Quang Toản đương nhiên rất ủng hộ việc phát triển cây khoai lang rồi. Nếu như
loại cây này được phổ biến rộng rãi, không bao lâu nạn đói sẽ được giải quyết
đấy. Đúng là một diệu kế, hắn thật rất chờ mong. Chẳng hiểu vì sao sau này vẫn
có nạn đói xảy ra, vậy mà trong quá khứ cây khoai lang lại không được phát
triển nhân rộng.
- Thần xin thay mặt bá tánh trăm họ tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng anh
minh, hoàng thượng anh minh.
- Ái khanh không cần câu nệ như vậy, đây là chuyện nên làm mà.
- Hoàng Thượng! Vậy còn! Vậy còn việc nộp thuế, sao?
A! đúng vậy nha!, ra là vậy! Việc vua quan không chú trọng đến cây khoai lang
chính là do vậy. Đây chính là lý do làm cho cây khoai lang không được trồng
rộng rãi. Người dân trồng khoai lang, nộp thuế bằng gì? Không lẽ nộp thuế bằng
khoai lang sao? Còn nếu nộp bằng thóc lại không mấy ổn. Bán khoai lang đi mua
thóc để nộp thuế? Chuyện này không thuận tiện tí nào trong điều kiện hiện nay.
Còn triều đình nhất định không nhận khoai lang vì rất khó bảo quản lâu ngày.
Hắn nghĩ ‘có lẽ chính việc này đã hạn chế cây khoai lang được nhân rộng ở thời
đại phong kiến’.
- Việc này trẫm đã có cách. Nếu cho khoai lang được trồng xen kẽ với cây dâu,
sao. Lúc đó chỉ thu thuế cây dâu còn cây khoai lang không phải nộp thuế.
Hắn lại nghĩ ra thêm một cách để cây dâu có thể phát triển nhanh chóng hơn
rồi. Đúng là một công nhiều việc mà đến hắn cũng không ngờ trong lúc vô tình
lại có bước đột phá hay như vậy. Việc trồng xen kẽ cây dâu và cây khoai lang
hoàn toàn có thể được.
- Hoàng Thượng thượng anh minh. Đây đúng là cách trọn vẹn cả đôi đường, thật
hay! thật hay!..
- Mong rằng ái khanh sẽ không phụ lòng trẫm. Nhưng có một điều khanh có từng
nghĩ đến, liệu khi trẫm ban ra chuyện này, lượng đất đang bỏ hoang kia phần
lớn sẽ vào tay ai?
Đối với vua quan phong kiến ruộng đất vào tay ai đâu có gì khác nhau. Vào tay
địa chủ hay người dân, họ đều thu thuế như nhau cả thôi. Nếu vào tay địa chủ
họ càng mừng, như vậy họ càng dễ thu thuế mà không sợ bị khất nợ (nợ xấu). Bởi
vậy chẳng mấy ai coi trọng việc này cả. Quang Toản đến từ một đất nước XHCN bị
ảnh hưởng rất sâu sắc đến vấn đề ruộng đất. Tuy tin tưởng vào khả năng công
chính liêm trực của Ngô, Nhậm nhưng điều này không đủ để hắn an tâm đến vấn đề
ruộng đất. việc chiếm đoạt bành trướng ruộng đất của địa chủ có quá nhiều
cách, nhiều thủ đoạn mà cuối cùng nông dân vẫn là tay trắng. Đây không phải là
mục tiêu của hắn. Càng lại không phải cái mà hắn muốn thấy.
- Thần quyết không để Hoàng Thượng thất vọng, còn chuyện ruộng đất bỏ hoang
đương nhiên sẽ phát cho dân chúng rồi.
- Ý trẫm muốn tất cả con dân của trẫm đều có ruộng đất chứ không phải phần
lớn ruộng đất sẽ nằm trong tay các địa chủ. Để rồi ngoài việc nộp thuế cho
triều đình còn phải nộp tô cho đám địa chủ kia. Đó chẳng phải con dân của trẫm
nộp thuế hai lần sao?
Nói đến đây mà Lão còn không hiểu, thật không xứng với cái tên danh sĩ Ngô,
Nhậm rồi. Lão ta đương nhiên nghe ra, việc này trước giờ không hề nghĩ đến,
nhưng khi được hỏi lão cũng nhận ra ở trong này có vấn đề khuất tất. Đúng là,
nếu so ra, lượng thuế mà triều đình nhận được không hề giảm nhưng người dân
phải đóng nhiều thuế hơn đấy. Việc đất bỏ hoang không ai thèm nhận sẽ không
còn là đất hoang nữa khi việc trồng khoai lang xen kẽ với cây dâu được đưa ra
ngoài, \ chuyện nhiều nhà cùng dành nhau một miếng đất là không thể tránh
khỏi.
- Thần nghĩ! Ra lệnh chỉ cho những hộ chưa có ruộng đất hoặc có ít ruộng đất
nhận đất bỏ hoang có lẽ sẽ giảm thiểu được phần nào.
Thật không hổ là Ngô, Nhậm, nhìn nhận vấn đề rất mau lẹ.
- Ái khanh nói hay lắm, trông chờ ở khanh rồi. Ta cũng có thêm một phương án
cho khanh đây.
Hắn lấy ra tấm địa đồ sau đó chỉ vào khu vực Tây Nguyên, Tây Trường Sơn, Tây
Bắc Bộ, Tây Nghệ An, nói cho lão nghe ý định di dân mà hắn đã vạch sẵn từ
trước.
- Khanh thấy việc này như thế nào?
- Hoàng thượng thánh minh, nếu được như vậy chẳng khác nào có công lao mở
mang bờ cõi sang phía Tây. Đây đúng là công đức vô lượng cần phải làm. Chỉ là
việc di dân trong năm năm e rằng rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn như
vậy. Dân chúng chẳng mấy người muốn rời xa quê hương cố thổ, ngoài ra kinh phí
để duy trì lại quá lớn, bộ hộ không thể đáp ứng nổi chuyện phải chi nhiều như
vậy.
Đúng vậy đấy, đây chính là một trong những kế hoạch đầy tham vọng của hắn.
Trong vòng năm năm có thể bình ổn được vùng tây nguyên, cho nhân dân lên sinh
sống ở đây, cộng thêm lực lượng người dân tộc bản xứ tại chỗ nữa, hắn tin rằng
có thể làm được. Khó khăn nhất là ở chỗ làm sao người dân chịu di cư lên đây
sống đó mới chính là vấn đề. Hiện tại nơi đông dân cư nhất chính là ở vùng
đồng bằng sông Hồng. Tuy rằng mảnh đất này biết bao màu mỡ nhưng việc làm giàu
trên đây lại không hè dễ dàng vì nó phải gánh lượng dân cư quá đông đúc. Họ
lại chẳng muốn rời xa mảnh đất quê hương. Còn chưa kể đến chuyện kinh phí để
duy trì trong năm năm này, một bài toán hóc búa.
- Việc này phải trông chờ vào ái khanh rồi.
Lão nghe Quang Toản nói vậy liền tự mình cười khổ, hoàng đế đây là quá coi
trọng lão rồi, lão chưa nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu cả đấy.
- Thần nghĩ nếu ban thêm lệnh cho quan lại từng huyện phủ tự tổ chức dân đi
khai hoang, sau đó đem đất hoang này phân lại cho chính người dân, sẽ hay hơn.
- Đúng vậy!. Chuyện này cũng là một phương án hay trong năm năm tới. Ta nghĩ
cũng nên trả tiền lương cho các dân phu, công việc sẽ trôi chảy hơn. Tuy rằng
tạm thời sẽ rất tiêu hao nhiều kinh phí nhưng không thể để họ làm không công
được.
Hắn có dự định sẽ bỏ chuyện bắt dân phu đi lao động, để giải phóng lao động
trong dân. bù lại việc phát triển kinh tế của người dân sẽ tăng nhanh hơn
nhiều. Thời kì phi thường sẽ phải làm theo cách phi thường như vậy thôi. Cái
gì cũng có cái giá của nó.
Ngay sáng hôm sau tại trước điện Cần Kiệm Liêm Chính một loạt các thánh chỉ
được ban bố ra ngoài. Nội dung của nó làm cho người ta đi từ bất ngờ này qua
bất ngờ khác. Sau đó các bản thánh chỉ còn được in sao ra dán khắp các cổng
thành. Các khoái mã nhanh chóng lên đường đi đến từng nơi để tuyên, bất chấp
chỉ còn vài ngày nữa là đến tết. Trong đám khoái mã đi ra, một trong số đó
không phải đi truyền thánh chỉ mà đưa thư của Quang Toản gửi cho tướng Trần
Quang Diệu.
Trong những ngày cuối cùng này hầu hết mọi người đều tất bật cho chuyện tết
nhất, ngươi rảnh rỗi nhất có lẽ là Quang Toản rồi. Đó là theo nhìn nhận của
sáu nàng Băng Tuyết Xuân Hạ Thu Đông.
Cuối cùng ngày tết nguyên đán rồi cũng đến. Trong mấy ngày này các tụ hội liên
tục diễn ra trên khắp cả nước. Năm nay tại kinh thành Phú Xuân, Quang Toản đặc
biệt cho tổ chức cuộc thi đoán câu đố trên đèn lồng, người đến tham gia rất
đông vui, các câu đố liên tiếp được đoán đúng, mỗi câu đố được đáp đứng tương
ứng đèn lồng đó được sáng lên. Làm một dãy phố bên sông Hương đèn lồng được
treo đỏ rực. Quang Toản đương nhiên sẽ không bỏ qua dịp vui hiếm có này rồi.
Cùng Lão Phúc và đám hộ vệ cải trang đi ra ngoài chơi suốt đêm mới về. May sao
việc này khá kín tiếng, nếu không Thái Hậu Bùi Thị Nhạn vì lo đến sự an nguy
của hắn mà làm um lên cho coi.
Ngoài Hoàng cung vui như vậy đương nhiên trong hoàng cung cũng không kém phần
đông vui. Đêm nay Quang Toản cho tổ chức một bữa tiệc lớn, ngoài các quan đại
thần tham dự còn có gia quyến của họ. Không ít đại thần tinh mắt có cái nhìn
xa trông rộng còn đặc biệt mang theo ái tử của mình tham gia tiệc hội. Đầu
tiên là có cơ hội quen biết nhau sau nữa biết đâu còn được lọt vào mắt xanh
của hoàng thượng, tuổi nhỏ với nhau rất dễ kết bạn mà. Hoàng Thượng dù sao
cũng chỉ là một thiếu niên, nếu có được mối quan hệ này, đúng là tương lai
tiền đồ mở rộng ngay trước mặt vậy. Đương nhiên ngoài con trai ra con gái họ
càng muốn cho đi theo nhưng mục tiêu chính là chỗ thái hậu. Nếu như thái hậu
vừa lòng ưng ý đứng ra mai mối, vị trí hoàng hậu kia coi như có phần rồi. Theo
họ Quang Toản nhỏ tuổi như vậy sao biết nhìn… đây có lẽ là điều sai lầm nhất.
Hắc hắc
Đó là suy nghĩ của một số ít mà thôi. Quang Toản tối nay muốn mở tiệc không gì
ngoài chuyện muốn có sự kết nối hơn giữa Vua tôi. Người đến hôm nay khá đông
không dưới ngàn người. Khiến không khí trong hoàng cung náo nhiệt hẳn lên. Tới
đây đa số đều là các cựu thần nên không khí khá tự nhiên chẳng có chút gò bó.
Chờ đến khi gần đến lúc khai tiệc hắn mới đi ra.
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tuy tự nhiên như thế nào, làm lễ kiểu này là không thể nào bỏ qua được
- Tất cả cứ tự nhiên thôi, hôm nay không say không ai được về đâu đấy!
Hắn nói chuyện rất tự nhiên, liên tiếp bắt chuyện với từng người vui vẻ.
- Hôm nay tiệc vui như vậy không thể thiếu được nhạc rồi. May sao chỗ trẫm
vừa có mấy danh ca mới, mọi người hãy cùng thưởng thức.
Nói xong một dáng người thướt tha bước ra cất lên giọng hát:
- … khi thơ ấu con nào đâu có biết…. Mẹ vẫn thứ tha cho con bao nhiêu lần lầm
lỗi…
Cả nghìn người trong bữa tiệc im lặng lắng nghe bài hát sâu lắng này. Người
vui nhất đêm nay có lẽ là mẹ hắn rồi. Lê ngọc Hân cũng lẩm bẩm “ tóc rối một
đời, vì năm tháng chở che đời con….”
- Hay! Thật hay!
Không biết ai phá vỡ bầu không khí im lặng làm tất cả mọi người thoát ra khỏi
cơn mê. Sau đó cùng cất tiếng khen hay! Hay!. Có người còn thắc mắc dò hỏi xem
khúc ca này từ đâu mà ra, cuối cùng mới biết là từ Quang Toản. Đám đại thần
thật không ngờ Quang Toản lại có tài viết ca khúc như vậy thật đúng là không
tưởng được, rất nhiều người đứng ra nịnh nọt khiến hắn thật quá thẹn rồi.
Cũng bắt đầu từ đó các ca khúc mà hắn dạy cho đám cung nữ chính thức được lưu
truyền rộng rãi trong dân gian. Còn bây giờ bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.
đương nhiên chương trình văn nghệ đặc biệt rất được đón chào nhiệt tình. Sáu
nàng Băng Tuyết Xuân Hạ Thu Đông trong một đêm trở thành minh tinh.
Ông cha ta có câu ‘tháng giêng là tháng ăn chơi’ không phải chỉ để nói không
mà thật là như vậy. Lúc này người dân Đại Việt đón tết cả tháng đúng hơn là
chỉ có ở đám quan lại. Còn người dân cũng chỉ hết mùng thôi là lại bắt tay vào
công việc thường ngày. Quang Toản đúng là ngao ngán với đám quan viên này.
Quyết định có cơ hội nên đánh tiếng một chút.
Hôm nay hắn nhận được người từ hai vị mục sư Sâm, Sơn gưởi đến, đây là những
người biết chữ Quốc Ngữ do họ dạy, chính hắn yêu cầu người, chỉ một tháng thôi
nay đã đưa qua. Công nhận hiệu suất làm việc của họ thật nhanh. Chẳng bù cho
đám nhà mình, bây giờ vẫn còn ngồi ê a với nhau chưa chịu đi làm.
Quang Toản lần này nhận được hai mươi người và một bức thư giới thiệu trong
vòng một tháng nữa sẽ có một đoàn thương buôn người Anh ghé vào, lần này sẽ
đến khá đông. Hắn cũng đang trông như vậy, càng đông càng tốt.
Mấy ngày sau tết khá rảnh rỗi Quang Toản tập trung hai mươi người này, bắt đầu
dạy lại cho họ kiểu chữ quốc ngữ hoàn chỉnh ở thế giới trước. Đã có căn bản từ
đầu, lại được chính Hoàng Thượng đứng ra dạy. Đi ra ngoài có thể nói ta chính
là môn sinh thiên tử oai phong biết nhường nào. Bởi vậy việc học diễn ra khá
suôn sẻ. Đám quần thần cũng chẳng ai biết mà đi ra phản đối, mấy lão vẫn đang
vui vẻ đón tết ở nhà.
Tại cổng hoàng cung một người trung niên theo bước một thái giám trẻ hướng đến
phía trong. Nếu nhìn kĩ liền có thể nhận ra đây chính là lão chủ tiệm vải tên
là Phạm Viễn. Hôm nay lão thật quá hồi hộp quá kinh hãi rồi. Tự dưng một đám
quan binh đến nhà tuyên chỉ dụ cho lão nhập cung diện kiến Hoàng Thượng ‘lần
trước vị Hoàng công tử kia nói lão có thể diện kiến Hoàng Thượng, lão chỉ cười
cho qua. Đương nhiên chẳng mảy may tin chuyện này, nghe xong liền để ngoài
tai. Hôm nay có người đến tận nhà tuyên chỉ lão mới nhớ lại. Lão thấy chỉ là
chuyện nộp cống phẩm có cần phải làm lớn như vậy không. Chẳng biết phúc hay
họa’.
Quang Toản muốn đưa Lão Viễn vào cung là để hỏi xem lão có chịu làm quản gia
cho hắn không. Nói ra thật ngộ, hoàng đế cũng cần quản gia đây là chuyện đầu
tiên có, nhưng hắn thật sự cần một quản gia đúng nghĩa là quản lý tiền bạc cho
hắn. Ban đầu Quang Toản định bổ nhiệm cho lão một chức quan nhưng sau khi nghĩ
kĩ hắn vẫn là muốn tạm thời để bên cạnh cho mình xài, theo quan sát hắn nhận
ra Lão Viễn không phải là mẫu người thích hợp lăn lộn trong chốn quan trường,
chỉ nhìn vào việc cửa hàng vải của lão bị các thương nhân khác ra sức chèn ép
liền biết. Nhưng không sao! Quang Toản coi trọng cách quản lý công việc của
lão là chính.
Khi lão Viễn gặp được Quang Toản thật bất ngờ quá rồi. Nghĩ thoáng qua cái tên
Hoàng Lập lão đúng thấy mình đáng lý phải đoán ra được rồi cái tên này không
phải ai cũng dám đặt cho con mình đấy. Với lại Trong dân gian ai mà không biết
Hoàng Đế chỉ mới mười mấy tuổi. Một người mười ba mười bốn tuổi lại lấy cho
mình cái tên Hoàng Lập…. Dám sao?
- Ông chủ Viễn sao thấy trẫm lại thất lễ như vậy!
Hắn vừa cười vừa nói, xem bộ dạng đứng trơ ra của lão liền biết lão đang bị
sốc rồi, luôn tiện chọc lão mấy câu.
- Thảo dân Phạm Viễn khấu kiến Hoàng Thượng Vạn tuế vạn tuế vạn tuế, lần đầu
gặp Hoàng Thượng nên thảo dân thất lễ xin Hoàng Thượng tha tội.
Lão Viễn đúng là nói lắp bắp rồi, câu nọ xọ câu kia hơi lộn xộn.
- Ông chủ Viễn không cần kích động như vậy, đứng lên đi thôi. Lần này gọi ông
chủ Viễn đến đây là có chuyện muốn nhờ vả đấy.
- Hoàng Thượng xưng hô như vậy đúng là làm chết thảo dân rồi. Xin Hoàng
Thượng cứ ra lệnh, thảo dân vì Hoàng Thượng mà ra sức trâu ngựa.
Đúng là xưng hô Ông chủ Viễn, Ông chủ Viễn như vậy thật hù lão sợ chẳng dám
đứng dậy.
- Vậy trẫm gọi là Lão Viễn đi. Mau đứng dậy nào
- Tạ ân điển của Hoàng Thượng
Lần này lão mới thật dám đứng dậy.
- Trẫm đang rất cần một quản gia làm việc ở ngoài cung, giúp trẫm quản lý
tiền bạc không biết ý lão thế nào. Việc này có thể giúp được trẫm chăng?
Quang Toản không chút vòng vo, đi thẳng trực tiếp vào vấn đề.