Chạy Thoát Khỏi Móng Vuốt Sói.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Yêu tộc các ngươi quả nhiên nhân tài đông đúc a.” Tề Hoan vốn cho rằng lão
đầu nhà mình ở trong một cái hầm đã coi như rất kinh hãi thế tục rồi, không
nghĩ tới ở đây lại xuất hiện thêm một người càng đáng kinh hãi hơn. Ở trong
chấp pháp đường hắn hàng ngày nhìn thấy những đoạn tay chân gãy kia mà vẫn có
thể ngủ ngon giấc sao!

Lưu Nhiễm miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa lớn.

“Ách. . . . .” Có điều cửa mới chỉ mở một khe nhỏ, sắc mặt Tề Hoan nhất thời
liền thay đổi, sao lại có người có thể ở được chỗ này, đây căn bản chính là
địa ngục mà.

Nàng có thể nhìn thấy những thi thể không trọn vẹn, từ các dấu vết trên thi
thể có thể chắc chắn khi còn sống đã bị chịu đại hình tàn ác mức nào. Hơn nữa
đa số thi thể đều là yêu quái, không phải nói Yêu tộc rất đoàn kết sao, tại
sao nơi này lại có nhiều thi thể Yêu Tu như vậy, hơn nữa còn dùng phương thức
tàn khốc như vậy để giết chết.

So với Tề Hoan, Lưu Nhiễm bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao nàng cũng từng ở chỗ
này một thời gian ngắn, song sắc mặt nàng vẫn không thể tốt được.

“Vào đi.” Chấp pháp đường cũng không có bất kỳ một đồ trang trí dư thừa nào,
tất cả chủ yếu là các loại hình cụ treo trên tường, nhiều đến nỗi Tề Hoan hoa
cả mắt.

Tề Hoan theo Lưu Nhiễm vòng qua mấy thi thể đi vào bên trong. Thật may bên
trong có vẻ bình thường, song các vết máu đã biến thành màu đen trên mặt đất
nói cho Tề Hoan biết, chỗ mình đang đứng, cũng từng có rất nhiều thi thể.

“Không biết Tề Hoan tiểu thư là đệ tử nơi nào?” Tề Hoan cùng Lưu Nhiễm đứng ở
một bên, chỉ có Lang Khê tự nhiên thích ý ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong
phòng.

“À. . . . . Ta là đệ tử phái Côn Luân, sư phụ ta là. . . . . . Côn Luân trưởng
môn.” Con ngươi của Tề Hoan đảo lòng vòng, nếu Lang Khê này có cừu oán với
phái Thanh Vân, nàng làm sao có thể ngu ngu ngốc ngốc nói cho hắn biết mình
tới từ núi Thanh Vân chứ, chuyện như vậy dĩ nhiên là phải hướng về phía kẻ thù
rồi.

“Ồ? Tại sao ta lại thấy Tề Hoan tiểu thư giống như là tới từ núi Thanh Vân
nhỉ?” Đôi mắt xanh biếc của Lang Khê quét qua người Tề Hoan và Lưu Nhiễm,
giọng nói từ từ chuyển thành lạnh lẽo, “Lưu Nhiễm, ngươi nói đi?”

“Không dám giấu diếm trưởng lão, Tề Hoan tiểu thư đích thực là đệ tử Côn
luân.” Lưu Nhiễm cúi đầu, giọng khẽ run.

“Đệ tử Côn Luân. . . . . . Tại sao ta không nghe nói Thanh Tiêu thu nhận nữ đệ
tử này nhỉ?” Cho dù Lưu Nhiễm khẳng định thân phận của Tề Hoan, thì có vẻ như
Lang Khê vẫn không tin.

“Sư phụ người mười năm trước đã thu nhận ta, ta vẫn chưa hề ra khỏi sơn môn,
cho nên ngoại nhân đều không biết.” Tề Hoan hiên ngang nói đâu ra đấy, nàng
đoán Lang Khê này có lẽ không thân thuộc với Thanh Tiêu lắm mới đúng, không có
khả năng đối với chuyện hắn thu mấy đệ tử cũng nắm rõ như lòng bàn tay như
vậy.

“Ra là vậy, có điều ta thật tò mò, tại sao chiếc nhẫn trữ vật của Hư Không Tử
phái Thanh Vân lại ở trên tay ngươi.” Lang Khê nhìn chiếc nhẫn ố vàng trên
ngón trỏ Tề Hoan, khi Hư Không Tử ném nàng tới núi Cửu Trọng Yêu, chiếc nhẫn
đã được đeo trên tay nàng. Tề Hoan nằm mơ cũng không nghĩ được một chiếc nhẫn
lại có thể vạch trần lời nói dối của mình.

“Năm đó Hư Không Tử tới núi Cửu Trọng Yêu đã đeo cái nhẫn này, ta đối với trí
nhớ của mình có mấy phần tự tin đó.” Tay phải Lang Khê vuốt ve thành ghế, nhìn
Tề Hoan sắc mặt có mấy phần lạnh lẽo.

Chiếc nhẫn trữ vật ở Tu Chân giới có rất nhiều, nhưng có được chiếc nhẫn trữ
vật cấp tiên khí thì vô cùng hiếm thấy, mà vừa vặn trong tay Hư Không Tử lại
có một vật trân quý như thế, vậy mà lại đeo trên tay Tề Hoan, Lang Khê căn bản
là không cần bất kỳ chứng cớ gì rồi.

“Gần đây, bên ngoài đồn đại Hư Không Tử có thu một nữ đồ đệ, hơn nữa cực kỳ
sủng ái, nói vậy người đó chính là ngươi sao.”

“Là ta.” Tề Hoan chắp tay sau lưng, ngón giữa hơi run rẩy, nàng đang tính xem
mình nắm chắc được bao nhiêu phần sống sót để rời khỏi chỗ này. Hắn có thể
đánh bất phân thắng bại cùng Tiên Tử sư huynh, có nghĩa là hắn ít nhất ở cảnh
giới Hóa Thần kỳ. Cho dù trong tay Tề Hoan có Diệt Thế Lôi Thực, nhưng nàng có
thể sống sót rời khỏi đây hay không lại là chuyện khác.

“Cái này đủ rồi.” Lang Khê hé miệng, giống như đang cười, song răng nanh bén
nhọn cùng đầu lưỡi màu đỏ tươi làm cho người ta kinh hãi.

“Trưởng lão, nàng là khách tộc trưởng mời về.” Thấy Lang Khê đứng dậy, Lưu
Nhiễm kéo Tề Hoan ra phía sau mình.

“Ngươi còn muốn giúp nàng? Xem ra ngươi năm đó còn chưa được dạy dỗ đủ.” Lang
Khê từng bước từng bước đi tới trước mặt hai người, móng vuốt dùng mắt thường
cũng có thể thấy được tốc độ dài ra.

Nhìn tay Lang Khê tỏa ra hàn quang, cuối cùng Tề Hoan cũng biết những vết
thương trên người mấy thi thể trên mặt đất kia là vì sao tạo thành rồi, thì ra
móng vuốt dài so với chủy thủ dùng còn tốt hơn.

“Giết người diệt khẩu cũng không phải là hành động lý trí, ngươi giết ta rất
có thể sẽ dẫn đến một cuộc tranh đấu không thể tránh khỏi.” Tề Hoan cố gắng
giảng đạo lý cùng Lang Khê, mặc dù nàng cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi.

“Phái Thanh Vân đúng là có thế lực không nhỏ, nhưng mà Yêu tộc chúng ta cũng
không phải ngồi không, ngươi nên hết hy vọng đi, ở chỗ này không ai có thể cứu
được ngươi.” Làng Khê còn chưa dứt lời, tay đã đến trước mặt Lưu Nhiễm, có
điều hắn cũng không đả thương Lưu Nhiễm, mà dùng một tay đẩy nàng ta ra chỗ
khác.

Lúc này, Diệt Thế Lôi Thực trong tay Tề Hoan đã được nàng kích hoạt, mặc dù Tề
Hoan xác định mình không điều khiển được uy lực nổ tung của nó, nhưng trước
khi chết nàng cũng phải kéo theo một cái đệm lưng mới được. Dù sao đây cũng
không phải lần đầu tiên nàng đứng trước sự sống và cái chết, lần này, Tề Hoan
khá bình tĩnh.

“Lang Khê trưởng lão có vẻ như không vừa ý với vị khách ta mời tới thì phải.”
Sinh tử trong nháy mắt, giọng nói như tắm gió xuân kia khoan thai truyền tới.
Nhìn thân ảnh ngoài cửa, Tề Hoan lần đầu tiên cảm thấy là người hay yêu cũng
không sao, nếu như Khinh Sắc không ngại, nàng càng muốn lấy thân báo đáp.

Mặc dù người bị chiếm tiện nghi dường như là Khinh Sắc mới đúng.
“Tộc trưởng.” Sau khi Khinh Sắc xuất hiện, móng vuốt của Lang Khê trong nháy
mắt thu về, hắn lui về phía sau mấy bước, Tề Hoan cảm thấy chân của hắn run
run, hơn nữa còn run rất kịch liệt.

Tề Hoan quay đầu kỳ quái nhìn Khinh Sắc, mỹ nhân nhu nhược nhường này, có đáng
khiến Lang Khê sợ như vậy không?

“Lang Khê trưởng lão, ta không hy vọng vị khách quý này trên địa bàn của ta có
bất cứ thương tổn gì, ta nghĩ muốn giao an toàn của nàng ở chỗ này cho ngươi.
Ngươi cũng biết lấy thân phận của Tề Hoan tiểu thư, nếu như nàng bị thương tổn
gì, trưởng lão phái Thanh Vân Hư Không Tử hẳn là sẽ rất tức giận đấy.” Nụ cười
cùng y phục màu xanh vẫn không thay đổi, giọng điệu lười biếng, làm cho người
nghe cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

“Vâng.” Lang Khê cắn răng đáp, trong giây phút này, Tề Hoan cảm thấy được sát
ý làm cho nàng sợ hãi, đáng tiếc, có chút chậm. Vừa nãy hắn không kịp động
thủ, sợ là tới khi Tề Hoan rời khỏi núi Cửu Trọng Yêu hắn cũng không có cơ hội
này.

Xem ra chân chính ngoan độc phải là Khinh Sắc mới đúng, nếu như mình có thương
tổn gì, nghe ý tứ của hắn, mạng nhỏ của Lang Khê tựa hồ cũng khó giữ được.
Chẳng qua Tề Hoan thấy rất kỳ quái, tại sao Khinh Sắc lại bảo vệ mình?

“Chúng ta đi thôi.” Khinh Sắc hướng về phía Tề Hoan cười một tiếng.

Tề Hoan lúng túng lắc đầu, “Không được.”


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #37