Cốt Khải.


Người đăng: dauphaivay

Editor: Tiểu Mộng
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

(*)áo giáp làm bằng xương người

Nhìn Mặc Dạ tiếp tục đi về phía trước, con rắn kia hình như cũng chuẩn bị đi
cùng, chẳng qua phần mộ này có vẻ quá nhỏ cho nó di chuyển. Vì vậy, dưới ánh
mắt soi mói của Tề Hoan, Đằng xà vốn đang to đùng như một quả khinh khí cầu
bỗng nhiên co lại thành một con rắn bạc nhỏ bằng ngón tay cái.

Có vẻ con rắn này không thích ở cùng một chỗ với tiểu hồ ly nên nó trực tiếp
bò lên tay của Tề Hoan, bắt đầu cuộc sống mới. Vốn sợ hãi mấy con vật mềm
nhũn, uốn lượn, lần này Tề Hoan quả thực bị dọa tới mức đứng hình.

Thật sự nàng rất muốn nói lý với con rắn này, nhưng người ta phải nghe mới
được a, một con vật to đùng như vậy, nhỡ nó nổi giận há mồm nuốt chửng nàng
một phát, vậy là xong đời rồi. Nghĩ nghĩ, Tề Hoan quyết định tốt nhất là không
nên gây sự với nó.

“Ở đây chẳng lẽ không có cấm chế gì sao?” Đi cả buổi, Tề Hoan không gặp được
bất kỳ nguy hiểm nào, khác xa với tưởng tượng của nàng. Không phải nói bình
thường khi Thượng cổ đạo sĩ chết đi sẽ biến phần mộ của mình thành cơ quan hay
sao, ít nhất bên trong cũng phải có vài cấm chế kiểu “người đụng người chết”
mới đúng chứ.

“Ngươi rất muốn chạm phải cấm chế sao?” Mặc Dạ vừa nói, vừa đưa tay phá vỡ cấm
chế vô hình phía trước. Ở đây không phải không có cấm chế, trên thực tế, trong
mộ phần của Thượng cổ đạo sĩ, cấm chế nhiều và đáng sợ đến dọa người, hơn nữa
có rất nhiều cấm chế là tâm huyết nghiên cứu cả đời của bọn họ, ngoại trừ
chính kẻ đang nằm trong quan tài kia thì không ai có thể phá giải.

Đây cũng là lí do vì sao người ta tuy biết rõ phần mộ của họ ở chỗ nào nhưng
không ai dám xông tới. Không phải không dám liều mạng, mà là cho dù bảo bối
trong đó tuyệt không ít, nhưng căn bản không ai có thể lấy đồ mà bình yên đi
ra ngoài được.

“Ta chỉ muốn mở mang kiến thức thôi mà.” Không phải mạo hiểm đương nhiên tốt
rồi, chỉ là nàng rất hiếu kỳ, thứ cấm chế mà sư phụ tôn sùng rốt cuộc lợi hại
ở chỗ nào a.

Mặc Dạ không nói gì, lấy từ nhẫn trữ vật ra một khối linh thạch rồi tiện tay
ném về phía trước, khối linh thạch kia bay không xa, hình như bị cái gì đó
ngăn lại trên không trung, từng đợt sóng nước chung quanh linh thạch lăn tăn
tỏa ra, một khối linh thạch hoàn hảo cứ như vậy biến mất ngay trước mắt Tề
Hoan.

“Đâu mất rồi?” Tề Hoan kinh ngạc, thậm chí nàng còn chưa nhìn thấy linh thạch
kia biến mất như thế nào.

“Bốc hơi rồi.” Mặc Dạ trơn tru nói, Tề Hoan mồ hôi đầy đầu, bốc hơi rồi? Không
khoa trương như vậy chứ?

“Còn muốn mở mang kiến thức nữa không?” Mặc Dạ nhướng mày, cố ý hỏi.

“Không cần không cần, ngươi tiếp tục đi.” Tề Hoan vừa nói vừa đi chậm lại, đùa
sao, chỗ nguy hiểm như vậy nàng đương nhiên phải đi phía sau rồi, có trời mới
biết phía trước còn bao nhiêu cái cấm chế khủng bố nữa. Đồng thời, Tề Hoan
cũng rất tò mò, Mặc Dạ bài trừ cấm chế như thế nào, nàng không hề phát hiện
Mặc Dạ đã làm gì.

Hai người bọn họ đi xuyên qua con đường nhỏ tiến vào khu mộ, trên vách tường
có một ít hoa văn, không biết chúng đã tồn tại bao nhiêu năm mà đến nay vẫn
chưa phai màu, Tề Hoan tò mò nhìn hoa văn, hình vẽ trên đó.

Hình vẽ trên đó là một nam nhân không rõ mặt, người nọ mang một chiếc mặt nạ
đỏ như máu, chiếc mặt nạ yêu dị này Tề Hoan hết sức quen thuộc, nàng từng nhìn
thấy một người mang qua cách đây không lâu. Hình vẽ trên tường hầu như đều là
cảnh chiến đấu của nam nhân này với những người khác, tàn khốc, tinh phong
huyết vũ. Nhưng lần nào người thắng cũng là người nam nhân mang mặt nạ kia,
bức cuối cùng là hắn xông thẳng vào Thiên Lôi, phi thăng (lên trời).

Khung cảnh ngày đó rất hào hùng, chỉ cần nhìn bức họa, Tề Hoan cũng có thể cảm
nhận được sự khủng bố khi sấm sét giáng xuống, trọn vẹn chín chín tám mươi mốt
đạo sấm sét, người này là Ma Tu, vậy thì hai tay của hắn đã nhiễm bao nhiêu
máu tanh mới có thể khiến cho trời giáng xuống trận sấm sét khủng bố nhường
này?

“Nhìn cái gì?” Mặc Dạ không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng Tề Hoan, thấy
nàng nhìn chằm chằm đến xuất thần vào người nam nhân đeo mặt nạ, tay cầm kiếm
vàng, một thân chiến giáp đầy máu ở trong bức họa.

“Hình như là người quen…” Thật sự rất giống, vô luận là mặt nạ, hay là thanh
kiếm trong tay, nếu như mặc bộ chiến giáp này vào, thật sự đúng là cùng một
người. Nhưng điều này sao có thể, chủ nhân ngôi mộ này đã phi thăng nhiều năm,
tuyệt đối không thể là người mang mặt nạ kia. Tuy không biết người này rốt
cuộc xây phần mộ như thế nào, nhưng đại khái Thượng cổ đạo sĩ và Đế vương có
lẽ giống nhau, đều thích tu sửa phần mộ của mình đầu tiên.

“Đi thôi, sắp đến rồi.” Mặc Dạ sau lưng Tề Hoan trong mắt hiện lên tia sáng kì
lạ, khóe miệng nhẹ nhếch.

“À.” Lại nhìn người trong tranh kia một lần nữa, Tề Hoan vẫn cảm thấy có chút
kì lạ. Nhưng Mặc Dạ cứ thúc giục mãi, nàng đành phải bỏ qua, tăng tốc đuổi kịp
bước chân của hắn.

Đi tiếp gần một trăm mét, Tề Hoan theo Mặc Dạ xuyên qua một màn nước màu xanh,
chớp mắt, nàng liền tới một sơn động không lớn lắm. Ở đây khắp nơi đều là băng
trong suốt màu lam kết tinh nhiều năm, những tinh thể này không có linh lực
dao động, cũng không lạnh, thoạt nhìn không phải linh thạch cũng không phải
băng, Tề Hoan cũng không biết đây là cái gì.

Nhưng cái hấp dẫn sự chú ý của nàng không phải những tinh thể này, mà là thứ
bên trong khối tinh thể cực lớn kia. Trong khối tinh thể trong suốt có một bộ
hài cốt, bộ hài cốt đỏ như máu. Màu đỏ này quá mức yêu diễm, hơi lộ ra màu
đen, hình như là sắc máu khô lại.

“Đây là…”

“Cốt Khải.” Mặc Dạ nhìn bộ hài cốt kia, trong mắt có chút hoài niệm. Loại Cốt
Khải này chỉ tồn tại vào thời Thượng cổ đạo sĩ, trình tự luyện chế đã sớm thất
truyền, nhưng nghe nói, năng lực của Cốt Khải mạnh hay yếu đều phải căn cứ vào
thực lực của chủ nhân hài cốt.

“Ngươi tới vì cái này?” Cốt Khải, tuy Tề Hoan chưa từng nghe qua bao giờ,
nhưng xem thứ này bộ dạng cũng thật quỷ dị, thoạt nhìn không giống như thứ
người chính đạo dùng qua. Màu này với màu đỏ của chiến giáp trên bức họa kia
rất giống nhau, sẽ không phải là cùng loại chứ? Nghĩ đến việc mang một bộ
xương mặc lên người, Tề Hoan nhịn không được cả người phát run.

“Ừ.” Mặc Dạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, tuy đã nhìn thấy thứ mình cần nhưng hắn
vẫn không lập tức lấy đi.

“Tại sao không lấy đi?”

“Chưa phải lúc.” Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn đỉnh sơn động, sơn động này không phải
thực sự bị phong bế hoàn toàn, trên nóc sơn động tuy bị tinh thể xanh lam che
kín nhưng vẫn có ánh sáng hắt vào. Mặc Dạ thầm phỏng đoán, nếu nói cho Tề Hoan
biết, phía trên này là lễ đài cử hành Luyện Ma Sát Kiếp, không biết nàng sẽ có
phản ứng như thế nào.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #53