Phi Thăng


Người đăng: dauphaivay

Edit: Tiểu Mộng
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Sau khi tất cả khôi phục lại bình thường, Tề Hoan đột nhiên nhớ lại một chuyện
vô cùng quan trọng, thuyền nhỏ của nàng vừa rồi đã bị sét đánh tan tành, vậy
Kim Tu đi đâu rồi?!

Lo lắng quay đầu lại, phát hiện Kim Tu sắc mặt tái nhợt đang phiêu du trên mặt
biển, còn nhếch miệng chào hỏi nàng.

“Huynh, huynh có sao không?” Phi kiếm của Tề Hoan bay trên mặt biển, nàng thò
tay muốn kéo Kim Tu nhưng lại bị hắn tránh né.

“Huynh sao vậy?” Tề Hoan hơi khó hiểu với động tác của Kim Tu.

Kim Tu vẫn tươi cười ôn hòa như trước, nhưng Tề Hoan phát hiện da của hắn đã
biến thành màu vàng, giống màu vàng của đất cát, ngay cả làn da cũng dần dần
khô nứt nẻ, giống như đất cằn mùa hạn, tại sao có thể như vậy?

“Tề Hoan, lần đầu gặp mặt ta đã thích nàng, trên người nàng có khí tức hấp dẫn
ta, ta vẫn nghĩ nàng là Tiên Thiên Linh Thể tu thành hình người, về sau mới
phát hiện mình nghĩ sai rồi.” Trên mặt Kim Tu thoáng hiện lên vẻ cười khổ,
thoáng dừng rồi nói tiếp, “Từ lúc ta hiểu chuyện đến bây giờ đã hơn ba nghìn
năm, mấy ngày được ở bên cạnh nàng là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của
ta, nếu gặp nàng sớm một chút thì tốt rồi…”

Tề Hoan sững sờ nhìn Kim Tu, thấy thân thể của hắn dần dần tan biến, chỉ để
lại một bóng người mờ nhạt, có phải nàng lại vừa hại chết một người hay không?

Hình như Kim Tu đoán ra suy nghĩ của Tề Hoan, mỉm cười lắc đầu, “Mỗi một nghìn
năm ta sống sẽ gặp phải một kiếp nạn sinh tử, hai lần trước, hai vị chưởng môn
của Loạn Thế Các đều vì ta mà chết, đây là lần thứ ba, cho dù không có nàng ta
cũng không sống được bao lâu nữa, có thể đồng ý với ta một chuyện được không?”

“Huynh nói đi.”

“Giữ lại linh thể ta luyện hóa được không, để nó ở bên cạnh nàng, được chứ?”

“Được.” Tề Hoan gật đầu, cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống. Nàng không thể bảo
vệ tính mạng của Kim Tu, cho nên nàng nhất định phải hoàn thành nguyện vọng
của Kim Tu.

“Cảm ơn…” Tiên Thiên Linh Vật, tu đạo nghịch thiên, nghìn năm gặp kiếp, phá
kiếp, đạo đại thành.

Các chủ đời thứ hai mươi ba của Loạn Thế Các đã phán mệnh cho hắn, chỉ để lại
cho hắn một câu, câu nói cuối cùng mà hắn vĩnh viễn không có cơ hội thực hiện.

Bóng dáng Kim Tu cuối cùng mờ đi, chỉ còn một quả cầu màu vàng nhạt lay động ở
giữa không trung, Tiên Thiên Thổ Linh, hóa ra Kim Tu là Tiên Thiên Thổ Linh tu
thành hình người, không có Nguyên thần, không có hồn phách, chết đi là biến
mất vĩnh viễn.

Tề Hoan ngơ ngác nhìn quả cầu Thổ Linh kia, ngẩn người, không phải Kim Tu, chỉ
là một đống vật chết không có suy nghĩ. Một người vừa rồi còn sống sờ sờ, nháy
mắt đã không thấy tăm hơi, trên đời còn có sự tình nào tàn khốc hơn không?

Ngửa đầu nhìn, bầu trời xanh biếc cũng không ngăn cản được nước mắt chảy
xuống.

“Tiên Thiên Thổ Linh, không nghĩ đến ở đây vậy mà lại xuất hiện Tiên Thiên
Linh Thể.” Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự im lặng. Tề Hoan nghiêng đầu, phát
hiện Đan Kiếp quay trở lại. Đi cùng hắn còn có mấy đạo sĩ Đại Thừa kỳ, Tề Hoan
nhìn bọn hắn, thấy ánh mắt của bọn hắn đều tập trung ở viên Tiên Thiên Thổ
Linh.

Cho dù chưa chắc đã có ích lợi với mình, nhưng đó dù sao cũng là linh vật của
trời đất, là người thì sẽ có lòng tham, dù là đạo sĩ đã có tu vị đến Đại Thừa
kỳ cũng không ngoại lệ.

Tề Hoan không có Hư Không Tử bên cạnh thì trong mắt bọn họ, nàng chẳng là gì
cả. Liếc nhìn bảy tám tên đạo sĩ Đại Thừa kỳ, Tề Hoan không ngoài ý muốn nhìn
thấy Khấp Sư. Tề Hoan cười tươi nhìn hắn, Khấp Sư do dự một chút rồi xoay
người rời đi, không có ý đồ với Thổ Linh nữa.

Khấp Sư biết rõ sự tồn tại của Đằng xà, nếu như Tề Hoan liều mạng đối phó với
những kẻ này, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn vốn là người thông
minh.

Khấp Sư rời đi không ai chú ý, Đan Kiếp chỉ lạnh lùng nhìn hướng hắn rời đi,
hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía Tề Hoan.

“Giao Hồi Sinh đan Đằng xà đã cướp đi và Tiên Thiên Thổ Linh cho ta, ta sẽ bỏ
qua cho người.” Lời nói vô cùng cuồng ngạo, hoàn toàn không bận tâm đến mấy
đạo sĩ Đại Thừa kỳ bên cạnh. Cho dù tu vi là giống nhau nhưng dù sao Đan Kiếp
cũng đã từng là Tiên nhân, kẻ chưa thăng thiên trong mắt hắn đều là con sâu
cái kiến.

Tề Hoan lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu, lại nhìn chăm chú vào viên Tiên Thiên Thổ
Linh mà ngẩn người.

“Hừ, ngươi cho rằng ngươi sẽ giữ được sao?” Tuy không biết Tề Hoan làm cách
nào để sống sót sau lôi kiếp nhưng Đan Kiếp không có ý định bỏ qua cho nàng,
Hư Không Tử và Mặc Dạ, những kẻ có thể bảo vệ nàng đều phi thăng rồi, cho dù
toàn bộ phái Thanh Vân hợp lại cũng không thể ngăn trở phần đông các đạo sĩ
liên hợp.

Hồi Sinh đan và Tiên Thiên Thổ Linh thật sự làm người khác thèm muốn.

Không có thực lực thì không có quyền giữ bảo vật, đây chính là quy tắc của
giới Tu Chân.

“Ngươi có thể thử xem.” Ánh mắt Tề Hoan vô cùng khinh thường, mang theo ý
khiêu khích. Cho dù hôm nay chết ở chỗ này, nàng cũng phải kéo theo vài cái
đệm lưng, có lôi tâm chẳng khác nào có thêm một loại lực lôi điện, hôm nay
nàng sẽ cho Đan Kiếp hảo hảo nếm thử tư vị sấm sét.

Tề Hoan đưa tay lấy Tiên Thiên Thổ Linh trên không trung, động tác này thật
giống như tín hiệu khai chiến, bảy tên đạo sĩ Đại Thừa kỳ đều đồng loạt ra tay
với Tề Hoan.

“Uỳnh” công kích của pháp bảo phát ra tiếng động rung trời.

Công kích qua đi, bọn họ phát hiện bóng dáng Tề Hoan đã biến mất. Lúc này,
trên không trung xuất hiện một đám huyết vân, so với huyết vân của Ám Lôi Quân
thì nhỏ hơn nhiều nhưng cũng vô cùng dọa người.

Tề Hoan không biết cách khống chế lôi tâm, chỉ có thể dốc sức, liều mạng thay
đổi Huyết Sát Ma Lôi bên trong Bát quái đồ, muốn ngưng tụ thành một quả cầu
sét, không nghĩ tới lại đem thân thể của mình hóa thành một đám lôi vân, tuy
rất quái dị nhưng nàng cảm giác được chính mình có thể tùy ý điều khiển Huyết
Sát Ma Lôi, khống chế được lôi kiếp.

“Sao có thể như vậy?” Đan Kiếp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời, không hề có dấu
hiệu báo trước, bảy cột sét đỏ như máu, to như cánh tay từ trên không trung
đánh xuống, trực tiếp đánh lên bảy người vừa ra tay với Tề Hoan.

Bọn họ không phải Mặc Dạ, Mặc Dạ là ma tu chân chính, trình độ của loại ma
kiếp kia không phải ai cũng có thể thừa nhận, cho dù thực lực của Tề Hoan
không ra gì, còn không bằng 1% Ám Lôi Quân nhưng muốn dọa chạy những người này
cũng không phải không thể.

Những đạo sĩ Đại Thừa kỳ kia cũng không phải kẻ ngu, thật vất vả mới sắp thành
tiên, ai chịu bỏ mạng vì Tiên Thiên Thổ Linh chứ, nhận một cột sét này, không
bỏ mạng thì cũng què chân cụt tay. Kỳ thật cho dù bọn hắn không đi, Tề Hoan
cũng không xuất ra được lần sấm sét thứ hai đâu.

Trong bảy người, Đan Kiếp thê thảm nhất, hắn đứng ngay phía dưới Tề Hoan, sấm
sét bổ trúng đầu hắn, có thể nhìn thấy được, hắn bị thương không nhẹ, chỉ sợ
tu vi sẽ tụt xuống Độ Kiếp kỳ. Không tu dưỡng mấy trăm năm, e là không thể
quay trở lại thiên giới rồi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, phiến mây kiếp đỏ như máu chậm rãi tan ra, Tề
Hoan rơi thẳng từ trên không xuống, hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút
máu, ngay cả hô hấp cũng vô cùng mỏng manh, giống như tùy lúc cũng sẽ tắt thở.

Lúc này, Khấp Sư vừa mới ly khai đột nhiên xuất hiện, hắn mặt mũi dữ tợn, mắt
nhìn Tề Hoan trừng trừng, chim sẻ núp sau, cuối cùng cũng có cơ hội.

Ngay tại lúc Khấp Sư chuẩn bị cho Tề Hoan một kích trí mạng, thì phía sau hắn
đột nhiên xuất hiện một lão giả áo xanh, tay lão giả nhẹ nhàng vỗ lên vai Khấp
Sư khiến cho thân thể hắn cứng đờ.

“Khấp Sư, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên động vào nàng.”

“Khoa Bình? Ngươi khi nào lại thích quản chuyện của Yêu tộc thế? Tiểu bối này
có cừu oán với Yêu tộc của chúng ta, ta khuyên ngươi…” Khấp Sư chưa nói xong
đã cảm nhận được trong không khí xung quảnh tản mát mùi máu tươi dày đặc, sát
khí, sát khí thấu xương không lưu tình công kích toàn thân hắn.

“Theo bối phận thì Tề Hoan là sư điệt của ta, ngươi rõ chưa?” Khoa Bình không
đợi Khấp Sư trả lời, tiến lên ôm lấy Tề Hoan, trực tiếp rời đi.

Khấp Sư đứng bất động tại chỗ, cho dù tức phát điên cũng không dám đuổi theo.
Ngoài Hư Không Tử, hắn là một trong ít người biết thân phận thật sự của Khoa
Bình, Khoa Bình không phải đạo sĩ chính đạo mà là ma tu, so với Huyết Ma Danh
Độ Thiên còn sớm hơn mấy ngàn năm, cũng không biết vì sao lão ta không phi
thăng. Không ai có thể nhìn thấu tu vi chân chính của Khoa Bình, Khấp Sư cũng
không dám tùy tiện ra tay.

Tề Hoan ngủ liền một mạch hai trăm năm, lúc nàng tình lại, thế gian đã thay
đổi rất nhiều, tuy trời đất vẫn không có biến hóa.

Năm thứ năm sau khi Tề Hoan tỉnh lại, tiểu hồ ly đã tu được thất vĩ, đáng tiếc
cái đầu vẫn như cũ, không to ra, chỉ có cái đuôi rực rỡ hơn. Đằng xà vẫn nằm
ngáy o o, trên đầu dài ra hai cái sừng rồng, càng nhìn càng thấy quái dị.

Khoa Bình phi thăng đến Thiên Ma giới được hơn một năm rồi.

Trăm năm sau, Tề Hoan trở lại phái Thanh Vân, biết được sư bá Hư Linh Tử đã
khôi phục tu vi Độ Kiếp kỳ, sắp độ thiên kiếp. Sư thúc Hư Dương Tử năm mươi
năm trước đã vượt qua thiên kiếp. Hai sư điệt cũng đã tiến vào Hóa Thần Kỳ, đệ
tử phái Thanh Vân không nhiều lắm, lác đác vài người nhưng bất kỳ môn phái nào
cũng không thể lay chuyển được vị trí môn phái chính đạo đầu bảng của phái
Thanh Vân.

Trong thời gian Tề Hoan ngủ say, chính đạo đã tiến hành lần nội chiến tàn khốc
đầu tiên, mười hai sư huynh sư tỷ của Tề Hoan khiêu chiến cao thủ Độ Kiếp kỳ
của các phái Thục Sơn, Côn Luân, trong thời gian một năm đó, số cao thủ Độ
Kiếp kỳ chết đi còn nhiều hơn trong các cuộc đại chiến chính – ma.

Qua bốn trăm năm, nghe nói tại thời điểm độ thiên kiếp, Đan Kiếp bị một cột
thất sắc thần lôi bổ trúng, hồn phi phách tán, ngay cả kim thân tu được cũng
vỡ nát.

Lại nghe nói, Thái thượng trưởng lão của phái Côn Luân lúc phi thăng bị một
đạo Huyết Sát Ma Lôi giáng trúng đầu, sợ rằng đời này cũng không có duyên
thăng thiên nữa.

Sự tình vụn vặt của giới Tu Chân một truyền mười, mười truyền trăm, cả thiên
hạ đều biết, về phần nguyên nhân gây ra, ai chú ý chứ, dù sao đương sự đều
chết cả rồi.

Lại một trăm năm sau, Hư Dương Tử, Hư Linh Tử phái Thanh Vân phi thăng Tiên
giới.

Mười năm sau, Tề Hoan, người đã từng mang đến vô tận phiền toái cho phái Thanh
Vân, cuối cùng cũng phi thăng.

Nghe nói, ngày nàng phi thăng, bầu trời giáng đúng tám mươi mốt đạo lôi kiếp,
vốn tưởng rằng nàng chắc chắn sẽ chết, ai ngờ lôi kiếp qua đi, nàng chỉ vỗ vỗ
váy dài tố sa sạch sẽ trên người, sau đó mang theo một con rắn, một con hồ ly
cùng phi thăng.
— Hết quyển 2 —


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #88