Người đăng: dauphaivay
Edit: Tiểu Ly
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Hai đấu một, Tề Hoan chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi, đáng tiếc cuối cùng Tiểu
Ngân vẫn không thể giết được Thiên Phạt, nhưng cũng đã cướp được Chiếu Nhật
Kính trong tay hắn. Thiên Phạt căn bản không ngờ Tiểu Ngân vừa tấn chức thế
mà thực lực lại mạnh hơn hắn vài phần.
Hơn nữa có Tề Hoan ở bên cạnh, chiêu công kích lôi điện lợi hại nhất của Thiên
Phạt cũng không có tác dụng gì với hai người, sau khi bị Tiểu Ngân đánh trọng
thương, chịu đủ thiệt thòi, Thiên Phạt cũng không thèm để ý đến Chiếu Nhật
Kính và Nhị trưởng lão nữa, quay người bỏ chạy. Hắn không ngu, tất nhiên biết
rõ vì sao Tiểu Ngân phải làm như vậy, nếu bây giờ không chạy, cứ tiếp tục dây
dưa thì chỉ e cái mạng nhỏ của mình cũng mất luôn rồi.
Những thứ khác không nói song bản lĩnh chạy trốn của Thiên Phạt vẫn rất đáng
để mọi người học tập. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất vô tung vô ảnh. Chắc
hẳn cái này là thuấn di, tu vi đạt thần tướng mới có thể tu luyện được, tốc độ
càng nhanh khoảng cách càng xa tiêu hao lại càng lớn.
“Sao ngươi không đuổi theo?” Miếng thịt vừa đến miệng đã không còn, Tề Hoan
nhìn đống bừa bộn cùng Nhị trưởng lão ngã trên đất không biết sống chết thế
nào, quay đầu lại hỏi Tiểu Ngân.
” . . . . . .” Tiểu Ngân không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Tề Hoan một cái sau
đó chớp mắt ngất xỉu. Hắn vừa mới tiến giai không lâu, cho dù có mạnh mẽ đến
thế nào đi nữa thì vẫn kém hơn Thiên Phạt đã đạt tu vi thần tướng lâu năm. Hắn
ngược lại hay rồi, hoàn toàn ngất xỉu, nếu có thể Tề Hoan cũng muốn ngất xỉu
theo, đỡ phải bị nhiều người như vậy đến làm phiền.
Hỏa Như vẫn đứng xem một bên, thấy Tiểu Ngân té xỉu, nàng ta phải vội vàng
tiến lên mới đúng, kết quả là nàng ta chẳng quan tâm chỉ đứng nhìn, trong mắt
ẩn chứa rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ.
Mình sai rồi sao, Hỏa Như không hiểu, nàng chỉ biết là, e rằng mình không thể
gả được cho Tiểu Ngân nữa rồi.
Sau khi Tiểu Ngân ngất xỉu, Tề Hoan dùng chân đá đá tiểu hồ ly bên cạnh, gào
lên: “Ngươi đi chăm sóc hắn.”
Tiểu hồ ly thấy Tiểu Ngân ngất xỉu lại càng hoảng sợ, trực tiếp biến về hình
người, sắc mặt khó coi ôm Tiểu Ngân, còn phàn nàn với Tề Hoan đang đứng bên
cạnh: “Tại sao ta phải chăm sóc hắn?”
“Ngươi với hắn có quan hệ tốt.” Nếu bây giờ người ôm Tiểu Ngân là nàng, chắc
hẳn sau khi Mặc Dạ trở về Tiểu Ngân sẽ biến thành một con rắn chết, nam nhân
nhà nàng căn bản chính là một người ghen tuông đến cực điểm.
Tiểu hồ ly bĩu môi, không hề biết nhẹ nhàng là gì túm lấy một chân Tiểu Ngân
kéo về phòng hai người. Dù sao hắn cũng là một con rắn, bình thường đều bò
trên mặt đất, mình có túm thế nào cũng không sao đâu.
Thấy mọi người đi hết rồi, hộ vệ của phủ thành chủ mới xông từ trong góc ra,
quản gia trực tiếp lướt qua Hỏa Như chạy vội về phía Tề Hoan: “Tiểu thư, người
xem khách nhân bên ngoài. . . . . .”
Cũng không phải mình kết hôn, thế mà phải thay Tiểu Ngân thu xếp cho những
người kia, có ai bi thảm như nàng không.
“Nói cho bọn hắn, hôn lễ tiếp tục.” Tuy lời của Tiểu Ngân đã thể hiện rõ ý tứ,
nhưng chuyện này còn phải đợi hắn tự mình tuyên bố, Tề Hoan không muốn làm
thay việc của người khác.
Còn Nhị trưởng lão đang gục dưới đất này, đợi Mặc Dạ trở về rồi xử lý cũng
không muộn. Điều khiến Tề Hoan kinh ngạc hơn chính là, tiên khí vốn tràn đầy
trên người Nhị trưởng lão vậy mà đều không còn nữa, tu vi của gã dường như
lập tức biến mất, chuyện kinh hoàng như vậy, Tề Hoan vẫn là lần đầu tiên nhìn
thấy.
Chẳng lẽ Phật tự kia của mình còn có năng lực nghịch thiên gì sao, vậy thì
sau này mình có thể đi ngang ở Tiên Giới rồi? (TNN: mơ ước nhỏ nhoi của Tề
Hoan =)) lần nào cũng mong ngóng cái này :v)
Tề Hoan dùng địa võng trói Nhị trưởng lão thật chặt rồi ném cho thủ vệ phủ
thành chủ trông giữ, dù sao có địa võng ở đây, cũng không sợ có người vụng
trộm thả Nhị trưởng lão ra.
Tề Hoan ngồi một mình trong phòng cười ngây ngô, tưởng tượng đến cảnh mình
hoành hành trên Tiên Giới. Đợi cả buổi cũng không thấy Mặc Dạ trở về, Tề Hoan
có chút không kiên trì được, đi tới đi lui trên mặt đất vài vòng, quyết định
đi ngủ trước để lấy lại tinh thần, đến lúc nàng tỉnh ngủ chắc hẳn hắn đã trở
lại rồi.
Khi Tề Hoan tỉnh dậy, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ đang mở rộng,
rải lên mặt đất những tia vàng óng ánh. Tề Hoan thoải mái duỗi người, hơi uốn
éo thân thể một chút mới cảm giác được bên cạnh mình dường như có thêm tiếng
hít thở của một người.
Nghiêng đầu nhìn qua, Mặc Dạ đang một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường
của nàng.
“Muộn như vậy mới trở về.” Sau khi trông thấy Mặc Dạ, Tề Hoan nhích người lại
gần, cọ cọ vào ngực của hắn. Ừ, thật ấm áp, có người ôm đúng là cực kì thoải
mái.
“Ta đã bỏ lỡ cảnh đặc sắc gì sao?” Lúc Mặc Dạ trở lại, tiểu hồ ly mang vẻ mặt
lo lắng chạy qua tìm hắn, Mặc Dạ sang phòng bọn họ thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu
Ngân đang hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Ngân cũng không phải bị thương gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều sức lực mà
thôi, Mặc Dạ vừa nói xong thì lúc này tiểu hồ ly mới yên lòng đạp Tiểu Ngân
xuống giường, đã không làm sao thì cũng không cần tặng giường cho Tiểu Ngân
nữa, nó trước nay vẫn luôn là một con hồ ly thực dụng.
“Lần này Tông Lão Hội sợ là sẽ một sống một chết liều mạng với Tiểu Ngân nha,
còn cả tên Thiên Phạt kia nữa, chậc chậc, là đến gây phiền toái đấy, kết quả
lại ném thần khí bỏ chạy, thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng không còn, thật làm mất
mặt những người dùng lôi thuật mà.”
Nghe xong lời này của Tề Hoan, Mặc Dạ chỉ cười không nói.
Sau khi Tiểu Ngân tỉnh lại cũng không bỏ dở hôn lễ, nhưng đến ngày cuối cùng
vẫn không thấy Đệ nhất thần tướng xuất hiện, không riêng gì Tề Hoan, ngay cả
Tiểu Ngân cũng có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay Đệ nhất thần tướng luôn là
người nói lời giữ lời, nếu đã đồng ý thì sẽ đến, vậy mà nay lại không xuất
hiện, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đã không còn liên quan gì đến Tiểu Ngân, thành
tựu của hắn đã đạt tới thần tướng vị, ngang hàng với Đệ nhất thần tướng, cho
dù là kẻ nào cũng không thể kìm hãm hắn nữa.
Sở dĩ trước kia luôn giấu diếm là bởi vì hắn có chuyện cần hỏi Đệ nhất thần
tướng, đáng tiếc bây giờ đã bại lộ, chắc hẳn sau khi Đệ nhất thần tướng biết
chuyện sẽ càng không thể xuất hiện.
Tiệc cưới sau đó không có bái đường cũng không có động phòng, Hỏa Như vẫn ở
lại phủ thành chủ như trước, nhưng thân phận của nàng ta lại đã thay đổi. Nàng
ta không còn là vị hôn thê của Tiểu Ngân, đương nhiên cũng không phải vợ của
hắn, quan hệ giữa bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt, chỉ là đến nay Tiểu Ngân vẫn
chưa đuổi nàng ta đi mà thôi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc ba ngày, Tiên Giới đột nhiên truyền ra một tin tức
kinh thiên động địa, ba vị Đại trưởng lão của Yêu tộc vây giết đệ nhất thần
tướng tại dãy núi Tịch Diệt nhưng thất bại, đã chết.
Ba vị Đại trưởng lão này Tề Hoan cũng chưa từng nghe qua, song nàng cảm thấy
ba vị này rất có thể là ba người mà ngày đó mình trông thấy ở chỗ Cửu cô
nương. Thực lực của ba người bọn họ đã gần tiếp cận tới thần tướng, nhưng tại
sao bọn họ lại đi đối phó với Đệ nhất thần tướng? Là ý của Cửu cô nương hay
còn nguyên nhân gì khác?
Ở chỗ Đệ nhất thần tướng cho đến nay vẫn không có động tĩnh gì, nhưng chỗ của
ba thần tướng khác đều có chút xao động rồi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Tông
Lão Hội hứa hẹn trao tặng Chiếu Nhật Kính kia.
Đối với điểm này, Tề Hoan ngược lại vô cùng bội phục Tông Lão Hội, tay không
bắt sói, ngay cả thần tướng cũng có thể chụp vào. Đây cũng là một loại năng
lực phải không, có điều không biết đến lúc đó Tông Lão Hội dự định sẽ làm sao
để thu hồi cục diện.
Sau khi trở về, Thiên Phạt vẫn bế quan không đi ra, nhưng Thiên Tướng dưới tay
hắn cũng không nhàn rỗi, đi tìm sự giúp đỡ khắp nơi, vậy mà cuối cùng lại
tìm tới Minh Hỏa.
Vốn Minh Hỏa định làm ngư ông đắc lợi, dù sao thực lực của hắn cũng có thể xếp
thứ hai trong các thần tướng, tuy rằng Tiểu Ngân có thù với hắn, nhưng chỉ cần
có đầu óc thì tuyệt đối sẽ không đi khiêu chiến với mình. Song, dưới sự miêu
tả của thủ hạ Thiên Phạt, Minh Hỏa cơ bản có thể xác nhận Tề Hoan bây giờ đang
ở chỗ Tiểu Ngân, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một nam nhân, nam nhân kia là
ai, không cần đoán cũng biết.
Mặc Dạ, thù hận giữa hai người bọn họ không thể nào hóa giải được, kết cục chỉ
có thể là một sống một chết. Minh Hỏa đến nay vẫn không biết rốt cuộc tu vị
của Mặc Dạ đã đến trình độ nào, nhưng cho dù hắn lợi hại đến đâu, thì dưới sự
vây công của ba thần tướng cùng Tông Lão hội cũng không có cách nào bảo toàn
được. Một khi Mặc Dạ chết rồi, cho dù đối với Tiên Giới, hay đối với Minh Hỏa
cũng đều là một tin tức vô cùng tốt.
Minh Hỏa đồng ý hỗ trợ khiến Thiên Phạt cứng rắn hơn rất nhiều, lại cộng thêm
gã thần tướng Lâu La được thả ra kia. Trong lòng Lâu La đã rất hận Mặc Dạ
rồi, nghe thấy quan hệ giữa Tiểu Ngân và Mặc Dạ vô cùng thân thiết, lại phân
tích thế cục bây giờ một lượt, lúc này mới đồng ý hợp tác đối phó Tiểu Ngân.
Trước kia sau lưng Tiểu Ngân còn có một Đệ nhất thần tướng, nhưng bây giờ, tất
cả đều cực kì khó nói.
Tiên Giới thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng trong lòng mọi người
đều hiểu rõ, đây cũng chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp mà thôi. Tiểu Ngân
cả ngày đều bế quan tu luyện, Tề Hoan thì lại đang ở trong tình thế nước sôi
lửa bỏng.
Từ sau khi trở về Tiên Giới, tu vi của Tề Hoan vẫn không thể tăng lên, cũng
không phải do nàng không muốn.
Quan trọng là nàng căn bản không thể hấp thu được linh khí của Tiên Giới để
nâng cao tu vị, tháp Lôi Thần ngược lại là một địa điểm rất tốt để tu luyện,
đáng tiếc bây giờ nơi đó đang bị Thiên Phạt chiếm lấy.
Lần này năm thần tướng tranh giành, người đầu tiên Tề Hoan muốn tiêu diệt
chính là Thiên Phạt, chẳng qua độ khó hơi cao, vị trí của Thiên Phạt trên Tiên
Giới có chút đặc thù, cái này thực sự phải dùng nhiều tâm trí một chút để suy
xét mới được.
Sau khi Mặc Dạ trở về, Tề Hoan kể lại một lượt chuyện mình làm sao tiêu diệt
Nhị trưởng lão, mới đầu Mặc Dạ không tin, kết quả Tề Hoan bị kích động, bắt
đầu sử dụng cái Phật tự kia.
Chữ “Úm” vừa vang lên, ba tấm Thiên Bi trên tay Mặc Dạ đều không khống chế
được bay ra, Chân Ngôn bên trong ba tấm Thiên Bi cũng giống như lần trước,
trực tiếp nhảy vào cơ thể Tề Hoan. Thiên Bi bị hủy cũng không sao, vấn đề là
Phật lực mà ba chữ Chân Ngôn kia mang đến lại khiến cho toàn thân Tề Hoan lấp
lánh kim quang, thoáng cái giống như phật hiệu vô biên. Trên đỉnh đầu còn đội
hai đóa kim liên, người ta nói Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên (*), thế
mà bây giờ trên đỉnh đầu nàng đã mọc ra hai đóa hoa rồi.
Nghe nói khi tu luyện Tiên Đạo tới cực hạn sẽ xuất hiện ba đóa hoa trên đỉnh
đầu, cái này chỉ có Tịnh Thế Đại Phật mới chịu đựng được, bây giờ Tiên Giới
vẫn chưa có ai đủ khả năng đạt tới cảnh giới này, trên đầu Tiểu Ngân cũng mới
chỉ có một đóa hoa mà thôi, hơn nữa còn chưa hoàn toàn nở ra đấy.
Tề Hoan được đến mức này chỉ đơn thuần là do chiếm được tiện nghi từ Thiên Bi.
Tuy rằng chiếm được không ít chỗ tốt, nhưng lại xảy ra một vấn đề vô cùng
nghiêm trọng, lực lôi điện trên người Tề Hoan căn bản không thể nào so sánh
với Phật hiệu mênh mông kia, vẫn luôn rơi vào giai đoạn bị áp chế.
Tu vị tăng lên là tốt, thế nhưng loại Phật hiệu này Tề Hoan cũng không thích
nổi, khó khăn lắm mới không cần tu luyện Lục Chi Đạo nữa để có thể ở cùng một
chỗ với Mặc Dạ, thế mà bây giờ toàn thân đều phát ra kim quang, Mặc Dạ lại bắt
đầu không thể tới gần nàng được. Cái Phật hiệu này có trộn lẫn một luồng năng
lực tinh lọc, chỉ cần Mặc Dạ tới gần, oán khí trên người hắn sẽ biến mất, tu
vi trên người Nhị trưởng lão cũng đã hoàn toàn biến mất như vậy đấy, đương
nhiên đó là Tề Hoan chủ động tạo ra, nhưng đối với Mặc Dạ thì lại chỉ là hành
vi vô tình mà thôi.
Cả người Tề Hoan giống như một khối vàng ngồi trên giường, bây giờ nàng đã có
thể từ từ thu những Phật Quang kia lại, tuy vẫn không thể khống chế hoàn toàn
nhưng tốt xấu gì thì Mặc Dạ cũng đã có thể vào phòng, đáng tiếc hai người nói
chuyện lại phải đứng cách xa hơn 10m.
—————-
(*) Tam hoa tụ đỉnh: ba đoá hoa trên đỉnh đầu, nó biểu hiện người tu luyện khi
đạt đến một tầng thứ nhất định thì xuất hiện loại hiện tượng này, chính là
trên đầu có ba đoá hoa xoay tròn. Đây chỉ là người tu luyện thiên mục khai mở
mới có thể nhìn được cảnh tượng này. Ba đoá hoa đại diện cho:
1) Nhân Hoa: Luyện Tinh hóa Khí
2) Địa Hoa: Luyện Khí hóa Thần
3) Thiên Hoa: Luyện Thần hoàn hư
(*) Ngũ khí triều nguyên: Là 5 khí của Ngũ Hành trở về nguồn cội. Con người
muốn qui nguyên phản bản, thì tất cả phải qui hướng về Trời, về lẽ Một. Năm
Khí là: Tinh, Thần, Hồn, Phách, Ý. Tất cả phải hợp lại thành một.