Người đăng: dauphaivay
Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Căn cứ theo những gì Cửu cô nương nói, Tề Hoan bây giờ chính là một cái bình
trữ tiền, ai đập ra là có thể lấy được tiền bên trong, tất nhiên, đồ trên
người nàng còn có sức hấp dẫn hơn tiền nhiều.
“Vậy theo như ngài nói, người nên lo lắng hẳn phải là ta mới đúng, sao ngài
lại quan tâm như vậy?” Không thể trách nàng đa nghi, Tề Hoan cảm thấy, Cửu cô
nương có chỗ nào đó không bình thường.
“Bởi vì đất Phong Thiện là bởi vì ta mới xuất hiện, ngươi không tu đạo, không
dính dáng đến thiên đạo tuần hoàn, đương nhiên sẽ không lĩnh hội được. Chuyện
ta làm đã sửa lại quỹ tích của thiên đạo. Ngươi cũng đã nhìn thấy bộ dạng bây
giờ của ta. Thật ra thì, bây giờ ngươi chỉ đang nhìn thấy một phần hồn của ta
mà thôi, hai hồn bảy phách còn lại đều bị vây ở trong đất Phong Thiện rồi.”
Cửu cô nương đưa tay xoa xoa con bạch hồ dưới chân giường.
Nếu không phải Cửu cô nương chính miệng nói, thì Tề Hoan vốn không biết đây
chỉ là một hồn trong ba hồn bảy phách của bà. Có lẽ tu vi của Cửu cô nương sợ
rằng trong lục đạo không ai có thể đánh thắng được.
“Nếu ta làm theo lời ngài, hồn phách của ngài sẽ có thể ngưng tụ lần nữa sao?”
Ngưng tụ hồn phách khó khăn cỡ nào, trong lòng Tề Hoan đều biết, Mặc Dạ tiêu
tốn hơn mười vạn năm, cho dù Cửu cô nương tu vi cao thâm, chỉ sợ cũng không dễ
dàng khôi phục như vậy.
“Có thể.”
“Được rồi, ta đáp ứng với ngài. Ta muốn biết, lúc trước vì sao ngài lại muốn
đi đến đất Phong Thiện?”
“Trong lục đạo, Tiên vĩnh viễn ở trên Yêu một bậc, ba yêu tu ngoài kia ngươi
cũng đã nhìn thấy rồi đấy.” Cửu cô nương mệt mỏi nhắm hai mắt lại. “Tu vi của
bọn họ là do ta mạnh mẽ nâng lên, nếu như không có bọn họ, sợ rằng Yêu ở Tiên
giời căn bản không còn chút địa vị nào.”
“Ngài muốn thành Thần sao?” Ngay cả cấp bậc Thần Tướng cũng có thể cứng rắn
nâng lên, Tề Hoan thật sự không biết nên nói gì cho phải. Cũng khó trách, ba
người bọn họ thoạt nhìn tu vi đã đủ nhưng vẫn thấy thiếu đi một chút gì đó.
“Thành Thần cần có số mệnh, ta không có số mệnh đó. Nhưng ba người bọn họ lại
có, đáng tiếc, thời điểm mở ra đất Phong Thiện, ta lại đụng phải đệ nhất Thần
Tướng. . . . . . . Tương lai nếu như ngươi gặp phải hắn, hãy cẩn thận. Hắn,
cũng không phải chỉ là một người.” (TNN: các nàng nhớ kĩ câu cuối của Cửu cô
nương a :”> ngẫm nghĩ 1 chút sẽ hiểu ra bí mật gì đó đó hehe)
Tề Hoan không hiểu rõ ý của Cửu cô nương, đáng tiếc bà ấy lại không chịu nói
nữa.
“Mặc Dạ nói muốn mở ra đất Phong Thiện cần có Lục Đạo Thiên Bi, ngài biết
những tấm Thiên Bi khác ở đâu không?” Trầm mặc trong chốc lát, Tề Hoan mở
miệng hỏi. Cửu cô nương tìm mình sẽ không phải chỉ để nói vài lời như vậy thôi
chứ.
“Thiên bi trông coi sinh tử Yêu tộc nằm trong tay ta, thiên bi trông coi số
mệnh Nhân Gian nằm trong tay đệ nhất Thần Tướng. Tiên giới có một tấm thiên bi
nằm trong tay Minh Hỏa. Hai người bọn họ, đều là kiếp số mà ngươi phải đối
mặt.” Cửu cô nương nói xong, vung tay phải lên, trước mặt Tề Hoan xuất hiện
một tấm bia đá.
Tề Hoan đưa tay định chạm vào nhưng lại nhớ tới tình huống phát sinh ở Huyễn
Ma Cung lần trước, nàng cứng rắn rụt tay về, vung tay lên thu thiên bi lại.
“Ngài còn điều gì muốn nhắn nhủ không?”
Cửu cô nương nhìn Tề Hoan một cái thật sâu, khẽ lắc đầu, “Không có, ngươi đi
đi.”
Sau khi Tề Hoan ra ngoài, bên trong điện lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, một
lúc lâu sau, con hồ ly kia đột nhiên mở miệng, “Sao không nói cho nàng ấy
biết, cho dù đất Phong Thiện rời đi thì hồn phách của người cũng không thể
khôi phục được?” Nếu nói không thể nào khôi phục, kết quả duy nhất chính là
hồn phi phách tán, bởi vì hồn phách đơn lẻ thì không thể nào trường tồn được.
“Nếu như nàng ấy biết, nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác, nhưng đã không còn
thời gian nữa.”
“Người có thể giết nàng ấy, chiếm lấy số mệnh của nàng ấy. Để người đối phó
với đệ nhất Thần Tướng, không phải càng chắc chắn hơn sao.” Con bạch hồ kia hừ
lạnh một tiếng.
“Ngươi vốn không hiểu, kẻ muốn giết nàng ấy, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt
hơn ta bao nhiêu. Ha ha ha, đoạt vận mệnh của nàng ấy ư, ai có thể đoạt được
đây?!”
“Ta có gì không hiểu chứ, hai người chúng ta còn không phài cùng một người
sao.” Bạch hồ lắc lắc cái đuôi, tức giận hừ một tiếng, sau đó gục trên đất
không nhúc nhích.
Tề Hoan gặp Cửu cô nương rốt cuộc đã nói những gì, Mặc Dạ không hỏi, tiểu hồ
ly cũng không hỏi. Trông thấy Tề Hoan đi ra, tiểu hồ ly trực tiếp bày Truyền
Tống Trận, nhảy vào trước.
Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, nhưng lần này Cửu cô nương lại chặn nó ở
ngoài, trong lòng nó hẳn cũng không thoải mái gì. Trên thực tế, lúc Tề Hoan
hỏi Cửu cô nương có gì cần nhắn nhủ không, nàng nghĩ rằng bà sẽ nhắc đến tiểu
hồ ly, ai ngờ, bà lại nói không có gì rồi cứ thế đưa mình ra ngoài.
“Có thể nói cho ta biết, đây là đâu không?” Đi ra khỏi Truyền Tống Trận, Tề
Hoan giống như đang mơ. Vừa rồi tiểu hồ ly bày Truyền Tống Trận cũng không nói
cho bọn họ biết là thông đến nơi nào.
Hiện tại thì hay rồi, đây là đâu a. Nhìn khắp bốn phía, sao chỗ nào cũng toàn
là người thế?
Đại khái biết mình đã gây chuyện rồi, tiểu hồ ly vèo một tiếng nhảy vào trong
ngực Thuần Vũ, nói thế nào cũng không chịu ra, Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi
đưa tay ra định túm đuôi nó, cuối cùng lại bị Mặc Dạ kéo về.
“Đây coi như tiễn Phật tiễn đến Tây phương đi.” Mặc Dạ cười khẽ, tiểu hồ ly
truyền tống một phát, đưa bọn họ đến thẳng trước cửa nhà Tiểu Ngân. Cũng may,
bọn họ không trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cách đó không xa, phủ thành chủ không khí vui mừng, nhưng vẻ mặt Tiểu Ngân
đứng ngoài đón khách lại lạnh như băng, khách khứa ra vào nhìn thấy hắn căn
bản đều đi vòng qua, người không biết còn tưởng hôm nay nhà hắn có tang đấy.
“Đám cưới còn mấy ngày nữa cơ mà, chẳng lẽ ta nhớ sai ngày sao?” Tề Hoan đứng
cạnh Mặc Dạ, nghển cổ nhìn về phía bên kia.
“Không, là chỗ ở của Cửu cô nương có vấn đề.” Nơi bọn họ vừa đến là thế giới
tiểu thiên của Cửu cô nương, thế giới tiểu thiên bình thường, Mặc Dạ tiện tay
là có thể tạo ra mấy cái. Nhưng nếu muốn biến đổi thời gian trong đó thì vô
cùng khó khăn, khiến thời gian trong thế giới tiểu thiên trôi qua nhanh hơn,
không biết Cửu cô nương rốt cuộc muốn làm gì.
Mặc Dạ đang nói chuyện cùng Tề Hoan, Tiểu Ngân vẫn đứng ở cửa giống như cảm
nhận được cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Dạ. Sau khi nhìn thấy đám
người Mặc Dạ, cảm xúc lạnh như băng trên mặt hắn rốt cục biến mất.
Tiểu Ngân tránh khỏi đám khách kia, bay thẳng đến chỗ nhóm người Mặc Dạ, theo
bản năng định quỳ xuống, lại bị Mặc Dạ ngăn cản.
“Tình cảm giữa chúng ta đã cạn, không cần hành lễ.”
Lời Mặc Dạ nói khiến sắc mặt Tiểu Ngân tái nhợt thêm mấy phần, hắn trầm mặc
gật đầu, không kiên trì nữa.
Việc Tiểu Ngân đột nhiên đi tới đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Bởi vì
thái độ của Tiểu Ngân đối với Mặc Dạ vô cùng khác biệt, khiến những người đó
bàn luận xôn xao, phần lớn mọi người đều đang suy đoán thân phận của Mặc Dạ.
Khi ở Tiên giới, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Mặc Dạ luôn cố
tình ẩn đi tu vi, trừ Thần Tướng ra căn bản không có bất luận kẻ nào đủ khả
năng nhận ra được thân phận thật sự của hắn.
“Các người tới là vì muốn gặp đệ nhất Thần Tướng sao.” Tiểu Ngân cũng không
quá kinh ngạc trước sự xuất hiện của Mặc Dạ, nếu như không có mục đích nhất
định, Mặc Dạ tuyệt đối sẽ không tới chỗ này tham gia hôn lễ của hắn.
Hơn nữa, Tiểu Ngân vốn không quá quan tâm đến hôn sự này, nên hắn cũng không
tỏ ra chút địch ý nào với cô nàng Tề Hoan luôn gây phiền toái.
“Chỉ là tới chào hỏi mà thôi.” Tề Hoan tựa vào Mặc Dạ mở miệng trả lời, nói
sao thì mọi người cũng là kẻ địch, nàng thậm chí còn chưa biết đệ nhất Thần
Tướng trông thế nào, cái này quá không chuyên nghiệp rồi.
“Vậy thì mời.” Tiểu Ngân gật đầu dẫn đường, cũng không hỏi Tề Hoan mấy ngày
gần đây đã đi đâu, Hoả Nha ở đâu. Hắn nghĩ, cho dù Hoả Nha còn sống, chỉ sợ
cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Sau khi đưa nhóm Tề Hoan vào trong phủ, Hỏa Như từ trong đi ra nghênh đón.
Trông thấy Tề Hoan xuất hiện ở nơi này, trên mặt nàng hiện rõ sự kinh ngạc.
Trong lòng Hỏa Như nhận định, ca ca của mình mất tích nhất định có liên quan
đến Tề Hoan, cho nên nhìn thấy Tề Hoan xuất hiện ở đây, trong lòng nàng có
chút không an lòng.
“Ngân, bọn họ. . . . . . .”
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tiểu Ngân cũng không liếc nhìn nàng một cái, giọng
nói bình thản.
“Không. . . . . . .” Hỏa Như vốn luôn nghe lời đột nhiên bướng bỉnh, nàng cắn
môi dưới, tay nắm chặt, “Ca ca của ta, việc ca ca ta mất tích có liên quan đến
nàng ấy đúng không!”
Thực ra chỗ bọn họ đứng vốn có rất ít người lui tới, nhưng Hỏa Như kêu lên lại
thu hút một đống người chạy lại. Trong những vị khách này, có không ít người
là thủ hạ của bốn Thần Tướng.
Có một vài người đã gặp qua Tề Hoan, đặc biệt là mấy gã tiên nhân đến từ điện
Lôi Thần, đối với Tề Hoan càng ghi nhớ sâu sắc.
Nếu không phải có Tiểu Ngân ở đây, thì có lẽ Tề Hoan đã bị bọn họ trói lại
rồi. Bất kể thế nào, Tề Hoan đã đạp phá chỗ ở của Thiên Phạt, hơn nữa Thiên
Phạt là một Thần Tướng vậy mà thậm chí ngay cả người cũng không bắt được.
Chuyện này tuy không có mấy người dám bàn tán, nhưng đã trở thành một truyện
cưới lớn trên Tiên giới.
Tiểu Ngân nhìn lướt qua những người của điện Lôi Thần, trong mắt mang ý cảnh
cáo rõ ràng.
Những người đó coi như còn có chút đầu óc, biết hôm nay đệ nhất Thần Tướng sẽ
tới, hơn nữa nơi này là địa bàn của Tiểu Ngân. Cho dù đứng sau lưng bọn họ là
Thiên Phạt Thần Tướng, thì e rằng người ta cũng sẽ không nể mặt.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngân đưa Tề Hoan rời đi.
Về phần Hỏa Như, chuyện nàng vừa nói, Tiểu Ngân cũng không trả lời, trước khi
đi chỉ thấp giọng phân phó thị vệ đứng bên cạnh, bảo bọn họ dẫn Hỏa Như về
phòng.
Nói thật, lúc này Tề Hoan cực kì thông cảm với Hỏa Như, lập gia đình là chuyện
cả đời, nàng không nghĩ ra được rốt cục Hỏa Như coi trọng Tiểu Ngân chỗ nào.
Cho dù nàng ta không có mắt thì cũng có thể thấy được Tiểu Ngân không thích
nàng ta chứ.
Chẳng qua lần này Hỏa Như lại không nghe lời giống ngày thường, nàng tránh
khỏi những thị vệ kia, trực tiếp vọt tới trước mặt Tiểu Ngân, hai tay níu lấy
vạt áo của hắn, ngửa đầu nhìn hắn chất vấn, “Chàng nói thật cho ta biết, ca ca
ta mất tích có phải liên quan tới nàng ta hay không?”
“. . . . . . . Chuyện này, ngươi không cần hỏi đến.” Mặc dù Tiểu Ngân không
cho nàng một đáp án chính xác, nhưng cũng không phủ nhận.
“Ta là muội muội của huynh ấy, chàng nói ta không cần quản sao? Sao chàng có
thể bảo ta không cần quản chứ!!” Hỏa Như đã bất chấp không thèm quan tâm mình
đang trong tình trạng nào, cũng không thèm để ý hôm nay là ngày gì. Bất cứ
chuyện gì, nàng đều có thể giả vờ như không biết, nhưng chuyện sống chết của
ca ca, nàng không thể không để ý.
Tại sao Tề Hoan tới đây, còn ca ca của mình lại không thấy bóng dáng, rõ ràng,
tất cả đều có liên quan đến nàng ta.
Tiểu Ngân cúi đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Thành
thân, hay là muốn biết tung tích ca ca của ngươi, ngươi tự chọn đi.”