Nhầm Hàng!


Người đăng: anni_mona19@

(Lịch Ra Chương : 1 Ngày 1 Chương. Thời Gian : Tùy.)

Nhìn thanh kiếm chỉ vào mình, nàng suy nghĩ,

Tên Ám Vệ này có phải võ công thấp không? Nếu võ công cao, nàng từ xa đi qua
hắn phải biết chứ? Đằng này nàng đứng chán chê ở đây, nhìn nhau đắm đuối được
lâu, mới xuất hiện? Đáng nghi!

Tên chỉ mũi kiếm bắt đầu mất kiên nhẫn, "Nói!"

Nàng nhìn nhìn tên Ám Vệ, cả người toàn màu đen còn che mặt nữa...

Nhầm hàng! Tên này là Thích Khách! Ơ... Thích Khách đến giết ai?

Thôi kệ.

Nàng chỉ tay ra sau tên Thích Khách, "Hoàng Thượng!" Tên Thích Khách thấy nàng
kêu lên cũng quay đầu theo hướng nàng chỉ, nhân cơ hội nàng nâng chân đá vào
giữa hai chân tên Thích Khách, tên Thích Khách bị đau, tay làm rơi thanh kiếm,
nàng vươn tay chụp lấy, cầm kiếm nhắm vào hai chân của tên Thích Khách, tay
tăng thêm lực chém xuống, tên Thích Khách đau đơn kêu lên rồi ngất lịm đi.

'Ring' Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất, nàng ngồi bệt xuống,

Đói quá!

Lúc sáng nàng chưa có ăn gì, hết nôn ói, nay còn vận động tay chân, đã thế
thanh kiếm nặng trịch nữa chứ! may mà thân thể này không yếu đuối quá, chỉ có
một tên Thích Khách... hai tên thì... đầu lìa khỏi cổ! Đi đời nhà Diêm Vương!

Nàng liếc qua người ngồi trên ghế đá, nãy giờ như khúc gỗ ở đó,

"Phu Quân~~" Giọng nói quyến rũ của nàng vang bên tai hắn..

"..."

Gọi hắn thì gọi, sao phải dùng giọng quyến rũ như thế hả? Còn nữa, đừng có gọi
linh tinh! Trời đánh đấy! Biết không!

Nhìn chiêu thức lúc đánh tên Thích Khách... giống võ mèo cào vậy? Chỉ có một
chiêu hắn cảm thấy... quỷ dị, nhưng hiệu quả tốt, khiến đối phương phân tâm,
rồi đá vào chỗ hiểm, đối phương theo bản năng sẽ che đi chỗ bị đau đó, nhân
lúc cướp vũ khí trên người đối phương, nhanh gọn xử lý, tuy động tác nàng còn
hơi chậm. Cái này chỉ có tác dụng với mấy tên Thích Khách như thế kia... còn
cao thủ... chưa nói được...

...Sao không trả lời hả?

Nam Huyền Ngọc... không phải không biết nàng đấy chứ? Có thể lắm!

Vì lúc trước hắn, Diệu Mộng Mộng đâu có gặp nhau bao giờ, Chuyện vì sao nàng
biết hắn là Nam Huyền Ngọc, có hai điều nàng suy đoán 1 : Nhìn trên người hắn
xem, toàn đồ quý, cách ăn mặc của hắn giống mấy soái ca ngôn tình cổ đại. 2 :
Những động tác của hắn, lúc nãy nàng đánh nhau hắn chỉ ngồi nhìn, trong mắt
chẳng hề có chút biểu tình nào.

Điều 3 : Diệu Mộng Mộng từng nghe lén rất nhiều lần, lần nghe được vị phụ
thân, thân ái kia khuyên nhủ Diệu Kiều Như, vô tình nói ra ngoại hình của hắn.

"Vương Gia, Vương Phi." Giọng nói đầy nghiêm túc, bóng dáng xuất hiện trước
hai người.

Lần này chắc chắn là Ám Vệ của Nam Huyền Ngọc, mặc dù trên người không khác gì
tên Thích Khách, khác mỗi không bịt mặt, trên người toả ra hơi thở lạnh như đá
trong tủ.

...Hắn không biết nàng, Ám vệ của hắn thì biết nàng... thật vĩ diệu!

Hóa ra thiếu nữ này, Vương Phi giữa đường tự sát của hắn sao? Aiza... hắn cứ
tưởng nàng, Nương Tử của Ám Vệ hắn phái tới đây để bảo vệ hắn, tiện thể trêu
đùa hắn. Cảm giác cái gì mình cũng không biết.

Đừng hỏi vì sao, Ám Vệ của hắn mỗi lần đi đâu cũng đều để lại một vị Nương Tử,
bảo vệ an toàn cho hắn.

Ám Vệ của hắn kỳ quặc vậy, lại rất trung thành.

"Vương Phi, người ở đây ngắm hoa nhé! Vương Gia đến giờ uống thuốc rồi." Nói
xong, tên Ám Vệ dìu hắn đi,

...Vương Gia như hắn chưa nói được câu nào với Vương Phi của mình đã phải đi
uống thuốc? Đập bàn! Hắn đâu có bệnh, uổng thuốc làm gì?!

Tính độc chiếm của Ám Vệ nhà mình Lại nổi lên!

... Mới đầu thấy lễ phép, sao giờ thành khinh thường rồi hả? Đập cốc! Thấy mặt
nàng hiền nên thế đúng không!

Quái lạ... sao cảm thấy tên Ám Vệ... hắn ghen ta...?!

Có phải hay không tên này Thích Phu Quân nàng? Sao có thể thế được! Nhất
quyết không để Phu Quân nàng thành Thụ!

Nàng đứng lên, đi theo sau hai người, dùng hết sức kéo hắn, chân giơ lên,
hướng phía tên Ám Vệ...

'Bịch' Nàng và hắn ngã xuống cùng một chỗ, tên Ám Vệ bị nàng đá ngã vào bụi
cây, mông chổng lên trời.

Điều đó không quan trọng, quan trọng, nàng nằm dưới thân hắn! Dưới thân hắn!
Hai tay hắn chống lên ngực nàng!

Cái tư thế cũng đủ tỉnh cảm, ngọt ngào!


Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi! - Chương #4