Rút Quân Ở Bắc Hà


Chương 12: Rút quân ở Bắc Hà

Haiz. Mấy hôm nay hắn thật đau đầu với đám Phạm Công Thiệu bên cục tìm và khai
thác khoáng sản (tên thuần việt theo lối chữ nôm)

Dù đã lường trước được chuyện thu gom mỏ quặng khi tiến hành chắc sẽ không
suôn sẻ. Nhưng khi Trần Quách Tĩnh báo lại chỉ trong mấy ngày đã có bốn vụ ám
sát lớn nhỏ nhằm vào Phạm Công Thiệu , Quang Toản thật giật nảy mình. May mà
có chuẩn bị từ trước, Hắn để Trần Quách Tĩnh đem người theo bảo vệ cho lão.
Mấy ngày nay cũng trả giá mười hai sinh mạng quý báu mới đem lão trở về từ tay
tử thần, may lão chỉ bị trầy xát nhẹ.

Hiện tại còn không điều tra được đứng đằng sau mấy vụ ám sát là ai. Khi lần
theo manh mối từ các thi thể để lại, chỉ có thể kết luận những vụ ám sát này
diễn ra đơn lẻ, không cùng một tổ chức.

Hắn cũng tạm thời cho là như vậy. Hắn không tin tại kinh thành có người đủ khả
năng ẩn mình cùng một lúc bốn nhóm sát thủ như vậy. Nếu như có thật chắc chắc
đây không phải là điều tốt lành gì. Trở thành mụn nhọt dưới mông làm người
khác ngồi không yên.

Lúc đầu mới xem thư báo hắn thật giận tím mặt luôn rồi. Đúng là quá càn rỡ,
chúng tưởng chỉ cần giết được Phạm Công Thiệu liền xong chuyện thu hồi mỏ
quặng lậu sao. Thật nực cười mất Phạm Công Thiệu này hắn cũng phải tìm cho
bằng được một Phạm Công Thiệu khác thay thế.

Lúc giận nên nói vậy thôi, muốn tìm người vừa có năng lực vừa có gan như lão
ta quả thật không dễ. May mắn được trời thương cho hắn tìm được một kẻ, nếu có
kẻ thứ hai như vậy chứng tỏ ông trời quá thiên vị hắn rồi. Cái này hắn lại
không dám đánh cuộc đấy.

Với lại đây cũng là nói cho mình hắn nghe thôi, nếu để lộ ra ngoài e rằng làm
nguội lạnh tâm tình thuộc hạ.

Việc này tuy không kết luận nhưng con ruồi có tai cũng biết việc ám sát Phạm
Công Thiệu là do bọn chủ khai thác ở các mỏ lậu ra tay. Đám này quả thật cùng
đường rồi, tất cả gia tài đều ở đó, tuy rằng chúng không mất tiền mua mỏ quặng
nhưng tiền nuôi đầu gấu lại cũng tốn kém vậy.

Quang Toản nói thu hồi liền thu hồi. Nghĩ ra trong cái đáng trách cũng sẽ có
cái đáng thương đấy, nhưng thôi cũng kệ. Vì lợi ích cho cả quốc gia, đôi khi
ta phải bỏ qua lợi ích của một số cá nhân.

Thời kỳ phi thường càng phải làm những việc phi thường. Cứ e dè hoài là không
được. Huống chi đây là việc ảnh hưởng đến quốc gia đại thế trăm năm càng cần
phải làm.

Thời tiết vào những ngày cuối năm ở thành phú xuân se lạnh, lất phất mưa phùn
và sương mù đầy trời vào ban sáng. Hôm nay có chút ửng nắng, nhân vậy hắn liền
đi dạo dưới ánh mặt trời một vòng. Theo hắn đi dạo ngoài đám cung nữ thái giám
còn có Trần Quách Tĩnh.

Quang Toản vốn cho hắn đi theo bảo vệ an toàn cho Phạm Công Thiệu. Lần này trở
về báo cáo công việc. Tin tức Phạm Công Thiệu bị ám sát cũng do hắn bí mật báo
về.

- Ái khanh làm rất tốt, việc các cận vệ quân bỏ mình, khanh thay trẫm gưởi
lời thăm hỏi đến các gia đình của họ. Lần này ngoài phụ cấp mà bộ hộ đưa, trẫm
gưởi thêm mỗi người năm mươi nghìn đồng tiền an gia.

- Thần xin thay mặt các anh em đã khuất tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng. Được
Hoàng Thượng lo lắng như vậy các anh em dưới suối vàng chắc được an lòng. Càng
thêm cảm kích tấm lòng của bệ hạ.

- Tốt lắm, khanh nên thêm người bảo vệ cho Phạm Công Thiệu, nhưng nhớ phải bí
mật một chút, không được quá rình rang.

Phạm Công Thiệu tuy là khâm sai đại thần đấy, nhưng nếu làm quá rình rang, các
công thần khác tất có phản cảm. Mất đi sự ủng hộ ngoài mặt của họ lão Thiệu
khó bề làm việc đấy.

- Thần đã rõ, nguyện xin ra sức vì bệ hạ, xin bệ hạ yên tâm, việc này thần
hiểu.

Tay Trần Quách Tĩnh này tuy bên ngoài thật thà ít nói, nhưng lại không phải
thuộc kẻ không có đầu óc suy nghĩ đâu đấy! càng làm việc với hắn, Quang Toản
càng đánh giá cao sự tận tụy cũng như nhạy bén của con người này.

- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, xin dừng bước

Đang đi dạo dưới nắng. hắn nghe được tiếng kêu thất thanh từ phía sau. Quay
lại thấy lão Phúc hớt ha hớt hải chạy đến, trán đầy mồ hôi. Cả hoàng cung này
chỉ được khoảng hơn trăm mét dài, chạy có tí thôi mà ra mồ hôi lắm vậy cà.

- Có chuyện gì cứ từ từ nói.

- Hoàng thượng! có tướng quân Võ Văn Dũng và Võ Đình Tú xin gặp

- À h! họ về rồi sao?

- Đúng vậy ạ! Vừa đến kinh liền đi thẳng vào cung xin gặp Hoàng Thượng

Quang Toản quay sang nói với Trần Quách Tĩnh.

- Khanh cứ theo như vậy mà làm. Nói với Phạm Công Thiệu không cần phải e zè
gì ( sất). trẫm chờ tin tốt từ ông ta.

Trần Quách Tĩnh thi lễ rồi lui ra ngoài.

Quang Toản nói nhỏ vào tai lão Phúc mấy câu, chẳng ai nghe được là chuyện gì
chỉ thấy lão gật đầu liên tục như gà mổ thóc rồi rất nhanh chóng rời đi không
ồn ào như lúc lão đến.

- Chúng ta về thôi!

Hoàng cung Phú Xuân, phòng làm việc của hoàng đế

Sau màn thủ tục thi lễ xong đâu đấy Quang Toản nói

- Người đâu nhanh lấy ghế cho hai chú, bưng cả trà lên. ( bưng cả cái đĩa
trái cây trên bàn thờ xuống đây luôn, nhớ gọt sạch vỏ nho đấy)( đùa tí)

- Đây là phòng riêng, hai chú không cần thi lễ như vậy, cứ thoải mái tự nhiên
là được.

“Tên thúi sao không nói sớm. lúc nãy ngồi điềm nhiên nhận lễ của ta xong đấy,
lúc đó sao không thấy nói gì?” hai lão nghĩ nghĩ.

- Hoàng Thượng không cần khách sáo như vậy cứ để chúng thần đứng là được rồi!

‘Ạc! miệng hai lão nói đứng mà mông đít đã ngồi chình ình lên ghế hết rồi đấy.
Lão kia nữa chén trà đặc vừa rót ra đã tu sạch, kia nữa thiếu điều vắt chân
lên nữa thôi đấy. còn nói cái gì đứng cũng được. Thật chai mặt không thua gì
ta. Vậy mà mình cứ tưởng trong cái tiều đình này mình là kẻ chai mặt nhất đấy.
thật hổ thẹn! hổ thẹn!’

Dù nghĩ vậy nhưng ai biểu hắn có tài diễn xuất bẩm sinh cơ chứ, cố trừng mắt
một chút cho có tí nước trào ra như tên bỉ ổi Lưu Bị trong truyền thuyết, hắn
nói:

- Hai chú thật vất vả vì cháu rồi. Đường sá xa xôi như vậy, vừa về chưa kịp
uống chén nước, hai chú liền vào cung thăm cháu. Khiến cháu thật áy náy, mong
hai chú nhận của cháu một xá mà hiểu cho nỗi lòng của cháu.

Hai lão là ngứa tay lâu ngày, muốn đánh trận liền nên vừa về đến nơi đã không
kìm được mà chạy thẳng vào cung tìm hắn xin dẫn quân chứ thăm nom nỗi gì.
Nhưng trông bản mặt ứa nước của hắn cộng với lời lẽ thấm gan thấm ruột như vậy
liền cũng tự lấy đó cấp cho mình lý do, trong lòng tự khẳng định, ta chính là
trụ cột của triều đình, là bậc lương thần của đất nước.

- Hoàng Thượng không cần nói như vậy, đây là bổn phận mà tiên hoàng giao phó,
phụ tá Hoàng Thượng là việc chúng thần nên làm.

Đây ý là do nể tình Quang Trung cả đấy! Quang Toản nghe ra được ý trong câu
nói của hai vị lão thần này. Hắn nghe vậy liền đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm
mà nói:

- Năm đó bọn giặc Ánh ( chúa nguyễn ánh) ở đằng trong tìm đường nổi dậy. Tiên
hoàng vì bận lo mối họa xâm lăng từ nhà Thanh. Nên để bọn chúng có thời cơ lấy
Gia Định mà củng cố thành trì. Tiên hoàng không may mất sớm. để lại cho ta
gánh vác mầm họa này.

Nói đến đây Quang Toản biết cần đến lúc phải thể hiện chút thành ý rồi.

Hắn đi xuống đứng trước mặt hai người mà vái sâu một cái, rồi chuẩn bị quỳ
xuống, nhưng đầu gối chưa chạm đất liền bị một bàn tay đầy kình lực chặn lại,
dựng hắn dậy. Nhìn lại mới biết người vừa kịp đỡ hắn là Vũ Đình Tú.

Võ Văn Dũng tuy phản ứng hơi chậm chút nhưng cũng không dám ngồi để vua lạy
đấy, việc này mà truyền ra ngoài coi như thanh danh của hai lão thối không thể
tả rồi, hai chữ lộng thần không phải có rồi liền muốn rửa là được, nhất là
đang buổi đạo lý nho học đứng thế bá chủ này. Lão đứng dậy thi lễ nói.

- Hoàng Thượng xin đừng làm vậy, thần không dám nhận lễ này, có việc gì xin
ngài cứ từ từ nói. Dũng nói năng có điều lỗ mãn xin Hoàng Thượng tha thứ.

Vũ Đình Tú cũng nói.

- Hoàng Thượng thân gánh cả giang sơn, chúng thần thân là thần tử, lúc trước
phò tá tiên hoàng sao, nay cũng xin theo vì ngài mà phân ưu. Xin Hoàng Thượng
chớ làm vậy nữa kẻo mất lễ nghĩa quân thần khiến người đời cười chê.

Ta cũng là bí quá hóa liều đấy, các ngươi sợ bị người đời sau cười chê nhưng
ta không có gì phải sợ. nhớ đừng ép nhau nữa đấy.

Hắn nghe đến đây liền biết đã phần nào thành công rồi, ít nhất cũng tạo được
chút gió trong lòng hai vị đại thần này rồi. Hắn tạm thời chỉ cần có vậy. Đã
có gió sợ gì không làm xiêu được lòng người.

Trải qua thêm một hồi quân thần tâm tình sến chảy nước, cuối cùng Quang Toản
cũng dẫn dắt cuộc nói chuyện đi được vào vấn đề chính yếu.

Gặp mấy cựu thần nhà Tây Sơn mà không lấy tình cảm cũ ra nói chuyện, thật khó
kêu họ làm được việc gì vừa ý mình., ra trọng tình nghĩa trong nói chuyện
chính trị cũng không phải luôn tốt.

Sau này khi các sử gia tìm hiểu làm thế nào để Quang Toản có thể khiến các cựu
thần khó tính nghe theo mình ngay từ buổi đầu hắn cầm quyền. Người ta đã phát
hiện ra từ chìa khóa: “ Tướng lĩnh tây sơn là người có nghĩa khí, Quang Toản
hay nói nghĩa khí.” Đây cũng là kết luận ngăn gọn nhất xúc tích nhất mà các sử
gia đã đưa ra. Nhưng đó là chuyện mấy trăm năm sau này khi hắn mồ yên mả đẹp
rồi.

- Việc quân của Trần Quang Diệu tướng quân bị kìm giữ ở Diên Khánh chắc hai
chú cũng biết.?

- Lúc này Quang Toản chẳng còn dáng vẻ gì của một đứa trẻ nữa mà thay vào đó
là sự nghiêm túc. Sai một tiểu thái giám lấy họa đồ treo lên, chỉ vào họa đồ
mà nói tiếp.

-

- Có điều hai chú còn chưa biết thực lực của giặc Ánh lúc này. Theo thông tin
cháu lấy được, hiện tại chúng có đến mười hai vạn quân chính quy, được trang
bị đầy đủ khí giáp, trong này phần lớn đa tưng trải qua các trận với quân ta.
Nên có thể nói mười hai vạn người này hầu hết đã trải qua chiến trường.

- Hừ!... vậy có ăn thua gì? Quân ta không chỉ nhuốm máu mà còn tắm máu của
giặc đấy.

Võ Văn Dũng nghe đến đây không nhịn được liền phản bác, kiêu ngạo nói. Tỏ ý
Quang Toản đánh giá quá cao quân địch rồi.

- Tuy là vậy, nhưng quân ta dù sao cũng chỉ có hai vạn. lại thiếu vũ khí công
thành. Trong mấy năm nay giặc Ánh ra sức củng cố tu bổ thành trì, gia cố tường
thành, thậm chí thành Gia Định còn được xây bằng đá tảng. Pháo cũng nhiều hơn
không ít, riêng tại Diên Khánh đã có đến 500 chiếc.

- Đúng vậy, hai vạn quân thật khó làm gì được chúng. Võ Đình Tú tỏ vẻ tán
thành phân tích của Quang Toản.

- Chẳng phải ta có tám vạn quân tinh nhuệ sao. Bệ hạ chỉ cần dốc lực một lần,
đúc thêm pháo lớn, còn sợ tường thành đất đá gì không phá được. Thần xin làm
tiên phong đánh trận đầu….

Tên hiếu chiến Võ Văn Dũng hung hăng nói. Quang Toản chẳng kịp để lão nói hết
cái gì mà làm tiên phong… cái gì xông thẳng… cái gì mà đánh nát chúng ra…..

Quang toản đúng là chờ câu nói này suốt nãy giờ. Đâu để lão thao thao bất
tuyệt lấy mất thời cơ vàng bạc của hắn.

- Chú Dũng nói rất đúng, theo trẫm thấy nên dốc hết một lần đánh cho giặc Ánh
không kịp trở tay chẳng phải ta có tám vạn tinh binh sao? Trẫm thấy vùng bắc
hà không cần phải đóng nhiều quân như vậy, việc rút quân từ Bắc Hà vào nam là
việc cần phải làm.

- Hoàng Thượng định rút đi bao nhiêu?

Võ Đình Tú nghe vậy liền hỏi lại. Còn Võ Văn Dũng nghe đến đây cũng đột nhiên
tỉnh táo ra, nội tâm đè nén phải bình tĩnh lại. Việc rút quân khỏi bắc Hà là
việc không hề nhỏ. Lão chỉ nhất thời nói cho sướng miệng vậy thôi, ai ngờ
Quang Toản lại nghe theo định làm thật đấy.

- Rút hai phần ba.

Quang Toản điềm nhiên trả lời.

Cả Bắc Hà cũng chỉ có ba vạn quân chính quy thôi đấy, nay rút mất hai phần ba
tức chỉ còn lại đúng một vạn thật chẳng biết phải bình luận thế nào.

Trước ba vạn quân đã xa xa không đủ phòng thủ đây, nay muốn rút đi chỉ còn một
vạn, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Ở bắc hà phải nói nguy cơ trùng trùng. Phía tây quân Ai lao, các Động chủ tộc
thiểu số, luôn nhìn chằm chằm vào Nghệ An, phía bắc lại luôn bị đạo phỉ người
hán quấy phá. Bên trong bè ổ Lê Trịnh luôn chờ chực ngày đông sơn tái khởi.
càng đáng lo ngại hơn hết là tên nhà Thanh khổng lồ ở phía bắc luôn làm người
khác không yên lòng.

Cầu Thanks, Vote, Like :)


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #12