Người đăng: dauphaivay
“Ngươi có sao?!” Thiên Ma Môn thậm chí còn có Tiên Thiên Mộc Linh, đây tuyệt
đối là tin tức tốt với Tề Hoan. Sau khi vui mừng Tề Hoan bắt đầu nhanh chóng
suy nghĩ xem nên lừa gạt hay trộm nó đây? Dựa theo sự hiểu biết của Tề Hoan về
Mặc Dạ, nếu như nàng mở miệng muốn nó, có lẽ Mặc Dạ sẽ cho nàng, nhưng đến lúc
đó người bị lỗ có khi lại là nàng không biết chừng.
“Ừ, vật kia ở Thiên Ma Môn đã rất nhiều năm, đoán chừng đã dài lông rồi.” Mặc
Dạ thờ ơ xoa cằm, không để ý tới gương mặt Tề Hoan vì những lời này của hắn mà
co quắp.
Giọng điệu vạn ác a! Tề Hoan thật muốn cho hắn một cái tát rồi quay đầu bước
đi, đáng tiếc, thử nghĩ mà xem, nàng thật sự rất cần vật kia. Tiên Thiên Linh
Vật cũng không phải khoai tây đậu phộng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu nói
là Tiên Thiên, thì cũng chỉ có thể do lão Thiên gia chiếu cố mới có thể xuất
hiện, ai biết trên đời này còn con Tiên Thiên Mộc Linh nào như vậy nữa hay
không.
“Nếu không . . . . . . Ngươi cho ta mượn dùng tạm được không?” Tề Hoan nịnh
nọt đi tới trước mặt Mặc Dạ, chớp chớp, ánh mắt rất thanh thuần nha.
“Nàng sẽ trả?” Mặc Dạ hết sức không nể tình mà đem một bụng đầy lý lẽ của Tề
Hoan ngăn lại.
Chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ a, tại sao còn muốn nói ra, không
để lại mặt mũi cho nàng, vẻ mặt của Tề Hoan chẳng qua chỉ thoáng đỏ một cái,
trong nháy mắt liền khôi phục, “Dĩ nhiên, có mượn có trả chứ sao.” Chuyện khai
khống như vậy, mặc dù Tề Hoan không hay làm, nhưng làm một chút cũng được, dù
sao Mặc Dạ cũng là đại tài chủ, nàng là giai cấp vô sản, vừa hay lại bù trừ
lẫn nhau.
“Ta suy nghĩ một chút đã.” Ánh mắt quỷ dị của Mặc Dạ nhìn về phía Tề Hoan hồi
lâu, sau đó vòng qua người nàng tiêu sái bước đi.
Tề Hoan cắn hai hàm răng trắng, trừng mắt hung bạo nhìn Mặc Dạ mấy cái, hiện
tại có việc cầu người nên mới để cho đại gia ngươi dương dương tự đắc. Đều nói
lúc vay tiền, chủ nợ là đại gia, lúc trả tiền, người thiếu nợ là đại gia,
phong thủy luân chuyển, Tề Hoan tin tưởng nhất định sẽ có một ngày chuyển đến
mình.
Thừa dịp Tề Hoan cùng Mặc Dạ nói chuyện không để ý, những tu sĩ lúc nãy tranh
luận chia bảo bối trong đại sảnh đã sớm không thấy đâu.
Chỉ còn lại ba người mặc áo trường bào đen tuyền, không nhìn thấy mặt, đang
đứng trong góc nhỏ. Trong khoảng thời gian này mặc dù tu vi của Tề Hoan không
tăng bao nhiêu, nhưng nhãn lực cũng được rèn luyện không tệ, ba người này
không cố ý thu liễm hơi thở, Tề Hoan lập tức đoán được họ cũng là Ma tu, hơn
nữa thực lực đều ở Nguyên Anh kỳ.
Người ở đây tùy tiện chọn một người cũng có thực lực cao hơn mình, Tề Hoan
hiện tại đã bị đả kích thành quen, không còn vẻ mặt đưa đám như trước.
