyên tham gia các hội
văn đàn, hành tung thần thần bí bí, có phải hắn xuất thủ hay
không thì còn rất khó nói..

Dù sao thì khoảng cách giữa Giang Ninh và Biện Kinh cũng khá
xa, những bài thơ như Thủy điệu ca đầu, Thanh ngọc án hay Định
phong ba truyền đến kinh thành cũng chỉ là mọi người truyền
miệng cho nhau nghe, thì những bài ca đó đã trở nên mơ hồ, ngay
cả Lý Sư Sư nghe danh tiếng của mấy bài ca này cũng chỉ qua
một số lời đồn đại, còn đối với tác giả của mấy bài ca này thì chung quy chưa từng được gặp mặt.

Lúc này mới hơi ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, nở nụ cười:

- Nghe nói xưa nay hắn không động bút sáng tác mấy, cũng không có
mặt trên các văn đàn, nếu như hắn có thể vì Sư Sư mà sáng tác
một bài thơ để cho tất cả mọi người cùng thường thức thì đó
cũng là chuyện không tồi đâu...

Lúc trước nàng đối
với chuyện tỷ thí cùng mấy người khác thì tỏ vẻ hững hờ,
nhưng lúc nghe mẫu thân nói đến tác giả của mấy bài từ kia thì cũng có chút hứng phấn, ngữ khí cũng có thêm mấy phần kiêu
ngạo và tự tin. Gường như nàng rất mong đợi những bài thơ do
tác giả thần bí kia viết ra.

Lý ma ma rất hiểu tính bết nữ nhi này, bình thường luôn tỏ ra lãnh đạm, hòa nhã nhưng sâu
trong nội tâm nàng luôn có một cỗ ngạo khí, hẳn là trong lòng
nàng đang rất mong đợi để được gặp người tên là Ninh Lập Hằng
đó. Vì thế để không xảy ra chuyệt bất trắc gì, Lý ma ma mới
căn dặn nàng thường xuyên tiếp xúc với vị đại tài tử Chu Bang
Ngạn nhiều một chút, nhờ y làm cho nàng một bài thở để sau
này nếu có việc cần đến thì còn có thể dùng.

Đương nhiên Lý Uẩn cũng biết rõ bãn lĩnh của nữ nhi, bình thường thì hết sức thanh thuần, tú lệ, đoan trang, nhưng đến lúc thật sự phải tỉ thí thì cũng sẽ không sợ ai bao giờ. Nhưng bản thân nàng
lại không muốn dựa dẫm vào người khác, thí dụ như nếu muốn
nàng tìm Chu Bang Ngạn để làm thơ, thì trong lòng nàng nghĩ sẽ không
cần phải làm vậy, nhưng Chu Bang Ngạn có tới tìm nàng nhiều lần, nàng
cũng chỉ tiếp đã một chút. Chính vì vậy Lý ma ma phải cứ lải nhà
lải nhải mấy câu nói đến cho líu cả lưỡi để nàng tư mình giác ngộ.

Nữ nhi này từ nhỏ đã như thế, chỉ cần người bên
cạnh thành tâm đối đãu với nàng thì cho dù muốn nàng làm
chuyện gi đi nữa nàng cũng sẽ không từ chối, tất cả mọi việc
nàng đều có thể làm.

Vì lẽ đó, tuy thỉnh thoảng
nàng có nói một ít chuyện dường như khá kỳ quái nhưng Lý ma ma vẫn cực kỳ yêu thích đứa nữ nhi này. Cái này hình như gọi
là ngoan ngoãn…

Trong căn phòng nhỏ, Lý ma ma còn mãi lải
nhải, thì bên ngoài khắp nơi trên phố xá đều đã lên đèn, những
con thuyền nhỏ trên sông cũng đã bắt đầu treo những chiếc đền
lồng nhỏ lên, bất chợt ánh sáng từ con thuyền nào đó khẽ
lướt qua cửa sổ nơi hai mẹ con họ đang đứng.

Một góc khác của khu phố, trong trạch
viện của Ninh Nghị ở Tô gia cũng đang có một buổi yến tiệc nho nhỏ, hắn cho làm bữa tiệc nhỏ này chủ yếu là để thiết đãi
Tần Thiệu Hòa.

Vị đại công tử của Tần gia này đã
gần bốn mươi, khuôn mặt hình chữ điền, khí chất đoan chính trầm ổn, tuy không lấy làm hài hòa mấy với khuôn mặt nhưng vẫn
toát ra cảm giác y đúng là chính nhân quân tử, khá giống với
phụ thân của y. Tần Tự Nguyên vì đã có kinh nghiệm quan trường
nhiều năm, lại trải qua mấy đợt biến cố, thường ngày khi gặp
Ninh Nghị thì thường tỏ vẻ khôi hài, nhưng nếu là hai mươi năm
trước đây, sợ là Tần tự Nguyên sẽ có phong thái như này.

Tần Thiệu Hòa từ trong bức thư mà phụ thân y gửi cho đã biết
được bãn lãnh của vị tiểu huynh đệ này, sau sự kiện lũ lụt y càng hiểu rõ Ninh Nghị là người có tài năng. Đầu tiên Ninh Nghị đã hiến kế cho phụ thân y giải trừ được thiên tai, tạo lập nên thành tích ấn tượng nhất từ trước tới nay. Trước đây Tần
Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm cũng vì chuyện của phụ thân mà
bị liên lụy, muốn thăng quan tiến chức thì khó hơn nhiều so với những người khác, nhưng với thành tích đó bề trên không thể
không thăng y làm Tri Châu. Đối với y, lần giúp đỡ này của Ninh
Nghị không khác nào cứu mạng phụ thân y. Vì vậy sau khi hỏi qua
phụ thân y một ít sự tình khác, y đã hai lần tới Tô phủ để
bái phỏng, nhưng cũng không dùng thân phận Tri châu của mình,
chỉ dùng thân phận ngang hàng để đáp lễ. Lúc vừa thấy Ninh
Nghị đã lập tức nói lời cảm tạ.

Lúc này hai người
đang ngồi trong sảnh đường để ăn cơm tối, Tô Đàn Nhi chỉ đến
bắt chuyện mấy câu đã lập tức lui vào trong phòng nghỉ ngơi,
chỉ để lại Thiền nhi để hầu hạ lúc cần thiết. Dù sao nàng
cũng biết được chút ít chuyện liên quan đến thân phận của Tô
Thiệu Hòa nên buổi chiều lúc Ninh Nghị chưa trở về nàng chỉ
nói là có người quen đến bái phỏng chứ không gọi phụ thân
hoặc gia gia đến tiếp chuyện y. Sau khi chào hỏi thì nàng lại
sai Hạnh Nhi, Quyên Nhi ra ngoài tìm người, nhưng trong lòng nàng
cũng có chút thấp thỏm không yên. Sau đó Ninh Nghị trở về thì
nàng mới lại xuất hiện nói đôi lời cùng đối phương. Tâm tình
của nàng lúc này cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ yên lặng
ngồi ở trong phòng để xem qua sổ sách, thỉnh thoảng lại nghe
bên ngoài phòng vọng vào mấy tiếng cười đùa khiến nàng cũng
cảm thấy bị kích động, hay nói đúng ra là có chút tự đắc.

Vì này là một vị Tri Châu đấy.

Trong quá khứ, vị quan lớn nhất mà Tô gia có thể tiếp xúc
cùng cũng chính là một vị Tri Châu tên là Tống Mậu, hằng năm
Tống Mậu đều đến đây, người trong nhà ai nấy đều vô cùng coi
trọng chuyện này. Nhưng nàng cũng biết Tống Mậu thân với chi
thứ hai hơn là thân với chi của nàng, tuy trên phương diện làm ăn gã sẽ chiếu cố cho cả Tô gia, nhưng mà mình thì lại không có
quá nhiều hi vọng. Nhưng hiện tại bởi vì tướng công của nàng
mà, sau lưng nàng cũng có một vị Tri châu chống đỡ.

Ách, nàng quên mất là … sau lưng nàng và tướng công chứ.

Tuy mấy hôm trước hình như tướng công nàng chỉ nói một câu là:

- Nghe nói là một vị Tri Châu.

Giọng điệu có vẻ rất tùy ý khiến cho nàng phải ngẩn người
ngay tức khắc. Tuy nàng biết rõ người đó là một nhân vật quan
trọng của Tần gia đến bài phỏng, hơn nữa trong lễ mừng năm mới người của Tần gia cũng đến khiến cho nàng cảm giác được
tướng công của mình rất lợi hại, lại có thể quan hệ được với vị lão nhân gia này. Nhưng cảm giác lúc đó cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tướng công có thể quan hệ với người ta đã
không dễ nên mình đừng nghĩ nhiều làm gì, đành để cho những
đấng mày râu tự giải quyết. Nhưng lúc xế chiều đối phương quả
thực đã đến nhà mình bái phỏng, lúc đấy nàng mới biết dược
ý nghĩa quan trọng của cả sự việc.

Xưa nay Tô Đàn Nhi
nhìn mọi việc bình thường đã quen mắt, cũng không phải là
không có cơ hội để giao thiệp với những vị đại quan, nhưng chung quy cũng chỉ là hợp tác dựa trên lợi ích đôi bên chứ không
tính là thân thiết gì. Người bình thường thì không thể nào
hiểu nổi tại sao Tô gia lại khát vọng có quyền lực đến mức
như vậy, cuối cùng thì có thể đạt được gì đây? Thói đời
thường là như vậy, lúc ngươi đã có tiền thì sẽ thích quyền
lực, muốn vươn lên sống trong tầng lớp xã hội cao hơn. Tô Dũ bỏ nhiều tâm huyết như vậy để làm Dự Sơn thư viện, mục đích cuối cùng cũng chính là như vậy.

Hiển nhiên, Tô Đàn Nhi
cũng biết không thể trông cậy vào loại quan như Tô Mậu, biết gã làm ô dù cho toàn bộ Tô gia cũng chỉ vì lợi ích của chính
mình. Nhưng, nàng cảm thấy thái độ của Tần Thiệu Hòa lúc xế
chiều tới đây bái phỏng khác với những người chỉ dùng lợi
ích để trao đổi, có thể nói là khác biệt to lớn.

Tần
Thiệu Hòa hôm nay đã nắm đại quyền trong tay nhưng lại không có
thái độ như những kẻ kia, hơn nữa y còn nhận ân cứu mạng của
tướng công, nên hôm nay y tới đây với tinh thần của một người
bằng hữu. Nếu như thế thì thật tốt, nói không chừng có thể
liên kết hai nhà ấy chứ.

Trước đây bất luận thương
trường có biến đổi như thế nào, có thể thông quan quan hệ với
người nào, hoặc có thể nhờ cậy được vị đại quan nào, nàng vẫn
chỉ cảm thấy gia tộc của mình chỉ là một thương nhân, cùng
lắm thì cũng chỉ có thể biến Tô gia thành đại thương nhân,
nhưng hiện tại cảm giác ở trong lòng nàng lại hoàn toàn khác.
Nàng cố gắng trấn tĩnh để xem hết số sổ sách nhưng thật sự
không thể kìm nén được, mà Quyên nhi ở bên cạnh cũng mơ hồ
biết được thân phận của đối phương, và dường như cũng biết cảm giác của nàng bèn nhỏ nhẹ nói.

- Tiểu thư, vị Tần lão
gia kia có phải là Tri Châu của Giang Châu không? Cô gia trò
chuyện với y có vẻ rất tâm đầu ý hợp.

- Đúng vậy.

Tô Đàn Nhi gật gật đầu.

- Nếu để cho người khác biết Tần lão gia dùng thân phận như
vậy dến nhà chúng ta bái phỏng, mà đối với y Cô gia còn có ân cứu mạng, thì không biết họ có hâm mộ đến chết hay không nhỉ? Nhất là chi thứ hai …

- Ngươi cẩn thận cái miệng đấy.

Tô Đàn Nhi nhàn nhạt cắt ngang lời Quyên nhi:

-Tướng công cùng với Tần tri châu chẳng qua chỉ là dùng lễ
quân tử để tri giao, giữa họ không hề có chút lợi ích nào, các
ngươi chớ có rêu rao chuyện này ra bên ngoài, không thì lại làm
hỏng mất giao tình của bọn đấy, biết không?

- Biết rồi!

- Chẳng qua…

Tô Đàn Nhi đặt cây bút lông ở bên môi, suy nghĩ một chút:

- Tiết lộ chuyện này với chi thứ hai một chút cũng không
thành vấn đề, nhưng nhớ là phải có chừng mực, chớ để bọn
chúng nói chúng ta chỉ biết khoe khoang.

- Vâng.

Hai nha hoàn nhìn nhau, cười cười, những chuyện khoe khoang tất
nhiên là có chừng mực, chuyện này đúng là sở trường của hai
nàng rồi.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #177