Trước Khi Chia Tay


Người đăng: dauphaivay

Edit: Tiểu Mộng
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Tiểu Ngân sau khi đạt được hai viên nội đan cũng không có ý định độc chiếm, mà
giống như lấy lòng đem nội đan đến trước mặt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly do dự cả
buối, từ bên trong chọn ra một viên nội đan có long khí yếu hơn của bá hạ con,
sau đó Tiểu Ngân một ngụm nuốt viên nội đan còn lại vào bụng, thân thể biến
nhỏ trở lại, cùng tiểu hồ ly về thuyền.

“Ách… vị xà huynh này có vẻ quan hệ rất tốt với vị hồ huynh kia.” Kim Tu cũng
chứng kiến hành động của chúng nó, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực kinh khủng
của Tiểu Ngân thì cũng không dám coi chúng nó là sủng vật bình thường nữa,
ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

“Hừ, là một con rắn, tham tài thì thôi, lại còn háo sắc, giống hệt chủ.” Tề
Hoan tuyệt đối không thừa nhận mình đây là giận chó đánh mèo.

Tiểu Ngân hình như nghe hiểu lời Tề Hoan, bất mãn hừ một tiếng, kết quả đầu ăn
ngay một đạp của tiểu hồ ly, nó lại thành thành thật thật không nhúc nhích.

Tuy không biết tại sao giữa hai động vật giống đực lại xuất hiện mối quan hệ
kỳ quái như thế, nhưng trước mắt, Tề Hoan không có nhiều thời gian đi tìm hiểu
tin bát quái của chúng nó.

Vừa rồi, nàng và Kim Tu đều cảm nhận được một cỗ ma khí ngất trời từ phía xa
đang dâng lên, ngay cả Tề Hoan là tu sĩ không tu tiên đạo bình thường cũng cảm
nhận được dị động của trời đất, sợ là nhân gian đã có ma vật khủng bố gì đó
xuất hiện rồi.

So với ít khí tức ma tu tản ra mà Tề Hoan nhìn thấy trước đó, thì cỗ ma khí
này quá mức khủng bố rồi, nàng miễn cưỡng mở thiên nhãn, thấy rõ mặt biển phía
đông, kể cả bầu trời, cũng biến thành màu đỏ như máu, mây kiếp đã bắt đầu tụ
tập về phía bên kia.

“Kim Tu, thuyền của chúng ta có thể tới gần chỗ đó không?” Không biết vì sao
Tề Hoan rất muốn đi sang đó nhìn xem, nàng cảm thấy có cái gì đó đang hấp dẫn
nàng, trong đầu như có tiếng nói không ngừng thôi thúc.

“Chỗ đó có ma tu vô cùng khủng bố sắp độ kiếp, muội xác định muốn qua?” Kim Tu
nghe Tề Hoan nói xong chỉ hơi sửng sốt một chút, cũng không đồng ý hay từ chối
lời đề nghị của nàng.

“Cảm giác như nếu không đến sẽ hối hận.” Tề Hoan khẽ cắn môi, kiên quyết.

“Vậy thì qua xem một chút.” Kim Tu cũng không lo lắng những ma khí kia sẽ ăn
mòn thân thể hắn. Tề Hoan có thể đến đó là vì thân thể nàng có cương lôi, có
thể tinh lọc ma khí, nhưng Kim Tu thì vì cái gì mà tự tin như vậy?

Trong đầu Tề Hoan hiện lên một chút nghi hoặc, mấy ngày nay ở cùng với Kim Tu,
nàng biết Kim Tu làm chuyện gì cũng không lừa nàng, thế nhưng Tề Hoan chưa
từng thấy Kim Tu tu luyện bất kì công pháp nào. Với tư cách là một người Tu
Chân, “nghịch thủy hành chu, bất tiến tắc thối” (đi ngược dòng nước không tiến
chắc chắn sẽ lùi), một ngày không tu luyện, công lực sẽ suy yếu, nhưng Tề Hoan
thấy công lực của Kim Tu vẫn chậm rãi tăng lên, thật là kì lạ.

Kim Tu tung ra một đạo pháp quyết, điều khiển thuyền nhỏ của hai người đi về
phía đông. Cùng lúc đó, lúc ma khí kia phóng lên trời, giới Tu Chân trong đất
liền cũng bị chấn động, tu sĩ chính đạo đã đến hậu kỳ Độ Kiếp đều buông bỏ tất
cả mọi chuyện đang làm, nhanh chóng tụ tập về phía trung tâm ma khí.

Trong mắt bọn hắn, ma tu như vậy chắc chắn có vấn đề, có thể tỏa ra ma khí
mạnh như thế, giết hắn đi sẽ được bao nhiêu công đức a! Hiện giờ trời đất cũng
không có kiếp nạn lớn gì, tu sĩ chính đạo, đặc biệt là Phật tu, nếu cần công
đức để tạo kim thân thì chỉ có thể dựa vào chém giết ma tu mới có thể miễn
cưỡng đạt được một chút công đức.

Tăng nhiều thịt thiếu (*), thiên hạ nhiều ma tu như vậy, huống hồ chúng cũng
không phải cá nằm trên thớt mặc người chém giết, lần này xuất hiện một đại ma
đầu, Phật môn về cơ bản là xuất động toàn bộ. Khoa trương nhất chính là Đại
Phật tự, ngay cả hòa thượng quét rác cũng ôm cái chổi đi theo mọi người.

(*) ý nói ‘cầu nhiều nhưng cung ít’. Chữ Tăng ở đây có nghĩa là cao tăng, chỉ
phật tu.

Càng đến gần khu vực bị huyết vân (mây máu) bao trùm, Tề Hoan càng thấy khí
tức này quen thuộc, đợi sau khi thuyền của nàng tiến vào khu vực kia, Tề Hoan
đứng bật dậy, sắc mặt trở nên khó coi, “Trở về, chúng ta quay về!” Chết tiệt,
biết ngay là Mặc Dạ giở trò quỷ, sau khi tiến vào đây, Tề Hoan lập tức cảm
nhận được khí tức của hắn, nam nhân vô liêm sỉ kia còn dám chào hỏi nàng! Thật
sự là khiến người khác khó chịu.

“Chỉ sợ không được, ta đã không điều khiển được thuyền nữa rồi, hơn nữa, hình
như đây là Minh giới Huyết Hải trong truyền thuyết, muội nhìn nước biển bên
ngoài đi.” Tề Hoan nghe Kim Tu nói liền bước ra ngoài, phát hiện toàn bộ nước
biển đều biến thành màu đỏ, sóng nước cuồn cuộn, đầu lâu trắng hếu thỉnh
thoảng xuất hiện, khiến cho nàng thấy buồn nôn.

Miễn cưỡng áp chế cảm giác buồn nôn, Tề Hoan thề về sau không ăn hải sản nữa.

Phương tiện giao thông của mình không điều khiển được, Tề Hoan lại nghe Kim Tu
nói, Huyết Hải chỉ có vào mà không có ra, tuy đây khẳng định không phải Minh
Giới Huyết Hải chân chính nhưng lại có thể tạo ra khung cảnh phô trương như
vậy, với tu vi của nàng, thoát ra khỏi biển máu này là chuyện viển vông rồi.

Mặc dù vẫn không thoải mái với Mặc Dạ, nhưng Tề Hoan cũng thầm hiểu, hắn sẽ
không làm mình bị thương, chỉ sợ người đang khống chế con thuyền cũng là hắn.

“Thiếu chủ, Cửu U đại trận đã bố trí xong, Huyết Hải cũng đã dẫn lên từ Minh
giới, hẳn là có thể ngăn cản thiên kiếp rồi phải không?” Trong khu vực Huyết
Hải, trên mặt biển lềnh bềnh gần một nghìn cái đầu lâu vàng, những cái đầu lâu
này thoạt nhìn không có trật tự nhưng kỳ thật lại có liên hệ rất lớn. Nếu như
Tề Hoan nhìn thấy nhất định sẽ hoảng hốt kêu to, bởi vì cái đầu lâu kia giống
hệt khô lâu kim thân mà Đạo Ảm lưu lại sau khi chết.

Nói cách khác, ở đây có ít nhất nghìn bộ khô lâu kim thân.

“Đâu dễ như vậy. Thật vất vả mới có cơ hội, bọn hắn sẽ không dễ dàng buông tha
đâu, cho dù độ mạnh yếu của thiên kiếp không phải Lôi Thần có thể khống chế
nhưng hắn cũng có thể âm thầm ngáng chân ta.” Mặc Dạ vẫn một thân nho bào màu
trắng, chỉ khác là mái tóc bình thường vẫn buộc sau lưng nay lại thả rối tung,
biển máu chấn động ngày càng mãnh liệt, mái tóc của hắn từ đen biến thành
trắng, ma khí khiến cả giới Tu Chân chấn động cũng tỏa ra trên người hắn.

Tuy Mặc Dạ nói vậy nhưng trên mặt không có nửa điểm kinh hoảng, hắn đã dám đến
đây, chứng tỏ hắn có thực lực phi thăng. Chẳng qua hắn cũng không muốn đi sớm
như vậy, nếu không phải nơi đó xảy ra vấn đề chỉ hắn mới có thể giải quyết,
thì hắn sẽ đợi Tề Hoan phi thăng cùng. Đáng tiếc không được như mong muốn.

Thấy thuyền nhỏ của Tề Hoan tiến vào tầm mắt của mình, trên mặt Mặc Dạ hiện
lên nụ cười thỏa mãn, lăng không bay đến trên thuyền, nhìn sắc mặt không đẹp
của Tề Hoan đang ngồi trong buồng nhỏ.

Sắc mặt Tề Hoan cũng không ảnh hưởng đến bộ dáng tươi cười của hắn, đáng tiếc,
nụ cười của hắn càng rực rỡ, sắc mặt của Tề Hoan càng khó coi.

“Ngươi muốn làm gì?” Trừng mắt nhìn Mặc Dạ, Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi,
xung quanh thân thể không tự chủ hiện lên từng đạo cương lôi màu bạc, đây
không phải là Tề Hoan cố ý, chẳng qua ma khí trên người Mặc Dạ quá nặng, thân
thể nàng tự nhiên phản ứng lại.

Kim Tu thì khác hẳn, có vẻ hắn không bị Mặc Dạ ảnh hưởng, hắn rất bình tĩnh
nhìn Mặc Dạ, rồi lại nhìn Tề Hoan, ánh mắt có chút quái dị.

“Ta phải đi.” Mặc Dạ không muốn tiến lên, vẫn đứng trước mũi thuyền, cũng
không nhìn đến rất đông tu sĩ đã tiến vào Huyết Hải, trong mắt chỉ có mình Tề
Hoan.

“Vậy thì tốt quá, núi xanh không đổi, nước biếc chảy xa, sau này không gặp
lại.” Lời Mặc Dạ khiến tim Tề Hoan đập loạn, lần này hắn muốn đi đâu?

“Lần này xa cách, sau này chỉ sợ rất lâu mới được gặp lại.” Mặc Dạ không để ý
lời khiêu khích cố ý của Tề Hoang, ánh mắt nhìn nàng càng dịu dàng hơn.

Kim Tu vẫn đứng cạnh Tề Hoan thấy rất rõ ràng, hắn hơi nhíu mày, tuy không
biết người này muốn lắm cái gì, nhưng với thực lực của hắn căn bản không thể
chống lại người này, cho dù nội tâm không thoải mái nhưng hắn cũng không mở
miệng chen ngang.

Lời nói của Mặc Dạ cũng không có gì đặc biệt, nhưng giọng của hắn có mang theo
chút thuật thôi miên, như là đang hấp dẫn người khác. Nếu người trước mặt Mặc
Dạ không phải Tề Hoan mà là những Tu Chân giả khác thì sợ rằng tâm đạo đã sớm
bị phá. Nhưng căn bản người này lại là Tề Hoan, không phải tu tiên đạo, không
có tâm đạo, Mặc Dạ làm như vậy chỉ để Tề Hoan không quên lời của hắn mà thôi.

Dù sao chuyện tu hành cũng tính toán trên đơn vị nghìn năm, hai người bọn họ
cũng chưa phát sinh chuyện gì, giờ hắn phải đi nhưng lại không muốn buông tay,
cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn bắt buộc Tề Hoan nhớ tới mình.

Tề Hoan là một nữ nhân không tim không phổi, tuy bây giờ nàng có cảm tình với
mình nhưng ai biết mấy nghìn năm sau nàng có thể thích người khác hay không,
Mặc Dạ từ trước đến giờ luôn tự tin song ở thời điểm đối diện với Tề Hoan lại
có điểm tự ti.

“Vậy thì sao? Ngươi muốn đưa ta lễ vật chia tay?” Sau khi nói ra những lời
này, Tề Hoan buồn bực thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

Mặc Dạ vốn sững sỡ, lại nhịn không được cười rộ lên, trên đời này sợ rằng chỉ
có mình Tề Hoan mới có thể nói được những lời như thế vào lúc này, nhưng cũng
ở trong dự kiến của hắn, biết rõ nàng muốn cái gì, cho nên trước đó hắn cũng
đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

“Lễ vật đương nhiên là có, nhưng cũng không thể tặng không, nàng không cảm
thấy nên bồi thường chút gì đó cho ta sao?” Nụ cười trên mặt Mặc Dạ càng tà
mị, dục vọng trong mắt không chút nào che giấu. Nhưng vừa nói, hắn vừa vung
tay lên, Kim Tu phát hiện mình bị phong bế, năm giác quan đã mất đi cảm nhận.

“Trước hết mang lễ vật ra cho ta nhìn, ta sẽ suy nghĩ về chuyện bồi thường.”

Một quyển sách, hai ngọn linh hỏa, một màu đỏ, một màu xanh.

“Có tí đồ vậy thôi?” Tề Hoan hừ một tiếng, hình như rất bất mãn, chẳng qua tay
của nàng lại rất nhanh vươn ra, vội vàng quẳng ba thứ Mặc Dạ mang tới vào nhẫn
trữ vật, như sợ Mặc Dạ đổi ý.

Quyển sách kia thì không cần phải nói, là bản “Thiên Chi Đạo” lúc trước nàng
không mang đi, hai thứ còn lại là Tiên Thiên Thủy Linh và Tiên Thiên Hỏa Linh,
thế mà Mặc Dạ cũng tìm được cho nàng thứ đó, hiện tại chỉ cần có Tiên Thiên
Thổ Linh là có thể thuận lợi kết nguyên anh rồi.

“Không tiễn, bye bye.” Thuận lợi thu vật vào túi, Tề Hoan nở nụ cười giảo
hoạt, về cơ bản là không có ý tứ thực hiện lời hứa.

Đáng tiếc không đợi nàng quay người, Mặc Dạ đã bay tới trước mặt nàng, một tay
ôm nàng vào trong ngực, một tay nâng cằm của nàng lên, khóe miệng tươi cười
khiến lông tơ cả người Tề Hoan dựng đứng, “Nữ nhân, lật lọng như vậy là không
tốt đâu, đặc biệt là khi làm giao dịch cùng ma…”


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #85