Người đăng: dauphaivay
Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Trở lại đỉnh Vong Ưu, Tề Hoan không lãng phí thời gian, trực tiếp
tìm đến chỗ Hư Không Tử, đứng trên đỉnh núi xa xa có thể trông thấy
mặt mũi Hư Dương Tử tràn đầy lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng
Hư Không Tử lúc ẩn lúc hiện.
“Sư thúc, sư bá thế nào?” Trông thấy Hư Dương Tử, Tề Hoan vội vàng
chạy tới.
“Hoan Tử a, ai, sư phụ con vẫn còn ở bên trong, ta cũng không biết
hiện tại Đại sư huynh thế nào.” Hư Dương Tử thở dài, không nghĩ tới
phái Thục Sơn vậy mà thật có can đảm động thủ với sư huynh, nếu như
Hư Linh Tử thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, Thục Sơn cùng phái
Thanh Sơn sợ là hoàn toàn đoạn tuyệt rồi.
Thục Sơn nếu chỉ có mấy người kia, thì không có gì đáng lo lắng,
mấu chốt là còn có một vị tiên nhân, cho dù thực lực phái Thanh Vân
có mạnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của người ta.
Tề Hoan, Kim Tu cùng Hư Dương Tử ở bên ngoài chờ đợi, mãi cho đến khi
mặt trời lặn cũng không nhìn thấy Hư Không Tử, tuy trong lòng lo
lắng, nhưng Tề Hoan cũng không có biện pháp gì.
Cuối cùng sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, cửa phòng Hư
Không Tử cuối cùng cũng mở ra, Hư Không Tử từ bên trong đi ra vẻ mặt
mỏi mệt, trong mắt tràn đầy bi thương.
“Sư phụ?” Tề Hoan ngẩng đầu lên, mơ hồ có ý nghĩ không tốt trong
đầu.
“Hoan Tử à, vào nhìn sư bá con đi.” Dứt lời lão vỗ vỗ bả vai Hư
Dương Tử, sư huynh sư đệ đồng môn hơn một ngàn năm, bọn họ thậm chí
không cần nói chuyện cũng biết rõ đối phương có ý tứ gì. Hư Dương
Tử nghe xong lời Hư Không Tử nói, hốc mắt liền đỏ lên.
Cho dù lão biết rõ đại đạo vô tình, mấy ngàn năm nay cũng đã nhìn
quen sinh tử người khác, thế nhưng nhìn đến phiên sư huynh mình, trong
lòng căn bản vẫn không chịu đựng được.
Sau khi Tề Hoan đi vào, đầu tiên nhìn thấy là Hư Linh Tử nằm thẳng trên
giường gỗ, trên người không có tản ra bất kì khí tức nào của người
sống, hiển nhiên sớm đã tắt thở từ lâu.
“Sư phụ, sao lại thế này?” Khi Tề Hoan trông thấy Hư Linh Tử, lảo đảo
một cái thiếu chút nữa trực tiếp ngã trên đất, cũng may Kim Tu vẫn
luôn ở bên cạnh đỡ lấy Tề Hoan.
“Sư bá con bị thái thượng trưởng lão Thục Sơn đánh lén, vốn chỉ ăn
chút thiệt thòi nhỏ, ai biết sau đó bên trong Thục Sơn có một vị tiên
nhân xông ra, trực tiếp hủy đi Nguyên Anh của sư bá con, không biết còn
dùng Pháp Bảo gì hút nguyên thần của huynh ấy, cũng may là ta nhanh,
đáng tiếc sau khi dẫn sư bá trở về mới phát hiện, nguyên thần huynh
ấy đã tan biến gần hết, chỉ sợ là vô lực xoay chuyển rồi.” Hư Không
Tử thở dài, cả người thoáng cái như già đi rất nhiều.
Ngay cả Hư Không Tử kỳ Đại Thừa cũng đã buông xuôi, chỉ sợ thật
không có người có thể cứu được sư bá rồi, nếu như không phải mình
tìm sư bá, sư bá làm sao lại chọc đến người Thục Sơn, nếu như không
phải nàng……
Tề Hoan quỳ trên mặt đất ôm mặt khóc thảm thiết, tất cả đều là do
nàng, từ khi nàng vào phái Thanh Vân không ngừng gây phiền toái, sư
phụ sư bá bọn họ chưa từng có bất kì ai trách cứ mình, thế nhưng
lần này, nàng lại gián tiếp hại chết sư bá của mình.
Nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào nằm trên giường gỗ
kia, Tề Hoan như có thể mơ hồ nhìn thấy lúc sư bá dạy mình luyện
đan, một bên giúp mình nhớ kỹ đan phương, một bên nhìn mình cho thêm
dược liệu vào, còn nữa… Có khi ông hổn hển chỉ vào đầu mình chửi
ầm lên, rồi vẫn liên tục niệm đan phương, vẫn tin tưởng sư điệt mình
chính là thiên tài luyện dược.
“Đan Kiếp, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó cho ta.” Hư
Không Tử cắn răng, từng câu từng chữ nói, toàn thân cũng không kìm được
mà run rẩy.
Tề Hoan không ngăn được nước mắt của mình, cảm giác có người lôi
kéo tay áo, cúi đầu nhìn mới phát hiện tiểu hồ ly không biết lúc
nào đã chạy ra khỏi nhẫn trữ vật, sau khi nó đạt tứ vĩ, có thể
tùy ý ra vào nhẫn trữ vật của Tề Hoan, tu vi chỉ sợ so với Tề Hoan
còn cao hơn một bậc, đáng tiếc không thể biến hóa, thậm chí ngay cả
biến hình cũng không được.
Tiểu hồ ly ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai cái móng vuốt nhỏ phía
trước còn ôm lấy một hạt châu màu vàng, đây là cái gì? Tề Hoan có
chút sững sờ. Không đợi nàng kịp phản ứng, Hư Không Tử vèo cái
xuất hiện bên người Tề Hoan, kích động đến toàn thân phát run, “Hồi
Sinh đan, Hồi Sinh đan, thật sự là Hồi Sinh đan!”
Hồi Sinh đan? Tề Hoan nghe xong tiếng hô của Hư Linh Tử thì ngây ngốc
nhìn tiểu hồ ly, rồi cúi đầu nhìn xuống con rắn giả chết trên cổ tay
mình, thì ra hạt châu màu vàng kia là Hồi Sinh đan. Nhưng viên Hồi
Sinh đan trong móng vuốt tiểu hồ ly còn tản ra linh khí dày đặc, kim
quang bắn ra bốn phía, mà cái viên trong miệng Tiểu Ngân thì không
biết nó dùng biện pháp gì xử lý qua rồi, mà ngay cả Đan Kiếp cũng
không nhìn ra đó là Hồi Sinh đan.
“Cái này sư bá con được cứu rồi.” Tiên giai thượng phẩm đan dược
cũng không phải vô ích, Hư Không Tử cầm Hồi Sinh đan mặt đỏ bừng, đời
này lão còn chưa có gặp được đan dược phẩm cấp cao như vậy đâu.
Tề Hoan, Kim Tu cùng Hư Dương Tử nhìn chằm chằm, Hư không Tử cẩn thận
từng li từng tí đem đan dược để lên trán Hư Linh Tử, sau đó nàng kinh
ngạc phát hiện, viên Hồi Sinh đan dần dần biến thành bộ dáng Hư Linh
Tử, Hư Linh Tử mini lớn bằng lòng bàn tay khoanh chân ngồi ở trên
trán.
Cái này là Nguyên Anh của Hư Linh Tử, vậy mà trực tiếp hóa thành
Nguyên Anh, đan dược này quả nhiên hiệu nghiệm. Trong lòng Tề Hoan
thầm than, sau đó tiếp tục nhìn, cái Nguyên Anh nho nhỏ kia ngồi ở
trên trán Hư Linh Tử phối hợp tu luyện, Tề Hoan chỉ cảm thấy chung
quanh có trận gió lạnh, thân thể không tự chủ được phát run.
Đại khái giằng co qua mấy canh giờ, mười đạo bóng dáng màu xám xông
vào trong Nguyên Anh, sau đó Nguyên Anh dần dần biến mất trên trán Hư
Linh Tử.
“Ba hồn bảy vía trở về vị trí cũ, Nguyên Anh trọng sinh.” Hư Không
Tử nuốt nuốt nước miếng, giọng khàn nói một tiếng.
“Nói như vậy sư huynh không còn vấn đề gì lớn nữa phải không?” Hư
Dương Tử bu lại, một bên hỏi.
Ai ngờ Hư Không Tử lắc đầu, “Khó mà nói, hồn phách sư huynh tuy trở
về vị trí cũ, nhưng nguyên thần bị Đan Kiếp kia không biết dùng cái
gì hút đi một nửa, cũng không biết mất bao nhiêu tu vi, cũng may còn
có thể ngưng tụ lại Nguyên Anh, đại khái tu vi cũng chỉ có thể đến
kỳ Hóa Thần thôi.”
Tuy rằng từ kỳ Độ Kiếp xuống đến kỳ Hóa Thần khiến cho người ta khó
mà tiếp nhận, nhưng trong mắt mấy người, có thể còn sống đã là may
mắn trong bất hạnh rồi.
“Sư phụ…. Nếu ăn thêm một viên Hồi Sinh đan nữa, sư bá có thể trở về
kỳ Độ Kiếp hay không?” Tề Hoan nhìn chằm chằm Hư Linh Tử mặt đang
dần khôi phục huyết sắc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Ăn nữa? Cái này trên lý thuyết mà nói là có khả năng đấy, nhưng
chưa có ai thử qua.” Hồi Sinh đan là vật trân quý, ăn một viên lại ít đi
một viên, ai sẽ bại gia chi tử đến mức ăn cả hai viên đây. “Con còn một
viên?” Hư Không Tử đột nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào Hư
Dương Tử ở bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan bị ánh mắt của lão khiến cho sợ hãi lui mấy bước, giơ cổ
tay lên, “Nếu nó chịu nhả ra…, cái này cũng là Hồi Sinh đan, lúc
trước tổng cộng luyện ra ba viên.”
