Tiến Về Âm Sơn.


Người đăng: dauphaivay

Thấy có một vị sư huynh không biết từ chỗ nào chui ra quấy rầy, Tề Hoan không
có cách nào xác định thân phận của hắn cho nên trước tiên trực tiếp dùng Địa
Võng đã tu sửa kha khá trói người kia lại.

Bởi vì ba lão đầu có thể chứng minh thân phận hắn đều không thấy bóng dáng
đâu, cho nên người duy nhất có thể biết hắn là ai chỉ có Tiên Tử sư huynh gần
đây vừa rời núi Thanh Vân, mà Linh Vân Tử cùng Linh Phong Tử đều không biết
mình còn có một vị sư bá như vậy.

Cho nên dù là động cơ trong sáng, muốn chuẩn bị cho sư muội một sự kinh hỉ đi
nữa, thì Hoa Kiền Tử thật bất hạnh đã bị tiểu sư muội của mình treo ngược lên
cây ăn quả trên đỉnh Vong Ưu, phơi mấy ngày.

Lúc mới bị treo lên trong lòng Hoa Kiền Tử còn đang cười trộm, mình là một tu
sĩ Hóa Thần kỳ, sao có thể tùy tiện bị trói lại chứ, nhưng sau khi bị treo lên
cây rồi hắn mới phát hiện, người trói mình tuy tu vi không đáng kể, nhưng tấm
lưới này thì lại có lai lịch thật lớn.
Hắn không nhận ra địa võng, nhưng hắn từng được chứng kiến lôi kiếp, hắn biết
trong này ẩn chứa một lượng lôi kiếp khá lớn, chỉ cần hắn vọng động, đoán chắc
da thịt toàn thân sẽ bị cháy khét mất.

Cho nên khi Hư Không Tử xuất quan, trở lại đỉnh Vong Ưu, nhìn thấy đầu tiên
không phải là đồ đệ bảo bối, mà là sư chất đã bị treo ngược đến não xuất huyết
kia.

“Sư huynh uống trà.” Tuy nói là hiểu lầm, nhưng Tề Hoan đúng là đã bất kính
với sư huynh đồng môn, nếu bị phạt thì có lẽ Tề Hoan cũng phải diện bích ở Khô
Thủ Phong nhiều năm, cũng may Hoa Kiền Tử không ghi thù, Tề Hoan dâng trà tạ
tội xong hắn cũng không so đo nữa.

“Kiền Tử a, lúc trước không phải ngươi nói đến Quy Khư tu luyện sao, sao lại
chạy về?” Hư Không Tử bưng chén trà, bên trong không phải nước trà mà là nước
trái cây. Một núi trái cây không ai ăn, trên đỉnh Vong Ưu người thưa thớt chỉ
có hai thầy trò ăn cũng không hết, mà căn bản là các đệ tử khác trong phái
cũng không dám ăn, đồ Tề Hoan trồng, khoan hãy nói là giống cây gì, chỉ cần
trên đó có dính hai chữ Tề Hoan thì mọi người đều chạy xa, đừng nói đến chuyện
ăn trái cây.

Lần trước Tề Hoan ôm một giỏ lê cho các đệ tử ngoại môn ăn, kết quả thiếu chút
nữa đem vợ con nhà người ta dọa phát khóc, Tề Hoan trở lại còn buồn bực thật
lâu, mình cũng không ăn thịt người, sao nhìn thấy nàng lại tay chân tê dại,
toàn thân run run là sao!

Thay vì nhìn trái cây khắp núi rơi rụng, còn không bằng ép lấy nước hoa quả,
cho nên gần đây nước uống trên núi Thanh Vân đều biến thành nước trái cây,
chưởng môn ra lệnh, ai cũng không dám không cổ vũ, có điều cũng may nước trái
cây kia mùi vị không tệ, không có gây ra án mạng.

“Sư thúc, chuyện ngài nói đã là chuyện của một trăm năm trước a.” Hoa Kiền Tử
đầu đầy hắc tuyến, sớm biết sư thúc ngoài chuyện tu luyện thì sẽ không để ý
đến những chuyện bên ngoài mà, căn bản không hề nhớ rõ thời gian đã trôi qua
bao lâu.

“A, so với lần trước ngươi trở về núi thì ra đã qua hơn một trăm năm, khó
trách ta nhìn ngươi có chút già rồi.” Hư Không Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“. . . . . . .” Hoa Kiền Tử lòng bàn tay bất ổn một cái, chén trà trong tay vỡ
thành từng mảnh, hắn thừa nhận mình đã hơn một ngàn tuổi rồi, đúng là không
còn trẻ nữa, nhưng sư thúc dùng từ già để hình dung thì cũng có chút quá đáng
đi.

“Sư thúc, con lần này trở về là có chuyện muốn nói với người.” Hoa Kiền Tử
miễn cưỡng khống chế tâm tình, hắng giọng một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Hửm, chuyện gì?” Hư Không Tử có chút kinh ngạc hỏi.

Mặc dù tu vi của Hoa Kiền Tử không quá cao siêu, dĩ nhiên, đây cũng chỉ là so
sánh với lão, nhưng Hoa Kiền Tử từ trước đến nay luôn là người làm việc cẩn
trọng, nếu không phải chuyện lớn, căn bản hắn sẽ không trở lại môn phái tìm
người.

Thật ra thì Tề Hoan vẫn không biết rằng, Hư Dương Tử và Hư Linh Tử sở dĩ đem
đồ đệ đuổi ra khỏi sơn môn thực ra còn có một nguyên nhân khác, hai người bọn
họ thu những đồ đệ này phần lớn thân phận đều có chút vấn đề. Ví dụ như Hoa
Kiền Tử, phụ thân của hắn chính là ma tu. Phụ thân của hắn khi còn sống giao
hảo với Hư Linh Tử cho nên sau khi phụ thân mất hắn đã bái Hư Linh Tử làm sư
phụ.

Mặc dù chuyện này đều cực kỳ bí mật, nhưng nếu bị người ta biết thì dù sao
cũng sẽ không tốt đối với phái Thanh Vân, cho nên những đệ tử này sau khi đến
Nguyên Anh kỳ đều vội vã rời khỏi núi Thanh Vân, một là bọn họ đã có khả năng
tự vệ, hơn nữa bọn họ cũng không muốn để cho sư môn bị liên lụy bởi bản thân
mình. Cho nên trên núi Thanh Vân mới không có mấy người biết đến Hoa Kiền Tử,
nên trên thực tế chỉ cần bọn hắn không nói, mấy người Hư Không Tử không nói,
bất luận kẻ nào cũng sẽ không biết được thật ra bọn họ chính là đệ tử phái
Thanh Vân.

Về phần vì sao Hoa Hiển Tử phải lưu lại, ngày đó sau khi Khấp Sư đi rồi Tề
Hoan mới biết được, thì ra chính sư huynh cũng bị Tuyệt Sát Lệnh, nhưng chỉ
cần hắn không ra khỏi núi Thanh Vân thì sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu chỉ có một mình hắn dĩ nhiên hắn sẽ không sợ, nhưng vì bên cạnh có thêm
người yêu thương, Hoa Hiển Tử không muốn nàng lo lắng, cho nên những năm nay
mới ở trên núi Thanh Vân.

Hai ngày sau, Tề Hoan đi cùng sư huynh Hoa Kiền Tử, còn có cả sư phụ Hư Không
Tử, rời khỏi núi Thanh Vân, tới Âm Sơn.

Ngày đó Hoa Kiền Tử mang đến tin tức, nói là tiên phủ ba trăm năm trước được
lưu lại trước khi phi thăng của Tuyệt Kiếm – chưởng môn Tuyệt Kiếm Môn đã được
tìm thấy rồi, nghe nói trong tiên phủ của hắn có lưu lại tất cả thiên tài địa
bảo, ngay cả thượng phẩm tiên khí, thanh Phách Thiên kiếm cũng ở đó.

Ở Tu Chân giới có một luật bất thành văn, phàm là khi phát hiện tiên phủ được
lưu lại của tiên nhân, mọi người đều có thể đi vào thử vận khí, về phần có thể
mò được bao nhiêu chỗ tốt thì phải dựa vào bản lĩnh của từng người.

Mặc dù Tuyệt Kiếm là người của Thiên Kiếm Môn, nhưng sau khi hắn phi thăng
không có điểm mặt chỉ tên xem muốn lưu lại những vật đó cho ai, nên đương
nhiên là mọi người muốn chia ra. Thật ra thì theo Tề Hoan suy đoán, có lẽ bởi
vì Thiên Kiếm Môn không có thực lực, nếu không môn phái nào lại dám xông vào
tiên phủ của chưởng môn nhà người ta lưu lại chứ.

Vốn là Hoa Kiền Tử định một mình đi xem một chút, nhưng sau đó lại nghe nói
thanh kiếm nghịch thiên, thần binh Phách Thiên kiếm cũng ở đó, trong lòng liền
tính toán. Người muốn thanh kiếm này chắc chắn không ít, hắn là một tu sĩ Hóa
Thần kỳ, thực lực nói cao không cao nói thấp không thấp, đụng với tu sĩ cùng
cấp có lẽ sẽ dễ dàng thắng, nhưng gặp Độ Kiếp kỳ thì sao. Cho nên hắn mới trở
lại tìm Hư Không Tử thương lượng, dù sao sư thúc của mình ở đó, cho dù lão
không động thủ thì chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể tạo ra ảnh hưởng lớn.

Chủ yếu là hắn biết được sư phụ mình đã tới Độ Kiếp kỳ, nếu trên tay có thêm
một thanh thượng phẩm tiên khí thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều, hắn
cũng biết thời điểm độ kiếp không thể giúp được sư phụ cái gì, nhưng thanh
kiếm này lại có thể giúp được.

Dĩ nhiên, những lời này Hoa Kiền Tử vẫn để ở trong lòng không có nói ra, Hư
Không Tử thuần túy là bị Tề Hoan thúc giục, Tề Hoan nhớ được Linh Vân Tử từng
nói, Tiên Thiên Hỏa Linh bị Tuyệt Kiếm lấy đi, nếu trước khi phi thăng hắn
chưa có dùng Tiên Thiên Hỏa Linh thì vật kia rất có khả năng sẽ được lưu lại
trong tiên phủ. Tiên thiên linh thể khó gặp được đến cỡ nào đương nhiên Hư
Không Tử cũng biết, vừa nghe nói đồ đệ cần tu luyện lão dĩ nhiên không thể bỏ
qua cơ hội này.

Thật ra thì trong lòng Tề Hoan còn một hy vọng nho nhỏ khác, hắn dù sao cũng
coi như người của Thiên Kiếm Môn, mặc dù chỉ là gian tế, không biết lần này có
thể gặp được hắn trong tiên phủ hay không, hai người bọn họ đã xa nhau hơn nửa
năm rồi.

Khoảng cách từ núi Thanh Vân đến Âm Sơn cũng không ngắn, ba người ngồi trên hồ
lô của Hư Không Tử liên tục trong vòng ba ngày mới tới nơi, nghe Hoa Kiền Tử
nói còn chín ngày tiên mộ mới xuất hiện, cho nên dọc đường đi mấy người cũng
không gấp.

Vào ban đêm, Tề Hoan bởi vì mấy ngày ngồi trên hồ lô không thể chịu thêm được
nữa, mạnh mẽ yêu cầu tìm khách điếm ngủ một giấc thật ngon. Hai ngày nay, buổi
tối nàng đều ngủ trên hồ lô của Hư Không Tử, mặc dù trong hồ lô rất rộng rãi,
nhưng dù sao nó cũng là lộ thiên, Tề Hoan vẫn rất lo lắng mình sau khi tỉnh
ngủ có thể bị trúng gió, nếu mà bị vẹo mũi lệch miệng thì sau này nàng không
cần lập gia đình nữa.

Hư Không Tử đã nói với đồ đệ mình, chỉ có thể thừa dịp trời chưa sáng đem Tề
Hoan cùng Hoa Kiền Tử thả xuống một cái trấn nhỏ để bọn họ chỉnh đốn một phen,
chính lão cũng muốn đi bái phỏng một lão bằng hữu ẩn cư ở Âm Sơn, nói ngày mai
sẽ cùng Hoa Kiền Tử gặp ở cửa Âm Sơn.

Sau khi Hư Không Tử đi rồi, Tề Hoan cùng Hoa Kiền Tử đi vào trấn nhỏ, nói là
trấn nhỏ, không bằng gọi là thôn núi nhỏ, thôn núi này cách Âm Sơn chỉ khoảng
trăm bước, có lẽ bởi vì thường có người nghỉ chân ở đây, cho nên trong thôn
vậy mà lại có một khách điếm nhỏ. Song thời điểm Hoa Kiền Tử đi gõ cửa cũng
không có ai lên tiếng, gõ hồi lâu không thấy ai đáp lời, lúc này trời đã dần
tối, mặc dù không đến mức đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, nhưng có lẽ bởi
vì không có trăng sáng, nên Tề Hoan cảm thấy trấn này có chút âm trầm.

Qua một lúc lâu cũng không thấy trong khách điếm có người đáp lời, Hoa Kiền Tử
chỉ có thể từ bỏ hướng về phía sư muội mình nói, “Trời không chiều lòng
người.”

“Sư huynh, huynh có cảm thấy nơi này có chút yên lặng quá hay không?” Tề Hoan
nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói với Hoa Kiền Tử, chung quanh là nhà bằng
cỏ tranh, bị gió thổi phát ra âm thanh kỳ quái, Tề Hoan cảm giác mặc dù mấy
năm nay lá gan của mình lớn hơn rất nhiều, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân,
vẫn sợ quỷ.

Nghe Tề Hoan nói vẻ mặt Hoa Kiền Tử cũng có chút kỳ quái, tu vi của hắn cao
hơn Tề Hoan, năng lực nhìn ban đêm cũng tương đối tốt, lúc vừa mới vào thôn
hắn cũng không chú ý, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, những phòng ốc chung
quanh dường như đã lâu không có người ở, trên khung cửa giăng rất nhiều mạng
nhện, trừ cái khách điếm này ra.

“Chúng ta bước vào khách điếm này xem một chút.” Hoa Kiền Tử hít một hơi, nhấc
chân định đá văng cửa, thì đại môn khách điếm kia tự động mở lớn ra.

Mở cửa chính là một lão thái thái khô quắt như hột đào, lão thái thái kia run
run rẩy rẩy cầm một ngọn đèn, nhìn bộ dạng bước đi nghiêng ngả của bà, Tề Hoan
cũng hiểu được vì sao lâu như vậy mới có người đến mở cửa. Có điều nhìn dáng
vẻ của lão thái thái này thật giống như hình tượng quỷ trong chuyện xưa a.

“Sư muội, nơi này có cái gì đó không đúng, cẩn thận một chút.” Lúc Tề Hoan
chuẩn bị nhấc chân bước vào khách điếm, Hoa Kiền Tử vội vàng túm lấy cánh tay
nàng, nhỏ giọng căn dặn.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #62