Người đăng: dauphaivay
Edit: Dao Dao
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
“Được rồi, chuyện này ta không can thiệp.” Minh Hỏa nhìn về phía Long liễn,
trong mắt lóe lên một tia kiêng kị. Xem ra, kế hoạch lần này của hắn chỉ có
thể bỏ đi, không ngờ hắn ta lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Lúc trước nghe đồn hắn ta qua ải thất bại, thân tàn chết rồi, hơn nữa các
hiện tượng thiên văn khi đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai biết vậy mà
hắn ta lại không chết, thật sự là mạng lớn.
Biểu hiện của Minh Hỏa khiến tim Tề Hoan thoáng cái lộp bộp rơi xuống, kẻ có
thể khiến Minh Hỏa kiêng kị, rốt cuộc lợi hại cỡ nào?
“Ngươi đã không muốn can thiệp, vậy thì rời đi đi, hơn nữa, lần này ta tới là
để khiêu chiến thần tướng đấy, bây giờ, có lẽ sẽ không ai còn dám nói Tông Lão
Hội chúng ta không nói đạo lí nữa.” Giọng nói bên trong Long liễn vang lên, Tề
Hoan có vài phần kinh ngạc, khiêu chiến thần tướng, vậy là muốn quang minh
chính đại giết chết mình sao?
Trước hết để Lâu La đến thử sau đó lại tới khiêu chiến, chủ ý này không tệ,
chỉ tiếc Lâu La ngay cả nước sâu hay cạn còn chưa kiểm xong đã sụp trước rồi.
Liếc qua Lâu La sắc mặt trắng bệch, khóe miệng Tề Hoan hơi nhếch lên.
Người nọ cứ vậy mà xác định thực lực của nàng không bằng Minh Hỏa sao, chọn
quả hồng mềm để bóp, cũng đừng bóp sai là tốt rồi.
“Thiên Đạo cũng không quy định thời điểm khiêu chiến không được có người ở
bên cạnh vây xem.” Minh Hỏa tuy miệng đồng ý không nhúng tay nhưng hắn cũng
không định rời đi, chỉ thoáng lui về phía sau hai bước, hạ quyết tâm đứng bên
xem náo nhiệt.
Nhưng hắn rốt cuộc có phải xem náo nhiệt hay không thì không ai nắm chắc được.
“Hi vọng như thế.” Có thể nghe ra, người trong Long liễn tuy không tình nguyện
nhưng lại không có ý chọc giận Minh Hỏa. Minh Hỏa rất nhiều năm chưa từng ra
tay ở Tiên Giới, cho dù lúc trước hai người bọn họ tu vi tương đương nhưng bây
giờ thì khó nói rồi.
Chỉ chốc lát sau, rút cuộc có một nam nhân từ Long liễn đi ra, người này tướng
mạo bình thường, mặc một bộ áo bào xám, ngay cả màu mắt cũng là màu xám tro.
Chỗ kì quái duy nhất là trên mặt của hắn lại có lôi vân! Hơn nữa còn là lôi
vân của Cửu U Tà Tôi.
Thứ lôi vân này bình thường có rất ít người biết, Tề Hoan cũng chỉ nhìn thấy
trong Lôi Thần tháp, mỗi một tầng lôi điện đều có lôi vân tương ứng với nó,
nói cách khác, thứ người này tu luyện là Cửu U Tà Tôi, hơn nữa đã tu thành
công rồi.
Sau khi trông thấy Tề Hoan, trên mặt người nọ hiện lên vẻ kinh ngạc. Tề Hoan
không nhớ rõ hắn nhưng hắn lại nhớ rõ Tề Hoan, hai người bọn họ từng gặp nhau
trong Lôi Thần tháp. Ngày gặp mặt đó cũng là ngày hắn triệt để thoát thai đổi
cốt (lột xác, thay da đổi thịt).
“Ngươi thật sự là Tề Hoan, vậy mà lại không chết.” Ánh mắt người nọ lạnh như
băng.
“Ngươi nhận ra ta?” Ánh mắt người này nhìn nàng khác với mọi người, chẳng nhẽ
hắn cũng là một trong mấy người may mắn sống sót khi Lục Đạo thay đổi? Nhưng
Tề Hoan không sao nhớ ra được mình gặp hắn lúc nào.
“Ta là Ám Giác, cha ta đã từng là một trong chín đại Tiên Tôn của Tiên Giới,
tên là Ám Minh.”
Tề Hoan nhướn mày, “Ta không nhớ những kẻ râu ria.” Kỳ thật nàng đã nhớ ra
rồi, lúc nàng tu luyện trong Lôi Thần tháp từng gặp một người ở tầng thứ 99,
về sau người này cưỡng ép thúc đẩy Cửu U Tà Lôi rồi đột nhiên biến mất trong
Lôi Thần tháp, người kia là con trai cả của Ám Minh Tiên Tôn, mà con thứ hai
của hắn đã bị nàng giết chết khi ở nhân gian.
Người trước mắt này lại là đứa con cả đã mất tích của Ám Minh Tiên Tôn sao,
lại vẫn chưa chết, quả thật là mệnh lớn. Nàng ngược lại thiếu chút nữa đã quên
Cửu U Tà Lôi có thể dùng để truyền tống không gian, hóa ra lúc ấy hắn chỉ là
bị truyền tống đến một nơi vô danh nào đó.
“Tính cách của ngươi đúng là không thay đổi, đáng tiếc, đây đã không còn là
Tiên giới trước kia rồi, mà kẻ đứng sau lưng ngươi cũng không phải Lôi Thần.”
Ám Giác cũng không tức giận vì câu nói của Tề Hoan, chỉ nhàn nhạt vạch rõ một
sự thật. Lôi Thần đã từng là đệ nhất Tiên Tôn trên Tiên Giới, tu vi cao nhất,
Tề Hoan là người thừa kế của hắn cho nên Ám Minh Tiên Tôn vài lần muốn Tề Hoan
đền mạng song đều chấm dứt trong thất bại, cuối cùng khi Lục Đạo thay đổi ông
ta đã bị Thanh Long giết chết, đi đời nhà ma. Cũng may, hắn còn sống, còn có
thể giết nữ nhân này báo thù.
“Nói cũng đúng, cho nên ta thoạt nhìn rất dễ bắt nạt nha.” Tề Hoan mỉm cười,
người này cũng là Lôi Tu, xem ra người tu lực lôi điện trên Tiên Giới này
không hề hiếm hoi như trong tưởng tượng của nàng.
Hơn nữa, rất hiển nhiên, có thể tu ra lôi vân thì đã đủ chứng minh người này
đạt thành tựu rất cao ở phương diện Lôi Điện, tuy nhiên, so với nàng vẫn kém
hơn một chút.
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Ám Giác nghe Tề Hoan nói xong chỉ cười cười,
hắn cũng không có ý đánh giá thấp Tề Hoan, chẳng qua là hắn có đủ lòng tin với
bản thân mình mà thôi.
Tuy Tề Hoan rất muốn nói với Ám Giác, ta cự tuyệt khiêu chiến của ngươi. Đáng
tiếc, không được. Thần ý chết tiệt, thiên đạo chết tiệt. Nếu lần này nàng
thắng, Tề Hoan quyết định về sau mỗi ngày đều ngồi xổm trong nhà nguyền rủa
lão thiên gia.
Cuối cùng, nàng vẫn gật đầu đáp ứng.
Đám người Tông Lão Hội kia vui mừng lộ rõ trên nét mặt, giống như đã đoán được
kết cục của Tề Hoan, điều này khiến Tề Hoan không khỏi cảm thấy buồn cười, Lâu
La không thể đối phó lĩnh vực của nàng, chẳng lẽ Ám Giác có thể sao?
Mới vừa rồi vì sao Lâu La thất bại, Ám Giác cũng không biết, nhưng trong lòng
hắn rõ ràng, lĩnh vực của Tề Hoan khẳng định có gì đó cổ quái, đã như vậy,
đương nhiên hắn cũng không dám quá mạo hiểm.
Dù sao hắn cũng là kẻ sống sót từ trận biến cố Lục Đạo kia, dĩ nhiên biết rõ
Tề Hoan tuy thoạt nhìn không lợi hại lắm, nhưng đằng sau bộ dáng thỏ non đó,
không ai biết nàng rốt cuộc nắm giữ cái gì.
Trước khi hai người động thủ, trong tay Ám Giác đột nhiên xuất hiện một khối
đá màu vàng, khối đá kia giống như có chất lỏng màu vàng dịch chuyển, xung
quanh còn lóe ra hào quang lốm đốm.
Tảng đá kia vừa lấy ra, ba hắc long trên bầu trời lập tức kinh hãi, dường như
phải chịu đựng cái gì đó.
Tất cả bọn chúng đều nằm sấp trên đám mây lạnh run, mấy cái đầu luôn ngẩng cao
cũng cúi xuống.
Tề Hoan không có tâm tư chú ý những điều này, nàng chỉ cảm thấy lĩnh vực của
mình vậy mà không thể nào xuất ra, phải nói là bị chế trụ.
“Long tinh, ra tay thật mạnh bạo đó.” Minh Hỏa đứng xa xa ở một bên, khóe
miệng khẽ cong. Nghe nói Ám Giác đã từng đi qua cấm địa Long tộc, có lẽ đây là
sự thật.
Long tinh màu vàng vốn thuộc về hoàng giả Long tộc ngũ trảo kim long đấy, thế
mà lại có thể tản ra uy hiếp lớn như thế, còn có thể áp chế lĩnh vực, chắc là
long tinh của đại Long Hoàng rồi.
Long tộc từ xưa đến nay cực kì ít khi xen vào chuyện trong Lục Đạo, không chỉ
bởi vì tính cách cao ngạo trời sinh của Long tộc, mà còn bởi vì không gian
sống của bọn họ tách rời khỏi Lục đạo.
Không có biện pháp, ai bảo người ta có rất nhiều tổ tông lợi hại, cường thế
tạo ra một đại thế giới chuyển toàn bộ Long tộc đi, làm cho người trong Lục
Đạo căn bản không nhìn thấy Long tộc, mặc dù Long tộc và Tiên Giới có thông
đạo nhưng vấn đề là hiện tại căn bản không ai biết cách đến được Long tộc.
Nhưng dám cầm long tinh ngũ trảo kim long khoe khoang, điều này hiển nhiên là
một việc cực ngu, Long tộc không xen vào không có nghĩa là bọn họ cái gì cũng
không biết. Chẳng lẽ Ám Giác và Long tộc còn quan hệ sâu xa gì sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Minh Hỏa nhìn về phía Tề Hoan có thêm vài phần lo lắng,
hắn ở lại chỗ này là để Ám Giác biết, y có thể đánh bại nàng, nhưng tuyệt đối
không thể động tới nàng, nhưng nếu Long tộc xen vào thì vấn đề này liền nghiêm
trọng rồi.
Tề Hoan cũng không biết đó là thứ gì, nàng chỉ biết thứ này đối với nàng mà
nói là vật phiền toái.
Ám Giác ném long tinh ra giữa không trung, long tinh màu vàng kia chậm rãi hóa
thành một hư ảnh hoàng kim cự long bay lượn, trừ Tề Hoan ra ai cũng biết đây
là thứ gì, nhưng không ai dám tiến lên tranh đoạt.
“Hai người chúng ta đều tu luyện lực lôi điện, chi bằng chúng ta so cái này
đi.” Ám Giác chậm rãi mở miệng. Những năm qua tu vi của hắn chưa bao giờ sa
sút, cho dù Tề Hoan gặp may mắn thì cũng không thể thắng hắn, điểm này, Ám
Giác rất tự tin.
Tề Hoan mỉm cười, tay phải phía sau khom lại, trên mặt đất lập tức xuất hiện
từng vết nứt màu đen, xem kĩ mới thấy, những thứ đó căn bản không phải vết rạn
gì mà là lôi ti màu đen, không biết Tề Hoan đã bố trí xuống từ lúc nào.
Nàng ghét nhất lúc đánh nhau còn lầm bà lầm bầm, muốn chết thì nhanh chút a,
còn phải nói hai câu, thực coi mình như nhân vật chính trong tiểu thuyết chắc!
Lôi ti màu đen giống như tóc người lan tràn trên mặt đất, loại lôi điện gần
như chưa ai từng thấy khiến trong lòng Ám Giác cả kinh.
Trong lôi điện này tản ra khí tức hắc ám, rất yếu ớt, song lại làm cho trong
lòng hắn có dự cảm không hay. Hắn đã sớm nghe nói việc Tề Hoan khống chế Lôi
Thần tháp, lại không nghĩ rằng Tề Hoan vậy mà có thể nắm giữ thất cả các
thuộc tính lôi điện trong Lôi Thần tháp, chuyện này không phải ai cũng có thể
làm được.
Tuy nói thuộc tính Cửu U Tà Lôi là chiếm đoạt và truyền tống không gian, nhưng
giờ phút này Ám Giác căn bản không dám tùy ý đụng vào những thứ lôi điện kia.
Hắn đã tận lực đánh giá cao Tề Hoan rồi, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, mình
vẫn coi thường nàng.
Nhìn Ám Giác đứng trong không trung né tránh lôi điện của mình, nụ cười trên
mặt Tề Hoan càng lớn. Nàng chơi sét đã chơi đến cảnh giới nhất định rồi, trình
độ này cũng dám tới khiêu chiến nàng?
“Ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta, đã như vậy, ta cũng không cần
nhẹ tay với ngươi nữa.”
Dứt lời, lôi vân trên mặt Ám Giác chậm rãi biến hóa, bầu trời giống như bị
chọc thủng thật nhiều lỗ, hơn một nghìn lôi trụ to bằng thùng nước từ trên
không trung giáng xuống.
Đáng tiếc, uy lực mười phần nhưng khả năng trúng mục tiêu lại không được tốt
lắm. Hơn nữa bản thân Tề Hoan miễn dịch với lôi điện, chỉ cần lôi trụ không
đánh xuống người nàng thì căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì với nàng, kỳ
thật, cho dù đánh trúng Tề Hoan thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì. Không
biết nếu Ám Giác biết rõ điểm này sẽ có cảm tưởng ra sao. Dùng lôi điện đối
phó Tề Hoan là hành vi ngu xuẩn nhất, đáng tiếc luôn luôn có người tự cho mình
là đúng.
Tề Hoan không thèm để ý, nhưng vẻ mặt nhóm người đứng ở một bên xem náo nhiệt
lại tràn đầy kính ngưỡng, bọn hắn đã bao giờ được chứng kiến tình cảnh như thế
a! Vì vậy, Tề Hoan chỉ có thể nói một câu: kiến thức nông cạn.
Nhìn Ám Giác đứng trong lôi điện, trong mắt hắn hiện lên đắc ý không nói nên
lời. Tề Hoan bĩu môi, hai tay bày ra một tư thế mà ngay cả chính nàng cũng cảm
thấy méo mó, tầng thứ 97 của Lôi Thần tháp trong cơ thể đột nhiên mở ra, ba
đạo lôi ti màu đen lao ra từ trong cơ thể Tề Hoan, phóng thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, giữa không trung đột nhiên sấm sét vang dội, mây kiếp màu đỏ như
máu lập tức che khuất cả bầu trời, lôi điện đen kịt trong mây kiếp uốn éo quay
cuồng giữa không trung, thật giống như bên trong có vô số Hắc Long cắn xé.
Cảnh tượng này, lập tức khiến đám người Tông Lão Hội chấn động chết sững.