Đang lúc này lão Phúc đến báo cho hắn, Phạm Viễn đã đến, biết trước những
chuyện về trao đổi giá cả như vậy không thể được thiếu lão quản gia này, Quang
Toản cho người đi gọi lão. Hiện tại trong phòng làm việc của Quang Toản đã khá
đông người.
- Việc Ông Smith đồng ý để lại một chiếc tàu khiến trẫm thật vui mừng, ông
Smith có lẽ không biết! Trẫm mua lại tàu để nhằm cho sứ đoàn của ta đến Anh
Quốc.
Linh mục Sơn nghe vậy rất vui mừng, việc Đại Việt thúc đẩy quan hệ với Nước
Anh, ông ta là người mong chờ nhất sau Quang Toản. Mỗi tầng hiểu biết của
người dân Đại Việt đối với thế giới bên ngoài càng tăng phần dễ dàng công việc
truyền giáo. Khi biết mục đích của Quang Toản mua thương thuyền nhằm chuyên
chở sứ đoàn, ông ta càng ra sức thuyết phục Amine Smith.
- Lạy chúa.! Đây là thông tin tốt lành nhất mà tôi nghe được trong mấy năm
nay. Rất sẵn lòng vì Bệ Hạ nếu ngài cần. – Amine Smith tỏ vẻ muốn được giúp đỡ
hắn trong chuyện này.
Kể ra chuyện Đại Việt cử sứ đoàn sang Anh Quốc nếu thành công ông ta được lợi
không nhỏ. Là nhà tư bản kỳ cựu, ông ta hiểu tương lai Đại Việt sẽ đưa lại lợi
ích gì, nếu Đại Việt và Anh Quốc có quan hệ ngoại giao, quyền lợi của ông ta
khi đầu tư kinh doanh vào Đại việt sẽ thêm phần đảm bảo.
- Sứ đoàn của ta cần người dẫn đường, nếu như ông có thể giúp, chắc chắn sử
sách sẽ vì đó mà ghi nhớ cái tên Amine Smith.
- Rất hân hạnh được ra sức vì ngài, xin Quốc Vương cứ tin ở tôi. Nhà Smith sẽ
không làm ngơ chuyện này. Không biết ngài cần gì ở thương đoàn chúng tôi nữa
không?
- Ta cần vũ khí… dụng cụ làm cơ khí.. thép tốt.. vương quốc của ta cần thép
tốt của Anh Quốc. Ta cũng cần một số hóa chất. Ta cần người.. cần những thủy
thủ giỏi.. đương nhiên nếu có những nhà sáng chế thì tốt nhất.- Quang Toản vừa
ngồi vừa liệt kê những thứ hắn cần cho Amine Smith nghe
- Về vũ khí có lẽ sẽ tốn không ít sức, mong rằng ở American sẽ tìm được cho
ngài thứ vừa ý, ở Anh Quốc luôn thiếu những thủy thủ giỏi, nhưng nếu ngài
không chê màu da của họ, ý tôi là những thủy thủ da đen họ khá được việc chỉ
có chút không được trật tự lắm…tôi muốn nói với ngài là họ sẽ nổi loạn vào một
lúc nào đó. Luôn tiện Xin được giới thiệu với ngài về những tên nole mạnh khỏe
nhất, là những tên da đen ý tôi muốn nói về họ. Nếu ngài có hứng thú.
Hóa ra tên Amine Smith này muốn hướng hắn đến việc mua bán nô lệ. Quang Toản
vốn không có thiện cảm với chuyện này nhưng hắn không phải là Nelson Mandela
để đứng lên đòi nhân quyền cho người da đen. Đã ở vào thời đại này rồi đành
phải chấp nhận một số thứ không hay. Nếu như mua lại những nô lệ này sau đó
trả tự do cho họ để họ trở thành con dân Đại Việtđây là chuyện không phải
không thể, dù sao tương lai cần không ít lao động.
- Ta sẽ hoan nghênh người làm được việc cho vương Quốc của ta, nhất là những
người từng làm trong các nhà máy hầm mỏ. Còn về chuyện những nhà sáng chế.-
Quang Toản nói
- Rất cám ơn thành ý của Quốc Vương, bây giờ ngài đã là khách hàng lớn của
thương đoàn nhà Smith. Nếu có nhà sáng chế nào tự nguyện đến với vương Quốc
của ngài chúng tôi sẽ rất sẵn lòng giới thiệu với Quốc Vương. Ý tôi là ở nước
Anh cũng rất cần họ, đương nhiên họ không phải là những người nô lệ. Cá nhân
tôi hứa danh dự với ngài sẽ cố gắng thuyết phục ai đó..
Đúng vậy! Xem ra không thể trông chờ vào những cư dân nhập cư. Quang Toản biết
muốn cho Đại Việt nhanh chóng có thành tựu cách tốt nhất là “ nhập khẩu chất
xám”. Nhưng chỉ nhìn vào con số về khoảng cách địa lý đã làm người khác chùn
chân, chưa phải kể đến những yếu tố khác. Giờ đây gánh nặng của những du học
sinh sắp đến sẽ càng nhiều. Ý tưởng đại nhảy vọt vừa chợt lóe trong đầu Quang
Toản lại bị dập tắt một lần nữa, đem hắn trở về với đúng thời đại. Quang Toản
cùng Amine Smith đến đây không bàn luận thêm về vấn đề mua bán giá cả nữa. Hai
người tránh qua chỗ khác cho đám người Phạm Viễn thư ký nhà Smith cùng bàn
bạc. Lão Viễn không phải là tay gà mờ trong chuyện này. Quang Toản tin ở ông
ta.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Quang Toản, Amine Smith biết mình nên làm một cái gì
đó, bất chợt ông ta nhìn về phía người bên cạnh mình mà nở nụ cười.
- Bệ Hạ tôn kính, xin giới thiệu với ngài vị này là bạn của tôi ông Thomas,
ông ấy từng tốt nghiệp loại ưu tại anh, là một kỹ sư Hóa Học đầy kinh nghiệm.
Quang Toản nghe giới thiệu như vậy liền rất bất ngờ, không ngờ cái lão mà hắn
coi là tên đầu bếp bên cạnh Amine Smith lại là một kỹ sư hóa học, trông lão ta
ăn mặc khá lôi thôi đấy, tóc còn bị cháy sém một đám. Hắn dù có chút nghi ngờ
nhưng cũng tỏ ra lịch sự xã giao.
- Rất vui khi được bắt chuyện với ngài, thưa quốc vương đáng kính, ngài cứ
gọi tôi là Thomas
- Chào đón ông Thomas, ông sẵn lòng ở lại làm việc trên vương quốc của ta
chứ- hắn tuy chưa biết thật giả ra sao nhưng cũng đưa ra lời mời.
- Rất sẵn lòng thưa quốc vương, rất vui…..
Amine Smith thấy chưa gì sự việc đã tiến triển quá xa như vậy liền ngắt lời
lão Thomas.
- Bệ hạ, có lẽ ngài chưa biết rõ về anh Thomas đây, xin nói cho ngài trước về
những vụ nổ… ý tôi nói là Thomas, anh ta không phải là một người nắm rõ với
những thí nghiệm của mình. Nếu ngài biết về một số việc làm của anh ta chắc
chắn sẽ không đưa ra lời mời vội vàng như vậy… anh ta đã….
Đến đây Amine Smith kể riêng cho Quang Toản nghe về Thomas. Thomas là bạn cùng
học trong trường với Amine Smith, lão tốt nghiệp và được nhận ngay vào làm ở
một công ty hóa chất, thời gian đầu công việc của Thomas khá trôi chảy, trong
mấy năm ông ta liên tục được thăng tiến trong công ty. Chỉ là sau này không
biết ông ta làm thí nghiệm gì mà các vụ cháy nổ trong phòng thí nghiệm của
Thomas thường xuyên xảy ra. Trong một lần anh ta cho nổ tung cả một nhà máy
hóa chất, khiến anh ta phải đối diện với một khoảng bồi thường khổng lồ. Amine
Smith giúp anh ta chạy trốn trên con tàu của mình để qua Khu Vực Đông Ấn, dù
vậy anh ta vẫn chưa hề từ bỏ cái thí nghiệm tai hại của mình, hậu quả có thể
thấy được ngay trên thân hình đầy vết sẹo bỏng và mái tóc bị cháy sém của
Thomas. Amine Smith luôn lo lắng chẳng biết khi nào con tàu của mình sẽ nổ
tung, lão muốn hướng Thomas đến một vài thứ hấp dẫn hơn mấy vụ thí nghiệm nguy
hiểm nên vẫn thường xuyên mang Thomas theo bên cạnh.
Không được đụng đến đám đồ thí nghiệm của mình khiến lão khá bức xúc, Quang
Toản mở lời mời lão đã đồng ý ngay không chút do dự.
Quang Toản nghe vậy không biết nên vui hay nên khóc khi chào mừng lão già này
đây. Sẽ không có chuyện đang ngủ yên lành, hoàng cung của hắn xảy ra hỏa hoản
và biến thành đóng tro chỉ sau một đêm đấy chứ. Quang Toản khá thắc mắc về
những thí nghiệm của lão, nhưng lão chỉ im lặng không nói, hắn càng không muốn
hỏi nhiều, chỉ sai người đưa lão đi tắm rửa. Trước khi đi lão còn phân vân mớ
“ đồ nghề” của mình vẫn còn trên tàu. Hắn phải hứa sẽ cho người đi lấy về lão
mới chịu lui.
Cuộc thương lượng của Phạm Viễn với thư ký của Amine Smith diễn ra khá suôn
sẻ. Mua lại một con thuyền của Anh, mượn thêm được đám thủy thủ, Amine Smith
còn hứa sẽ giúp hắn chở thêm một ít người trên các con tàu của mình. Dù vậy,
hắn còn ngỏ lời mời vị cố vấn ngoại giao Sơn đứng ra làm đúng với chức danh
của mình. Đi theo sứ đoàn Đại Việt đến Anh Quốc, được ông ta chấp nhận.
Xem ra ngày hôm nay thu hoạch không hề tệ. Trước khi ra về Amine Smith còn đưa
ra góp ý với hắn về chuyện nên xây dựng bến cảng. Bến cảng đúng là vấn đề cần
thiết, hiện tại Đại Việt chưa có một bến cảng nào đáng nói. Bến cảng là nơi
quan trọng đón nhận tàu thuyền xuất nhập, ngoài ra nó còn là nơi tập trung
hàng hóa, nơi buôn bán trao đổi, kiểm soát ngoại thương. Việc xây dựng bến
cảng có lẽ không thể không bàn đến trong thời gian sắp đến rồi.
--0-0-0-0-
Trong phòng của Quang Toản giờ đây chỉ còn lại ba người Trần Văn Kỷ, Phạm Viễn
và hắn. suốt cuộc gặp gỡ vừa rồi giữa hắn và mấy người Anh, Trần Văn Kỷ không
đưa ra ý kiến nào nhưng nội dung lão đã hiểu được. Phạm Viễn lại không cần
phải nói, có kinh nghiệm đi lại với đám thủy thủ phương Tây gần mười năm, nội
dung cuộc gặp gỡ hôm nay không có gì làm cho ông ta phải ngạc nhiên.
- Quân Sư! đám người đó chỉ một tháng nữa sẽ nhổ neo. Khanh ứng phó kịp.
Ý Quang Toản là ứng phó với chuyện trong triều, với lại làm sao giải thích cho
đám sĩ tử vừa đậu kỳ thi vừa rồi. Cả hai chuyện đều quan trọng, Quang Toản
thấy mình không nắm chắc giải quyết êm đẹp chuyện này, hắn trông chờ cả vào
Trần Văn Kỷ. Mong rằng trong lúc này lão có thể đưa ra một giải pháp vẹn toàn,
nếu không để cho hắn tự mình giải quyết đảm bảo quan trường Đại Việt sẽ có một
phen thay máu.
- Hoàng Thượng! Tạm thời để thần có thời gian suy nghĩ, xin bệ hạ cứ tin
tưởng giao hoàn toàn việc này cho vi thần. Quyết sẽ không để bệ hạ thất vọng.
- Trẫm chờ tin tức tốt từ quân sư, nhớ liên lạc với Linh mục Sơn, và Phạm
Viễn. Trẫm nghĩ hai người sẽ trợ giúp được khanh một vài vấn đề.
- Kỷ đại nhân có chuyện gì xin cứ dặn dò.- Phạm Viễn lên tiếng
- Mong Viễn huynh giúp đỡ nhiều cho- Kỷ đáp trả
Hai lão Phạm Viễn và Trần Văn Kỷ lúc này mới có dịp chào hỏi lẫn nhau. Do Phạm
Viễn không có chức quan nên Trần Văn Kỷ gọi lão là Viễn Huynh.
- Lão Viễn ngoài việc làm quản gia, lần này sẽ giữ thêm chức cố vấn ngoại
giao tạm thời, chuyến đi sứ lần này không thể thiếu lão đâu đấy, nhiệm vụ mà
lão phải làm không kém phần quan trọng.
- Thần tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.- Phạm Viễn tạ ơn
- Chúc mừng Viễn đại nhân được lên chức, ha ha. – Trần Văn kỷ thấy lão được
phong quan nên lên tiếng chúc mừng.
Lúc trước, khi Quang Toản đưa chức cố vấn ngoại giao này cho hai linh mục Sơn
Sâm, bên bộ lại chẳng biết sắp xếp như thế nào do không biết đây là chức quan
mấy phẩm, hỏi hắn hắn cũng áng chừng cho làm ngũ phẩm. Bởi vậy lúc này có thể
tính cho Phạm Viễn là quan ngũ phẩm rồi. Đương nhiên so với nhất phẩm như Trần
Văn Kỷ là không đáng nhắc đến, nhưng cả nước được mấy Trần Văn Kỷ cơ chứ.
Nhiều người phấn đấu trong quan trường cả đời cũng không lên được đến đó.
- Thần đi rồi không biết ai sẽ ở nhà tiếp tục công việc của thần, chuyện thu
mua sợi tơ và dệt vải….
- Chẳng phải lệnh tiểu thư vẫn hay phụ giúp ngài đấy sao. Trẫm nghĩ nàng sẽ
lo ổn thỏa chuyện đó.
Con gái của Phạm Viễn, Phạm Hải Yến năm nay mười bốn tuổi, chính là người hắn
gặp ở nhà lão lúc trước, sau này trong lúc “ vô tình” lão Phúc nhắc tên nàng
trước mặt hắn. Không chỉ một lần “ vô tình” như vậy mà sau này Lão ta còn liên
tục vô tình, nào là “ cô nàng đáng xinh xắn”.. “ suốt ngày đi theo phụ giúp
lão Viễn”.. . tóm lại vì những lần “vô tình” như vậy mà hắn biết được Phạm Hải
Yến có tài trong việc quản lý, hầu hết tất cả sổ sách đều do nàng thay Lão
Viễn tính toán cả. Hắn đã vài lần nhìn cuốn sổ thu chi do nàng viết, công nhận
là nét chữ rất đẹp, tính toán không thấy sai số. Rất có tiềm năng của một
CEO.( Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ nét mặt đáng yêu đó đấy, bàn tay mát lạnh
ah.)
- Cảm ơn Hoàng Thượng đã khen ngợi, tiểu nữ còn trẻ người, chưa đảm đương nổi
việc gì, không chịu làm công việc thêu thùa mà chạy theo….
Lão nói đến đây thấy mình hố rồi, nói con gái mình còn trẻ không làm nên
chuyện, Hoàng Thượng đứng trước mặt còn nhỏ tuổi hơn cả con gái lão nữa đó.
Vậy chẳng phải…
- Ha ha… Ông không nên nghĩ nhiều, ta tin tưởng vào lệnh tiểu thư sẽ kế tục
được tài năng của của ông.
- Chỉ sợ làm hỏng đại sự của Hoàng Thượng.- Lão Viễn nói
- Chuyện đó khanh cứ yên tâm, ta sẽ cho người phụ giúp lệnh tiểu thư. Đảm bảo
mọi chuyện sẽ ổn. ( ọe ọe… hắn chuẩn bị dụ dỗ con gái nhà lành kìa làng nước
ơi.). lần này đi, trẫm muốn ông tìm cách đặt mua tầm vài chiếc tàu chiến, đặt
đóng thêm thương thuyền, việc quan trọng là phải tuyển được càng nhiều thủy
thủ càng tốt. Trong này có danh sách một vài thứ trọng yếu mà Trẫm cần, khanh
cứ theo đó mà làm, nhớ không nên gây quá nhiều sự chú ý.
Quang Toản đưa cho lão viễn một danh sách những thứ cần thiết. Trong đó chi
chít một số thứ như máy móc, thiết bị công cụ, đặc biệt là tàu thuyền, máy hơi
nước, hóa chất..vv. Việc mua sắm này không ai hợp bằng lão cả. Với lại Quang
Toản dốc hết túi cho lão quản lý rồi. Không phải lão thì còn ai.
Cầu Thanks, Vote, Like :)