Liếc nhìn đại sảnh trống trải, lại quét mắt nhìn qua ba người kia, Tề Hoan cảm
thấy đi theo Mặc Dạ vẫn tương đối an toàn, ai biết ba người kia nhỡ đâu tự
dưng phát rồ lại lên khai đao với mình. Cho nên Tề Hoan khoan khoái bước hai
bước, đi về phía Xích Dực, hết sức thẳng lý hùng hồn đứng phía sau Mặc Dạ, kẹp
ở giữa hai người, nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
“Chúng ta đi đâu?” Không có Hư Không Tử bên cạnh, Tề Hoan dọc đường theo tới
đây cũng có thể xem như mò mẫm, nàng cho đến giờ chưa từng đi vào một tiên phủ
nào, ai biết có thể đi tới chỗ cuối cùng cất giấu bảo bối hay không. Dĩ nhiên
đối với những bảo bối kia cho đến bây giờ nàng cũng không có ý muốn tranh
đoạt, coi như đoạt thì đó cũng là chuyện của sư phụ.
“Nếu như có thể sống ra khỏi nơi này, là có thể tiến vào tiên phủ.” Mặc Dạ
chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi về phía trước, Tề Hoan trơ mắt nhìn hắn
lao về phía thạch bích giữa đại sảnh, vốn định đưa tay kéo hắn, không nghĩ tới
người lại biến mất trong vách tường.
“Trên tường khắc Truyền Tống Trận, mỹ nhân, vào đi thôi.” Xích Dực nhìn vẻ mặt
Tề Hoan đang dại ra, hảo tâm nói với nàng một câu, đáng tiếc Tề Hoan căn bản
không hề cảm kích.
“Ta dĩ nhiên biết đó là Truyền Tống Trận, hừ.”
Không giải thích được tại sao mình lại bị mỹ nhân trừng, Xích Dực chớp mắt mấy
cái, mình vừa nói nói sai điều gì sao?
Đợi sau khi ba người biến vào trong thạch bích, ba người kia mới có động tĩnh,
bọn họ nhanh chóng cởi trường bào màu đen trên người xuống, lộ ra đạo bào màu
xanh nhạt bên trong. Không có trường bào màu đen, vẻ tà khí nồng đậm trên
người bọn họ cũng không hề biến mất.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, không dừng lại một chút nào, ngay lập tức chạy
nhanh về phía lối ra giữa đại sảnh. Nếu như Tề Hoan ở đây, nàng nhất định có
thể nhận ra được, trên y phục của ba người này có kí hiệu đặc biệt thuộc về đệ
tử Côn Luân.
Vào Truyền Tống Tường (*), Tề Hoan cuối cùng cũng hiểu được câu nói ‘nếu như
có thể sống đi ra khỏi nơi này’ của Mặc Dạ là có ý gì rồi. Những người lúc nãy
biến mất trong đại sảnh ngoại trừ nửa đường đổi chủ ý rời khỏi, thì còn lại
đều tiến vào trong này. Thế nhưng đi theo Mặc Dạ hơn nửa ngày, cái Tề Hoan
nhìn thấy tất cả đều là thi thể, không có một người nào còn sống.
(*) bức tường ngăn cách hai khoảng không gian khác nhau của Truyền Tống Trận.
Ở đây là Tề Hoan đã bước sang bên kia bức tường.
Cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân bị nhuộm đỏ, Tề Hoan kinh hãi, nhiều năm như
vậy nàng vẫn chưa quen nhìn thấy người chết, tuy giãy dụa trở về từ giữa ranh
giới sinh tử mấy lần, song không biết tại sao Diêm Vương không chịu chứa chấp
nàng, cho nên tiểu cô nương nàng may mắn vẫn còn sống.
Nhưng cảm giác ở trong hoàn cảnh đáng sợ này không dễ chịu chút nào, nàng chỉ
có thể nhìn ra được là mấy người này bị dã thú nào đó cắn xé tới chết, cánh
tay, đầu, ruột mỗi thứ một nơi, nhưng nàng lại không nhìn thấy bất kỳ một con
dã thú nào.
Nếu ăn phải một quả táo có lỗ sâu đục, ngươi nói xem, là ăn phải sâu đáng sợ
hay là không nhìn thấy sâu thì đáng sợ, những thứ không biết vĩnh viễn đều
kinh khủng nhất, Tề Hoan vừa tưởng tượng hình dáng của những dã thú ăn thịt
người kia trông thế nào, vừa cẩn thận từng ly từng tý đi theo phía sau Mặc Dạ.
Đột nhiên nàng cảm thấy có người đụng phải bả vai của mình, “Ngươi làm gì
thế?” Nàng vốn tưởng rằng người đi phía sau mình là Xích Dực, nhưng khi quay
đầu nàng lại phát hiện một khuôn mặt xa lạ, chỉ có điều, người nọ mặc dù thoạt
nhìn rất giống người, nhưng lại có vẻ quỷ dị, giống như cười mà không phải
cười, lại giống như đang khóc, Tề Hoan nhất thời cũng không thể hình dung
được. Đợi đến lúc ánh mắt nàng chuyển đến cổ của người đó, thì nàng hoàn toàn
bị làm cho sợ đến mềm nhũn cả chân, nửa dưới của người này ấy vậy mà đều là
xương khô!
Cũng may, động tác phản xạ của Tề Hoan cũng không tệ lắm, khi biết có nguy
hiểm tuyệt đối tự động lôi kéo người bên cạnh, nàng không chút do dự túm lấy
tay Mặc Dạ, sau đó trốn vèo ra trước người hắn, co rúm trong ngực hắn không
nói gì cũng không chịu nhúc nhích.
Mặc Dạ đưa lưng về phía khô lâu (đầu lâu xương cốt) kia, cúi đầu xoa xoa đầu
Tề Hoan, bình tĩnh nói một câu, “Có muốn quay đầu lại xem một chút hay không?”
Tề Hoan nghe lời quay đầu, rồi ngay lập tức cứng ngắc xoay trở lại một lần
nữa, nàng rốt cuộc biết vì sao Mặc Dạ lại dừng bước rồi, bởi vì một hàng phía
trước kia so với khô lâu còn đáng sợ hơn nhiều! Trộm gà không được còn mất nắm
gạo mà, vốn là muốn đem Mặc Dạ đẩy ra cho sói ăn, kết quả chính nàng lại tự
động chạy vào hang sói.
“Phía sau là những thứ gì vậy?” Đối với bọn quái vật hình người đi ra từ trong
đống bùn đất nhuộm máu kia, Tề Hoan không còn dũng khí để nhìn, nàng tình
nguyện hướng về phía khô lâu sau lưng Mặc Dạ.
“Tà Linh, oán linh của người sau khi chết.” Tay trái Mặc Dạ bị Tề Hoan nắm
thật chặt, hắn chỉ có thể đưa tay phải ra, đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, sau
đó không nói lời nào đeo lên mặt Tề Hoan, “Đứng yên, đừng nhúc nhích, nếu
không ta sẽ đem nàng ném vào đó đấy.”
Cũng không biết có phải bị Mặc Dạ uy hiếp quen rồi, hay là bị hù dọa, Tề Hoan
quả thật đàng hoàng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, lúc này nàng mặc kệ mình
có phải Tu Chân giả hay không, bị mấy thứ tà linh này hù dọa có phải làm nhục
sư môn hay không, nàng chỉ biết nàng rất sợ quỷ!!!!
Từ trước, Tề Hoan ghét nhất chính là phim kinh dị, trong đó đột nhiên xuất
hiện một cái đầu người và vân vân, có thể làm cho nàng một tháng sau vẫn sợ
đến ngủ không yên, hiện tại là phim kinh dị chân thực, mấy cái tà linh kia
tuyệt đối đáng sợ hơn quỷ nhiều, bởi vì bọn chúng có thể ăn thịt người. Tề
Hoan đứng tại chỗ không tự chủ được run run, phảng phất còn có thể nghe được
âm thanh tà linh ăn thịt người.
“Mỹ nhân.” Đột nhiên bên tai truyền đến giọng của Xích Dực, Tề Hoan theo bản
năng quay đầu lại nhìn, ai ngờ lại nhìn thấy một con quái vật mặt người thân
rắn.
Tề Hoan theo bản năng ném ra một quả cầu sét, hết sức chính xác nện vào mặt
quái vật kia, sau một tiếng thét chói tai, khuôn mặt quái vật kia đầy máu rơi
xuống đầm lầy cách Tề Hoan hơn mười thước.
“Làm sao ngươi có thể nhìn ra huyễn thuật (ảo thuật) của ta?” Con rắn kia căn
bản không hề ngờ tới Tề Hoan có thể nhìn ra bản thể của nó, hơn nữa còn theo
bản năng cho nó một quả cầu cầu, nó vốn không có nửa điểm đề phòng Tề Hoan nên
đã vô cùng bất hạnh bị trúng chiêu.
“Ngươi sử dụng huyễn thuật?” Nàng căn bản không hề cảm thấy mình đang ở trong
huyễn thuật, hơn nữa mặc dù giọng của con rắn này giống Xích Dực, nhưng thân
thể rõ ràng không giống!
Trên thực tế, huyễn thuật Nhân Diện Xà (rắn mang mặt người) của Huyễn Giới này
hoàn toàn có thể lừa được tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ở không gian này chết nhiều
người như vậy chính là do huyễn thuật này, Tề Hoan không bị mê hoặc hoàn toàn
là nhờ vào cái mặt nạ mà Mặc Dạ cưỡng ép đeo lên mặt nàng kia, công năng của
cái mặt nạ này rất nhiều, song với thực lực của Tề Hoan bây giờ chỉ có thể đảm
bảo cho nàng không bị mê hoặc mà thôi.
Tề Hoan cũng không ngu, dĩ nhiên biết Mặc Dạ đeo mặt nạ cho nàng thì tất sẽ có
chỗ hữu ích, nếu mình không bị huyễn thuật mê hoặc, nhất định là do tác dụng
của chiếc mặt nạ này, Tề Hoan sờ mặt nạ lạnh như băng trên mặt, nhỏ giọng lẩm
bẩm: “Hay là mình lấy chiếc mặt nạ này đem bán, hẳn là rất đáng tiền.”
“Nàng nghĩ đúng là rất hay.” Giọng nói áp suất thấp của Mặc Dạ từ phía sau
truyền đến, Tề Hoan theo phản xạ định ném ra một quả cầu sét, đã bị Mặc Dạ một
tay ngăn lại.
May mắn bị chặn, lần này không phải huyễn thuật. Tề Hoan quay đầu nhìn Mặc Dạ
cười khan hai tiếng, hành động của mình thế mà còn thâm sâu hơn lời nói, chưa
gì đã có ý giết người đoạt bảo, may mắn Mặc Dạ sau khi nghe xong trừ mặt có
chút đen, thì những chỗ khác đều rất bình thường.
“Những thứ tà linh kia … đã chết?” Tề Hoan quay đầu nhìn một chút, phát hiện
những thứ ở phía trước kia đều đã biến mất, về phần khô lâu vừa rồi chụp bả
vai của mình, nàng sau khi đeo mặt nạ lên cũng chưa nhìn thấy, đoán chừng có
lẽ là ảo giác mà thôi.
“Không, tà linh là thứ đánh không chết.” Mặc Dạ tiện tay ném một quả cầu lửa
màu đen về phía con rắn kia, nó vùng vẫy hai cái liền bị ngọn lửa màu đen
thiêu thành tro, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
“Vậy không phải chúng ta chết chắc sao?”
“Là nàng, không phải ta.” Mặc Dạ hảo tâm nhấn mạnh, những thứ tà linh kia đối
với hắn mặc dù hơi phiền toái, nhưng cũng không có nguy hiểm gì, có điều nhìn
bộ dạng Tề Hoan vừa gặp tà linh chân đã mềm nhũn, thì gặp nguy hiểm phải là
nàng mới đúng.