Hoàng Cung Phú Xuân.
Hôm nay là (ngày lành tháng tốt) ngày người đỗ đạt trong kỳ thi đình vừa rồi
ra mắt hoàng đế, như lần trước, Quang Toản cho gặp chung tại sân rồng. Ngay từ
sáng sớm năm trăm mười người trong danh sách thi đậu lần này có mặt tại Hoàng
Cung, xung quanh còn có bá quan văn võ đứng quan khán. Phải nói sáng hôm nay
hoàng cung rất đông người, thời tiết đầu xuân ấm áp, dễ làm cho người ta thấy
khoan khoái trong lòng, các thí sinh áo quần chỉnh tề đứng trước sân đợi hắn
xuất hiện. Quang Toản đến nơi là lúc công việc được chuẩn bị ổn thỏa.
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Bình thân!- Hắn đứng trên bậc cao mà nói
- Tạ ơn Hoàng Thượng!
Lúc mọi người ổn định vị trí, một thái giám tay cầm thánh chỉ đọc lớn xướng
tên của từng người thi đậu. Vì khá đông người nên có phần hơi lâu, Quang Toản
muốn bỏ qua phần này nhưng đám bên Bộ Lễ nhất quyết không chịu nói đây là nghi
thức xướng tên bảng vàng không thể không có, là để coi trọng bậc nho gia đỗ
đạt vinh quy bái tổ… khuyến khích dân chúng theo gương mà chăm chỉ đọc sách
thánh hiền. Kể ra mấy lão nói cũng đúng, hắn chẳng có lý do nào chính đáng khi
muốn cắt đi phần này.
- Các ái khanh có mệt không? Có ai thấy mỏi chân không?
- Khởi bẩm Hoàng Thượng không mệt,không mỏi! - Cả mấy trăm người cùng trả
lời.
- Trẫm có lời chúc mừng đến các khanh, những người đứng đây đều hoàn toàn
xứng đáng, xứng đáng với công sức đã bỏ ra, xứng đáng với mong đợi của trẫm. “
non sông Đại Việt có trở nên tươi đẹp hay không? Dân tộc Đại Việt có bước đến
đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính
là nhờ vào một phần công sức đóng góp của các khanh” (trích lời dạy Hồ Chủ
Tịch có sửa chữa, tác giả ăn cắp bản quyền he he).
…….---
- Người đâu bày tiệc mừng – đây là tiết mục hắn đề nghị thêm vào, hắn muốn
thông qua tiệc rựu để dễ dàng nói chuyện gần gũi với những sĩ tử thi đậu trong
đợt này, gánh nặng đặt lên vai họ trong tương lai là rất lớn, đến bây giờ vẫn
chưa ai trong số họ biết mục đích của hắn cả, theo Trần Văn Kỷ góp ý, chuyện
để cho họ biết chỉ là sớm hay muộn bởi vậy nên cho họ chuẩn bị tốt tinh thần,
dù sao thời kỳ này đi xa như vậy không phải ai cũng tự nguyện.
- Tạ ơn Hoàng Thượng, vạn tuế vạn vạn tuế
Hắn nghe câu vạn tuế này ban đầu còn có chút muốn… .. giờ đây đã sắp thành
quen. Khi đồ ăn được các cung nữ xinh đẹp thướt tha mang lên đầy đủ, rựu cũng
được đổ ra bát, nhưng ai nấy vẫn còn rụt rè nhìn về phía hắn. Quang Toản biết
đây là lúc mình nên lên tiếng rồi.
- Các khanh gia hãy cứ tự nhiên, trong lúc tiệc rựu mọi người không cần quá
câu nệ a. Trẫm biết các khanh có nhiều thắc mắc muốn được giải đáp mà không
biết hỏi ai, sẵn dịp này hãy cứ mạnh dạn lên tiếng. Trẫm sẽ đứng ra trả lời.
Nếu được thì chỉ cần hô to lên một tiếng được! Được không?
- Được!
- Tốt lắm! Mọi người ngồi xuống dự tiệc đi thôi.
Bàn tiệc của hắn đặt ở trên bậc khá cao đủ để hắn quan sát hết phía dưới. Vừa
ngồi xuống đã có người đứng lên thi lễ đặt câu hỏi. Vì đã nói trước không cần
câu nệ nên lễ nghi cũng được giảm thiểu hẳn.
- Khải bẩm Hoàng Thượng! Học sinh tên Hoàng Phúc xin hỏi ban nãy học sinh
nghe ngài nói “ cường quốc năm châu” học sinh không biết nghĩa là gì. Trong
sách có ghi nước tàu trước chia làm chín châu, có phải năm châu thuộc trong
chín châu này?
Tai rất thính a. Hắn chỉ đọc qua như vậy không ngờ đã có người để ý.
- Vị ái khanh này hỏi rất hay, trẫm nghĩ mọi người ở đây chắc sẽ có nhiều
người thắc mắc. Năm châu mà trẫm vừa nói không có liên quan gì đến cửu châu
bên tàu cả, nếu cộng lãnh thổ của Đại Việt ta của Thanh quốc, Xiêm la,,
Champa, Ai lao, Cao Ly, Chà –Và, Mông Cổ, Tây Vực cũng chỉ được một châu trong
năm châu mà thôi. Hay còn gọi là Á châu
Cả đám nghe đến đây đều sôi trào, chuyện này đã vượt qua tầm hiểu biết của họ,
không ngờ tất cả những nước trong sách vở của mà họ có thể tìm được cộng lại
cũng chỉ được một châu. Thanh quốc lãnh thổ bao lớn a, Đại Nam, Xiêm La rất
lớn đấy, liệu Hoàng Thượng có phải nói quá lên không? Có người tỏ ra nghi ngờ
cất tiếng hỏi.
- Khải bẩm Hoàng Thượng, vậy bốn châu còn lại là những châu nào?
- Bốn châu còn lại là Châu Âu, châu Mỹ, châu Phi, và Châu úc.
- Khải bẩm Hoàng Thượng muốn đến bốn châu này thì phải làm thế nào.
Theo suy nghĩ của một số người có lẽ phải biết tiên phép gì đó mới có thể đến
những châu còn lại.
- Câu hỏi hay lắm, để đi được đến bốn châu đó chúng ta phải dùng thuyền lớn
để đi. Các khanh biết những người Tây Dương chứ, họ chính là đến tù Âu Châu.
Chính họ đã đóng nên những con thuyền to lớn để đến các Châu lục khác. Có thể
nói hiện tại châu lục mạnh nhất giàu có nhất chính là châu Âu.
Đến đây đám người phía dưới bị Quang Toản kích phát tính tò mò rồi. Nếu những
lời nói này phát ra từ miệng người khác có lẽ họ sẽ cho đó là tên điên, nhưng
lời nói do thiên tử phát ra hoàn toàn khác. Thiên tử được cả thần tiên chỉ
dạy, thậm chí còn có thể làm cho thiếc tự nổi trên nước, lại còn chuyện gì mà
không thể.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng! Không biết Á Châu ta đứng thứ mấy?
- Nếu xếp đúng thì Á châu ta chỉ đứng thứ ba.
Câu trả lời này khiến họ đau lòng rồi, ai mà không muốn cổ vũ “đội nhà” ah,
bọn hắn ở trên Á châu vậy Á châu là “đội nhà” còn gì, là châu lục bọn họ nhiệt
liệt ủng hộ đó. Vẫn có một số người không cam lòng với câu trả lời ngắn gọn
của Quang Toản muốn hắn giải thích rõ ràng hơn.
- Xin Hoàng Thượng chỉ dạy.
- Giàu có thua Châu Âu một chút là Châu Mỹ, nhưng lại là châu có lãnh thổ
rộng lớn và nhiều tài nguyên nhất, ở đó có rất nhiều mỏ vàng bạc lớn, nhiều
đến mức các khanh không thể tưởng ra được, người Châu Âu hằng trăm năm
trước.., có lẽ là từ hồi vua Lê Thái Tông .. đã đến đây xâm chiếm lãnh thổ
Châu Mỹ. Khoảng hai trăm năm sau đó người ở châu Mỹ mới đánh đuổi được các
cường quốc Châu Âu để xây dựng cường quốc của mình. Thứ ba là Châu Á nơi chúng
ta đang đứng, vì có nền lập quốc lâu đời dân cư đông đúc nên mới được đứng thứ
ba. Sau châu Á là châu Phi…. Cuối cùng là châu Úc….
- Hoàng Thượng nói như vậy chẳng phải chúng ta rất yếu sao. Người Châu Âu xâm
chiếm châu Mỹ, châu Phi bị họ bắt làm nô lệ. Vậy chẳng phải họ rất mạnh sao?
Một số người nghe đến đây bắt đầu tỏ ra hoang mang rồi. Đương nhiên phần lớn
vẫn coi đây chỉ là chuyện xa xôi không có gì đáng lo ngại.
- Hoàng Thượng không biết cường quốc năm châu gồm những ai. Có Đại Việt ta
không?
Quang Toản nghe hỏi câu này liền biết đã đến lúc nên buông mồi câu rồi. (chuẩn
bị thổi phồng).
- ở châu âu lúc này có khoảng chục nước là cường quốc, nhất là các nước như
Anh, Pháp, Phổ, Áo-Hung, Octoman, Tây Ban Nha, Nga, Thụy Điển, Hà Lan, Ý . các
nước khác trên Châu âu tuy không phải là cường quốc nhưng cũng không kém là
mấy. ở châu Mỹ có khoảng bốn cường quốc là Hoa Kỳ, Canada, Mexico, Brazin. Còn
ở châu Á ta chỉ có nhà Thanh được miễn cưỡng cho là cường quốc vì dân họ quá
đông. Còn Đại Việt ta không bằng bất cứ một nước nào ở Châu Âu, các khanh nghĩ
xem nước ta có phải là cường quốc hay không? Haiz.- nói đến đây hắn không quên
thở dài một cái.
Những người phía dưới nghe như vậy tất cả đều lấy làm kinh hãi. Không ngờ Đại
Việt mình lại thê thảm như vậy, dù không phải là cường quốc cũng sém được đi,
đằng này lại thua kém hơn bất kỳ nước nào ở Châu Âu, điều này làm cho lòng tin
trong người họ bị đả kích nặng nề, chính Hoàng Thượng cũng phải thở dài như
vậy, không việc gì ngài phải nói dối, đề cao người mà tự hạ thấp mình cả. Có
người sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại
- Hoàng Thượng! Có thật như vậy không!
- Chuyện này không khó để chứng minh, các khanh nhìn vào những đồ vật tinh
xảo này thì biết, ở ta vật này chỉ trong cung mới có, còn ở chỗ họ hầu như có
thể thấy nhiều như ở ta thấy chén uống rựu vậy.
Hắn nói đến đây liền có người phụ họa mang ra một mớ đồ trong hoàng cung như
đồng hồ, ống nhòm, lọ thủy tinh, súng loại ngắn. ..Đưa ra cho đám người phía
dưới truyền tay nhau xem. Hắn không dừng lại mà tiếp tục dẫn chứng.
- Các Châu đều được ngăn cách nhau bởi biển lớn, mà họ vẫn có thể đem quân từ
châu này đến châu kia để xâm chiếm đó thôi, điều này ta làm được sao? Các
khanh thấy thuyền lớn của họ đậu trên bến Hội An chứ, họ có hàng vạn chiếc như
vậy, đáng nói là không phải của triều đình mà là của tư nhân. Người dân của họ
sắm thuyền lớn như dân ta sắm thúng. Dân mà đã giàu như vậy chứng tỏ triều
đình của họ không hề nghèo chút nào.
- Hoàng Thượng! Không cần lo lắng, học sinh nghĩ họ ở xa ta như vậy, có biển
lớn ngăn cách, lâu nay họ không động đến mình chắc chắn phải có lý do. Học
sinh thấy họ khó làm gì nổi ta.- (người thi đậu mà chưa được bổ nhiệm quan
chức thì xưng với vua là học sinh)
Nhiều người nghe như vậy cũng tỏ ý tán đồng.
- Các ái khanh nhầm rồi, lãnh Thổ kéo dài từ Cao Ly cho đến Thanh đến ta rồi
đến Xiêm La cũng chỉ là phần phía đông của Á châu mà thôi. Phần phía tây Á
châu đã bị người Châu Âu chiếm cứ hơn cả trăm năm nay rồi, hiện tại quân đội
của họ đã đến phía tây nước Xiêm rồi, không bao lâu nữa có thể sẽ kéo đến nước
ta thôi. Với lại họ có thuyền lớn như vậy còn sợ gì biển rộng. Phía nam của ta
là nước Chà- Và đã bị họ chiếm rất lâu rồi. Lúc đó họ chỉ dùng hai ngàn quân
là đã chiếm xong Chà Và.
Cả đám nghe đến đây liền lo sợ rồi, ở đâu xa thì họ không biết nhưng Chà Và và
Xiêm La thì không ai không biết nha. Tuy rằng hai nước này có yếu hơn Đại Việt
nhưng muốn dùng hai ngàn người mà đã thu phục được hai quốc gia này là chuyện
không tưởng đấy. Thấy nhiều người còn bán tín bán nghi con số mà mình đưa ra.
Quang Toản cầm trong tay khẩu súng hỏa mai đến bên tấm bia đá mỏng chừng hai
phân mà bắn.
“ đùng” khi chưa ai biết chuyện gì, một tiếng nổ vang lên kèm theo một mảng
khói đen. nhìn lại tấm bia đá đã nát bấy, khiến đám người kinh ngạc không
ngớt, tò mò nhìn vào khẩu súng trong tay hắn.
- Nếu hai ngàn người kia có rất nhiều hỏa thương như vậy, thậm chí loại mà họ
đang dùng còn tốt hơn mạnh hơn cái mà trẫm có thì sao?
Đúng vậy ah. Tấm bia đá còn không chịu nổi đấy, nếu họ lại có rất nhiều hỏa
thương như vậy thì đúng là không phải không thể ah. (rất nhiều người trong số
họ không biết hỏa thương lúc này không thể bắn liên tục như cung tiễn) Dù đã
giải đáp được thắc mắc nhưng chuyện này quá mới lạ đi, có người còn muốn đem
so sánh thêm một vài thứ cho thỏa mãn sự tò mò.
- Bẩm Hoàng Thượng! Vậy nếu họ đánh nhau với nhà Thanh thì ai thắng- một
người đưa ra câu hỏi khá ngây ngô, nhưng Quang Toản vẫn trả lời.
- Chỉ cần một trong số các cường Quốc đó đem ra khoảng hai vạn người là có
thể chính diện đánh đến tận Kinh đô Thanh quốc, vậy khanh nói ai thắng? Nên
nhớ họ có rất nhiều thuyền lớn chở được cả ngàn người đấy.
Rất mạnh ah, chỉ hai vạn người liền có thể đánh đến kinh đô nhà Thanh đúng
thật quá kinh hãi rồi. Họ nếu đánh Đại Việt vậy chẳng phải ta chỉ có nước bó
tay chịu trói hay sao? Tuy rằng trong lòng có ngạo khí, tuy rằng đuổi được hai
mươi chín vạn quân thanh ra khỏi nước nhưng không đến mức tự cho mình có thể
đem quân đánh đến kinh đô Thanh Quốc đấy. Rất nhiều người nghe ra Đại Việt
đang có khá nhiều nguy cơ. Chà Và ở phía nam Đại Việt đã bị chiếm, Phía Tây đã
đánh gần đến Xiêm La, vậy chẳng phải chẳng mấy chốc sẽ đến mình sao?
- Hoàng Thượng vậy chẳng phải Đại Việt ta nguy cơ trong sớm tối hay sao?
- Không phải nguy cơ mà là chuyện chắc chắn, sớm muộn gì họ cũng đưa quân vào
đánh ta, không những ta mà cả nhà Thanh cũng bị đánh.
Câu trả lời quá phủ phàng, cả đám bồn chồn trong người, nội tâm thầm căm hận
đám người Châu Âu xấu xa kia. Chỉ hận không có vài tên người tây ở đây để đập
một trận cho hả giận.
- Hoàng Thượng! Chúng ta phải cấm không cho bọn người Tây Dương vào nước ta.
Nên bắt tất cả đám người Tây Dương lại, nếu không lỡ họ là nội gián thì nguy.
Cấm tàu thuyền ra vào, có như vậy mới giảm thiểu nguy cơ bị nội gián địch xâm
nhập biết được tình hình của ta - một người nếu ra ý kiến được rất nhiều người
cho là phải, phần lớn lên tiếng ủng hộ.
Quang Toản nghe vậy có chút sửng sốt, thầm nghĩ “ không lẽ việc bế quan tỏa
cảng chính là do đây mà ra?”
cầu thanks, vote, like :)