Chốc lát cẩn thận nghiên cứu cái “vòng tay” của Tề Hoan, khi bọn họ
nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân, Tề Hoan phát hiện Tiểu Ngân đã mở
mắt ra, sau đó hung dữ trừng Hư Không Tử, rồi lại nhắm mắt ngủ.
. . . . ..
Hư Không Tử cẩn thận từng li từng tí lui ra phía sau hai bước, mặc
dù đối với tu vi của mình rất có lòng tin, nhưng mà cướp đồ trong
miệng một Yêu Tu hồng hoang đằng xà kỳ Đại Thừa thân thể cường hãn,
vẫn là một sự kiện khiến cho người ta nhũn chân đấy.
“Trước không vội, đợi sư huynh tỉnh lại đã.” Hư Dương Tử biết con rắn
trên cổ tay Tề Hoan kia cũng không dễ chọc, nếu không phải thiết yếu thì
tốt nhất không nên dây vào nó thì tốt hơn.
Cứu sống được Hư Linh Tử, cuối cùng Tề Hoan có thể thở phào một
hơi. Từ chỗ sư phụ biết được quỷ bà bà đã bị lão giết đi, Hoa
Kiền Tử sư huynh cũng được cứu, gần đây an dưỡng ở phái Thanh Vân,
tảng đá trong lòng Tề Hoan coi như rơi xuống một nửa.
Đêm dài yên tĩnh, phái Thanh Vân trên dưới đen kịt một mảnh, chỉ có
lốm đa lốm đốm vài ánh đèn nhỏ vẫn sáng, Tề Hoan ngồi ở chỗ cao
nhất đỉnh Vong Ưu, ngẩn người nhìn ánh trăng trên trời.
23 tuổi trước khi xuyên qua, Tề Hoan cũng từng thích một người, đáng
tiếc người kia chết rồi. Sau khi xuyên qua, nàng lại thích một người,
lần này càng bi kịch, hắn đã có vợ rồi. Hai mối tình đầu trong hai
thế giới, đều không bệnh mà chết, có nữ nhân nào xúi quẩy hơn nàng
không?
Mắt thấy mình cũng 30 tuổi rồi, chẳng lẽ thật muốn đi theo con
đường gái ế, nàng không muốn làm “Tề thiên đại thừa” ah~
“Tề Hoan, muội làm sao vậy?” Thừa dịp khi Tề Hoan ngẩn người, Kim Tu
không biết lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi.
Tề Hoan liếc nhìn Kim Tu, trông thấy hắn bộ dáng tươi cười, trong
lòng đang căng thẳng đột nhiên buông xuống, sau đó ôm hắn bắt đầu gào
khóc.
Kim Tu sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ trên ngọn núi xuống, cũng
may Tề Hoan dùng sức ôm.
“Muội, muội đừng khóc a, muội làm sao vậy, có gì thì nói nha?” Kim
Tu bị Tề Hoan như thế này làm giật mình, ngay cả nói chuyện cũng
cà lăm rồi.
“Hu hu hu hu, ta thất tình rồi, con rùa khốn kiếp Mặc Dạ kia, ngươi dám
lừa gạt tình cảm của cô nãi nãi ta, ta nguyền rủa ngươi sinh con trai
đều yêu thích nam nhân, sinh con gái đều yêu thích nữ nhân. Hu hu hu…
Còn tên khốn ngươi, ta chúc ngươi bị Thiên Lôi đánh chết không toàn
thây!” Tề Hoan cứ vừa khóc vừa mắng, không phát giác được thân thể
Kim Tu bị nàng ôm đang dần cứng ngắc lại.
Không có biện pháp, cả đời chưa từng nghe qua lời mắng chửi kinh điển
như vậy, hơn nữa hắn rất khó tưởng tượng được, lời này dĩ nhiên từ
trong miệng Tề Hoan nói ra, ách…. Trong lúc nhất thời có chút khó
có thể tiếp nhận.
Cũng may trạng thái này của Tề Hoan không tiếp tục bao lâu, sau khi
nàng từ Thiên Ma Môn trở về trong lòng vẫn không thoải mái, rất khó
chịu, hiện tại khóc lên cảm giác tốt hơn nhiều, chỉ là có vẻ đã
hù dọa đến Kim Tu rồi.
Khóc hả hê, cuối cùng Tề Hoan cũng buông lòng tay, tuy nước mắt đã
ngừng lại, nhưng nghiêng đầu nhìn quần áo Kim Tu, bị nước mắt của
nàng làm ướt một mảnh thật lớn, cũng may nàng khóc cũng coi như có
hình tượng, không chảy nước mũi.
Vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, một chiếc khăn tay trắng như tuyết
xuất hiện trước mặt Tề Hoan. “Lau đi.”
“Cám ơn, không có hù đến huynh chứ?” Với tính cách của Tề Hoan, nếu
như không khóc nàng sợ mình sẽ nghẹn thành bị bệnh tim.
“Khụ khụ, không sao, không sao.” Kim Tu xấu hổ ho hai tiếng, không có
thừa nhận, thật sự mình bị phản ứng của Tề Hoan làm cho sợ hãi.