Người đăng: dauphaivay
Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Tề Hoan bị tiếng đánh nhau kịch liệt làm tỉnh giấc, khi mở to mắt rồi nàng mới
phát hiện mình đang nằm một mình trên chuôi phi kiếm màu vàng của Mặc Dạ. Tiểu
hồ ly đã sớm không thấy bóng dáng, đoán chừng là chạy theo Mặc Dạ. Về phần cái
‘gối’ kê dưới đầu, Tề Hoan đưa tay sờ sờ, lành lạnh nha, trơn bóng nha, xúc
cảm không tệ, quay đầu nhìn lại, Tiểu Ngân đang thè cái lưỡi đỏ lòm trừng mắt
nhìn nàng.
“Má ơi!” Tề Hoan sợ tới mức nhảy dựng lên, không biết Mặc Dạ nghĩ
thế nào mà để cho “quan lớn” này làm gối đầu cho nàng, hắn cũng
không sợ Tiểu Ngân nhất thời kích động có thể ngoạm nàng hai cái.
“Tới đây, trở về trên cổ tay ngủ đi.” Tuy vị “quan lớn” này rất có
thực lực làm bảo tiêu, thế nhưng cùng nó sống chung một chỗ Tề Hoan
luôn cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ có thể khuyên nó trở về chỗ cũ.
Đáng tiếc người ta nhìn cũng không nhìn nàng một cái, thân thể uốn
éo đã trườn xuống phi kiếm. Tề Hoan hai tay nắm chặt mép kiếm, cúi
đầu nhìn xuống dưới, có lẽ Mặc Dạ biết nàng sợ độ cao, nên phi kiếm
dừng ở không trung cách mặt đất 2m, Tề Hoan một tay vỗ vỗ ngực một
tay chống thân kiếm, nhanh nhẹn nhảy xuống mặt đất.
Men theo tiếng đánh nhau đi về phía trước, Tiểu Ngân chầm chậm theo
sát sau lưng nàng, đột nhiên trong rừng có một con thỏ chạy ra, trông
thấy con thỏ non nớt mập ú kia, Tề Hoan đột nhiên thấy đói bụng, vì
thế nàng quay đầu cười híp mắt nhìn Tiểu Ngân, “Ngoan, đi bắt con
thỏ kia đi.” Mặc dù vị “quan lớn” này hầu hạ không được tốt, nhưng
nó thật sự dùng vô cùng tốt, so với tiểu hồ ly chỉ biết ăn lười
làm việc thì mạnh hơn nhiều.
Quay đầu, vẫy đuôi, bất vi sở động. (không có hành động gì)
“Nếu không đi, cơm tối hôm nay sẽ không có.” Tề Hoan mặt sa sầm, nuốt
nước mắt vào trong lòng, tình trạng chán nản đến mức nàng đi uy
hiếp sủng vật rồi.
“Hừ.”
Không biết một tiếng kia như thế nào vọng lại, nhưng dù sao Tề Hoan
cũng cảm thấy mình bị khinh bỉ, không có biện pháp, đánh không lại
người ta, còn có việc cầu người, nàng chỉ có thể nhỏ giọng, “Nếu
ngươi bắt được con thỏ, tối nay sẽ cho ngươi thêm một củ cải trắng.”
Gật gật đầu, cái đuôi nhỏ màu bạc xoay thành một vòng tròn nhỏ, duỗi
ra trước mặt Tề Hoan, Tề Hoan rất biết giữ lời mà đem một củ cải trắng thả
ra. Sau khi từng miếng từng miếng ăn hết củ cải trắng, con thỏ kia đã
không biết chạy đi đâu, Tiểu Ngân cảm thấy mỹ mãn liếm liếm miệng,
rồi uốn éo cái đuôi chuyển động đi vào trong rừng.
Sau vài phút, Tiểu Ngân từ trong rừng đi ra, trên lưng mang theo bảy
tám con thỏ, quên mất con thỏ Tề Hoan muốn trông thế nào rồi, nó đành
phải bắt tất cả lũ thỏ nó nhìn thấy.
“Ngoan, một lát nữa ăn thịt nướng.” Thu thập đủ nguyên liệu cho bữa
tối, Tề Hoan lúc này mới tiếp tục đi về phía nơi đánh nhau, nàng
cũng không lo lắng cho an nguy của Mặc Dạ, chỉ là rất hiếu kỳ người
nào dám chặn đường đi của hắn.
Đi về phía trước khoảng một trăm bước, vượt qua một đoạn rừng, Tề Hoan
phát hiện có mấy người quen đứng ở phía trước, “Đông Nguyên, Tiêu
Tiêu, sao hai người lại ở chỗ này?”
Sáu bảy người phái Thục Sơn bao vây chung quanh, đem Mặc Dạ làm trung
tâm, Mặc Dạ không mang theo mặt nạ, nhưng khuôn mặt kia đã khôi phục
lại bộ dạng khi ở Thiên Kiếm Môn trước kia.
“Tề Hoan tỷ tỷ, tỷ bị hắn lừa rồi, hắn chính là phản đồ của Thiên
Kiếm Môn, là nội ứng Ma Đạo phái tới đó.” Tiêu Tiêu sau khi trông thấy
Tề Hoan vội vàng kéo nàng sang một bên, chỉ vào Mặc Dạ lớn tiếng
nói.
“Hả…Thật không?” Tề Hoan đứng bên cạnh Đông Nguyên và Tiêu Tiêu, ánh
mắt nhìn về phía Mặc Dạ mang theo nghi vấn.
Mặc Dạ liếc nhìn Tề Hoan một cái, khóe miệng nhếch lên. Nhìn vẻ
mặt là biết, người ta đã tính toán kỹ càng, căn bản không cần nàng
đến hỗ trợ. Tề Hoan cũng vui vẻ ở bên cạnh xem náo nhiệt.
“Tiêu Tiêu, làm sao muội biết hắn là phản đồ vậy?” Những ngày này
Tề Hoan đã quên hỏi Mặc Dạ xử lý cái vấn đề thân phận kia ra sao,
trước mắt xem ra là xử lý không thỏa đáng, xảy ra chút vấn đề, nếu
không sao có thể dẫn tới nhiều người phái Thục Sơn như vậy, tuy mấy
người này tu vi cũng chỉ xoay quanh kỳ Nguyên Anh, nhưng cũng coi như
cao thủ rồi.
Dù sao ai cũng không nghĩ tới, nội ứng Ma đạo phái tới Thiên Kiếm Môn
lại có tu vi Hóa Thần kỳ, hơn nữa còn là thiếu chủ Thiên Ma Môn.
Ngoại trừ vị Mặc Dạ thần kinh không giống người bình thường này,
thì làm gì có môn phái nào để lão đại đi nằm vùng chứ.
“Tối hôm qua sau khi bọn muội rời khỏi Âm Sơn, hắn theo đuôi ở phía
sau, đánh Tam sư huynh trọng thương, còn cướp đi chí bảo gia truyền
Lưỡng Nghi Phân Bích Kính từ trên tay Tam sư huynh. Muội tận mắt thấy
hắn động thủ, tuyệt đối không sai đâu.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tiêu Tiêu tràn đầy phẫn hận.
“Tối hôm qua là lúc nào vậy?” Tề Hoan có chút buồn bực, Lưỡng Nghi
Phân Bích Kính kia nàng cũng đã nghe qua, chẳng qua lúc trước Hư Linh Tử
có nói, vật này có một nhược điểm chí mạng, đó là tà khí không thể xâm nhập,
nếu không pháp định lập tức cũng sẽ bị ăn mòn.
Mặc Dạ đoạt vật kia làm gì, hắn lại không thể dùng, huống hồ trên
núi hắn còn nhiều bảo bối, rất nhiều, còn cần chém giết người
khác sao?
“Tối hôm qua giờ Tý, sau khi hắn đoạt được đồ liền phi về hướng bên
này, chúng ta đuổi suốt một đêm rốt cuộc mới đuổi kịp hắn ở nơi này.”
Đông Nguyên thay Tiêu Tiêu trả lời câu hỏi của Tề Hoan.
Câu trả lời của hắn lại càng khiến Tề Hoan ngạc nhiên hơn, lúc đó
nàng hẳn vẫn đang cùng Mặc Dạ ở trên phi kiếm, nếu Mặc Dạ giết
người đoạt bảo, thì nàng cũng phải có cảm giác mới đúng!
“Tại sao muội lại ở đây?” Đông Nguyên đột nhiên quay đầu hỏi Tề Hoan.
“À, sư huynh của ta trúng thi độc, sư phụ bảo ta đến nơi này tìm tung
tích Quỷ bà bà kia, khi ta đến đây nghe thấy tiếng đánh nhau nên mới
tới.” Tề Hoan chớp mắt mấy cái, nói dối mặt không đỏ.
“Tiểu sư đệ, tới bày trận, cùng chúng ta đối phó hắn.” Mấy người
kia thấy mất nhiều sức lực cũng không đối phó được Mặc Dạ, nam tử
trung niên cầm đầu quay lại hô gọi Đông Nguyên.
“Vâng, sư huynh.” Đông Nguyên vội vàng phi thân tiến lên.
“Tiêu Tiêu, Đông Nguyên không phải Đại sư huynh của Thục Sơn các muội
sao, lúc nào bên trên lại xuất hiện thêm nhiều sư huynh như vậy?” Hơn
nữa những sư huynh này thoạt nhìn ít nhất cũng vài trăm tuổi. Câu
sau cùng, Tề Hoan nuốt vào trong bụng không nói ra.
“Khoảng thời gian trước sư huynh đột phá Kết Đan kỳ, đã tiến vào
Nguyên Anh, hiện tại huynh ấy đã là trưởng lão ngoại môn của Thục Sơn
bọn muội rồi.” Tiêu Tiêu cười tủm tỉm giải thích cho Tề Hoan, khác
với phái Thanh Vân, địa vị đệ tử phái Thục Sơn tăng theo tu vi, Đông
Nguyên hiện tại có thể xem như đã ngang hàng với sư phụ hắn rồi, lấy
tuổi tác hiện tại của hắn, cũng coi như một đời kiêu ngạo.
Về phần phái Thanh Vân, cho dù tu vi Tề Hoan đến Đại Thừa kỳ, nàng
cũng chỉ có thể ngoan ngoan ở vị trí đồ đệ của Hư Không Tử.
Trong cuộc tám người kết thành đại trận, Mặc Dạ bị nhốt ở bên
trong, hay cho vị Đại sư huynh mới gọi Đông Nguyên còn ra vẻ chính nhân
quân tử khuyên bảo Mặc Dạ, “Nếu như ngươi đem Lưỡng Nghi Phân Bích Kính
trả lại, rồi nói ra mục đích ngươi đến Thiên Kiếm Môn, ta có thể giữ
toàn thây cho ngươi.”
Chính đạo nhân từ cỡ nào a! Tề Hoan khoanh tay trước ngực đứng một
bên, cười lạnh, đây là nguyên nhân nàng chán ghét danh môn chính phái,
tự cho là trật tự thiên hạ này đều do mình khống chế, có thể tùy
tiện khống chế sinh tử của người khác, giữ toàn thây, hắn dựa vào
cái gì!
“Nếu đây là di ngôn của ngươi, ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Mặc Dạ cũng
không phản ứng lớn như Tề Hoan, hắn chỉ nhíu mày, hai tay lật úp
xuống, vùng đất chung quanh bắt đầu rung động mãnh liệt, Đông Nguyên
cùng bảy tên Thục Sơn kia lập tức bị khe hở sâu không thấy đáy dưới
chân nuốt chửng.
Sau đó Mặc Dạ quay mắt nhìn Tiêu Tiêu, trong đôi mắt rực máu phát ra
một luồng ánh sáng đỏ, Tiêu Tiêu không tiếng động ngã trên mặt đất,
không rõ sống chết.
“Ngươi…đều giết hết bọn họ rồi?” Mặc dù cực kỳ bất mãn với lời nói
chính phái của bọn họ, nhưng thấy Mặc Dạ ra tay giết chết tất cả mọi
người, mặt Tề Hoan có chút trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng không
khống chế mà run rẩy.
“Nàng ta cùng Đông Nguyên kia không chết.” Khe rãnh sâu mà mấy người kia
trông thấy chẳng qua chỉ là ảo giác xuất hiện sau khi trận pháp bị phá mà
thôi. Ngoại trừ Đông Nguyên ra, những người khác ngay cả thi thể cũng
không thấy.
Tề Hoan biết rõ Mặc Dạ làm như vậy là bởi vì mình, nếu như không
phải Mặc Dạ không biết làm sao định trụ nàng, thì thiếu chút nữa
nàng đã xông lên thay Tiêu Tiêu cản một trận kia.
“Đi thôi.” Mặc Dạ vươn tay về phía Tề Hoan, Tề Hoan do dự một chút,
vẫn đưa tay còn đang run đặt vào trong lòng bàn tay của hắn. Sau khi
hai người rời khỏi, tấm gương nhỏ nhắn tinh xảo trong ngực Tiêu Tiêu
phát ra một đạo hào quang màu xanh nhạt, đem Tiêu Tiêu cùng Đông Nguyên
bao bọc ở bên trong, thân ảnh hai người lập tức biến mất ngay tại
chỗ.
“Sư đệ, nha đầu Tiêu Tiêu kia thế nào?” Trong đại điện Thục Sơn, Nguyên
Sơ vẻ mặt lo lắng hỏi Nguyên Huệ.
“Đông Nguyên cùng Tiêu Tiêu đều không sao, về phần những người khác…”
Nguyên Huệ ảm đạm lắc đầu.
“Thanh Tiêu chưởng môn nói Tề Hoan kia có quan hệ với Ma Đạo là thật
sao?” Nguyên Sơ sắc mặt hơi khó coi, trầm giọng hói.
“Không sai, trên Lưỡng Nghi Phân Bích Kính có ghi lại chứng minh quan hệ
của bọn họ thật sự không hề nông, chỉ đáng tiếc, chúng ta không chứng
kiến hắn sử dụng Phách Thiên Kiếm.”
“Không sao, đã biết Tề Hoan có quan hệ với hắn, sẽ không sợ không tìm
thấy nơi để Phách Thiên Kiếm.” Nguyên Sơ híp nửa con mắt, ngón tay
thỉnh thoảng gõ trên bàn trà.
“Không nghĩ tới đệ tử phái Thanh Vân vậy mà lại có liên quan đến Ma
Đạo, ai!” Nguyên Huệ có chút thở dài, không biết là thở dài vì ai.
“Hừ, mấy đệ tử lót họ Hoa của phái Thanh Vân kia, có mấy người có gia
thế sạch sẽ chứ, lần này Hư Không Tử vốn chính là muốn cướp kiếm
đấy, về phần tại sao nửa đường rời khỏi, còn không phải là do nhận
được tin tức sao, thật sự là sỉ nhục của tu sĩ chính đạo ta mà.”
Ngồi ở chỗ kế trong đại điện, một lão đạo mặc đạo bào Côn Luân vội
vàng xen vào một câu. Nguyên Huệ nghe xong hắn nói cũng trầm mặc,
Nguyên Sơ thì không có bất kỳ phản ứng nào.
“Nguyên Sơ chưởng môn, ý của Thanh Tiêu chưởng môn là hai phái chúng ta có
nên phái người tới núi Thanh Vân hỏi một chút chuyện liên quan đến
Phách Thiên Kiếm hay không.” Lão đạo Côn Luân kia nói tiếp, trong mắt
có chút gấp bách.
“Đạo hữu Thanh Ngô định tới phái Thanh Vân hỏi ai đây, hỏi Hư Không Tử
sao?” Nguyên Sơ cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa. Cho dù Hư
Không Tử cùng Ma Đạo có liên quan, bọn họ là cái bối phận gì? Ai
dám ở trên núi Thanh Vân chất vấn Hư Không Tử, ai biết liệu Hư Không
Tử có thể phát bực thuận tay giết chết bọn họ hay không.
Hơn nữa Nguyên Sơ cũng không phải kẻ đần, mới không để phái Côn Luân
chịu tiếng xấu thay cho người khác. Bọn họ trông thấy chẳng qua chỉ
là Tề Hoan có quan hệ cùng Ma Đạo mà thôi, thực sự không phải như
Thanh Ngô nói toàn bộ phái Thanh Vân đều không sạch sẽ, lời này, coi
như cho Nguyên Sơ mấy lá gan, hắn cũng không dám ở bên ngoài nói ra
đâu!