Dưới chân núi Hòn Long bên ngoài Thành Diên Khánh (Nha Trang) cách bờ bắc sông
cái năm dặm. Nơi đóng hai vạn quân của tướng Diệu.
Trong doanh trại quân Tây Sơn, Trần Quang Diệu đi lại không ngừng. Từ khi nhận
được chiếu chỉ của Quang Toản. Lão liền cho quân bỏ qua không vây thành Diên
Khánh lùi quân qua sông Cái. Lấy đây làm phân giới tạm thời phân chia với quân
Gia Định.
Từ lúc xuất quân đến nay, vượt qua đèo cả, đánh địch ở Vạn Giã, Ninh Hòa, truy
binh thẳng bước tiến về phía Nam. Đánh đâu thắng đó thế như chẻ tre. Diệu cho
quân thần tốc tiến về đánh thành Diên Khánh là nơi tập trung đông quân thứ hai
của Chúa Nguyễn, với quân gần bốn vạn có thành quách chắc chắn trang bị gần
bốn trăm pháo lớn nhỏ. Tại đây quân Gia Định dựa vào tường cao hào sâu mà thủ
vững không ra .
Quang Diệu hành quân gấp rút, đường xá gập gềnh khó đi nên chẳng mang được đại
pháo theo. Quân địch đông hơn lại thủ thành nên không thể cường công, chẳng
hạn cường công có vào được thành cũng là thảm thắng.
Không cường công được, Diệu nghĩ ngay đến dùng kế nhưng chủ tướng của đối
phương cũng không ngu. Dù có nhìn ra kế của lão hay không bên đó cũng đóng cửa
im lìm, quân đội thay nhau tuần tra tiếp nối. Lão cho bao vây Thành Diên Khánh
chờ cho đến khi trong thành hết lương, sẵn tiện mai phục quân tiếp viện của
đối phương nhưng cả ba tháng nay trong thành chẳng thấy hết lương, quân tiếp
viện không thấy bóng dáng. Bên mình tướng sỹ lâu ngày không chiến tinh thần
hăng hái ban đầu càng giảm sút. Đang lo lắng chưa biết phải làm sao liền nhận
được chỉ dụ từ kinh mang đến. Triệu hồi lão về nhận mệnh mới.
Thắc mắc chưa hiểu ra chuyện gì, may sao Hoàng Thượng còn gưởi thêm phong thư.
Lão xem xong chẳng chần chờ mà lệnh cho quân lui lại phía sau. Tuy rằng chưa
hiểu hết ý tứ trong thơ nhưng Hoàng Thượng nói như vậy lão cũng không chần
chờ. Cái lão không vui nhất chính là công sức vây thành ba tháng nay như muối
bỏ biển khiến lão thật chẳng cam lòng trở về như vậy.
- Tướng quân! Phía dưới đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lệnh xuất phát.
- Truyền đạt xuống dưới cho tướng sỹ tạm thời nghĩ ngơi dưỡng sức, tối nay
liền xuất phát.
Quang Diệu nhìn sang một tướng khác dưới quyền tên là Dương Đăng nói.
- Việc ta giao làm đến đâu rồi?
- Thuộc hạ đã cho người lấy cỏ khô phủ xung quanh tường trại. Hai ngàn người
ngựa đã vào vị trí, con mồi đã thả chỉ chờ cá mắc câu.
- Chỗ thiếp cũng ổn rồi. Chỉ là có phải…- thấy Diệu nhìn sang mình Bùi Thị
Xuân lên tiếng trả lời, bà chưa nói hết câu Diệu đã vội cắt ngang.
- Phải như vậy, không có chút hi sinh, sao dụ được địch.
- Nhưng mà sinh mạng……
- Ta đã có chủ ý. Nàng không cần nghĩ nhiều như vậy, binh lính dưới trướng ta
không phải là kẻ tham sống sợ chết, nàng yên tâm, ta đã có tính sẵn hết rồi,
đội tượng binh cho đi cuối cùng vậy.
Bên trong thành Diêm Khánh, Chủ tướng tiền Quân Nguyễn Văn Thành cùng các
thuộc hạ ngồi tập trung tại đây. Chú mục vào vị trí đóng trại mới của quân Tây
Sơn trên đại đồ mà suy tính. Lão bất chợt ngẩng đầu mang theo khí thế của bậc
tướng dày dặn sa trường cất tiếng hỏi.
- Tin tức các ngươi nhận được đã xác minh chưa?
- Thuộc hạ đã hỏi kỹ mấy tên thám báo vừa trở về. Bọn chúng kể bị thám báo
của Tây Sơn bắt, trong lúc vô tình nghe được ai tướng dưới quyền Diệu nói
chuyện. Theo tả lại trong đó có một người chắc chắn là Dương Đăng là thân tín
của Diệu nên có thể nghĩ tin này không giả. Lúc đó địch lo thu dọn đồ đoàn
không cẩn thận coi giữ nên hắn mới lén trốn ra được.
Nguyễn Văn Thành là một trong thất hổ tướng dưới tay Nguyễn Ánh, danh không
thẹn với năng lực. Từ mưu lược cho đến tài cầm quân đều được thử thách qua
trăm trận mà thành. Chỉ nhường đó sao có thể đả động được lão.
- Đây chắc chắn là kế ‘dụ rắn ra khỏi hang’ của tay Diệu. Thật lắm mưu nhiều
trò đấy, mấy tháng nay còn ít sao? Lần này không ngờ lại đổi sang loại cũa
rích như vậy. Hắn không định theo kiểu Chu Du giả say lừa Tào đó chứ.
- Bẩm tướng quân.. việc này chỉ e là không giả.. bên ta đã xác minh qua lần
trước Quang Toản hạ chỉ điều Diệu rút quân về để cho Dũng vào thay là có thật-
Một tướng dưới quyền thành lên tiếng nhắc nhở.
- Như vậy cũng chỉ chứng tỏ hắn sẽ rút quân nhưng không chắc là bao giờ. Quân
quy của địch không phải các ngươi không biết, làm sao có chuyện dễ dàng nghe
lén như vậy được. Sao lại có chuyện thám báo bị bắt dễ dàng chạy thoát từ trại
địch như vậy.
- Thuộc hạ nghĩ.. Diệu nghe chỉ không thể không về, còn việc thám báo chạy
thoát ra ngoài càng chứng tỏ Quân Tây Sơn thật lo thu gọn hành trang sao nhãng
việc canh chừng, thu hành trang vào giờ này chẳng phải để tối nay lui hay sao?
Thành nghe đến đây cũng thấy có chút đúng, đúng là lão bắt đầu phân vân rồi.
Là người cẩn thận xưa nay vì thế mới giữ vững được Diên Khánh đến lúc này.
Thật ra chỉ cần giữ được Diên Khánh thôi là đã hoàn thành nhiệm vụ mà Chúa
Nguyễn gió phó, nhưng có thể hậu tập quân Tây Sơn trên đường rút lui lại là
miếng ngon quá hấp dẫn. Ai lại chê công lao của mình quá nhiều. Thấy các thuộc
tướng phía dưới ai cũng nóng lòng là biết họ lâu nay bị vây chặt ở trong thành
ức chế như thế nào.
- Chờ thám báo trở về rồi tính tiếp vậy.
Như để hâm nóng tí phân vân nhỏ nhoi trong suy nghĩ của lão. Vừa nói xong tức,
liền có người chạy về báo lên tin tức.
- Thuộc hạ thám báo doanh xin ra mắt tưởng quân.
- Không cần dài dòng, mau báo động tĩnh của địch.
- Dạ bẩm mọi thứ vẫn như bình thường, trông doanh trại không hề nghe tiếng ồn
ào. Phía trước trại có cỏ khô chất cao xung quanh nên khó nhìn thấy bên trong,
nên không biết động tĩnh của lương thảo, nhưng mấy giờ trước có thấy họ di
chuyển xe cộ.
- Thấy quân lính của chúng ra khỏi trại?
- Không thấy! – tên thám báo lắc đầu
- Tốt lắm! Cho người tiếp tục theo dõi động tĩnh có gì mới lập tức báo về, từ
giờ đến sáng mai không được dời mắt.
- Thuộc hạ đi ngay.
Thành cười rất tươi, nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lão mấy tháng nay. Còn đám
thuộc hạ dưới quyền nghe hết lời của thám báo xong chẳng thể nào mở miệng cười
bồi tiếp hưởng ứng cùng lão. Cả đám mặt mày xụi xuống không có chút hưng phấn.
Doanh trại địch yên tĩnh bình thường lại chất cỏ khô xung quanh chẳng phải là
bẫy dụ họ phục kích là gì. Kẻ làm tướng ai mà không biết chiêu này. Thành nhìn
thấy bộ mặt đưa đám của thuộc hạ lại lắc đầu mà cười.
- Tất cả tươi tỉnh lên, chúng ta tối nay sẽ được trả thù mối nhục mấy tháng
nay…
- Xin tướng quân chỉ rõ.
- Diệu nhận được lệnh không thể không về, chẳng qua là hắn sẽ về khi nào đây
mới là điều ta mong chờ. Quân Tây Sơn im lặng nhưng trước đó thám báo chạy
thoát về chẳng phải nói chúng đang dọn đồ sao? Đây là hắn đang cho quân nghỉ
ngơi để tối có sức hành quân nhanh lên đường. Khổ nỗi hắn lại vừa muốn rút
quân an toàn lại càng tham lam muốn mang cả lương thảo cùng về. Vậy nên cho
người chất cỏ lên tường trại để thám báo của ta không để ý được xe của chúng
đã chất đầy hàng. Đây chẳng phải nói hắn muốn rút quân vào đêm nay sao?
Đám thuộc tướng nghe vậy liền ớ người ra, từ buồn chuyển sang vui mừng, cả đám
nhao nhao lên tiếng khen không tiếc lời, khiến lão khá đắc ý.
- Thuộc hạ tình nguyện làm tiên phong, quyết giết sạch quân địch
- Thuộc hạ xin đánh
- Cả thuộc hạ
- …
- …
- …
Cả đám thuộc tướng dưới tay lão bắt đầu nhao nhao xin cầm quân.
- Sỹ, Liệt, Trang, Nghĩa bốn người các ngươi dẫn binh bản bộ (dưới quyền quản
lý) làm tiên phong, dẫn binh vượt sông theo đường nhỏ vòng ra phía sau trại
địch nấp ở dưới núi. Nếu thấy lửa cháy bên phía trại địch phải liều mình xông
lên đánh vào hậu quân của chúng chờ đến khi có quân đến tiếp ứng.
- Thuộc hạ nghe rõ.- bốn người ra khỏi hàng nghe xong Thành chỉ đạo liền cất
bước đi chuẩn bị.
- Ta tự mình dẫn quân tiến thẳng doanh trại địch, nếu thấy trại địch bị đốt
tức chúng đã bỏ chạy, không cần lo lắng cho ta, nếu đến khuy vẫn chưa thấy lửa
đốt lên ở trại địch, tức ta đã bị phục kích, các ngươi không cần mang binh cứu
chỉ cần giữ chặt thành là được, không được để ra sai sót.
- Rõ - cả đám người nói to kèm theo khí thế bức người.
_0000
Đêm hai mươi âm lịch, ánh trăng lưỡi liềm sáng lờ mờ chỉ đủ nhin thấy bóng
lưng của người đi trước. Một đội quân nhẹ nhành bước đi trong đêm không hề
phát ra tiếng động.
- Tướng quân! Phia sau có ánh lửa, chắc chắn Thành tướng quân đã cho đốt
doanh trại địch.
- Quả nhiên quân Phú Xuân đã bí mật rút quân, chúng ta phải nhanh nhanh truy
kích, hạ lệnh của ta! Toàn quân tức tốc truy kích.
Sỹ quay đầu lại nhìn đúng là thấy ánh lửa sáng từ phía xa, tuy khá xa nên mờ
mờ ảo ảo nhưng có thể chắc chắn đó là tín hiệu tấn công.
Trong đoàn hành quân của Tây Sơn.
- Bẩm tướng quân, địch tấn công phía hậu quân rồi.- một nữ binh chạy lại báo
cho nữ tướng Bùi Thị Xuân.
- Hay lắm, cuối cùng cũng đến. Nhanh cho người đốt lửa báo hiệu. Đội tượng
binh lập tức quay đầu, cung tên sẵn sàng. Tất cả theo ta giết
Trong đêm tối tự nhiên phía hậu quân đèn đuốc sáng trưng. Bùi thị Xuân quay
đầu dẫn theo binh mã của mình xông vào đội hình bốn con thuồng luồn của quân
Gia Định mà đến, tiếng hô hoán hai bên vang trời, quân Gia Định tầm khoảng hơn
hai ngàn chia làm bốn mũi nhọn như những chiếc răng nanh của giã thú nhanh
chóng ùa lên nuốt xé đám hậu quân đi cuối cùng, trận hình phía sau nhanh chóng
tan vỡ. Chỉ sau ít phút đèn đuốc quân Phú Xuân sáng trưng soi rõ một nữ tướng
tay cầm kiếm cưỡi ngựa như bay hướng về bên này.
Xuân cưỡi ngựa xám xông thẳng vào giữa đội hình địch, tay phải vung trường
kiếm chém chết tên lính đầu tiên thế tiến không hề chậm lại. Một thanh trường
thương đâm qua khiến Xuân phải ngã người ra sau để né. Kiếm vung dưới lên
nhanh chóng làm cách tay đối phương dứt hẳn.
Sự dũng mãnh của Xuân khiến tướng địch chú ý, Trang cầm thanh sóc dài dục ngựa
xông đến đánh ra một đòn chéo từ bên hông Xuân, nhưng nó chẳng có gì khó bị
Xuân dễ dàng hóa giải. Hai bên thúc ngựa tiếp tục đọ sức, với lợi thế về chiều
dài của binh khí, nhìn từ ngoài vào Trang có vẻ chiếm ưu thế, nhưng chỉ có
người trong cuộc mới hiểu hắn đúng là đã gắng hết võ học bầm sinh càng đấu
càng kinh hãi, lời đồn không hề ngoa chút nào. Trước đây ở trong quân đồn về
nữ tướng Xuân, hắn chỉ cười cho đó là chuyện phóng đại, đàn bà có giỏi đến
đâu, cũng chỉ là đàn bà mà thôi. Nhưng nay chút khinh thường trong lòng đó tan
biến mất vì hắn biết nếu không có trợ giúp, chỉ chục hiệp nữa thôi hắn phải
thua chắc.
Bùi Thị Xuân dựa vào sự khéo léo của mình tới tấp vung kiếm đánh về phía tướng
địch. Càng đánh càng hăng không ngờ bên đối phương ngoài tiền quân Nguyễn Văn
Thành ra còn có người trụ được hơn hai mươi chiêu của mình mà vẫn chưa bại.
Đang lúc đối phương để lộ vai trái, cơ hội này sao có thể bỏ qua, Xuân ra một
kiếm với tất cả lực đạo đến khi chỉ cách bả vai đối phương chừng một gang liền
xuất hiện một ánh đao chặn lại.
Đây là do Liệt thấy Trang đấu với tướng địch lâu như vậy mà chưa phân thắng
bại nên đến giúp may sao vừa lúc này.
- Tướng địch nhanh xưng tên họ, bà đây không thèm chém tướng vô danh.
Đương nhiên Liệt chẳng trả lời mà còn bị câu nói này của Xuân làm hung máu hơn
xông lên đọ sức với bà, cả hai bất chấp mặt mũi cùng đọ sức với xuân.
- Hừ! Thật không biết xấu hổ, hai tên đàn ông cùng bắt nạt một nữ nhi, xem
kiếm – Lan là thuộc tướng của Xuân thấy chủ tướng của mình bị đánh hội đồng
sao chịu được cầm kiếm thúc ngựa đến trợ chiến tách tướng Liệt ra nơi khác.
Có người trợ sức Xuân đương nhiên thong thả hơn nhiều, một kiếm chém ngang vào
bụng Trang khiến hắn ngã ngựa.
Phe bên Tây Sơn tuy bị đánh bất ngờ nhưng thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy khí
thế càng hăng, theo hướng đi của Xuân tạo thành mũi nhọn bẻ gãy mất của quân
địch một răng. Trận chiến tiếp diễn, Xuân đi lại trong đám quân Gia Định như
chốn không người, cứ mỗi lần vung kiếm lại loại khỏi vòng chiến một tên địch,
máu phun lên ướt cả y phục màu lam.
Đối phương tuy có một mũi quân bị đánh tan tác, một mũi đang bị kiềm nhưng vẫn
còn hai mũi đang thọc sâu vào đội hình quân Tây Sơn, làm cho binh lính ở phía
này phải cật lực chống đỡ, đang lúc tình thế bất lợi liền nghe tiếng rống phía
sau, tầm trăm tượng binh xông đến đem theo những mũi tên sắc bén bắn liên tiếp
không nghỉ vào đội hình đối phương, tuy rằng chi có trăm tượng binh trên mỗi
con có tầm ba tay cung thôi nhưng lại tạo ra sát thương rất lớn. Vì đang lúc
hỗn loạn không thể cho voi xông lên nhưng dùng cung tên tầm xa lại làm ra sát
thương chẳng kém.
Trăm tượng binh làm cốt cộng với việc không ngừng được bổ sung quân số theo
thời gian, hơn ngàn quân Ánh theo hai mũi xung phong bị khựng lại, đến đây hai
tướng Sỹ và Nghĩa còn không biết quân tây Sơn đã có chuẩn bị, quá ngu rồi,
nhưng như vậy cũng không làm hai gã nao núng bởi họ tin tưởng chỉ cần cầm cự
trong chốc lát liền có quân tiếp ứng từ phía sau đến.
Cầu Thanks, Vote, Like :)