Chương 122: Uống Rượu


Tiêu đề bài viết là một nửa của câu thành ngữ "Uống rượu luận anh hùng".

-----------------------------

Trên sông Tần Hoài, chiếc thuyền hoa có vẻ tối vì đã tắt gần hết đèn, Tịch
Quân Dục đưa mắt nhìn xung quanh. Ô Khải Long cười mang một cái nồi cơm
đặt ra phía trước, sau đó ngồi xuống cạnh bàn gần Tịch Quân Dục.

"Lần nào cũng vậy, thức ăn la liệt xung quanh nhưng không biết có người nào no bụng hay không."

Trong ánh đèn chập chờn, Ô Khải Long gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai tem tép.

"Chí ít không đói."

Tịch Quân Dục lạnh nhạt trả lời.

"Lần nào ta cũng đói... Có lúc ta cũng mong được giống tên Ninh Lập Hằng
kia, trước đây mọi người có mời hắn, Liêu chưởng quỹ, La chưởng quỹ...
ăn cơm"

Ô Khải Long suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

"Hắn chỉ cắm đầu vào ăn."

"Những người không lo lắng đương nhiên có thể ăn no."

"Cũng đúng."

Nội dung nói chuyện tương đối đơn giản, hai người im lặng ăn cơm, nhìn thì
cơm nguội canh lạnh nhưng đều là những thức ăn do đầu bếp nổi danh chế
biến cẩn thận, hiện ăn vẫn còn mùi vị rất ngon. Thanh âm nhai nuốt vang
lên, sóng nước dưới sông lay động, qua một lúc, Ô Khải Long buông đũa,
gõ ngón tay lên mặt bàn.

"Ngày mai, ngày kia, tối ngày kia mọi chuyện sẽ ngã ngũ. Hiện giờ không có tin gì mới là tốt, Tịch huynh, có biến hóa gì không?"

"Không có."

Tịch Quân Dục lắc đầu:

"Trần Nhị thú nhận bị người ta sai khiến đã phá vỡ tình thế nguy hiểm vốn có, việc Hoàng thương không còn trở ngại, tất cả mọi người đều đang cao
hứng, tuy rằng không đến mức cuồng nhiệt nhưng ai cũng nghĩ rằng nhất
định sẽ đoạt được Hoàng thương. Công việc của phòng lớn vẫn thế nhưng họ đã bị dồn vào bước đường cùng, không còn đường lui… chỉ còn cách quyết
làm tới cùng."

"Đây cũng là tin tức tốt."

Ô Khải Long rót cho mình một chén rượu, cười cười, đưa lên miệng uống sạch nói:

"Ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa, gia phụ cũng đã gặp và tác động
một chút với Đổng đại nhân, ha hả, như vậy có nghĩa là Ô gia ta đã chính thức vượt lên trước Tô gia, có được niềm tin của vị chủ quan này, đồng
thời còn kết giao với một số vị đại nhân khác trong Chức Tạo viện..."

Hắn nói xong câu này thì cười cười, đợi Tịch Quân Dục ăn xong, buông bát đũa, mới lắc đầu:

"Hai ngày nữa, khả năng Tô Đàn Nhi tiếp quản Tô gia sẽ biến mất, Tô gia nội
đấu, gia nghiệp sẽ theo đó tiêu tan, gia tộc này đã không còn tiền đồ,
huynh nhất định không tới Ô gia ta hay sao?"

Tịch Quân Dục liếc hắn một cái:

"Huynh biết ta muốn gì mà."

"Ta với huynh quen nhau đã nhiều năm, mấy năm trước ta mời huynh tới ta Ô
gia, huynh vì Tô Đàn Nhi mà không chịu, ta có thể hiểu. Nhưng hiện giờ
người ta đã là gái có chồng, chà chà, huynh đúng là..."

Ô Khải Long thở dài một tiếng, sau đó nhìn sắc mặt của Tịch Quân Dục, vừa cười cười:

"Được rồi, ta biết bọn họ chưa động phòng, sau khi vấn đề Hoàng thương được
quyết định, huynh đương nhiên có thể lập phe, dựa vào một số chưởng quỹ
để đối phó Ninh Lập Hằng, để cho bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội động
phòng. Tâm huyết mấy năm của Tô Đàn Nhi cháy như một bó đuốc, chắc chắn
tâm tình sẽ suy sụp. Nhưng mà tình cảnh khi đó sẽ rất thảm, Tịch Quân
Dục, Tô gia một khi suy sụp, với tính tình của Tô Đàn Nhi nhất định sẽ
cắn răng chống đỡ, lúc đó huynh ở sau lưng hỗ trợ, mấy chục năm sau nàng sẽ thừa nhận tình cảm của huynh, hai người có thể chính thức lấy nhau,
nhưng việc này khó lắm..."

Ô Khải Long dừng lại, Tịch Quân Dục thản nhiên mở miệng:

"Mà đến lúc đó, Ô gia đã đạt được Hoàng thương, thời cơ đã đến, huynh có
thể phát triển để vươn lên vị trí hãng vải lớn nhất thiên hạ. Mà Tô gia, lão thái công vừa chết, tình hình chắc chắn sẽ sụp đổ, mấy chục năm sau đừng mong có hi vọng vươn lên. Mọi người sẽ không là đối thủ, ta cũng
chẳng có lực gì để mà uy hiếp tới huynh."

"Ta chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện đó, chỉ đáng tiếc là..."

Ô Khải Long nhíu nhíu mày:

"Ở Giang Ninh này, ta, em trai của ta là Tiết Duyên và huynh đều không
sánh bằng Tô Đàn Nhi, công bình mà nói, mấy năm nay nàng phát triển rất
kinh, trong thương trường nàng ta rất lợi hại, chúng ta đều không bằng.
Nếu bàn về thương trường, trong đám trẻ tuổi ngoại trừ Tô Đàn Nhi, chỉ
còn lại có Bộc Dương gia - Bộc Dương Dật, Đường gia - Đường Húc là có
thể khiến cho ta e ngại. Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một cô gái,
tuy rằng có một số thứ ta không bằng, nhưng kiểu gì nàng ta cũng bị giới hạn bởi rất nhiều chuyện phức tạp."

Ô Khải Long hít sâu một hơi:

"Thành thật mà nói, ta chưa bao giờ có ý định đối phó Tô gia. Nếu không có thế cục này, Ô gia và Tiết gia chắc chắn sẽ chỉ có nước trống mắt trông
coi. Tô Đàn Nhi đã chuẩn bị kỹ như vậy, nàng đã muốn thì không ai tranh
được. Chỉ có thể nói nàng không gặp thời, gặp ngay thế cục nguy hiểm,
lại cộng thêm thương trường giả dối, làm ăn phải liều mạng. Trước đây, Ô gia ta chính là hãng vải lớn nhất Giang Ninh, Tịch huynh, Giang Ninh
chẳng qua chỉ là một hồ nước, trí của huynh của thể xuống biển, định cam tâm ở mãi hồ nước này hay sao?"

Tịch Quân Dục cười cười:

"Chỉ là làm việc mà thôi, làm gì có đạo lý lớn như vậy."

"Cũng đúng."

Ô Khải Long cười lắc đầu:

"Ta biết huynh nghĩ gì, cuộc đời chẳng qua là việc có thể làm theo những gì mình muốn. Nhưng... cô ấy cũng chỉ là một cô gái mà thôi, có một ngày
huynh vươn lên vị trí cao hơn, huynh có lẽ sẽ thấy việc này rất buồn
chán. Có lẽ mấy năm sau, huynh sẽ phát hiện cô gái này cũng chẳng có gì
hay, cũng không còn ham muốn như trước, lúc đó huynh sẽ hối hận. Huynh
biết không? Mười tám tuổi ta đã thành thân, ba năm sau vợ ta qua đời, ta từng thề là sẽ không lấy nữ nhân nào khác, nhưng một năm sau, đột nhiên có một ngày ta quên mất dung mạo vợ ta như thế nào, ta cưới hai tiểu
thiếp… cảm thấy nữ nhân đều giống nhau."

"Mọi người là như vậy."

Ô Khải Long nói:

"Ta sinh ra là nam nhi, đã làm thì phải làm đại sự, nữ nhân vốn định sẵn
không làm được gì, hơn nữa các nàng đều giống nhau, buông bỏ được Tô Đàn Nhi, huynh sẽ thấy điểm này. Huynh biết không, rất nhiều nữ tử thích tỏ vẻ, nhưng cho dù tính cách đó là thật hay giả, ta tuyệt đối không đặt
trái tim lên họ lần thứ hai. Đây chỉ là việc nhỏ, trong vấn đề này ta
tặng huynh một câu: “Tương tư thầm mến là vô ích (1), người đã vô tâm ta phải thôi!" (2)

(1) Đây là câu thơ nằm trong bài Vô Đề kỳ lục của Lý Thương Ẩn, nguyên văn:

“Trực đạo tương tư liễu vô ích

Vị phương trù trướng thị thanh cuồng”

Dịch thơ (Nguyễn Phước Hậu):

“Tương tư nói chẳng ích gì

Chưa đau đến nỗi cuồng si tiếng đồn”

(2): Câu này nằm trong kinh phật, nếu mình không nhầm là cuốn “Tứ Thập Nhị
Chương Kinh”, nguyên văn “Nhĩ kỹ vô tâm ngã tiện hưu”.

Có câu chuyện
kể thế này: Kim Địch tú tài Dư Ngư Đồng, đứng hàng thứ 14 trong Hồng Hoa hội nên gọi là Dư thập tứ đệ. Trước đây thi đậu tú tài nhưng sau hành
thích kẻ thù, bôn tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, trải qua không
biết bao nhiêu nguy hiểm mà vẫn vô tư, tiêu dao tự tại. Nào ngờ một hôm
gặp Lạc Băng ở tổng đảo trên Thái Hồ, trong lòng tương tư, yêu thầm nhớ
trộm, khổ não vô cùng. Một hôm có việc, Dư Ngư Đồng vào tá túc trong một ngôi chùa, sau khi ăn uống thì dạo quanh chính điện nhìn thấy một bức
họa vẽ tám cao tăng, trên đó có một bức đề từ “Nhĩ kỹ vô tâm ngã tiện
hưu”, kể lại câu chuyện một vị cao tăng giác ngộ giờ một câu ca trên tửu lầu. Ngẫm nghĩ câu này, Dư Ngư Đồng cảm thấy như bị sét đánh, bừng tỉnh đại ngộ.

"Hôm nay lời vô nghĩa rất nhiều."

"A, ta biết
huynh chưa chắc sẽ nghe, nhưng chỉ cần có khả năng ta nhất định sẽ nói,
bởi vì còn ba ngày nữa mọi chuyện sẽ xong, huynh chỉ vì nàng chưa động
phòng mà tính ở lại bên nàng thêm 10 năm, 20 năm? Tiến một bước là thấy
biển rồi, chỉ một bước thôi là 10 năm sau, 20 năm sau huynh sẽ thấy mọi
chuyện khác hẳn. Lần này Tô gia gặp chuyện, đương nhiên là chuyện tốt
với ta, nhưng nếu Tô gia đoạt được Hoàng thương, ta cũng không để trong
lòng, Ô gia chính là Ô gia. Ta là người bố trí đại cục, tư tưởng không
chỉ đặt ở Giang Ninh."

Ô Khải Long cười cười:

"Việc này thế nào vẫn phải nhờ huynh lo lắng."

Người càng biết làm việc, ý chí càng kiên định, Tịch Quân Dục không phải là
không biết những chuyện này, nên muốn thuyết phục chắc chắn là rất khó,
nhưng khi nào cần mở miệng, Ô Khải Long vẫn phải nói. Khi hắn nói xong,
sắc mặt Tịch Quân Dục vẫn rất bình thản, một lúc sau mới nói.

"Hai ba ngày cuối mới đáng lo, Tô Đàn Nhi không đơn giản, chưa biết nàng ta
có hậu chiêu gì. Nàng vì việc vải Tuế đã cắt giảm tài chính ở một số
nơi, chuẩn bị gần 3 năm thời gian, tính tới thời điểm hiện giờ đã bỏ vào đấy trên 10 vạn lượng, đợi khi công bố chuyện Hoàng thương, hi vọng của nàng sẽ biến mất, tâm tư hụt hẫng, nàng phản ứng thế nào chẳng ai lường trước được."

"Ha hả, Tịch huynh định nói tới giảm giá bán hàng?"

Ô Khải Long hài lòng bật cười:

"Ta cũng hi vọng cô ta làm như vậy, làm trái quy tắc thì mọi người sẽ công
kích hội đồng, Tô gia chỉ suy sụp nhanh hơn mà thôi. Lão gia tử của Tô
gia sẽ không để cho nàng làm như vậy, Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương
chắc chắn cũng không, cô ta muốn làm vậy thì khác nào đem gia nghiệp ném xuống biển."

Hắn lắc đầu nói với giọng hài lòng và tự tin:

"Tô Đàn Nhi, Liêu chưởng quỹ đưa thanh thế Tô gia lên mức này đã là cố hết
sức rồi, Tô Dũ là người vô cùng lợi hại, năm xưa khởi nghiệp bằng hai
bàn tay trắng mà đưa Tô gia lên vị trí chân vạc ở Giang Ninh. Sau khi
Hoàng thương công bố, lão có thể miễn cưỡng ngăn cơn sóng dữ, nhưng lão
đã già rồi, chẳng thể chống đỡ Tô gia được bao lâu nữa. Đương nhiên, đó
là chuyện ngày sau, hôm nay có thể buông tay ngồi nhìn rồi, người có thể lật cờ ư, là ai? Chẳng lẽ là tên Ninh Nghị?"

Tịch Quân Dục híp
mắt, sắc mặt ảm đạm. Thành thật mà nói, hắn không thích nghe người khác
nhắc tới cái tên này. Đối phương chỉ là hạng người vô năng, nhưng ngoài
việc cưới Tô Đàn Nhi, đối phương còn được Tô gia đưa lên vị trí đại
diện. Một hạng người vô năng nhưng hết lần này tới lần khác nắm những
chuyện quan trọng:

"Ít tự đại đi, người ta là Giang Ninh đệ nhất tài
tử, tài thơ hơn người, huynh làm chuyện xấu sau lưng, cẩn thận hắn dùng
ngòi bút hại huynh."

"Ha ha, có lý, có lý."

Ô Khải Long vỗ bàn cười rộ, sau đó vẻ mặt hơi nghiêm túc:

"Người này cũng không phải kẻ ngu dốt, nhìn khí độ phong phạm của hắn đã biết
hắn hơn rất nhiều người trong Tô gia. Hắn làm việc tuy vụng về, chưa
thành công nhưng cũng không coi là lỗ mãng, có thể nhận ra hắn đang dụng tâm suy nghĩ, dụng tâm học tập. Chỉ là với tình cảnh của Tô gia hiện
giờ, hắn khó tránh khỏi sốt ruột, nếu ở lúc bình thường, cho hắn nắm
toàn diện cũng chưa chắc có sai lầm gì, nhưng lúc này... Một thư sinh mà nắm thế cục, đối thủ lại không thuộc cùng tầng lớp, một người thông
minh với tài thơ thì làm được gì, chỉ có thể nói... hắn không gặp thời
mà thôi."

"Sau lần này, hắn sẽ hiểu ra nhiều điều."

Tịch Quân Dục đang định nói những hành động của Ninh Nghị mấy ngày hôm nay thì lắc đầu, xoay người đi ra ngoài:

"Không còn chuyện gì nữa, cám ơn đã khoản đãi."

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể dùng cả con sông báo đáp (3)."

Ô Khải Long cười đùa, sau đó phất tay một cái:

"Suy nghĩ những lời ta nói đi, phía trước là biển, vì một cái hồ không đáng. Cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh. À, còn một câu nữa...
Tương tư thầm mến là vô ích..."

(3): Nguyên văn “thụ nhân tích
thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo”, nghĩa là “nhận được giọt
nước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo”

"Người đã vô tâm, ta phải thôi."

Tịch Quân Dục đang đi ra cửa nói tiếp lời, thân ảnh hắn biến mất trong bóng đêm:

"Tốt nhất là đừng để người khác biết cuộc gặp hôm nay."

"Việc này nhất định, sẽ không có biến cố gì đâu."

Ô Khải Long trả lời một câu, đợi khi bóng người kia biến mất hẳn, hắn mới đẩy bàn đứng dậy xoay người rời đi:

"Đáng tiếc..."

Nhưng đây chỉ là lời thì thầm cảm thán. Tịch Quân Dục là một người tài mà hắn muốn có, sau này hắn sẽ quản lý Ô gia, cần phải có gánh hát của riêng
mình. Ô gia đoạt được Hoàng thương là một chuyện đáng mừng, một số kế
hoạch có thể triển khai sớm, dệt hoa trên gấm. Hắn còn trẻ, sau này còn
nhiều việc phải làm, nhân tài như Tịch Quân Dục chỉ có thể gặp mà không
thể cầu, cái hắn coi trọng là tương lai, chứ không phải lợi ích trước
mắt này.

Nhưng mà, nếu việc lợi đã tới thì dại gì không cầm. Hắn
đứng ở mép thuyền, nhớ tới một tháng hoảng loạn của Tô gia, sốt ruột ẩn
chứa sợ hãi, ngay cả người được mệnh danh là ngọn núi Tô lão thái công
cũng phải lo lắng đi quan hệ, lại nghĩ tới thái độ hả hê của Tiết gia,
hắn không khỏi vừa cười vừa lắc đầu.

Thật là buồn cười.

Ánh sáng trên mặt sông biến mất, thuyền hoa rẽ sóng chạy giữa sông.

Trời đã sáng, bóng tối lại đi. Hôm nay là ngày 24 tháng 8, tối đến, đêm về,
trời hửng đông bước sang ngày 25. Tối hôm nay, Chức Tạo viện sẽ tổ chức
đại hội ngành vải, mùa thu là mùa thua hoạch, nghề nào cũng phải tổ chức đại hội tổng kết một lần.

Ở Rể (Chuế Tế) - Chương #122