Chia Tay


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Coi ta là diêm sao, ngươi nói đốt liền đốt.” Tề Hoan ngồi dưới gốc cây than
thở, đã là ngày thứ mười lăm rồi, nàng căn bản vẫn không khống chế được lôi
điện trong cơ thể mình, đừng nói đốt lửa, một quả lôi cầu của nàng phóng qua,
cả rừng rậm thiếu chút nữa bị thiêu trụi, thế nhưng cái trang giấy này thì lại
không sao.

“Hừ, không phải là trang giấy thôi sao, ta đốt cho ngươi xem, dám xem thường
ta.” Tề Hoan thả trang giấy lên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm hai mắt lại, Tề Hoan thông qua nội thị nhìn vào trong đan điền, Thái Cực
đồ chậm chạp chuyển động, tia lôi điện từ giữa Thái Cực đồ xuất ra, trải rộng
khắp các nơi trên thân thể Tề Hoan, sau một chu kỳ tuần hoàn phần lớn lôi điện
lại trở về bên trong đan điền, chỉ có một phần nhỏ rốt cuộc tụ lại trên ngón
trỏ của nàng.

Nàng cẩn thận từng lý từng tý xuất ra một luồng điện quang rất nhỏ, trên ngón
trỏ hiện lên từng đạo ánh sáng màu bạc rất mảnh, Tề Hoan hài lòng gật đầu,
tiếp tục dẫn tia lôi điện kia, cho đến khi điện quang từ từ chuyển thành màu
tím nhạt, những tia sét rất nhỏ trên tay nàng thoáng cái trở thành một bông
hoa điện màu tím.

Tề Hoan một tay cầm lên trang giấy, để ngón tay cùng trang giấy từ từ tiếp
xúc, trang giấy đầu tiên biến thành màu đen, sau đó phía trên xuất hiện ngọn
lửa nhàn nhạt. “Mặc Dạ, Mặc Dạ, Mặc Dạ, đến đây, đến đây.” Rốt cục, Tề Hoan
không có tình huống phá đi cả khu rừng rậm, mà đem trang giấy đốt đi.

“Ừm. . . . . . Tiếp tục nào.” Trên cây lại bay xuống một mảnh giấy, Mặc Dạ nằm
trên chạc cây, híp mắt, khóe miệng giương cao, ánh mặt trời xuyên qua lá cây
rậm rạp chiếu lên người hắn, mơ hồ lộ ra từng sợi hồng quang.

Giống như tìm được hứng thú, Tề Hoan không để ý, nhận lấy trang giấy tiếp tục
phấn đấu. Cũng không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, cho đến khi Tề Hoan cảm
nhận được Thái Cực đồ bên trong đan điền tựa hồ không thể cho ra một tia lôi
điện nào nữa, nàng mới dừng tay.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì linh khí trong đan điền bị tiêu hao
hết sạch, linh khí mới tụ lại giống như tìm được chỗ thông nước, điên cuồng
tràn vào trong cơ thể Tề Hoan.

Tề Hoan nhắm chặt hai mắt, dựa theo khẩu quyết dẫn những linh khí kia, thông
qua kinh kỳ bát mạch chậm rãi chạy vào trong đan điền. Chẳng qua không biết
tại sao, vô luận tràn vào bao nhiêu linh khí, Thái Cực đồ trong đan điền lại
hoàn toàn không tiếp nhận những thứ linh khí kia.

Mắt thấy không khống chế được linh khí tăng vọt trong cơ thể mình, Tề Hoan đột
nhiên cảm nhận được có một bàn tay đặt trên bả vai mình, một cỗ linh khí tinh
thuần mạnh mẽ xông vào trong cơ thể nàng, ở trong kinh mạch nàng sau một chu
kỳ tuần hoàn cũng tiến vào đan điền, chút linh khí vốn được nàng dẫn kia giống
như tìm thấy người lãnh đạo, đi theo dòng linh khí đột nhiên xuất hiện bên
trong đan điền của nàng, chậm chạp lưu động.

Chừng một lát sau, Tề Hoan liền phát hiện những thứ linh khí kia cư nhiên biến
thành một vòng xoáy hỗn độn, lúc này Thái Cực đồ rốt cuộc bắt đầu hấp thu linh
khí, chỉ một lúc, tất cả linh khí đều bị hút vào trong đó, theo linh khí được
hấp thu, Thái Cực đồ giống như bắt đầu từ từ dịch chuyển, từ trạng thái nửa
nước nửa sương sang trạng thái nước, Tề Hoan thậm chí có thể cảm giác được giờ
phút này tất cả linh khí do Thái Cực đồ tụ tập thành đều ở trạng thái lỏng.

“Thế này là thành rồi sao?” Hồi lâu sau linh khí không tràn vào nữa, Tề Hoan
cảm giác toàn thân sảng khoái một trận, linh khí mới vừa rồi tiêu hao hết giờ
lại trở lại toàn bộ, thậm chí còn tăng trưởng không ngừng.

Nàng tự nhiên cũng tiến vào trung kỳ Ngưng Khí, này cũng có chút quá nhanh đi!
Ngay cả Tề Hoan cũng không nhịn được chậc lưỡi hít hà, mới vừa rồi quá trình
nhìn như đơn giản, song Tề Hoan cũng biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, nếu
như không phải thời khắc mấu chốt Mặc Dạ giúp mình một tay, thì nàng sớm đã bị
những thứ linh khí kia làm cho bạo thể (tự nổ tung) mà chết.

“Mặc. . . . .A? Mặc Dạ?” Tề Hoan quay đầu định nói cám ơn với Mặc Dạ, ai ngờ
lại phát hiện sắc mặt hắn có chút trắng xanh ngồi dựa vào gốc cây khô dưới
đất, lần này Tề Hoan tuyệt đối không nhìn lầm, chung quanh thân thể Mặc Dạ có
một làn sương mù màu đỏ chậm rãi lưu động, những thứ sương mù kia làm cho cây
cối hoa cỏ xung quanh toàn bộ đều khô héo hết.

Tim Tề Hoan đột nhiên gia tốc, Mặc Dạ tu luyện. . . . . chính là ma đạo công
pháp sao, đã vậy còn quá mức bá đạo.
“Ngươi nhìn thấy rồi.” Thật lâu sau, sắc mặt Mặc Dạ mới khôi phục bình thường,
đợi sau khi hắn mở mắt ra, sương mù màu đỏ bao quanh cơ thể hắn mới từ từ biến
mất, cây cỏ xung quanh lại khôi phục sự sống, tựa hồ như vừa rồi chỉ là ảo
giác.

“Ngươi. . . . . Còn tu cả ma công?” Tề Hoan mặc dù rất kinh ngạc, nhưng trong
lòng lại không hề sợ hãi, nam nhân này nếu muốn giết mình, căn bản sẽ không
cứu nàng nhiều lần như vậy, nếu như không phải vì vừa rồi cứu nàng, thì căn
bản hắn sẽ không bị bại lộ ra như thế.

“Làm sao, nghĩ muốn trừ ma vệ đạo?” Mặc Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn Tề Hoan,
trong mắt tràn đầy dí dỏm. Có vẻ không khẳng định, cũng không phủ nhận.

“A~~ trên trời thật nhiều sao nha.” Tề Hoan ngửa đầu nhìn trời nói sang chuyện
khác, chuyện trừ ma vệ đạo nàng không có hứng thú, đối với người trong ma đạo
nàng cũng không có cừu hận gì. Hơn nữa từ sau khi đi tới thế giới này nàng
phát hiện, thật ra thì Ma Tu chưa chắc đã xấu đến hết thuốc chữa, gặp người
liền giết, ngược lại người chính đạo chưa chắc tất cả đều là quân tử.
Nam nhân mặt nạ lúc đầu kia, còn có vị trước mắt này cũng không nghĩ tới muốn
lấy mạng nàng. Thù hận của nàng chỉ dành cho người gây bất lợi với nàng mà
thôi, bất luận chính tà.

“Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ta đưa ngươi trở về núi Thanh Vân.”

“Nhanh như vậy sao?” Tề Hoan theo bản năng mở miệng, đợi đến khi nàng phát
hiện ra mình nói cái gì thì đã chậm.

“Không nỡ xa ta?” Mặc Dạ nhướng mi.

“Ta ước gì ngươi cách xa một chút.” Nói thật, trong đáy lòng Tề Hoan có một
chút không nỡ. Lúc mới gặp người này, ấn tượng về hắn cũng chỉ là người có vẻ
không tốt lắm, dáng người thì làm cho người chảy nước miếng, hơn nữa hắn còn
đoạt nhiều cá chép Long Lân của mình như vậy.

Nhưng sau một tháng ở chung, Tề Hoan cảm thấy gương mặt này nhìn mãi cũng
thành thói quen, nếu như đột nhiên không nhìn thấy, tựa hồ sẽ có chút không
quen a.
“Vậy thì thật tốt quá, say này sợ là chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại rồi.”
Mặc Dạ nhìn Tề Hoan, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị.

“Thật tốt.” Mặc dù rất muốn hỏi tại sao, nhưng ra tới đầu lưỡi, cuối cùng lại
bị Tề Hoan nuốt xuống.

Cuối cùng sau hơn một tháng, Tề Hoan lại đứng trước cửa phái Thanh Vân, trong
lòng sinh ra một loại cảm xúc “gần quê e sợ”, có lẽ, đây chính là cảm giác nhớ
nhà đi!

“Sau khi trở về trước tiên học độn thuật (*) cho giỏi rồi hãy đi ra ngoài, lần
sau sẽ không có vận khí tốt như vậy mà đụng phải ta đâu.” Mặc Dạ đứng phía sau
Tề Hoan thấp giọng dặn dò.

(*) độn thuật: Thuật chạy chốn.

“Ừ.” Tề Hoan không quay đầu lại, cúi đầu nhìn mũi chân.

“Thực lực chưa tới Nguyên Anh kỳ, thì đừng tùy tiện mau mồm mau miệng, sư phụ
ngươi chung quy không thể lúc nào cũng che chở được cho ngươi.”

“Biết rồi. . . . . . .”

“Không nên lộ ra vẻ mặt mê đắm với nam nhân phía sau.” Mặc Dạ khóe mắt có ý
cười.

“Dài dòng!” Tề Hoan thẹn quá hóa giận, loại chuyện này cư nhiên bị người ta
bắt gặp tại trận.

Mắt thấy cửa lớn của phái Thanh Vân mở rộng, Mặc Dạ đẩy Tề Hoan, “Trở về đi
thôi.”

“Này.” Đến lúc Tề Hoan quay đầu lại, thân ảnh Mặc Dạ đã sớm biến mất. Không

biết tại sao, Tề Hoan cảm giác trong lòng có chút trống trải.

✘ ๖ۣۜWɧisКƴ: Hóng Hóng các đồng hữu cảm ơn cho có tinh thần post tiếp nào...
^^!


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #31