Người đăng: dauphaivay
Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
“Ngươi không phải cũng tới sao?” Sau khi chui ra khỏi Ti Không Lăng, Tề Hoan
rất tự giác ôm lấy cổ Mặc Dạ, tiểu hồ ly trong ngực nàng cũng thò đầu ra,
nghiêng đầu đánh giá Mặc Dạ một phen, sau đó ‘quen tay hay việc’ leo lên vai
Mặc Dạ ngồi xuống.
“Nhanh, đi mau đi mau, nàng sắp đuổi đến nơi rồi.” Tề Hoan đột nhiên nghe thấy
sau lưng ồn ào, nhìn lại phát hiện Liễu Mạch Y đã đuổi tới, thấy vẻ mặt nàng
dữ tợn, dù đứng thật xa Tề Hoan cũng có thể cảm giác được toàn thân nàng ta
sôi trào sát khí.
“Chậc, lá gan ngươi vẫn nhỏ như vậy à.” Trong lời Mặc Dạ còn mang theo ý cười,
ôm ngang Tề Hoan, tiểu hồ ly ngồi trên bả vai hắn. Thoáng nhìn, hắn giống như
người bình thường không có bất kỳ uy hiếp gì, chỉ có đôi mắt màu đen khiếp
người kia lại khiến cho Liễu Mạch Y chần chờ dừng bước.
Chờ đến khi thân ảnh hai người dần dần biến mất, có một lão đầu ăn mặc rách
rưới ngồi ở cửa ra vào của hắc điếm cúi người dập đầu tẩu mấy cái trên mặt
đất, giọng nói thấp khàn giống như đang lầm bầm lầu bầu, “Nữ oa của phái Thanh
Vân kia lại cùng với tiểu ma đầu của Thiên Ma Môn à, ha ha, xem ra sẽ rất vui
vẻ đây.”
“Đại chưởng quỹ, có, có cái gì không ổn sao?” Sau khi người xem náo nhiệt đã
tản đi hết, chưởng quầy bụng to một thân hoa phục vốn ngồi trong hành lang hắc
điếm chạy chậm ra, hắn thành thật đứng ở phía sau lão đầu, vẻ mặt cung kính.
“Hai đệ tử Ảm Nguyệt Quan…rút hết tiền đặt cược cho bọn họ ra…” Lão đầu duỗi
ngón tay trông như cành khô ra, tìm hai dấu gạch chéo ở trên mặt đất.
“Thế nhưng mà, Liễu Mạch Viên là người dự thi có khả năng đoạt giải nhất
trong nhóm người dự thi này đấy….” Giọng chưởng quầy béo có chút chần chờ,
song hắn vẫn phất tay đem mệnh lệnh này truyền xuống dưới.
“Một bước sai, cả bước sai. Kim Kiền à, ngươi phải biết rằng có một số người
ngay cả Tướng Môn chúng ta cũng không dám đắc tội, huống chi là một cái Ảm
Nguyệt Quan nho nhỏ.” Lão đầu lại nhìn về hướng Mặc Dạ rời đi, ho khan hai
tiếng rồi không mở miệng nữa.
“Ngài nói rất đúng.” Chưởng quầy béo tuy đã hiểu ý lão đầu, nhưng hắn hết sức
tò mò, người nào lại có thể khiến vị trước mắt này sinh lòng kiêng kị như vậy.
Tại trấn Thiên Lý cứ cách năm năm lại cử hành Luyện Ma Sát Kiếp một lần, thay
vì nói đây là cuộc thi đấu của Ma Môn, chi bằng nói đây là một cuộc đánh bạc
đi. Tất cả môn phái đều đưa đệ tử ưu nhất đến tham gia, do Tướng Môn làm nhà
cái, trong đó dính líu tới lợi ích căn bản mà không phải người thường có thể
tưởng tượng được. Cũng chỉ có Tướng Môn, môn phái đứng sừng sững ngàn năm
trong giới Ma Đạo mới đủ thực lực chủ trì cuộc đánh bạc này, chẳng qua rút
tiền đặt cược nói thế nào cũng đều xem như một loại kiêng kị, môn phái nào rút
tiền đặt cược, kia rõ ràng là ủng hộ địch.
Tuy Tướng Môn không để Ảm Nguyệt Quan vào trong mắt, nhưng nói thế nào đi nữa,
đó cũng là môn phái được thành lập vài trăm năm, hơn nữa danh tiếng gần đây
rất thịnh, làm như vậy không khác gì làm mất thể diện của bọn họ.
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi trấn Thiên Lý, Tề Hoan mới phát
hiện cảnh sắc chung quanh không giống với khi mình đến, lúc đi rõ ràng là gió
mùa thu đìu hiu, như thế nào bây giờ lại đều là tuyết đọng.
“Làm sao, sợ ta đem ngươi đi bán?” Mặc Dạ cười như không cười nhìn Tề Hoan,
dưới chân khống chế phi kiếm tăng tốc lần nữa, cuối cùng từ xa nhìn thấy cũng
chỉ là một kiếm ảnh màu vàng xẹt qua trên không trung.
“Nếu như ngươi có thể bán được, đừng quên chia sẻ một chút kinh nghiệm cho sư
bá của ta.” Tề Hoan đối với giá trị con người mình vẫn là biết rõ đấy.
Nàng còn nhớ hồi trước khi nàng không cẩn thận làm đổ sạch sẽ bình rượu Bách
Niên Hoa Lộ của Hư Linh Tử vất vả kiếm được, Hư Linh Tử đã giận giữ nói sớm
muộn sẽ có một ngày đem Tề Hoan ném tới Vu Hạp Sơn.
Vu Hạp Sơn là tên của một môn phái chính đạo, môn phái này không chỉ có tên kỳ
quái, mà ngay cả quy củ trong môn cũng kỳ quái, trong đó có một quy định,
người chống đối sư trưởng có thể bị dùng cực hình.
“Vu Hạp Sơn từ trước tới nay đã sớm không lợi không vực dậy nổi, sư bá ngài
phải tốn kém rồi.” Tề Hoan đối với uy hiếp của Hư Linh Tử căn bản không coi ra
gì.
“Sai rồi, sư bá làm vậy sẽ phá sản đấy.” Tiếng xấu của Tề Hoan sớm đã lan rộng
khắp tất cả môn phái chính đạo, cho dù Hư Linh Tử muốn ném Tề Hoan vào, thì Vu
Hạp Sơn cũng không muốn nhận Tề Hoan. Một câu nói kia của Hoa Hiển Tử làm Hư
Linh Tử mặt xanh vài ngày.
“Mặc Dạ, làm sao ngươi lại đến đây?” Mặc dù đối với thân phận của Mặc Dạ, Tề
Hoan không có chứng cớ gì, nhưng nàng cảm thấy dường như suy đoán của mình
cách đáp án càng ngày càng gần rồi.
Mặc Dạ như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn Tề Hoan, trên khóe miệng nhếch lên
“Trộm đồ.”
“Trộm gì?”
“Vốn là ta định một mình trộm, nhưng vừa vặn ngươi lại đến, thuận tiện báo đáp
ta một chút đi.” Trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Tề Hoan, Mặc Dạ có vẻ rất là
thỏa mãn với kết quả do mình tạo thành, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
“Không muốn, hôm khác báo đáp sau.” Tuy thiếu Mặc Dạ hai lần nhân tình, nhưng
dù muốn báo đáp cũng phải lúc này nha, cho dù nợ nhân tình đè chết người, thì
cũng không trọng yếu bằng mạng nhỏ đâu. Ở đây đều là người Ma Đạo đấy, muốn
nàng giúp Mặc Dạ trộm đồ, khác nào bảo nàng đừng sống nữa.
“Muộn rồi.” Giọng nói mang theo ý cười của Mặc Dạ vừa dứt, thì Tề Hoan cũng
cảm giác được, hai tay ôm mình buông lòng, thân thể của nàng bắt đầu rơi tự
do. “Giúp ta tìm đường đi.”
Trên không trung Tề Hoan nhe nanh múa vuốt, muốn túm lấy một thứ gì đó cứu
mạng, đột nhiên rơi xuống làm nàng sợ hãi, quên mất mình căn bản chính là Tu
Tiên giả, có thể ngự kiếm phi hành.
“Ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi ~~~” Tiếng kêu thảm thiết của Tề
Hoan từ dưới vách núi truyền lên.
Mặc Dạ đứng bên trên cúi đầu nhìn xuống vách núi sâu không đáy, cuối cùng
nghiêng đầu nói với tiểu hồ ly trên vai đang vui vẻ ăn khoai nướng, “Chủ nhân
của ngươi thật đúng là đủ ngu ngốc[1] đấy.”
[1] chữ Tề trong tên Tề Hoan có nghĩa là ‘đủ’. Ở đây là anh Dạ nói đểu Tề
Hoan, ghép tên chị với chữ ngu ngốc ^.^
Hai bên móng vuốt của Tiểu hồ ly ôm khoai lang, gật đầu chấp nhận. Chòm lông
nhỏ trên mặt còn run lên, dính đầy vỏ khoai.
“Dưới đáy có cái gì?” Mặc Dạ đối với tiếng nguyền rủa không dứt truyền lên từ
dưới đáy vực kia ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chết tiệt, tại sao dưới này có nhiều lôi võng như vậy! Đây rút cuộc là nơi
chó má nào a!” Tề Hoan từ không trung bị Mặc Dạ ném tới đáy vực, vốn là dù bị
ngã cũng không chết được, chẳng qua ban đầu Tề Hoan bị kinh hãi quá lớn, căn
bản quên mất mình có thể bay, mãi tới khi rơi xuống gần đáy nàng mới kịp phản
ứng.
Đáng tiếc vừa mới gọi phi kiếm ra, còn chưa kịp giẫm lên, nàng đã bị điện giật
cho mềm nhũn. Ngươi nói một thanh phi kiếm, không có chuyện gì trộn nhiều kim
loại như thế làm gì, kiếm có tính dẫn điện mạnh như vậy, làm cho Tề Hoan trực
điếp bị “phỏng i-on”.
Kỳ thật may mắn người xuống là Tề Hoan, lôi điện trong cơ thể nàng tuyệt đối
không kém lôi võng phía dưới này, cho nên nàng mới không có việc gì, nếu đổi
lại là người khác, làm không tốt đụng phải lôi võng, chắc chắn sẽ bị điện giật
thành than.
Một lát sau bình tĩnh lại, Tề Hoan rốt cục bắt đầu đánh giá khắp nơi, cái vách
núi này hình như chính là một sơn cốc bị phong kín, căn bản không nhìn thấy
ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tất cả đều là mây đen kịt, trong đáy vực có thể
nhìn thấy đều là lôi võng có màu đen được đặt ở khắp nơi, không biết do con
người tạo nên hay là do tự nhiên hình thành.
Nếu là tự nhiên còn dễ nói, nếu do con người, vậy người này rốt cuộc là thực
lực bậc nào mới có thể tạo ra một mảng lớn như vậy.
Tề Hoan tự nhận lôi thuật của mình cũng không tệ lắm, đáng tiếc nàng chỉ có
thể tạo ra lôi võng giới hạn một mét chung quanh mình, vượt qua giới hạn kia,
lôi điện của nàng sẽ biến mất.
“Cố gắng đi về phía chính giữa đi, ở đó có một khối trấn lôi thạch, lấy được
nó thì địa võng sẽ bị phá.” Trên đỉnh vách núi, giọng Mặc Dạ bay bổng truyền
tới.
“Cái gì? Ngươi nói đây là địa võng?!” Tề Hoan đứng ở chính giữa lôi võng màu
đen, thiếu chút bị dọa ngốc.
Tề Hoan ba năm nay ngẫu nhiên cũng sẽ đến Tàng Thư Các của môn phái một
chuyến, trong Tàng Thư Các nàng tìm được sách dã sử ghi chép của giới Tu Chân,
tuy câu chuyện bên trong không quá nhiều, nhưng cũng coi là đặc sắc.
Trong đó có một quyển sách có ghi lại về địa võng. Nghe nói thiên la địa võng
trong thiên địa chính thức được hình thành trong hoàn cảnh đặc thù, trên đánh
thiên địa dưới trảm thần ma, phàm là người đi vào tuyệt đối không có khả năng
còn sống, có điều ở nhân gian lại không thể nhìn thấy thiên la địa võng chân
chính. Nhưng nghe nói 2000 năm trước, có một người trong Ma Môn có thể tạo ra
thiên la địa võng, nghe nói lúc ấy toàn bộ giới Tu Chân, có khả năng bình an
ra khỏi địa võng cũng không đến mười người.
Đáng tiếc sau đó người kia mất tích, địa võng rơi xuống đâu cũng không ai
biết. Hiện tại Mặc Dạ thế nhưng nói cho nàng, những lôi võng bên cạnh mình
chính là địa võng!
“Đã bị phá một nửa rồi, nếu như ngươi không nhanh chút tìm thấy trấn lôi thạch
[2], thì một lát nữa lôi bạo [3] sẽ đến, coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ
đấy.” Bên bờ vực, Mặc Dạ ngồi trên đất, tiểu hồ ly thành thành thật thật đem
hai cái móng vuốt nhỏ để lên bụng, đôi mắt trông mong nhìn cái đùi hươu nướng
trong tay hắn.
[2] Trấn Lôi Thạch : là tảng đá có chứa sức mạnh lôi dùng để duy trì lôi võng.
Có thể coi như là một loại công tắc. rút em này ra thì lôi võng biến mất.
[3] Lôi Bạo: là một đạo lôi tập trung sức mạnh có uy lực hơn lôi bình thường.
“Thời thế thay đổi, lòng người khác xưa, ta lúc đầu thật đúng là mắt mù, còn
tưởng rằng ngươi là người tốt…” Vừa nghe sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Tề Hoan
cũng bất chấp không thèm nghiên cứu cái địa võng trong truyền thuyết này nữa,
vội vàng dựa theo lời Mặc Dạ, tìm kiếm trấn lôi thạch khắp nơi.
“Ngươi xem trình độ của ngươi còn cần phải tăng cường.” Tiểu hồ ly nghe thấy
lời Mặc Dạ nói, thân thể nhỏ bé xán lại, duỗi móng vuốt nhỏ ra kéo ống tay áo
Mặc Dạ.
“Yên tâm, hù nàng ấy thôi.” Mặc Dạ dường như cũng hiểu rõ tiểu hồ ly đang lo
lắng cho Tề Hoan, sờ lên cái đầu nhỏ của nó cười cười. Nếu như không phải biết
rõ uy lực lôi điện trong người Tề Hoan thế nào, thì hắn làm sao có thể ném Tề
Hoan xuống dưới. Đừng nói là địa võng đã bị sứt mẻ, cho dù địa võng năm đó còn
nguyên vẹn, thì căn bản cũng không trói được Tề Hoan. Ngay cả loại sức mạnh
sấm sét của thiên kiếp thân thể nàng còn tiếp nhận được, thì trên đời này còn
có loại sấm gì có thể làm hại đến nàng?
Tuy lúc đầu Mặc Dạ định tự mình đi xuống dưới, nhưng đó là hắn căn bản không
nghĩ tới sẽ gặp Tề Hoan, nếu đã có một người có tác dụng như vậy, thì đương
nhiên không thể buông tha rồi.