Chương 155: Động Phòng (1)


Đêm xuống, đám gia đinh lần lượt rời đi, sau khi giải quyết xong hậu quả của đám cháy thì đống đuốc sáng rực dần được tắt hết. Nguyên khu nhà
hai dãy nay chỉ còn lại một, ánh đèn sáng trưng, thậm chí còn ấm áp hơn
xưa.

Sau khi ăn cơm tối, khoảng giờ Hợi (9h-11h đêm), đám thân
thích lục tục kéo tới hỏi thăm, hỏi tình hình vụ cháy thế nào, đám nha
hoàn và người hầu cũng được mang theo, tuy rằng họ không có tư cách vào
trong phòng nhưng cũng khiến cho bên ngoài vô cùng náo nhiệt.

Ban ngày mọi người tập trung tới bận rộn giải quyết hậu quả đám cháy, một
số người cảm thấy tiếc nuối, nhưng tới buổi tối, khi biết hỏa hoạn không làm ai bị thương, trong lòng lập tức cảm thấy may mắn, hỏa hoạn trở
thành nguyên nhân để mọi người tập trung nói chuyện, thậm chí bầu không
khí còn dần chuyển sang phấn khởi. Trong phòng, mọi người còn đang
khuyên Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi nên đổi sang một khu nhà khác.

Cũng đúng, căn nhà của Ninh Nghị chẳng tốn bao nhiêu tiền của Tô gia, cháy
cũng cháy rồi, nếu không làm ai bị thương thì chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Chủ nhân còn không để ý thì mọi người đâu cần vì chuyện này mà hao tổn tâm tư, đa phần người tới chơi chỉ hỏi thăm, thậm chí trong
phòng còn coi đây là một buổi hội tụ.

Trên thực tế, sở dĩ Tô Đàn
Nhi chọn khu nhà này là vì đây là nơi nàng thích nhất hồi còn là thiếu
nữ. Theo lý thuyết, hiện giờ nàng đã quản lý công việc của phòng lớn,
lại thêm thâu tóm khá nhiều mảng kinh doanh của Ô gia, nhân thủ, đầu mối công việc sắp sửa chiếm một nửa Tô gia, ở khu nhà này đúng là không hợp lý cho lắm.

Khu nhà này do người trong nhà tự thiết kế, sống ở
đây cũng chẳng có gì khó chịu, chẳng qua phòng khách không đủ lớn mà
thôi. Mọi người cũng hiểu Tô Đàn Nhi muốn nhân dịp này chọn một nơi khác nên thi nhau đề cập tới cách nhìn của mình về vấn đề này.

Nhưng tình hình thực tế thế nào lại chỉ có mấy người biết.

Tô Đàn Nhi trò chuyện rất vui vẻ với anh em họ hàng của mình, tiếng cười
tuy trong trẻo nhưng lại có chút không yên lòng, ứng đối chỉ theo khuôn
mẫu, đương nhiên, không có nhiều người nhận ra điều này.

Ninh
Nghị không giống ngày thường, thấy họ hàng tới, hắn thể hiện đủ những lễ nghi phải có, cùng Tô Đàn Nhi chiêu đãi họ, thậm chí còn ngồi trong
phòng khách nói chuyện trời ơi đất hỡi, nghiễm nhiên coi như chẳng có
chuyện gì phát sinh, đôi khi còn lấy giấy bút vẽ vẽ viết viết gì đó.

Bởi có nhiều người tới chơi nên Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi liên tục ra
ra vào vào, lúc thì trái cây, lúc thì dâng trà, vừa chào hỏi những người tới, vừa phụ trách bố trí nha hoàn và người hầu đi theo. Bình thường ở
nhà, các nàng cũng làm việc chẳng khác nào một quản sự, lúc này chỉ là
cưỡi ngựa đường quen, làm việc rất thành thạo, rõ ràng.

Thoạt nhìn, tất cả mọi chuyện đều như thường, không có vấn đề gì cả.

Dường như cuối năm ngoài, khi trời trở lạnh, mọi người tập trung ở phòng
khách nói chuyện. Tô Đàn Nhi khi thì xem sổ sách, khi thì cùng đám nha
hoàn đan len, nghe Ninh Nghị kể chuyện xưa, mọi người cùng chơi cờ, nói
chuyện phiếm, khi có khách tới, ba cô nha hoàn liền dâng trà chiêu đãi.
Hôm nay, tất cả mọi việc đều diễn ra bình thường như vậy, nhưng có một
điều khác là hôm nay có một đám cháy.

Cũng do tất cả đều như bình thường nên mọi người mới cảm thấy có gì đó không đúng, người ngoài dù
không cảm nhận được nhưng khi thời gian trôi đi, chí ít ở trong lòng mấy cô gái như Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng nhận ra.

Thế nhưng không ai phát biểu ý kiến của mình.

Cũng không hẳn chỉ là quan tâm tới vấn đề giải quyết hậu quả. Tô gia không
thiếu tiền, Tô Đàn Nhi lại càng không thiếu tiền, cháy một căn nhà chẳng có vấn đề gì lớn, người trong cuộc tỏ ra bình thường cũng chẳng khiến
người ngoài nghi ngờ điều gì. Nhưng dù thế nào, một dãy nhà cũng đã bị
cháy, nơi ở của Ninh Nghị và Tiểu Thiền không còn, nhà bếp và phòng tắm
cũng bị cháy lan, dù không quan tâm nhưng cũng phải hỏi thăm vài câu,
vậy mà chẳng ai đề cập tới việc này.

Tiểu Thiền chuyển một số đồ
đạc của mình sang phòng của Quyên nhi, nhưng mà nàng có định cư luôn ở
đây không thì Tô Đàn Nhi không nói. Đương nhiên nàng cũng có quyền riêng của mình về việc này, những thứ bị đốt cháy trong phòng nàng đều có thể bảo bọn người hầu mang tới. Thế nhưng, không có phòng bếp và nhà tắm
thì làm sao bây giờ, quan trọng hơn cả là đêm nay Ninh Nghị ở đâu, biết
là quan trọng nhưng chẳng ai dám hỏi.

Là một người lãnh đạo chu
đáo trong mọi việc, đêm nay Tô Đàn Nhi lại không tỏ thái độ rõ ràng về
vụ hỏa hoạn chiều nay, nàng trả lời theo kiểu xã giao đối với họ hàng.
Bản thân Ninh Nghị cũng chẳng thắc mắc nhiều, hắn vẫn duy trì thái độ
như ngày xưa, khi cần đi lấy bút và mực, hắn tới phòng Tô Đàn Nhi tìm
bới tung tất cả mọi thứ, thậm chí còn gọi cả Hạnh nhi vào giúp: "Lúc họ
chuyển đồ vào đây đã để bút mực của ta ở chỗ nào..."

Gian phòng bị lục tung.

Tô Đàn Nhi hôm nay như khác với mọi hôm, việc Ninh Nghị ngủ ở đâu nàng
không nói, sau khi trời tối, thời gian dần vào đêm, nàng cũng không chỉ
rõ cái đống đồ đạc này phải giải quyết thế nào bây giờ, hình như nàng đã quên chúng rồi. Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đại khái muốn hỏi, nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ, trong lòng mấy người hiện lên một cảm giác và
dự đoán quỷ dị, tới cuối cùng, mọi người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau,
trong lòng thầm nhủ, tâm tình phức tạp, không ai hỏi vấn đề gì đang xảy
ra, yên lặng tạo cảnh thái bình giả tạo.

Giờ Hợi đã qua được phần lớn thời gian, mọi người tới hỏi thăm cũng đã lục tục trở về. Không
gian trở nên yên tĩnh, ba cô nha hoàn thu dọn phòng, quét tước xung
quanh. Sau khi các nàng xong việc, Tô Đàn Nhi vẫn đang ngồi chơi cờ với
Ninh Nghị. Ba nha hoàn cổ quái, nhàm chán ngồi bên cạnh xem một lúc, sau đó Hạnh nhi đi pha trà, Quyên nhi làm nữ hồng (1), Thiền nhi buồn chán
giúp Quyên nhi chỉnh sửa đường kim.

Nữ công: một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung quốc, phần lớn chỉ những người phụ nữ kiếm sống bằng nghề thêu thùa may vá.

Tô Đàn Nhi cúi đầu, không nói gì với Ninh Nghị, thỉnh thoảng nhớ tới
chuyện gì đó lại quay ra hỏi ba nha hoàn về việc có chiêu đãi tốt họ
hàng tới đây hay không, Hạnh nhi và Quyên nhi cũng nhỏ giọng trả lời một câu. Trên bàn cờ, hai vợ chồng mang một tác phong tưởng chừng đã biến
mất ra đánh, đó là chỉ chặn cờ đối phương, có vẻ như đây là hành động
vui lắm không bằng. Đêm nay có thể sẽ xảy ra một việc, bởi vì ... nó chỉ là suy đoán và có phần phức tạp nên ba nha hoàn cũng có chút thấp thỏm
bất an.

Không khí trở nên đỡ gượng gạo hơn là lúc Ninh Nghị hỏi
Thiền nhi là có bao nhiêu thứ bị đốt, Thiền nhi trả lời rằng không có
thứ nào quý trọng bị thiêu hủy, Ninh Nghị thì nói rằng có thể có món đồ
mà Thiền nhi rất thích bị thiêu mất, chẳng hạn như quần áo… Tô Đàn Nhi
lập tức nói sau này sẽ cho Thiền nhi mua nhiều bộ khác.

Trong bầu không khí quỷ dị, thời gian có vẻ chậm chạp hơn, thỉnh thoảng Thiền
nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ra ngoài đun nước nóng, pha trà, trong phòng
cũng chỉ thỉnh thoảng mới có một vài câu chuyện. Thời gian dần trôi sang giờ Tý, cũng không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào, chủ nhân không ngủ, cũng không bảo các nàng rời đi, các nàng đương nhiên không thể về
phòng. Hình như hôm nay Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị rất có hứng thú đánh cờ, thậm chí có thể đánh tới tận sáng mai.

Thời gian càng trôi qua, trong lòng Tô Đàn Nhi càng hồi hộp, thấp thỏm, chẳng nhẽ lại không biết xấu hổ bảo:

"Các muội đi ngủ đi."

Qua nửa đêm, tiếng mõ truyền tới, đêm vô cùng yên tĩnh, do công việc bận
rộn nên Hạnh nhi ngáp một cái, Ninh Nghị nhìn sang, Tô Đàn Nhi cũng nhìn sang rồi rốt cục mở miệng nói:

"À, Hạnh nhi, mọi người cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi."

Nàng nói xong câu này, tay cầm một quân cờ, cúi đầu tỏ vẻ chăm chú suy nghĩ
nước đi. Ba nha hoàn đứng dậy thu dọn trà bánh, Ninh Nghị nhưng nghiêng
đầu chào ba cô. Trong khoảng thời gian này, Tô Đàn Nhi mới thoáng bình
tĩnh lại được một chút.

Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ra khỏi
phòng còn bận rộn trên hành lang một chút, giống như muốn sắp xếp công
việc ổn thỏa trước khi đi ngủ. Thêm một lúc, Ninh Nghị đứng dậy đi vệ
sinh, khi trở về có gặp Thiền nhi, cô gái này có chút trầm mặc, trên tay bưng chậu rửa mặt, nhưng sự trầm mặc này không phải sự uể oải hoặc mất
mát, mà chỉ là sự phức tạp trong tâm tình thiếu nữ. Đây có lẽ là chút
tình cảm mà nàng không cách nào xử lý được. Thấy Ninh Nghị, nàng thở nhẹ một tiếng.

"Chẳng phải là muội nói buồn ngủ hay sao?"

"Không có chậu rửa mặt nên muội đi lấy."

Thiền nhi cúi đầu.

Hai người cùng đi qua gian nhà bên kia, Ninh Nghị cũng không biết nghĩ đang nghĩ tới cái gì nhẹ giọng bật cười, Thiền nhi nhìn hắn, hắn vẫn cười,
giống như việc hôm nay thú vị lắm không bằng, cuối cùng Thiền nhi cũng
nhịn không được mà bật cười. Khi gần tới cửa phòng, nàng thấp giọng kêu:

"Cô gia..."

"Hả?"

Thiền nhi nhìn hắn:

"Cô gia muốn... Ư, cô gia muốn..."

Không biết nàng muốn nói điều gì nhưng sau một lúc liền lắc đầu: "Không nói nữa." rồi ôm chậu rửa mặt đi đi tới phòng của mình.

Tô Đàn Nhi lúc này đang rất băn khoăn, thời gian càng về khuya càng rối
loạn, việc này vừa có chút chờ mong lại vừa có chút sợ hãi.

Tâm
tình ngày hôm nay của nàng khá phức tạp, đôi lúc khá xấu hổ, nhưng đối
với việc đốt nhà bị phát hiện, trong lòng nàng không dám nghĩ tới nữa,
cũng không dám dự đoán kết quả tiếp theo là gì. Không biết tướng công có thể hiểu tâm tình này của mình hay không, không biết mọi việc sẽ phát
triển thế nào, sẽ phải đối thoại thế nào, không biết tướng công có bất
ngờ hỏi một câu: "Đêm nay ta ngủ ở đâu?" Nếu như hắn thật sự hỏi như
vậy, mình nên trả lời như thế nào đây?

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #155