Tướng Công, Chàng Đã Về Rồi (hoàn Thành)


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Mọi người đứng ở bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này đầu tiên là sửng sốt, nhưng
ngay sau đó Tiểu Ngân đã xông tới, rồi Minh Vương và Ma Tôn cũng tiến lên, ba
người chia làm ba phía xuất thủ, muốn trấn áp đất Phong Thiện xuống, tuy nhiên
đều bị bắn ngược trở lại.

Đất Phong Thiện chuyển động, mấy người ở bên trong đều có thể cảm nhận được.
Một khi đất Phong Thiện bay đi, thì mấy người bọn họ chỉ sợ vĩnh viễn đều
không thể ra ngoài được, Tề Hoan cũng không tính sẽ ở trong chỗ này cả đời.

Không Lão mặc dù bị phiến đá đè ép không thể cử động được, nhưng vẫn có thể
nói chuyện, lão tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, trên mặt nở một nụ cười.

“Các ngươi sợ rằng đều phải lưu lại đây cùng lão già này thôi.” Lúc này cũng
mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, dù sao bọn họ lưu lại, chưa tới lúc thì
vĩnh viễn không thể thoát ra được.

Nếu bây giờ bọn họ rời đi thì cũng không phải là không thể, hiện giờ Không Lão
không thể ngăn cản được, nhưng còn một chuyện rất quan trọng, con trai bảo bối
của nàng tiến vào trong này, đến nay vẫn chưa xuất hiện, người chưa được mang
đi, Tề Hoan và Mặc Dạ căn bản không thể nào rời khỏi.

“Con ta đâu?” Trong mắt Tề Hoan đột nhiên hiện lên sát cơ.

Không Lão nhếch khóe miệng, “Ở lại đây, ta sẽ để cho nó đi ra ngoài, nơi này
không phải rất tốt sao, chờ đến đúng thời điểm, ngươi còn có thể thuận lợi
phong Thần, không cần độ kiếp ở bên ngoài.”

“Phong Thần? Ngươi cứ tự mình từ từ chơi đi!” Tề Hoan mới không tin lão đầu
này lại có lòng tốt như vậy, mọi chuyện cần thiết đều nói cho Tề Hoan, Không
Lão này rõ ràng chính là không có ý tốt, cho dù không có sát tâm đối với nàng
thì chỉ e là cũng muốn lợi dụng nàng.

Điểm này Tề Hoan cũng đã nghĩ đến, tất nhiên thành Thần dù có khó khăn, nhưng
sau khi thành Thần không ai có thể khống chế, thực sự nắm trong tay một phương
trời đất. Nếu Tề Hoan ở lại, nàng tự nhiên có thể được Không Lão dạy cho một
con đường hoàn toàn không quanh co vòng vèo thuận lợi phong Thần, nhưng đến
lúc đó nàng lại nợ Không Lão một nhân quả rất lớn, cho dù tương lai Không Lão
bảo nàng chết, nàng cũng phải nghe theo.

Trên thực tế, đất Phong Thiện này chính là một cái bẫy mỹ lệ.

“Vậy thì không có cách nào khác rồi, ta thấy con của ngươi không tệ, mặc dù
Phật tính rất mạnh, nhưng mà ta cũng có thể đổi lại thân thể cho nó, đợi một
thời gian nữa có lẽ có thể vượt qua ngươi cũng không biết chừng.” Mặc dù thân
thể không thể cử động, nhưng lão cũng không lo lắng Tề Hoan có thể làm gì được
mình, hiện giờ, bọn họ còn chưa có thực lực này.

“Ngươi, được, ngươi giỏi, muốn đi sao, còn phải xem ta có đồng ý hay không!”
Tề Hoan tức giận nở nụ cười, trong mắt lạnh như băng, vốn là nàng cho rằng sẽ
không có cơ hội dùng đến bốn bọn chúng, song không ngờ lão đầu chết tiệt này
rượu mời không muốn chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì thử một chút, xem đất
Phong Thiện của lão lợi hại, hay là người của nàng đông đây.

Cửa lớn đã đóng nhiều năm của tháp Lôi Thần đang đứng trước đất Phong Thiện
lại mở ra lần nữa, trong tháp không có bất kỳ loại Lôi Điện nào lao ra, chỉ là
một khung cảnh tĩnh lặng.

Tề Hoan không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng yên, vẻ mặt không đổi nhìn Không Lão.
Không Lão nhìn vẻ mặt Tề Hoan, chau mày, hẳn là không phải đã xảy ra chuyện gì
chứ?

Đúng lúc này, Tiên giới chấn động, không, phải nói là cả lục đạo đều chấn
động, bốn Thần Thú trấn áp Tiên giới lại rời khỏi đất thủ hộ của mình, đồng
thời bay về phía đất Phong Thiện.

Bốn lực lượng cường thế, bao hàm từ bốn phía, mạnh mẽ đè ép đất Phong Thiện đã
bay về phía chân trời xuống, thậm chí ép đến tận mặt biển mới ngừng lại.

Bốn Thần Thú?! Không Lão rốt cục hiểu rõ mấu chốt của vấn đề, hắn đã tính sót
quan hệ giữa Tề Hoan và bốn Thần Thú, tuy nói đây là sự thay đổi của thiên
địa, bốn Thần Thú cũng chỉ mượn số mệnh của Tề Hoan để xuất thế, thực tế cũng
không có quan hệ quá lớn với nàng, nhưng có một số việc, đâu có thể dùng đạo
lý lạnh như băng để xem xét được.

Bốn Thần Thú tự nhận thiếu nhân tình của Tề Hoan, lần này Tề Hoan thông qua
tháp Lôi Thần gọi bọn chúng, bọn chúng tất nhiên không thể không đến.

“Ngươi vậy mà lại có thể gọi bốn Thần Thú tới, ta quả nhiên đã xem thường
ngươi!” Chỉ cần bốn Thần Thú ở đây, xem như đất Phong Thiện này dù mọc cánh
cũng không thể bay lên rồi, Tề Hoan cũng muốn nhìn một chút, xem lão đầu này
còn tư cách gì nói điều kiện với nàng.

“Ta có thể làm rất nhiều việc.” Tề Hoan nghiêng đầu liếc nhìn Mặc Dạ, thấy Mặc
Dạ gật đầu, nàng cười híp mắt tiến đến gần Không Lão, giọng nói đặc biệt ôn
hòa, “Lão già, đất Phong Thiện này quá là sạch sẽ a.”

Không Lão nghe Tề Hoan nói xong trong lòng giật mình, sắc mặt đột biến, “Ngươi
muốn làm gì?”

“Ngươi không biết sao, mười tám tầng Địa Ngục Minh giới tạm thời do tướng công
ta khống chế, ngươi nói xem ta bảo chàng dời thứ đó tới thì sẽ thế nào? Ngươi
không phải là ngại không có ai ở cùng sao, ta tìm mấy nữ quỷ xinh đẹp làm bạn
với ngươi nhé, thế nào?”

Chỉ với oán khí của Mặc Dạ đã khiến Không Lão phải kiêng kỵ, nếu như đem những
thứ dơ bẩn của mười tám tầng Địa Ngục tới đây, sợ rằng lão phải khóc lên mất.

Tề Hoan vậy là hốt thuốc đúng bệnh rồi, Không Lão cái khác thì không sợ, nhưng
hắn thật sự sợ cái này. Nói trắng ra là, đất Phong Thiện này cũng chỉ là một
thế giới do lão luyện chế ra mà thôi, cũng thuộc về phạm vi pháp bảo, chỉ là
có phẩm chất trên Thần khí, nhưng vẫn sợ bị nhiễm bẩn.

Quả nhiên, đi ra từ Quỷ giới không có một kẻ nào, không có một thứ nào tốt!
Không Lão hung dữ trừng mắt nhìn Mặc Dạ một cái, cuối cùng mở miệng, “Được
rồi, ta thả người là được.” Vốn Không Lão cũng không định động đến Mặc Tích,
lão đã sớm nhìn ra, tiểu tử kia có một thân Phật quang bao phủ, sau lại nuốt
sáu tấm thiên bi, đó là Tiên Thiên Phật, cho dù lão giữ nó lại, tương lai cũng
là một phiền phức lớn.

Chẳng qua, mình mất một đống sức lực, vậy mà chẳng mò được chỗ tốt gì, ngược
lại còn bị con nhóc này uy hiếp một phen, thực sự là không thể nín nhịn ngụm
khẩu khí này mà. (TNN: chưa biết ai k thể nín nhịn đâu =))) phải biết 2 vk ck
này thù rất dai đó lão già :v quân tử trả thù vạn năm chưa muộn đấy =)))

Đúng là không phải của mình, dù có muốn cũng không được.

Hơn nữa ngàn vạn năm sau, ai biết được nàng ta có thể có cơ duyên thành Thần
hay không. Không Lão thở dài, rốt cục đành chấp nhận.

Sau khi ra khỏi đất Phong Thiện, bốn Thần Thú từ từ thu hồi áp lực rồi biến
mất, cửa lớn của đất Phong Thiện chậm rãi đóng lại, từ từ bay về phía chân
trời, hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.

Tề Hoan vẫn không thể đưa sư phụ trưởng bối nhà mình về, trừ Mặc Tích ra, chỉ
có Không Lão mới có thể nhìn thấy bọn họ. Sư phụ thông qua Mặc Tích nói với
nàng, ở lại bên trong đất Phong Thiện không tệ, ít nhất phái Thanh Vân bọn họ
vẫn có thể bảo toàn vĩnh viễn.

Không tệ sao. . . . . . . . . Nhưng đây cũng không phải là kết cục mà nàng
mong muốn.

“Chúng ta không có cách nào sao?” Tề Hoan vẫn nhìn trời, ánh mắt có chút mờ
mịt, lẩm bẩm.

Bàn tay trên bả vai nàng nắm thật chặt, “Sẽ không, chúng ta sẽ thành Thần, sau
khi thành Thần nhất định sẽ có biện pháp.”

Quay đầu nhìn Mặc Dạ bên cạnh, Tề Hoan gật đầu, con đường của bọn họ mới chỉ
là bắt đầu, chỉ cần còn sống, là còn hy vọng.

Trước khi đi, Không Lão đã nói cho nàng biết, Tiên giới ở chỗ nàng, tất cả
Thần đều đã rời đi, đây mà may mắn cũng là bất hạnh của bọn họ.

Không có đời trước thì không có cách nào trở thành Thần sao! Tề Hoan chưa bao
giờ tin vào những chuyện này, nàng chỉ tin vào chính mình. Nếu không có Thần,
như vậy, nàng sẽ trở thành Thần của lục đạo này.

Đất Phong Thiện, một ngày nào đó, nó còn phải trở lại.

Đất Phong Thiện không còn, cũng không có nghĩa là cuộc sống tốt đẹp sẽ bắt
đầu, bởi vì bốn Thần Thú tự ý bỏ việc thủ hộ, trong lục đạo đều hỗn loạn, có
điều lúc này, cuối cùng thủ lĩnh của các giới cũng có thể cùng nhau góp sức.

Yêu giới đã sớm hoang vu, rốt cục sau vài chục vạn năm cũng nghênh đón được
thủ lĩnh của mình.

Thời gian ở Tiên giới vẫn nhanh chóng trôi qua như vậy, hiện giờ lục đạo tuy
rằng yên ổn, nhưng không đánh trận lớn, thì vẫn có trận nhỏ, hôm nay Ma giới
và Yêu giới liên hiệp đi đánh Tiên giới. Ngày mai, Tiên giới đi đánh Minh
giới.

Đó cũng là một cách thể hiện sức sống đi, thế giới, trật tự vốn chính là tạo
ra từ trong sự hỗn loạn đó.

Nhưng mà, nếu như các con dân Ma giới biết giờ phút này Ma Tôn đại nhân của
bọn họ đang ăn vạ ở phủ đệ Thần Tướng Tiên giới nói chết cũng không đi, không
biết bọn họ sẽ có vẻ mặt gì.

“Tóm lại, ngươi phải nghĩ cách cho ta!” Thiên Khuê đi qua đi lại trong đại
sảnh, lại còn gầm thét, trên trán nổi gân xanh.

“Thiên Khuê thúc thúc, thúc phải bình tĩnh.” Tiểu bằng hữu Mặc Tích bình tĩnh
ngồi uống trà, thuận tiệc liếc mắt nhìn mẫu thân nhà mình. Hê hê, nó nói mà,
ai bảo Thiên Khuê thúc thúc đắc tội với mẹ, lần trước đánh thua, hắn lại còn
dám tới đây khoe khoang.

Quả nhiên, chưa đến mấy ngày sau, vợ của Thiên Khuê thúc thúc liền bỏ chạy.

Hắn cũng không nghĩ xem, Kiều tỷ tỷ là đồ đệ của mẹ nó, đắc tội ai cũng không
thể đắc tội sư phụ của lão bà a! Cái này còn chưa tính, lão bà chạy đi không
bắt trở về được, tới nơi này còn bị chịu khinh bỉ. Đây không phải là đáng đời
hắn sao!

Tiểu Nghiệt Long biến thành một con hắc xà vòng quanh ghế hắt hơi một cái, đảo
cặp mắt trắng dã. Giọng nói của Ma Tôn quá lớn, cứ đôi ba ngày lại chạy tới
gây lộn với mẫu thân của Mặc Mặc, có còn để cho rồng ngủ nữa không a! Ai, mùa
hè đến rồi, nó nên đi ngủ hè thôi. . . . . . . . . Ánh mắt híp lại, chưa đến
một lúc sau, Tiểu Nghiệt Long lại rơi vào trạng thái ngủ mê man.

“Ta không bình tĩnh được! Lão bà của ta bị hai tên mặt trắng lừa đi mất rồi!”
Khẩu khí của Thiên Khuê gần như là đang bực bội muốn chết, đều do con rắn và
con hồ ly kia gây họa, chết tiệt, nói cái gì mà lão bà của hắn cũng thuộc về
yêu tộc, trở về Yêu giới cũng là việc tất nhiên! Tất nhiên cái rắm, lão bà của
hắn chỉ có thể thuộc về một mình hắn!

Tề Hoan ngồi trên ghế, thổi trà nóng trong tay, hoàn toàn bỏ những tiếng gào
thét của Thiên Khuê ra ngoài tai.

Rốt cục, giọng nói của Thiên Khuê cũng biến mất sau khi bóng dáng cao lớn kia
đi tới. Mặc Dạ vẫn như trước, nụ cười trên mặt cũng thêm mấy phần ôn hòa, có
lẽ là vì dạo chơi ở Tiên giới một thời gian dài, nên oán khí trên người hắn
cũng dần dần giảm đi, có điều Thiên Khuê cũng chưa từng hoài nghi thực lực
kinh khủng của Mặc Dạ.

Lần trước Tông Lão Hội của Tiên giới đến gây chuyện, Mặc Dạ một mình xông ra,
một chưởng đánh cho hai mươi trưởng lão từ trên xuống dưới thành bánh thịt,
thật đúng là làm cho người ta nhìn mà phát run.

Sau khi nhìn thấy Mặc Dạ, tiểu bằng hữu Mặc Tích bĩu môi, túm lấy Tiểu Nghiệt
Long định len lén chạy đi, không hiểu sao nó còn chưa bước nửa bước, ánh mắt
của hai vị lão đầu nhà nó đã quét tới đây.

“Ta nghe nói con đi Minh giới, cầm đầu muốn lật đổ sự thống trị của Minh
Vương?” Mặc Dạ bên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn con trai của mình.

“Không có, chuyện đó, chuyện đó, ha ha——–, mẹ ơi, cứu mạng a——–” Tiểu bằng hữu
Mặc Tích còn chưa kịp giải thích xong, đã bị phụ thân ném đi, hê hê, sao trên
trời thật sáng a.

“Mặc Dạ, lão bà của ta ~~”

“. . . . . . .” Mặc Dạ đầu đầy hắc tuyến, trong vòng mười năm Thiên Khuê đã
chạy tới đây ba lần đòi lão bà rồi, ai!

“Trở về đi, ta bảo Ngân đưa nàng trở về.” Mặc Dạ thở dài, đi về phía nương tử
không an phận nhà mình.

“Tướng công, chàng đã về rồi ~” Tề Hoan ngẩng đầu, cười tươi như hoa.

=============== ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ ================
✘ ๖ۣۜWɧisКƴ: Hoàn thành bộ truyện post đầu tay, để đỡ cụt hứng thì thật ra còn
3 chương phiên ngoại nói về cặp đôi Hồ – Xà nữa. 3 chương này chỉ public trong
ebook nhé, sẽ không post online, mong mn thông cảm và đón chờ ^^!

P/s: Kết cục của Không Lão cũng k sung sướng gì đâu :)) sau này cũng như con
kiến rơi vào tay vk ck Tề Hoan ý mà, phái Thanh Vân sớm muộn cũng sẽ đoàn tụ,
mọi người hãy đợi tác phẩm tiếp theo viết về bé Tiểu Mặc Mặc (đáng tiếc là
trong đó bé lớn rồi nên k đáng yêu nữa =)) chỉ thấy đáng đánh thoai hehehehe).
Khi đủ 50Like hoặc nhiều yêu cầu thì ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ sẽ post truyện đó lên đây cho
ace đọc tiếp nhé! Hứa là sẽ cực hay (^.~)!

Và tự thuật xíu, kí tự đầy đủ của ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ có chữ "y" phía sau cùng, nhưng
do kí tự đặc biệt đó không thể hiển thị nên nó bị mất. ^^! nhưng k sao với ✘
๖ۣۜWɧisКƴ nhìn cũng khá đặc biệt. Hì hì chúc mn đọc truyện vui vẻ, nhớ hóng
trông truyện tiếp theo hoặc ngoại truyện của truyện này nhé! Hẹn Gặp Lại MN
trong 1 thời gian không xa ^^!

Theo dõi truyện tiếp theo "Ngự Phật":


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #260