Còn Chiến Đấu Được Chứ


Người hộ vệ thứ hai nghiến răng thi triển tuyệt học đao pháp của mình, ánh đao
vụt lóe lên sáng trắng, đánh vào vai người mang áo đen bên trái, sát khí áp
đảo ba người. Cánh tay tên thích khách bên trái nếu trúng phải đòn này ắt sẽ
đứt lìa không nghi ngờ, chợt một thanh trường kiếm quét ngang tới cản. Đao
kiếm chạm nhau đánh “keng”, tuyệt chiêu của người hộ vệ thứ hai bị chặn đứng
bởi một người áo đen khác. Cảm thấy cánh tay tê rần, biết tên áo đen vừa cản
đường đao của mình ắt hẳn là cao thủ dùng kiếm, gã liền đổi chiêu ‘ Cô đao
nghênh khách’ nghiêng đao sang một bên, cho đao chạy dọc trên thân kiếm đối
phương, ánh đao lóe sáng rồi tắt. Kết hợp với sự di chuyển của cước bộ người
hộ vệ thứ hai áp sát tên sát thủ áo đen đang giao đấu, thế đao lướt nhanh
không gì cản nổi như muốn uống máu bàn tay cầm kiếm của đối phương. Người sát
thủ áo đen sửng sốt nhanh chóng nâng cao chuôi kiếm nhưng vẫn không giảm bớt
được đao thế của người hộ vệ thứ hai, hắn ta nhanh buông kiếm nhảy vọt về phía
sau thốt lên:

- Khá lắm!

Người hộ vệ thứ hai làm gì còn tâm trí để ý đến lời khen của gã mặc áo đen
kia, tuy vừa rồi chiếm được ưu thế nhưng vẫn còn hai người sát thủ tấn công từ
phía sau, hơn nữa vừa rồi chỉ đánh rơi kiếm của một tên mà thôi chứ không tạo
ra được thương tổn trí mạng nào. Nếu công bằng đơn đả độc đấu, gã áo đen kia
phải chết không nghi ngờ nhưng trong trường hợp này lại khác, không trực tiếp
loại bỏ được đối phương đồng nghĩa với việc vẫn còn phải dây dưa qua lại nhiều
lần, nhưng tình huống lúc này không cho hắn làm như vậy. Người hộ vệ thứ hai
cầm đao sấn tới muốn trực tiếp loại bỏ trước tên áo đen làm rơi kiếm nhưng tên
này kinh nghiệm đầy mình sao có thể đứng yên một chỗ chờ chết, cộng thêm có
hai tên thích khách phía sau gây rối khiến cho ý muốn của người hộ vệ thứ hai
không thể thực hiện.

Đang khi người hộ vệ thứ hai chiếm ưu thế trước ba người bịt mặt chợt đâu bên
đối phương lại có thêm người.

- Hừ! Trong đám hộ vệ không ngờ lại có một nhân vật dụng đao giỏi như thế
này!

Người mới đến hô lên, rung thanh trường mâu đâm thẳng tới nhập vào cuộc chiến.
Người hộ vệ thứ hai giơ đao lên đỡ từ công chuyển sang thủ, song lại phát hiện
người mới đến võ công cũng không cao hơn mình cùng lắm chỉ ngang tầm, từ thủ
lại chuyển sang công, đường đao chém lia lịa đủ dồn cho tên bịt mặt mới đến
giật lui liên tục, chỉ là do đao ngắn hơn mâu mà chưa áp sát được thôi. Liếc
ngang thấy bên kia đám người áo đen đang đuổi theo Quang Toản, người hộ vệ thứ
hai sốt ruột, vụt hét lên biến chiêu ‘ bát phong phương đao’, đao quang tràn
ngập làm cho tên sát thủ dùng mâu cuống quýt đón đỡ được năm đường chợt trường
mâu bị đá lệch đi, đao quang tiến sát ngực gã. Đang lúc nguy ngập, chợt một
người lướt tới sau lưng người hộ vệ vung đôi vuốt bằng sắt đen ngầu vào lưng
anh ta, kéo theo tiếng gió ớn lạnh gáy.

Người hộ vệ đành thu đao về để chắn đôi vuốt sắt, nhưng vẫn bị một vết cào sâu
vào vai, chảy nhiều máu. Người bịt mặt cầm mâu thở phào cất tiếng nhắc nhở:

- Số bảy, tên này khó đối phó lắm đó!

- Hừ! Số Chín! Nhớ hôm nay ông nợ ta một mạng đấy!chuyện ở đây để ta! ông
nhanh dẫn người đến tiếp ứng bên kia. Ở đây một mình ta là đủ rồi – người được
gọi là Số Bảy cất tiếng nói

- Giao cho ông! Đi thôi! – người áo đen cầm mâu được gọi là Số Chín nhanh
chóng dẫn người của mình chạy về phía Quang Toản, để lại sau lưng là cuộc giao
đấu cao trào giữa người hộ vệ thứ hai và Số Bảy. Phải nói xét về võ công thì
số bảy nhỉnh hơn so với người hộ vệ, thân pháp lại quỷ dị nhanh nhẹn, với lại
sức lực sung mãn không biết gấp bao nhiêu lần chiếm hết ưu thế, người hộ vệ
thứ hai đến đây đã quá mệt mỏi chỉ còn biết gắng gượng chống đỡ không còn sức
phản đòn

Ở đằng kia, Quang Toản dẫn theo hai người Phượng Hiền và Hải Yến cố gắng chạy
thoát nhưng không cần nghĩ cũng biết mức độ hiệu quả của việc làm này, khoảng
cách hai bên nhanh chóng được thu hẹp dần, phía sau nghe tiếng quát lanh lảnh

- Không được chạy!

Chuyến này mục tiêu của chúng là Quang Toản sao có thể dễ dàng để sổng mất
được.

Người hộ vệ thứ nhất bị đám bịt mặt vây kín, dốc hết chiêu số võ học bình sinh
cũng không sao thoát thân ra được, thậm chí vì trong lòng bồn chồn lo lắng cho
sự an nguy của Quang Toản mà để lộ sơ hở, trên người chịu không ít vết chém
may sao tất cả không phải vết thương trí mạng.

Nghe tiếng gào từ hướng Quang Toản chạy, người hộ vệ thú nhất liếc mắt nhìn
lại một cái liền kinh hoàng khiếp đảm. Lúc này đang trong vòng vây hãm, chỉ
xao nhãng một thoáng đã bị một mũi kiếm rạch qua vai áo, máu thẫm ra đỏ một
vùng áo. Người hộ vệ thứ nhất hự lên đau đớn, ánh đao nhấp nháy trên tay, tức
thì bốn tên thích khách đang tìm cách áp sát phía trước mặt , đầu một nơi thân
một nẻo. Một người khác trong đám thích khách gào lên.

- Số Bốn ngươi phía trên ta phía dưới

Y hợp lực với một người cầm kiếm cùng xáp vào, người hộ vệ thứ nhất nào có
lòng dạ nào giằng co thêm nữa, tận dụng khe hở vòng vây phía trước, lắc mình
né đi mũi nhọn hợp công của hai người, cố gắng chạy nhanh về phía Quang Toản.

Tất cả nói ra thì chậm nhưng diễn biến chỉ trong trăm bước chân chạy của Quang
Toản mà thôi.

- Toản ca! Huynh mau buông muội ra, chạy trước đi!

Quang Toản làm như không nghe thấy, vận lực mạnh hơn cầm chặt tay hai nàng mà
chạy, tiếng bước chân phía sau đã gần đến không thể gần hơn được nữa. Hắn thầm
nhủ trong lòng ‘không lẽ hôm nay ta thật phải chết nơi đây sao?’.

Từ phía sau Quang Toản cảm nhận được cơn gió lạnh thổi vào gáy, một thanh đao
mang đến vết sáng lóa theo quỹ tích vòng cung chém thẳng xuống lưng hắn. Hai
nàng Phượng Hiền và Hải Yến chỉ biết trương mắt nhìn vào ánh đao không có cách
nào ngăn được, thậm chí còn không kịp thốt lên thành lời. Tình thế ngàn cân
treo sợi tóc chỉ chớp mắt một cái nữa thôi, không! Không đến một cái chớp mắt
lưỡi đao kia liền chém vào lưng Quang Toản chẳng chút xê dịch.

Người hộ vệ thứ nhất chạy đến trông thấy cảnh như vậy muốn ra tay cứu nhưng
khoảng cách lại quá xa, trong lòng hoảng hốt gắng sức đạp mạnh phóng người
đến, nhưng sao kịp. Đang lúc tuyệt vọng chợt một bóng người lướt đến tung mình
ôm ngã tên thích khách đang vung đao chém, biến cố bất ngờ làm cho quỹ tích
đường chém của lưỡi đao biến đổi so với ban đầu song vẫn để lại một đường chém
vào vai phải của Quang Toản,khiến hắn đau thấu xương hét thảm một tiếng, té
nhào trên mặt đất.

- Toản huynh! Toản ca! – hai cô nàng thấy lưng hắn ướt đẫm máu liền thét lên
nhào đến bên cạnh đỡ hắn

Quang Toản thật đau muốn chết, từ trước đến giờ có khi nào bị một vết thương
lớn như vậy đâu, may sao vết thương không quá sâu, tuy đau đớn nhưng rất nhanh
hắn tỉnh táo lại, vừa kịp lúc người hộ vệ thứ nhất chạy đến. Thấy Quang Toản
không bị nguy hiểm đến tính mạng liền thở phào quay sang bên cạnh nói.

- Đa tạ Tâm tướng quân kịp lúc… không thì…

Thì ra người vừa đến chính là một trong bốn chỉ huy ngự lâm quân dưới quyền
Phan Văn Lân, là người cùng chức vụ với Trần Quách Tĩnh. Ông ta tên là Trần
Đình Tâm võ nghệ cao cường, hai người hộ vệ đi theo bảo vệ Quang Toản là do
ông cắt cử. Thật ra hai người hộ vệ đi bên cạnh Quang Toản chỉ là ngoài sáng
mà thôi, chính hắn cũng không biết bên cạnh mình luôn có một đám người do Trần
Đình Tâm sắp xếp bí mật bảo vệ từ xa, kể ra đó không phải là chuyện có gì quá
lạ lùng, vua một nước đi ra ngoài mà chỉ có hai người đi theo bảo vệ, đúng là
quá ít, nhưng tại Quang Toản không cho đi theo nhiều, ông ta mới dùng hạ sách,
ngoài mặt đáp ứng cho hai người trực tiếp đi theo, trong tối sắp xếp thêm
người từ xa bảo vệ. Nhờ chính cách làm khéo léo này mà đã cứu Quang Toản một
mạng hôm nay.

Khi đám thích khách xuất hiện, sự việc quá bất ngờ, quá nhanh nhưng Trần Đình
Tâm vẫn đến kịp lúc, phía sau có không ít ngự lâm quân đang chạy tới

- Thần hộ giá chậm trễ mong bệ hạ trách phạt. –Trần Đình Tâm quỳ gối nói

- Việc đó để sau! Hãy tập trung chuyện trước mắt đi đã – Quang Toản gắng
gượng nói

Đang nói chuyện, đám người Quang Toản đã bị đám thích khách mang áo đen vây
chặt.

- Số Ba, đám ngự lâm quân bỗng dưng xuất hiện, nhanh chóng xông lên giải
quyết trước khi chúng kịp đến đây.

Đám người mặc áo đen ồ lên nhào vào. Trần Đình Tâm gầm to như sấm nổ giữa trời
quang, khiến ai nấy lùng bùng màng nhĩ rồi thình lình giơ cao thanh đao, kình
khí tỏa ra chém bạt về phía trước, hai tên sát thủ trước mặt ông ta lập tức bị
hoảng loạn mất tinh thần trúng một đao ngang hông. Đám thích khách phía sau
hai tên này theo phản xạ nghiêng mình tránh né vô hình dung tạo ra một lỗ
hổng. Trần Đình Tâm lạng người ôm ngang hông Quang Toản mà chạy ra khỏi vòng
vây theo lỗ hổng vừa mở, ông ta hú dài quay đầu chạy về phía ngự lâm quân đang
đến. Lúc này Trần Đình Tâm như một con mãnh thú man dại và hung tợn, xuất đao
hết sức tàn bạo, tiếng người kêu gào vang vọng.

Hai người Số Ba và Số Bốn có lẽ là thủ lĩnh ở đây của đám sát thủ, bọn chúng
muốn tiến lại áp sát với Trần Đình Tâm nhưng lại bị chính đám thuộc hạ cản
đường truy đuổi, vô hình đám đông sát thủ lại trở thành bình phong che chắn
cho Trần Đình Tâm. Người hộ vệ thứ nhất cũng biết cách phối hợp, hắn thoát
khỏi trường mâu của Số Chín, lắc người đánh chát một chưởng, gã lập tức hộc
máu miệng loạng choạng tung người ra sau. Mấy người xung quanh giơ tay ra đón
nhưng lực đạo văng ra sau của tên này khá lớn khiến đồng bọn đón hắn tức thì
ngả nghiêng lảo đảo. Không bỏ qua cơ hộ này, người hộ vệ thứ nhất tóm lấy hai
nàng Phượng Hiền và Hải Yến chạy về phía khác so với Trần Đình Tâm.

Mục đích ám sát lần này là Quang Toản chứ không phải hai nàng nên khi người hộ
vệ thứ nhất đưa hai nàng bỏ chạy đám sát thủ liền bỏ qua truy đuổi. Tất cả dồn
sức vào hướng Trần Đình Tâm chạy mà giết.

Tuy cước bộ của Trần Đình Tâm khá nhanh nhưng trên người còn phải mang theo
Quang Toản nên cước lực giảm mạnh. Đám sát thủ sau mấy nhịp thở hơi loạn liền
lấy lại phương hướng đuổi theo sau, chẳng mấy mà Trần Đình Tâm lại bị áp sát.
Trần Đình Tâm giao đấu mấy chiêu với Số Ba và Số Bốn liền biết mình đánh không
lại hai người này hợp công, trên lưng có thêm Quang Toản lại càng không dám
ham đấu với hai người. Ông thi triển thân pháp vòng một đường lách qua bên
mình Số Bốn, tránh đi mũi nhọn, xuyên thẳng vào trong đám sát thủ áo đen. Vừa
chạy tầm chục bước hai tên Số Ba và Số Bốn lại đuổi đến nơi. Trần Đình Tâm bèn
tháo chạy về phía đông sát thủ nhất.

Đám người hỗn loạn vô cùng. Số Ba và Số Bốn nhăm nhăm đánh về phía Trần Đình
Tâm, Trần Đình Tâm lại cố gắng lợi dụng đám đông sát thủ hỗn loạn để né tránh
trực diện đối chiêu với hai người. Lặp đi lặp lại như thế vài lần, Số Ba chợt
bỏ mặc Trần Đình Tâm, ra hiệu cho đám sát thủ dưới trướng tụ tập một chỗ bao
vây xung quanh ba người, muốn phá bỏ mưu kế của Trần Đình Tâm. Thấy vậy Trần
Đình Tâm bèn áp sát Số Bốn bổ đao về phía gã, nếu hai người này hợp sức ông ta
còn sợ nhưng chỉ đối phó một mình Số Bốn lão tin mình có thừa sức, tuy rằng
trên lưng còn Quang Toản làm ông vướng tay vướng chân nhưng vẫn tự tin bảo
toàn đến khi ngự lâm quân đến kịp.

Trần Đình Tâm giao đấu với Số Bốn được hai đao liền cảm giác được sát khí sau
lưng, ông trở mình vung đao, lưỡi đao lóe ánh quang phủ trùm lên người đánh
lén phía sau, khi Trần Đình Tâm theo đà quay lại vừa kịp đủ nhìn thấy thân
hình té ngã của một sát thủ khác. Trần Đình Tâm trả giá bằng việc một lần nữa
rơi vào vòng vây khép kín, đối mặt với hơn ba chục tên sát thủ áo đen không rõ
lai lịch. Nói thấy chậm nhưng việc diễn ra nhanh vô cùng, chỉ trong chục giây.

Quang Toản nằm trên lưng Trần Đình Tâm hết sức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một
chút mạng liền không còn. Hắn cảm nhận sau lưng đau buốt thấu tim gan, biết
mình lại bị thương, sợ làm Trần Đình Tâm mất tập trung đối địch bèn cắn chặt
răng gồng người lên chịu đau, một lúc sau mơ màng hỏi.

- Còn chiến đấu được chứ?

Trần Đình Tâm tuy mệt nhưng không đến nỗi sức cùng lực kiệt, nãy giờ chém giết
thảm thiết uy phong không đổi, kiêu hãnh đáp.

- Có gì không được?

Đến đây Quang Toản hai mắt rụp xuống mất đi ý thức, tất cả chỉ còn một màu
đen.

Trần Đình Tâm thấy máu chảy xuống nhiều, lay lay Quang Toản không thấy động
tĩnh gì, lo lắng kiểm tra mới biết Hoàng Thượng bị thêm một vết đao chém sâu
vào lưng từ khi nào, hai vết thương trước sau không ngừng chảy máu.

“Gào…ô..ô . Á…a.a. tất cả các ngươi phải chết!!!!!”

“Giết…iết. Đuổi theo… không được để chúng thoát.. mau hộ giá!!!”

Lão gào lên tuyệt vọng, sau đó là tiếng kinh hô từ bốn phương tám hướng, Trần
Đình Tâm biết ngự lâm quân đã đến nhưng lão đã không bảo vệ được Hoàng Thượng
chu toàn, toan giơ đao tự sát may rằng có thuộc hạ cản lại trói chặt ông ta.

Cầu thanks, vote, like


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #41